Yêu Vẫn Nơi Đây

Chương 62: Công phá Hư Thiên




Mưa gió ở đế đô rốt cục trôi qua, gió tháng mười có chút lạnh, Nguyễn Gia Duệ kéo sát áo choàng vào người, nhìn ra xa, trong vườn có vô số hoa khô lá rụng.

Hết một lớp, lại rơi xuống một lớp khác.

Trước mắt lộ ra cảnh tượng hoang tàn.

Thục Nghi đại công chúa Minh Diễm quả thật là người không tệ, quản lý gia sự, mọi chuyện đều chu đáo ổn thỏa, đối với nàng cũng không hề có nửa điếm không tốt. Nguyễn Gia Duệ cũng là người hiểu chuyện, ngoại trừ là một nữ nhi mồ côi thì chẳng có điểm nào là xấu.

Nếu quả thật muốn bới móc thì chính là vận khí của Nguyễn Gia Duệ không được tốt.

Hai lần được tứ hôn đều xảy ra chuyện bất trắc.

Nguyễn Gia Duệ đã nghe Minh Diễm nói đến chuyện của phủ Ngụy Quốc Công. Ngụy Địch giết huynh trưởng rồi tự sát, việc này đã nổi tiếng khắp đế đô.

Ngụy Địch chết, hôn sự với Nguyễn Gia Duệ đương nhiên không đến nơi đến chốn.

Nhìn về phía xa thấy Minh Diễm khoác chiếc áo choàng mỏng bằng lông màu đỏ thẫm, phía sau là thị nữ Như Vân. Nguyễn Gia Duệ đứng dậy tiếp đón, cười nói, “Vì sao tỷ tỷ lại đến đây?” Mặc dù Ngụy Địch đã chết, nhưng Nguyễn Gia Duệ chỉ cảm thấy đáng tiếc chứ không hề cảm thấy đau lòng.

Minh Diễm nắm chặt tay Nguyễn Gia Duệ, cười nói, “Nay trời trở lạnh, nếu mở cửa sổ thì nhớ ôm theo lò sưởi, đừng để bị lạnh.”

Nha hoàn bưng đến trà nóng, Nguyễn Gia Duệ vội vàng tiếp nhận rồi đưa hai tay dâng cho Minh Diễm, “Các nha hoàn đều đã chuẩn bị, muội mặc cũng nhiều y phục, không lạnh đâu.” fynnz.wordpress.com

Minh Diễm nhìn chiếc áo khoác ren màu lam trên người của Nguyễn Gia Duệ, lại cười nói, “Muội đang trưởng thành, đừng mặc những bộ y phục ngây thơ như vậy nữa. Tỷ định nói với muội, hôm nay tỷ tiến cung thỉnh an mẫu thân, vừa vặn gặp được bệ hạ. Bệ hạ nói, ngày mai dẫn muội tiến cung, bệ hạ có chuyện muốn nói với muội.”

Nguyễn Gia Duệ cả kinh, nâng lên đôi mắt trong trẻo, “Muội?”

Minh Diễm nhấp một ngụm trà, lại cười nói, “Muội đừng sợ, bệ hạ cư xử với mọi người đều rất tốt. Tỷ thấy thần sắc của bệ hạ nhất định là có chuyện tốt, ngày mai muội thay đổi xiêm y sáng sủa một chút, tỷ dẫn muội cùng tiến cung.”

Minh Diễm cũng không phải người keo kiệt, Nguyễn Gia Duệ tay trắng đi vào phủ Công chúa, xiêm y trang sức ngoại trừ được ngự ban thì đều là những vật do Minh Diễm tặng cho. Bởi vì phải vào cung nên thị nữ sớm chuẩn bị y phục hoa lệ.

Nguyễn Gia Duệ đang lúc thanh xuân, đánh một lớp phấn mỏng thì đã trở nên xinh đẹp khả ái.

Minh Diễm quan sát từ trên xuống dưới một hồi, gật đầu cười nói, “Phải thế mới được.”

Trong cung kiêng kỵ màu trắng, Nguyễn Gia Duệ mặc một bộ y phục bằng lụa đỏ và chiếc váy màu xanh biếc, khiến người ta có cảm giác thoải mái.

Minh Diễm dẫn Nguyễn Gia Duệ tiến cung, đương nhiên là đến Thọ An cung thỉnh an Vệ thái hậu trước.

Minh Trạm đã ở đó, nhìn thấy Nguyễn Gia Duệ thì liền đứng dậy nói, “Gia Duệ, ngươi theo trẫm vào đây.”

