[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 16: Trừ đi mười ba centimet




Đầu thu năm thứ mười lăm Dụ Khải, Cẩm Đô thành.

Nguyễn Nguyệt Lê đã ở trong chợ đi dạo cả ngày, thứ gì muốn xem cũng đã xem qua, thế nhưng vẫn không có ý muốn về nhà. Hai thị nữ mang ra ngoài đều đã mệt đến không chịu được, đến chính nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ là phiền muộn trong lòng so với loại mệt mỏi này còn nặng hơn.

Vào phủ thái tử làm thiếp, đây là chuyện đã định.

Việc này cũng không có gì mới mẻ, phàm là Cẩm đô quý nữ, phần lớn đều gả cho thân vương, hoàng tử, có thể gả cho thái tử đã được xem là vinh hạnh đặc biệt rồi. Thế nhưng trong lòng Nguyễn Nguyệt Lê lại có điểm không phục, không cam lòng làm thiếp.

Nàng không như các quý nữ khác, các loại nữ công đều không thạo, chỉ thích đọc đủ thứ thi thư. Trong khuê phòng đặt vài giá sách thật to, bày đầy các loại sách, tất cả nàng đều đã xem qua.

Học vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Lời này có rất nhiều cách giải thích, có người nói "đọc vạn quyển sách tựa như đi ngàn dặm đường", có người lại nói "đọc vạn quyển sách, vẫn không bằng đi ngàn dặm đường", nhưng với Nguyễn Nguyệt Lê mà nói, nàng đọc vạn quyển sách, cho nên liền muốn đi vạn dặm đường.

Muốn được trông thấy kỳ cảnh trong sách, nhìn ngắm những thứ mới mẻ ngoài kia, hay chỉ là đi qua một di tích từ thời Xuân Thu Chiến quốc để lại.

Hiện tại, liền không thể rồi. Gả cho thái tử, sau này chính là tần phi trong cung. Nàng ước chừng chỉ sống được mấy mươi năm, vậy mà lại dùng mấy năm ít ỏi đó phí hoài trong hoàng cung nhỏ hẹp.

Nàng không cam lòng, cha mẹ cũng thấy ủy khuất cho nàng, nhưng rốt cuộc hoàng mệnh khó trái.

Cho nên cứ như vậy đi dạo bên ngoài một ngày, bình tĩnh tâm tư. Đi một chút lại ngừng một chút, cũng mua không ít đồ, kết quả vừa nhìn lại...

Toàn bộ đều là sách.

Thầm than một câu bản thân hết thuốc chữa, lại nhìn một chút tà dương phía chân trời, cuối cùng quyết định hồi phủ.

Chợ phía Tây cách Nguyễn phủ khá xa, bất quá Nguyệt Lê đi đã quen, lúc ra cửa thường thường ngay cả xe ngựa cũng lười ngồi -- hôm nay phiền lòng, lại càng như thế.

Hai nha hoàn đi theo mỗi người đều ôm một túi lớn, bên trong chứa đầy sách, nhìn qua rất nặng. Cách Nguyễn phủ không xa, có một điểm tâm phường tuy không lớn nhưng món ăn làm ra lại rất ngon, ba người đã đi đến đói bụng, liền muốn vào mua chút điểm tâm về ăn.

Đơn giản chọn mấy thứ, trả tiền, vừa ra cửa chưa được mấy bước, đã bị vài người cản lại.

Dáng người cao lớn thô kệch, rõ ràng lai giả bất thiện.

Nguyệt Lê giương mắt nhìn, lui về sau nửa bước:" Các ngươi làm gì?"

"Ca đang thiếu tiền."_ Kẻ cầm đầu cười nói. Ngừng lại chốc lát, quan sát các nàng một phen, bồi thêm một câu _" Mấy vị cô nương lớn lên không tệ a."

Giựt tiền cướp sắc...

Cái trước không sợ, cái sau...các vị cô nương đều sợ.

Nguyệt Lê luống cuống, cố gắng định thần, bất động thanh sắc liếc qua con hẻm sau lưng. Nơi này nàng rất quen thuộc, biết rõ nếu quay đầu chạy, chưa đến trăm trượng chính là Tô gia, có thể đi vào ẩn núp.

