Rạng sáng hai giờ, Tô Viễn Hằng cả người trần như nhộng nằm ở trên sô pha trong đại sảnh, mệt mỏi ngay cả ngón tay cũng lười di động.
“Viễn Hằng, ngươi quả nhiên là tối lớn. . . . . .” Bắc Đường Mẫn Khiêm nằm ở phía sau hắn, chậm rãi vuốt ve da thịt bóng loáng mà cứng cỏi của hắn.
Tô Viễn Hằng trong lòng run rẩy, không nói gì.
Hắn có thể giữ chân được nam nhân này, tựa hồ chỉ có nhục dục.
Không biết vì cái gì, bọn họ trong lúc làm tình sự luôn ăn ý cùng thoả mãn như vậy, cơ hồ thiêu đốt tế bào toàn thân. Giống như bọn họ trần trụi nguyên thuỷ dây dưa cùng một chỗ, đã qua vài thế kỷ.
Tô Viễn Hằng đẩy ra tay Bắc Đường Mẫn Khiêm, cố hết sức mà ngồi dậy.
“Ngươi làm gì?”
“. . . . . . Ăn cơm. Ta đói bụng.”
“Nga.” Bắc Đường Mẫn Khiêm cúi đầu cười, “Ta cứ nghĩ ngươi vừa rồi đã ăn no rồi.”
Ăn no chính là ngươi.
Tô Viễn Hằng nhìn y một cái, cuối cùng không có đem lời ấy nói ra, dù sao vừa rồi hắn cũng đã thoả mãn thật lớn rồi.
Hắn lảo đảo đứng dậy, gắng gượng bước đi, xoay người đem áo sơmi trên sàn nhà ở phòng bếp cầm lên.
“Còn mặc nó làm cái gì, dù sao như thế này còn phải thoát.” Ý Bắc Đường Mẫn Khiêm chính là một lát sau cũng phải tắm rửa, mặc vào cởi ra nhiều phiền toái.
Tô Viễn Hằng cảm thấy một cỗ chất lỏng từ phía sau chậm rãi chảy xuống. Hắn biết đó là cái gì. Trên sàn nhà hiện tại cũng là loang lổ dấu vết.
Hắn giống như không có nghe thấy lời nói của Bắc Đường Mẫn Khiêm, vẫn chậm rãi mặc áo sơmi vào. Lúc này hắn cảm thấy thật may mắn, may mắn lúc trước không có phô thảm. . . . . .
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn thân ảnh hắn bận rộn ở phòng bếp, tình cảm mãnh liệt dư tiêu làm cho động tác của Tô Viễn Hằng có chút thong thả.
Bắc Đường Mẫn Khiêm tựa vào sô pha, tuỳ tay ở dưới bàn trà sờ sờ, quả nhiên lấy ra gói thuốc lá y vẫn thường hút, cùng một cái bật lửa.
Y bật lửa đốt thuốc, tao nhã hút một ngụm, chậm rãi phun ra.
Y đã rời đi phòng này nửa năm, trước khi đi đặt thuốc lá ở trên bàn trà, không có khả năng bảo tồn lâu như thế. Mà hiện tại trên tay giữ bao thuốc này, rõ ràng là vừa mới mở ra.
Tô Viễn Hằng về phương diện này, thường thường làm cho Bắc Đường Mẫn Khiêm thập phần cảm động. Hắn biết chính mình không thích xé mở đóng gói phiền toái, cho nên mỗi lần thuốc lá trong phòng đều là mở ra sẵn. Thế nhưng hắn cũng không biết hành trình chính mình, bởi vì có đôi khi ngay cả Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không biết tiếp theo sẽ đi đâu. Nếu không thể mong muốn chính mình khi nào trở về, Bắc Đường Mẫn Khiêm tin tưởng, hắn nhất định là qua một đoạn thời gian liền đem thuốc lá dưới bàn trà đổi bao mới, hơn nữa mở ra chuẩn bị tốt. Tâm ý săn sóc thầm lặng này, làm cho trong lòng Bắc Đường Mẫn Khiêm dâng lên một cỗ tình cảm không cách nào hình dung.
