Yêu Vẫn Nơi Đây

Chương 39: Thi ma Thạch Lan




Đế đô.

Lý Bình Chu không phải không muốn nghênh đón Thái thượng hoàng hồi cung, Từ Tam lại nói, “Nay việc bệ hạ trúng độc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, Thái thượng hoàng ở Vân Quý, ít nhất vẫn an toàn. Chỉ cần Thái thượng hoàng vẫn còn thì đế đô sẽ yên ổn. Lý tướng, Thái thượng hoàng đều có ơn đề bạt trọng dụng chúng ta. Bất quá nếu là vì chúng ta nghênh đón Thái thượng hoàng quay về đế đô mà khiến Thái thượng hoàng không vui thì ngươi và ta chính là tội thần của Đại Phượng đấy, Lý tướng.”

Lời này của Từ Tam nói đúng tâm sự của Lý Bình Chu.

Minh Trạm vì bị trúng độc mà bệnh nặng, nguyên nhân trúng độc không rõ, như vậy cung đình sẽ bất ổn. Sở dĩ hiện tại thiên hạ thái bình, đế đô thái bình, thứ nhất là vì có Vệ thái hậu trấn áp, thứ hai là vì Nội các có những người cầm quyền trung thành và tận tâm như đám người Lý Bình Chu và Từ Tam, thứ ba là Cửu môn đề đốc nằm trong tay của Vĩnh Ninh Hầu, thứ tư là Thái thượng hoàng tuy ở xa đế đô nhưng oai phong vẫn còn.

Nhưng theo như lời của Từ Tam, nếu đón Thái thượng hoàng về đế đô thì nói cách khác chính là đặt Thái thượng hoàng vào trong tình thế nguy hiểm, ít nhất Lý Bình Chu sẽ không làm ra chuyện như vậy.

“Lý tướng, theo ý kiến của hạ quan, đợi ngày sau tra ra manh mối việc bệ hạ bị trúng độc thì lại nghênh đón Thái thượng hoàng quay về đế đô cũng không muộn.” Từ Tam đề nghị. Trấn Nam Vương phủ xưa nay có quyền có thế, bất quá hiện tại lại có lợi không hại, ít nhất Trấn Nam Vương là thân đệ đệ của Thái thượng hoàng, còn nữa, binh mã của Vân Quý cũng có một chút uy hiếp đối với kẻ gây rối đế đô.

Nghe lời này của Từ Tam thì Lý Bình Chu lại có suy nghĩ khác, trầm ngâm nói, “Thái hậu nương nương….” Vị nữ nhân quyền cao chức trọng này không chỉ là mẫu thân của Hoàng đế bệ hạ mà còn là đích thê của Trấn Nam Vương điện hạ. Nếu Vệ thái hậu gặp phải bất trắc thì cũng thật khó bàn giao. Lý Bình Chu không thích Vệ thái hậu, nhưng đứng trên quan điểm của các triều thần thì cũng không thể không suy xét một chút cho Vệ thái hậu.

Trong cung bất ổn, Thái hậu và Thái hoàng thái hậu vẫn ở trong cung….Cho dù Lý Bình Chu không suy nghĩ vì Vệ thái hậu thì cũng phải suy nghĩ một chút cho mẫu thân của Thái thượng hoàng: Thái hoàng thái hậu.

“Không bằng mời Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu và bệ hạ đến hành cung tịnh dưỡng.” Từ Tam nói đến đây thì trong lòng cũng không nắm chắc, Vệ thái hậu cũng không phải kẻ ngốc, nếu Vệ thái hậu muốn tạm lánh thì đã không đợi đến hiện tại.

Trong sự kiện này, Vệ thái hậu có thể xưng là gặp biến không sợ. Nghĩ đến đây thì Lý Bình Chu lại dâng lên lòng kính nể đối với Vệ thái hậu.

Lý Bình Chu nói, “Chúng ta cứ làm tròn bổn phận của một thần tử.” Về phần Vệ thái hậu có đồng ý hay không thì sẽ tính sau.

Hoài Dương.

Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi định đến Tô Châu, nơi vốn được xưng là Ngô Nông nhuyễn ngữ để ở lại một thời gian, kết quả là ông trời không hợp tác, lại đổ mưa mấy ngày không ngừng nghỉ, chỉ đành tạm thời lưu lại ở thôn Tiểu Chu. (Ngô Nông nhuyễn ngữ= giọng người Ngô, rất nhẹ nhàng dễ nghe)

Vì đoàn người Nguyễn Hồng Phi ra tay hào phóng, chu toàn cấp bậc lễ nghĩa cho nên rất được hảo cảm của thôn dân. Ngay cả Chu viên ngoại là người giàu có trong thôn cũng phái người đến gửi thiếp thăm hỏi.

Chu viên ngoại xem như là người có thể diện ở thôn Tiểu Chu, trong nhà có ba gian, mái xanh gạch đỏ, nhất là đại nhi tử của Chu viên ngoại lại càng là nhân vật nổi danh ở thôn Tiểu Chu. Ở bên ngoài buôn bán, chỉ trong hai năm Chu viên ngoại đã dùng số bạc mà nhi tử gửi về để mua hơn phân nửa số thôn làng liền kề nơi này, trở thành một đại địa chủ xứng danh.