Nguyễn Gia Duệ vừa mừng vừa lo, vội vàng đứng dậy đi theo Hoàng đế bệ hạ vào thiên điện ở bên cạnh. Khi Vệ thái hậu vào đế đô đã bị ngăn cản rất nhiều, vì để an ổn nên Thọ An Cung kỳ thật cũng không được trang bày lộng lẫy.

Minh Trạm ngồi trên chiếc trường kỷ mà Vệ thái hậu thường dùng, chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”

Nguyễn Gia Duệ tạ ơn, ngồi thẳng lưng, có chút khẩn trương.

Tư thái của Minh Trạm vẫn thanh thản như trước, “Hôm nay gọi ngươi đến không vì chuyện gì cả. Thân thế của ngươi, trẫm nghĩ cũng nên nói cho ngươi biết.”

Ánh mắt của Nguyễn Gia Duệ hơi sáng lên, trong lòng bất giác sôi sục, chợt nghe Minh Trạm nói, “Ngươi là người thông minh cẩn thận, có lẽ cũng phát hiện, huyết thống của ngươi có liên quan đến huyết thống hoàng thất, bằng không trẫm không có khả năng liên tục tứ hôn cho ngươi.”

“Tổ phụ của ngươi chính là Thận Thân Vương, mẫu thân là Chiêu Hòa công chúa, phụ thân là tiền Khả Hãn Thát Đát.” Minh Trạm nói thẳng, vẫn không giấu diếm, “Ngươi ở Nguyễn gia nhiều năm, cũng biết Chiêu Hòa công chúa có một đệ đệ tên là Nguyễn Hồng Phi. Chiêu Hòa công chúa được gả sang Thát Đát, sau khi sinh hạ ngươi thì thân thể không được tốt, sợ ngày sau ngươi không có chỗ nương tựa, trước khi lâm chung bèn nhờ Nguyễn Hồng Phi đưa ngươi mang về đế đô nuôi dưỡng. Nguyễn Hồng Phi ban đầu cũng không tính an bài ngươi ở Nguyễn gia, chẳng qua sau đó Nguyễn Hồng Phi gặp chuyện bất trắc, khó bảo toàn bản thân, bèn rời khỏi đế đô. Vì vậy ngươi phải lớn lên ở nhà họ Nguyễn.”

Dù là Nguyễn Gia Duệ xưa nay trấn tĩnh, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiêu hóa mối quan hệ phức tạp như vậy. Mặc dù xưa nay nàng cũng từng hoài nghi thân thế của mình, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng sinh trưởng mười mấy năm ở phủ Bắc Uy Hầu, vậy mà trên thực tế lại chẳng hề có quan hệ gì với nàng.

“Thần, thần nữ là….” Sắc mặt của Nguyễn Gia Duệ trắng bệch, nàng thật sự không biết phải nói gì? Cho dù sức tưởng tượng của nàng phong phú thế nào thì tuyệt đối cũng không thể ngờ trên người của nàng có huyết thống của người Thát Đát.

Minh Trạm thở dài, “Nay Thận Thân Vương đã qua đời, trẫm nghĩ, Thận Thân Vương không có nhi tử, những thứ trong phủ của Thận Thân Vương sẽ do ngươi xử lý.”

“Bệ hạ, thân thế của thần nữ là bí mật, làm sao có thể kế thừa phủ Thận Thân Vương? Bệ hạ có lòng từ bi, ban thưởng một vài món ở phủ Thận Thân Vương cho thần nữ để làm kỷ vật là được rồi.”

Nguyễn Gia Duệ biết rõ đạo lý lòng tham không đáy mà dẫn đến tai họa. Thân thế của nàng là bí mật, rất phức tạp, tuyệt đối khó có thể nói ra bên ngoài, hoàng thất coi trọng chính là phúc khí của nàng. Nếu hoàng thất kiêng kỵ thì nàng cũng không tiện nói, dù sao, trên người của nàng có một nửa huyết thống Thát Đát.

Phủ Thận Thân Vương giàu có thế nào thì nàng cũng không biết. Chẳng qua Thận Thân Vương là đệ đệ của Nhân Tông hoàng đế, làm Vương gia vài chục năm, không có nhi tử, nhiều năm tích cóp cũng không phải số ít.

Cho dù thân thế ra sao thì hiện tại Nguyễn Gia Duệ chỉ là một nữ nhi mồ côi. Sản nghiệp lớn như vậy, Hoàng thượng cho nàng sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt ganh tỵ, nàng cũng sẽ không giữ được.

Nếu không bảo đảm thì nàng cứ từ chối đi vẫn hơn.

Minh Trạm khoát tay, “Ngươi ngồi xuống đi, có chuyện gì thì trẫm sẽ đứng ra an bài, ngươi cứ yên tâm.”