Vì vậy thời điểm bọn chúng cười tà bước đến chỗ các nàng, Nguyệt Lê không nói hai lời đem một bao sách trong tay ném tới, sau đó lập tức nghiêng đầu bỏ chạy.

Hai nha hoàn cũng cơ trí, trong chớp mắt đều đồng dạng đem sách ném ra.

Cũng không chừng chờ chạy trốn theo nàng, nhưng rốt cuộc đều là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, ngày thường không ra cổng trước không bước cổng sau, lại thân mang giày thêu, so với đối phương đương nhiên chạy không nhanh bằng.

Mắt thấy chỉ còn cách Tô phủ một đoạn, ba người cơ hồ đồng thời bị lôi trở về.

"Tiểu nha đầu được a."_ Nguyệt Lê bị ghì ở trên tường, tinh tường nhận ra đối phương vì sách đập trúng mà sinh tức giận.

"Các ngươi..."_ Nguyệt Lê vừa liều mạng giãy giụa, vừa phẫn nộ nói _" Dưới chân thiên tử, các ngươi dám!"

Người nọ nhưng lại không cùng nàng nhiều lời, chỉ càng ngày càng tiến gần lại, tay nhấc lên tà áo, Nguyệt Lê muốn vùng cũng vùng không được.

Cùng lắm thì cá chết lưới rách, dù sao cũng không thể chịu vũ nhục này.

Nguyễn Nguyệt Lê thông suốt, quyết tâm muốn cắn lưỡi. Đột nhiên người nọ nghiêng thân ngã về sau, trong lúc kinh hãi không kịp buông tay, khiến Nguyễn Nguyệt Lê cùng ngã theo.

Một tiếng thét kinh hãi, Nguyễn Nguyệt Lê cảm thấy tay của mình bị người kéo ra, trong nháy mắt đã cách tên lưu manh mấy trượng. Còn chưa thấy rõ thế nào, đã có một người chắn trước nàng..đợi khi ba người các nàng nhìn rõ, đối phương đã quật ngã bốn năm người xuống đất.

"Ngươi là thứ gì, lại dám ở Cẩm Đô giương oai?"_ Người nọ lạnh lùng cười một tiếng, nhạt ngó mấy người kia.

Kẻ vừa nãy khi dễ Nguyệt Lê đỡ thân ngồi dậy, không biết bị thương nơi nào, đau đến nhe răng nhếch miệng, la ầm lên:" Ra tay đả thương người...ta đến quan phủ tố cáo ngươi!"

Lời này vừa ra, Nguyệt Lê cơ hồ cười thành tiếng. Rõ ràng chính mình không phải thứ tốt gì, còn có lá gan báo quan phủ?

Chỉ là...nếu như thật, người trước mắt nói thế nào cũng khó tránh bị phạt ít bạc.

"Được a, ngươi đi."_ Người này khoanh tay cười một tiếng, trầm đi chốc lát, chợt rút kiếm ra _"Thi thể đi đi."

"..."_ Ngay cả Nguyệt Lê cũng bị dọa sợ, nghẹn nửa ngày không nói nên lời. Đối phương lại càng sắc mặt trắng bệch, thật lâu mới xuất được một câu: "Giết người đền mạng..."

Người này lại rõ ràng không để ý tới:" Giết ngươi là đúng."

Lai lịch gì đây?!

Chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy người nọ quay đầu nói với các nàng một câu:" Nhắm mắt."

Vô thức theo lời nhắm mắt, trong chốc lát bên tai liền truyền đến một hồi tiếng kêu thảm thiết, nàng lại càng không dám mở mắt. Lờ mờ phát giác ra người nọ đến gần mình, dùng một thứ lạnh băng chạm vào tay ba người các nàng:" Cầm lấy."

"..."

Vì vậy, Nguyễn Nguyệt Lê và hai nha hoàn, cùng nhau nắm vỏ kiếm bị hắn "khiên" ra khỏi hẻm.