Trên đời này, sao có một người đối với y tốt như thế?
Bắc Đường Mẫn Khiêm biết, là y tìm tới Tô Viễn Hằng trước. Là y chủ động yêu cầu cùng hắn ở chung. Là y nói hắn là người y khâm phục. Nhưng mà tựa hồ, người trả giá vẫn là Tô Viễn Hằng.
Bắc Đường Mẫn Khiêm dụi thuốc lá, đi vào phòng bếp, đẩy ra Tô Viễn Hằng.
“Ta đến làm, ngươi đi tắm rửa.”
Tô Viễn Hằng có chút kinh ngạc nhìn y: “Ngươi biết nấu mì?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm bật cười: “Ta thật sự ngay cả chuyện đơn giản như thế cũng không biết làm sao? Nhìn ngươi làm nhiều lần như thế, xem cũng quen tay.”
Tô Viễn Hằng vẫn đang nhìn y. Bắc Đường Mẫn Khiêm giơ lên hai tay: “Ta cam đoan, sẽ không cho ngươi đói bụng!”
Tô Viễn Hằng cười cười, rồi đi ra ngoài.
“Hương vị ra sao?”
“Bình thường.”
“Bình thường?” Bắc Đường Mẫn Khiêm bất mãn nâng nâng mi, hỏi lại: “Tay nghề của ta bình thường?”
Tô Viễn Hằng ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái, chậm rãi nuốt một ngụm mì, nhắc nhở: “Ngươi chỉ là đem mì nấu chín mà thôi.” Hơn nữa nấu quá mức, đều nở bung ra hết, Tô Viễn Hằng vừa rồi còn lo lắng chính mình có nên đổi thành thìa ăn hay không. = =
Bắc Đường Mẫn Khiêm bĩu môi, hừ nói: “Kia cũng là do tay nghề của ngươi bình thường.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm chống cằm, nhìn Tô Viễn Hằng ngồi ăn ở bàn đối diện, rất nhanh cũng phân không rõ đang ăn cái gì. Bọn họ đã thay áo ngủ. Kỳ thật trước kia Bắc Đường Mẫn Khiêm vẫn thích loả ngủ, nhưng từ khi ở cùng với Tô Viễn Hằng, mà bắt đầu vâng theo thói quen cuộc sống của hắn.
Nói trắng ra, Bắc Đường Mẫn Khiêm vì Tô Viễn Hằng, cũng có thay đổi nhất định.
“Hôm nay ngươi có đi gặp chị cả ta?”
Tô Viễn Hằng hơi kinh hãi: “Ngươi sao lại biết?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm hất đầu về phía đại sảnh: “Điện thoại ghi âm.”
Tô Viễn Hằng lúc này mới nhớ tới, tin nhắn trong điện thoại còn chưa có xoá.
“Ngươi trở về vào lúc nào? Lần này tính toán bao giờ thì đi?”
“Ta vừa trở về, sao chưa gì ngươi đã muốn ta đi a.”
Tô Viễn Hằng không có ngẩng đầu, ăn một ngụm mì, nói: “Ngươi không phải nghệ nhân sao? Nghệ nhân đều bề bộn nhiều việc.”
“Đúng vậy, là bề bộn nhiều việc. Bận quá, cho nên. . . . . .” Bắc Đường Mẫn Khiêm dừng dừng, “Ta không muốn làm nghệ nhân nữa.”
Tô Viễn Hằng lại kinh ngạc.
Bắc Đường Mẫn Khiêm thản nhiên nói: “Dù sao chỉ là vui đùa mà thôi, hiện tại chơi chán rồi.”
Lòng Tô Viễn Hằng chùng xuống.
Chỉ là vui đùa mà thôi. . . . . .