Nguyễn Gia Duệ luôn miệng nói, “Bệ hạ, lời của thần nữ là thật lòng. Phủ Thận Thân Vương tích cóp bao nhiêu năm, thần nữ có công có đức gì để thừa kế sản nghiệp lớn như vậy? Nếu bệ hạ nguyện ý nghe một câu của thần nữ thì thần nữ nghĩ rằng, lấy của dân chia cho thần, không bằng hiến ra ngoài, dùng cho dân, cũng là cử chỉ tích đức từ thiện.”

Minh Trạm không nói thêm nữa, chỉ thay đổi đề tài, “Gia Duệ, ngươi cũng biết Ngụy Địch đã chết, hôn sự của các ngươi đương nhiên bị hủy bỏ. Trẫm hai lần chỉ hôn cho ngươi đều không như ý, nếu ngươi coi trọng người nào thì cứ nói với trẫm cũng không sao. Trẫm tất nhiên sẽ toại nguyện cho ngươi.”

Nguyễn Gia Duệ là người có chủ kiến, nhưng ngày thường nói cũng không nhiều. Có lẽ hôm nay thân thế bị vạch trần làm cho nàng bị đả kích một phần nào đó, vì vậy đã vứt bỏ sự bình tĩnh cẩn trọng của trước kia, thay vào đó là trầm giọng cất tiếng, “Bệ hạ, thần nữ đã mười chín tuổi, ngoại tổ phụ qua đời, theo lý, thần nữ phải giữ đạo hiếu ba tháng, lúc này không tiện bàn đến chuyện hôn sự. Chẳng qua bệ hạ hỏi như vậy thì thần nữ không dám giấu diếm. Thần nữ nghe nói lúc trước bệ hạ chỉ hôn Triệu Thanh Di ở Phúc Châu cho thần nữ, Triệu Thanh Di v́ thấy thần nữ là nữ nhi mồ côi nên đã từng chán ghét.”

Minh Trạm suy nghĩ, đừng bảo là Nguyễn Gia Duệ muốn tính sổ với Triệu Thanh Di nha. Nữ nhân thật sự là những người thù dai, không hề dễ chọc tí nào.

Nguyễn Gia Duệ nói một cách đầy ám chỉ, “Hiện tại thần nữ được bệ hạ coi trọng, có lẽ Triệu Thanh Di sẽ không dám chán ghét thần nữ nữa.”

“Ngươi muốn gả cho Triệu Thanh Di?” Minh Trạm cảm thấy khó có thể tin tưởng.

“Bệ hạ, người có lợi thế thì đương nhiên có lợi thế cho mình, chỉ cần thần nữ có thân phận thì hắn cũng không dám bất kính với thần nữ.” Nguyễn Gia Duệ nói tiếp, “Thần nữ nghe nói Triệu Thanh Di tuổi trẻ tuấn tú, xuất thân là Bảng nhãn, lúc trước hắn bị bệ hạ bãi chức, Triệu gia lại bị vướng kiện tụng. Có lẽ hiện tại Triệu gia đã bị suy sụp, nếu thần nữ gả cho hắn thì hắn làm sao có thể bất kính với thần nữ cơ chứ?”

“Thần nữ thành thân chỉ cầu cuộc sống thư thái. Đối với thần nữ, Triệu Thanh Di chính là người tốt nhất để lựa chọn.”

Thật không hổ là nữ nhân có huyết thống mạnh mẽ, Nguyễn Gia Duệ ngày xưa không nổi bật, dáng vẻ luôn trầm mặc dễ gần, hóa ra lại là người có nét đẹp tâm hồn như thế, quả là rất biết suy nghĩ, rất có trình độ, rất có cá tính.

Kỳ thật Minh Trạm cũng hiểu, nếu không phải hắn và Phi Phi nhà hắn đã ở mức độ tình sâu như biển thì hôn nhân được duy trì bằng ích lợi luôn ổn định nhiều hơn so với hôn nhân duy trì bằng tình yêu.

Minh Trạm mỉm cười, “Trẫm ban thưởng cho ngươi chức vị Quận chúa.”

“Thần nữ tạ ân bệ hạ.”

Đến ban đêm.

Minh Trạm nói với Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi hoàn toàn không cần lo lắng cho cháu gái của mình nữa, nàng cũng không ngốc. Những thứ trong phủ Thận Thân Vương, cho dù trẫm có cho nàng, nàng mà tiếp nhận thì cũng không giữ được. Chẳng thà thay bằng tước vị để cả đời luôn có cái mà dựa vào.”

Nguyễn Hồng Phi nói, “Không ngốc là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.