Z Nhật Ký Sự Kiện

Chương 11: Vô Đề




Cảnh báo: Chương này H nặng, phù hợp với độ tuổi 18+
Ai không thích thì bỏ qua chương này nha ^^
_____

Diệp Hàm Huyên đè anh ta xuống, bàn tay nhỏ loạn xạ cào cấu trong lòng anh ta, vụng về dùng răng cạy miệng người đàn ông. Hương thơm nam tính sộc vào mũi cô, mũi chạm mũi, môi chạm môi- cơ thể hai người tựa như hoà vào làm một.

Người đàn ông này khá bất ngờ trước hành động táo bạo, quyết liệt này, lão đại Thiên Gia như anh cư nhiên bị một cô gái yếu đuối đè dưới thân? Có mất mặt không cơ chứ?

Ngực cô phập phồng trên cơ thể anh, anh cảm giác được tiểu huynh đệ của mình vì nóng mà sắp hỏng tới nơi rồi! Con nhỏ này hôn thật kém cỏi, vụng về.
Nhưng không hiểu sao đây là lần đầu tiên anh hứng thú với con gái, mỗi hành động của cô đều gợi lên ham muốn mãnh liệt trong anh.

"Xẹt..." Chiếc áo trắng tinh của anh bị xé đôi cùng với đó là thanh âm cáu kỉnh của cô gái.
"Mẹ kiếp, vướng víu quá, bà đây xé."

Dù trong bóng tối Diệp Hàm Huyên cũng thấy được thân thể cường tráng của người đàn ông dưới ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ rọi vào. Cơ bụng sáu múi, thắt lưng hẹp mà hữu lực. Quần của hắn đã được cởi ra từ lúc nào, lúc này đây hắn loã thể nằm đó, vật kia ngẩng cao đầu.

"Nếu cô muốn đè, làm đi đừng ngại ngần!” Diệp Hàm Huyên có thể cảm nhận được người đàn ông này đang cong môi cười, tiếng cười đầy tà khí khiến cô run rẩy.

Sau đó bàn tay thon dài nắm lấy cằm cô, mân mê đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô. Giọng nói khàn khàn vang lên.
" Cô quá chậm, cô không đè chết ta được vậy ta đành phải tự mình ra tay."

Vừa dứt lời, người đàn ông lật lại thân, đem cô áp xuống, hung hăng hôn lên môi Diệp Hàm Huyên.

" Đừng!" Tiếng kinh hô của Diệp Hàm Huyên bị ép nuốt vào trong cổ, đầu lưỡi anh thừa cơ tách hàm răng ra, chui vào trong miệng nhỏ của cô.

Chợt máu tanh sộc trong khoang miệng. Đầu lưỡi của anh đau rát, bị cô cắn rách đến rỉ máu. Anh ngồi thẳng người dậy, muốn đi rửa sạch vết máu, quá bẩn. Nhìn cô gái dưới thân sắp ăn đến miệng lại không cam lòng.

Anh bỗng dưng cười lớn.
Tiếng cười vang vọng khắp cơn phòng, hoà cùng tiếng mưa- tựa như âm thanh quỷ dữ đòi mạng. Nụ cười trên mặt anh nguy hiểm tới cực điểm, anh nhíu mày, một tay giữ chặt cổ tay Diệp Hàm Huyên, một tay khác đem hai chân đang khép chặt của cô mở lớn.

Anh nghĩ phản ứng của cô gái này run rẩy, thiếu kinh nghiệm, chắc hẳn là lần đầu. Vì thế muốn dịu dàng với cô một chút, cho cô khúc dạo đầu nhẹ nhàng- ai ngờ lại bướng bỉnh đến thế! Được! Anh chiều, không giày vò cô dưới thân, anh mang họ mẹ !

"A..."
Diệp Hàm Huyên cảm giác một trận đau nhức như muốn xé rách da thịt từ hạ thân truyền đến. Người đàn ông căn bản không cho cô khúc dạo đầu, trực tiếp đi vào thân thể cô. Dòng máu trinh nữ đỏ tươi chảy ra dưới đùi....

Môi Diệp Hàm Huyên mấp máy:
" Dật, cứu em..."
......
Cùng lúc đó.
Cục tình báo Quốc gia.

" Vũ cục trưởng, Tần thượng tướng, người chúng ta cử đi thăm dò, thậm chí huy động lực lượng cảnh sát vẫn chưa tìm thấy Diệp tiểu thư." Người nọ cung kính đáp.

" Chết tiệt..."
Tần Cảnh Dật xiết chặt bàn tay, tiểu Huyên Nhi của anh nhất định không được xảy ra chuyện gì. Anh mới đáp máy bay xuống nước thì nghe tin dữ chạy ngay đến đây.

Bên kia Vũ Minh Hạo cũng không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt anh cũng tràn ngập tơ máu, nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, anh đã cố tình phân công cho người khác, ai ngờ cô quá cố chấp, quá mạnh mẽ, tiếp nhận nhiệm vụ cấp S này. Đến khi anh phát hiện ra thì đã là nửa tiếng trước.

Hai ngày rồi không có lấy một tin tức gì của cô.

"Bằng mọi giá phải tìm ra Huyên Nhi cho tôi." Giọng nói bá đạo vang lên, tràn đầy sự uy hiếp chí mạng.

Người kia lắp bắp run rẩy:
"Dạ. Tôi đi làm ngay."
Y chạy ngay khỏi căn phòng, sát khí quá nặng nề, ở đây sẽ chết sớm mất.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, hai người đàn ông, cùng một tâm sự, cùng lo lắng cho một cô gái...
Ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt....
______
#UyenToTo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.