Vừa mở mắt, Nguyệt Lê nhìn lưỡi kiếm sắc bén còn nhỏ máu trong tay hắn, biết những người kia nhất định đã mất mạng.

"Ngươi..."_ Không khỏi cảm thấy người trước mặt này so với mấy tên lưu manh còn đáng sợ hơn, quả thực giết người không chớp mắt.

"Nghe nói gần đây có người làm xằng làm bậy, có thể xem như đã giải quyết xong."_ Người nọ đem vỏ kiếm từ trong tay các nàng rút ra, đem kiếm thu về.

Làm sao nghe được giống như đã "theo dõi" từ lâu vậy? Nguyệt Lê lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hỏi:" Công tử ngài là...du hiệp sao?"

Trong sách những người hành hiệp trượng nghĩa đều là du hiệp. Nguyệt Lê biết rõ khắp Đại Yến đều có bóng dáng bọn họ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, vì dân trừ hại...hôm nay có phải gặp được người thật rồi sao?

"... Du hiệp?"_ Người nọ nghe xong bật cười, không hiểu nàng vì cái gì nghĩ như vậy _" Giống sao?"

"Ta..."_ Nguyệt Lê chưa hồi thần lắp bắp nói _" Ta không biết..."

"Hắc..."_ Người nọ nhịn không được cười ra tiếng _"Không phải du hiệp."_ Chống lại ánh mắt trong vắt của Nguyệt Lê, hắn giải thích _" Là cấm quân Đô Úy phủ."

Ngày đó, người nọ thay đổi lộ trình bồi nàng hồi phủ. Nàng biết được hắn là Chính thất phẩm Tổng Kỳ cấm quân Đô Úy phủ, tự Thẩm Diệp.

Vốn tưởng chuyện này như thế liền xong, buổi trưa hôm sau, quản gia lại đến gõ cửa phòng nàng. Nguyệt Lê mở cửa, liền thấy hai gia đinh mỗi bên cầm một chồng sách lớn. Không khỏi ngẩn người, nghe quản gia nói:" Mới vừa rồi có vị công tử đưa tới, nói tiểu thư hôm qua để quên bên ngoài."

Gấp rút gọi thị nữ tới nhận, chính là sách nàng hôm qua đi dạo một ngày mua được, sau đó bị lấy ra ném phá những kẻ kia, ba mươi hai cuốn, một quyển cũng không thiếu.

Nguyệt Lê hỏi quản gia: "Hắn ở đâu?"

Quản gia đáp:" Nói còn có việc, đi trước."

Xem ra là người tốt.

Nguyệt Lê trong tiết Thượng Tị này làm lễ cập kê. Như thế, ngày nàng gả vào phủ thái tử cũng càng lúc gần.

Được sách làm thái tử chính phi Tô gia tiểu thư cũng làm lễ cập kê ngày này, lại vừa vặn thanh minh cùng thượng tị trùng một ngày, Nguyệt Lê liền hỏi Tô Dư sau kê lễ có muốn cùng đi đạp thanh không, kết quả Tô Dư lại cùng thái tử ra ngoài dạo chơi.

Cũng được, không quấy rầy phu thê người ta xuất hành.

Vì vậy chính mình làm một con diều, mang theo nha hoàn lên xe ngựa rời phủ. Khí trời tốt như vậy, không thể bó chân ở nhà mãi.

Một đường tâm tình thật tốt, vừa ngâm tiểu khúc vừa nghịch con diều trong tay, vạch rèm nhìn xem: Rốt cuộc đã xuất thành.

Để xuống màn xe, bất quá chưa được bao lâu, xe ngựa liền ngừng lại. Nhất định còn chưa tới nơi, Nguyệt Lê ngẩn ra, cất giọng hỏi:" Làm sao vậy?"

"Tiểu thư, có vị công tử muốn gặp ngài."_ Phu xe bên ngoài hồi đáp.

Công tử? Nguyệt Lê nhăn mày. Lúc này cùng tai nạn lần đó đã cách thật lâu, về sau hai người cũng không tái kiến, Nguyệt Lê hiện tại căn bản không nghĩ đây chính là Thẩm Diệp.