Như vậy chính mình, có phải cũng chỉ là trò vui của y hay không? Có lẽ không biết vào lúc nào, y cũng sẽ đối với hắn nói, chán rồi.
“Ngươi còn không có trả lời ta. Chị cả ta cùng ngươi nói chuyện gì?”
“Không nói gì cả.” Tô Viễn Hằng nhìn mì trong bát, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Bắc Đường Mẫn Khiêm cười lạnh: “Ngươi không nói, ta cũng đoán được nàng nói cái gì.”
Tô Viễn Hằng không nói gì, rút ra khăn tay, xoa xoa miệng, bưng lên bát đũa đi đến bồn rửa.
Bắc Đường Mẫn Khiêm khoanh hai tay, tựa vào cửa, nhìn hắn thu thập đồ vật.
Tô Viễn Hằng xoay người lại, thấy song đồng ngăm đen sâu không thấy đáy của y, đang nhìn chính mình không chuyển mắt, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, trên mặt lại cực lực trấn định.
“Không còn sớm, không nghỉ ngơi một chút sao?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm vẫn đang yên lặng nhìn hắn. Tô Viễn Hằng chần chờ một lát, chậm rãi đến gần.
Bắc Đường Mẫn Khiêm cầm lấy hai tay hắn, đem hắn nhẹ nhàng kéo đến gần, cơ hồ dán tại trên người y. Y nhìn thẳng vào Tô Viễn Hằng, hỏi: “Có nhớ ta?”
Tô Viễn Hằng không nghĩ tới y lại hỏi trực tiếp như thế. Trước kia y trở về, ngẫu nhiên cũng hỏi qua hắn. Bất quá mỗi lần đều là trong lúc làm tình, hoặc là trong lúc vui đùa thuận miệng hỏi, chưa từng đứng đắn như vậy.
Tô Viễn Hằng nhất thời không biết nên trả lời ra sao, hỏi: “Mẫn Khiêm, ngươi không sao chứ?”
“Có nghĩ đến ta?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm hơi hơi dùng sức, đôi tay Tô Viễn Hằng co rút lại một chút. Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là thành thực nói: “Có nghĩ đến.”
Vẻ mặt kia dẫn theo một ít bất đắc dĩ cùng dung túng, nhưng cũng có tình cảm chân thành tha thiết.
Bắc Đường Mẫn Khiêm cảm thấy vừa lòng, ôm lấy Tô Viễn Hằng, đem cằm đặt ở trên vai hắn.
Tô Viễn Hằng thở dài: “Trời sắp sáng. Ngày mai ta còn phải đi làm.”
“Xin phép.”
“Công việc không phải trò đùa.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm bất mãn nhìn hắn, ánh mắt nhíu lại: “Thân thể cũng không phải trò đùa. Ngươi có biết bác sĩ ngoại khoa ở Mĩ Quốc tỉ lệ tử vong rất cao không? Ngươi liều mạng như vậy, sớm muộn gì cũng lao lực mà chết.”
Tô Viễn Hằng cười nói: “Đã biết. Ta có nghỉ dài hạn.”
“Vậy xin phép.” Bắc Đường Mẫn Khiêm lạnh mặt, ương ngạnh nói: “Ta thật vất vả trở về, hôm nay nhất định phải ôm ngươi ngủ. Nếu ngươi dám đứng lên đi làm, ta cam đoan, lập tức cho bệnh viện các ngươi đóng cửa!”
“Thế nhưng. . . . . . Chúng ta có người bệnh trọng yếu.” Tô Viễn Hằng biết y nói được thì làm được, thật là có một tia chần chờ.
“Quản hắn là ai chứ. Thiên hoàng lão tử ta cũng không quản.” Bắc Đường Mẫn Khiêm nói xong liền đem Tô Viễn Hằng kéo dài tới phòng ngủ, ngã xuống giường lớn rộng thùng thình thoải mái, kéo qua chăn, đem hai người gắn chặt vào nhau.