Cho đến khi một khối lệnh bài được đưa đến, Nguyệt Lê vừa nhìn, ánh mắt sáng ngời.

Vén rèm lên, Nguyệt Lê dịu dàng mỉm cười:" Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp. Những sách kia...đa tạ."

Vốn muốn đến nhà nói lời cảm tạ, lại không biết Thẩm Diệp nhà ở nơi nào, chạy tới cấm quân Đô Úy phủ tạ ơn lại không khỏi quá khoa trương.

"Khách khí rồi."_ Thẩm Diệp tùy ý cười một tiếng _"Nhìn xem giống như xe ngựa Nguyễn gia, liền đoán là cô nương."

Nguyệt Lê mặt mày khẽ cong:" Vậy đại nhân đoán đúng rồi."

Thanh minh hôm nay thật náo nhiệt. Mặc dù là tập tục tảo mộ cúng giổ, nhưng cũng không thể thiếu phần đạp thanh. Tuấn nam thiếu nữ tại ngày này đều không cố kỵ kết bạn cùng đi, khắp núi nhỏ ở Cẩm Đô, vào ngày này đều đầy ắp tiếng nói cười.

Thẩm Diệp nguyên bản chỉ muốn đi dạo một chút, lại không nghĩ tới gặp được Nguyệt Lê, vì vậy liền dứt khoát cùng nhau tản bộ, trong tay nàng cầm con diều, hai người cùng nhau chơi đến vui vẻ.

- - bất quá là Thẩm Diệp chuyên chú thả, Nguyệt Lê chuyên chú xem.

Con diều đã bay thật cao, dây diều cơ hồ đã muốn thả hết ra ngoài. Nguyệt Lê ngửa đầu nhìn, vẻ mặt tươi cười. Thẩm Diệp khống chế diều, thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhanh nàng, sau đó nhịn cười không được:" Không động thủ, chỉ nhìn thôi đã cao hứng như vậy? Chưa thấy qua người chơi diều nào như ngươi."

"Hắc...thì sao?"_ Nguyệt Lê một tiếng cười vui vẻ, nhướng mắt nói _"Nhìn diều của mình so với người ngoài bay cao hơn, ta liền cao hứng."

...Vậy chỉ có thể nói dây của ngươi dài hơn người thôi.

Hôm đó chơi đến tận hứng, nhìn xem con diều cao bay ở trên trời, cao đến mức chỉ còn nhìn thấy một điểm trắng nho nhỏ, Nguyệt Lê nhất thời ngay cả chuyện bản thân sắp gả vào phủ thái tử cũng quên sạch.

Bất quá thứ chân chính khắc sâu vào lòng nàng, là khoảnh khắc hồi Cẩm Đô lúc chạng vạng, hai người cùng đi xuống sườn núi, Thẩm Diệp nhìn y phục bất đồng so với nửa năm trước của nàng, do dự hỏi:" Cô nương đã đến tuổi cập kê?"

“Ân."_ Nguyệt Lê gật đầu _" Hôm nay vừa đến cập kê."

Kế tiếp, liền nghe Thẩm Diệp tựa như bông đùa hỏi nàng:" Vậy ta đến cầu hôn liền được rồi nhỉ?"

Khẩu khí tùy ý, chỉ có Thẩm Diệp chính mình minh bạch, đây không phải thuận miệng nói ra.

Nguyệt Lê cả kinh, dừng chân lại:" A?!"

"Ta..."_ Thẩm Diệp biết mình đường đột. Hắn mượn danh chức vụ, không ngừng dõi theo Nguyễn Nguyệt Lê, ở trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy nàng, chỉ là chưa từng có dũng khí đi đến bắt chuyện, cho dù đã sớm đem nàng đặt vào trong lòng; thế nhưng với Nguyễn Nguyệt Lê, bọn họ quả thực chỉ mới gặp một lần.

"Thẩm đại nhân."_ Nguyệt Lê cúi đầu, không nhìn tới nam nhân đã từng cứu mình một mạng, bình tĩnh nói cho hắn biết _"Ta đã sớm đính hôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.