Nay có nhân vật ra tay phóng khoáng như vậy đến thôn, Chu viên ngoại có chút kiến thức, đương nhiên sẽ phái người đến gửi thiếp.

Ở trong thôn này cũng chỉ có Chu viên ngoại là người có thân phận cao như thế, mới có thể chính thức gửi thiếp. Hơn nữa đây lại là thiếp vàng, có thể thấy được tài lực không tầm thường, lại có chút tự tin.

Nhận được thiếp của Chu gia, Diêu Quang tự động hỏi thăm tình trạng gia đình của Chu viên ngoai.

“Trong nhà của Chu viên ngoại cũng xem như có chút tài sản, có khoảng một nghìn mẫu ruộng đất, đại nhi tử ở bên ngoài làm ăn, tên là Chu Đại Toàn. Nghe nói Chu Đại Toàn cũng trở về thôn Tiểu Chu, lần này tiên sinh và nhị gia đến đó ắt là có thể nhìn thấy vị Chu đại gia này.” Diêu Quang bẩm báo, “Tiên sinh, theo phân phó của ngài, thuộc hạ đã chuẩn bị chút lễ mọn, đến lúc đó sẽ mang đi cùng, cũng đỡ phải khiến địa chủ Chu bắt bẻ chúng ta.”

Minh Trạm nói, “Chỉ là một địa chủ thôi, Diêu Quang, ngươi đừng chuẩn bị quá quý giá. Tài bất ngoại lộ mà.” (Tài bất ngoại lộ=giàu mà để lộ ra ngoài ắt sẽ tự tìm phiền phức)

Diêu Quang vội vàng đưa danh mục lễ vật đã chuẩn bị cho Minh Trạm xem, Minh Trạm tỉ mỉ xem qua thì mới không nói gì.

Cũng không phải Minh Trạm keo kiệt, tuy rằng hắn quả thật rất keo kiệt, bất quá Minh Trạm vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Giao hữu phải có lễ, đây là chuyện thường tình. Chẳng qua bản tính của Minh Trạm vốn không coi bạc như cỏ rác, ra ngoài cũng phải cẩn thận một chút, cẩn tắc vô áy náy.

Nguyễn hồng Phi dẫn theo vài người hầu, trong một ngày mưa, cùng Minh Trạm thăm viếng Chu viên ngoại.

Chu viên ngoại là một nam tử hơi béo, khoảng chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt cao ngạo lại mang theo vài phần thân thiết, đích thân ra cửa nghênh đón, cười nói, “Ngộ nghe nói thôn Tiểu Chu này của ngộ có nhã khách đến thăm, vì vậy mới tùy tiện gửi thiếp, đã mạo phạm khách quý.”

Lời này nghe như thế nào cũng thấy thật mất tự nhiên.

Còn ngộ này ngộ nọ, vừa nghe thì Minh Trạm liền biết vị Chu viên ngoại nhất định là một kẻ thùng rỗng kêu to, không có học thức mà lại cố chấp giả vờ có học thức.

Minh Trạm cảm thấy hứng thú, tiến lên nói, “Ngộ và đại ca của ngộ nhận được thiếp của tiên sinh thì cảm thấy thật vinh hạnh, đã quấy rầy Chu tiên sinh rồi.”

Chu viên ngoại vừa nghe Minh Trạm xưng hắn là tiên sinh, trong lòng vô cùng thoải mái, ngày xưa thôn dân gọi hắn một tiếng viên ngoại chỉ là khách khí và cung kính mà thôi. Trong nhà của hắn tuy có hàn ngàn mẫu ruộng, ngày thường cũng có nha đầu ma ma hầu hạ, bất quá cũng chỉ là dân chúng bình thường, ở thời này, quan niệm đẳng cấp rất rõ ràng, ngay cả hai chữ lão gia cũng không phải có thể tùy tiện xưng hô.

Người không có công danh không thể được gọi là lão gia, nhưng hai chữ tiên sinh lại khiến Chu viên ngoại giống như ăn nhân sâm quả, cả người thư thái, tuyệt vời không thể tả.

Chu viên ngoại nhếch miệng cười toe toét, “Không dám không dám, các vị đến đây là vinh hạnh của ngộ.” Câu đầu tiên là đón khách, là Chu viên ngoại học từ đám tôn tử tú tài của mình, vì vậy có một chút lễ tiết, có một chút suông rỗng. Câu thứ hai thì triệt để lộ ra.

Chu viên ngoại đã từng đến thành Tô Châu nên biết nói tiếng quan thoại. Còn nữa, dù sao thì hắn cũng đã đến tuổi gần đất xa trời, vừa nghe Minh Trạm mở miệng là tiếng quan thoại chính tông thì liền đoán được người này nhất định đến từ đế đô, nhất thời thu hồi vẻ mặt cao ngạo, càng tỏ ra nhiệt tình, nhịn không được mà cầm tay Minh Trạm, cười nói ha ha, “Lão đệ à, ngộ và lão đệ thật sự là vừa thấy mặt đã như quen biết từ lâu rồi.”

Minh Trạm cũng cười ha ha hai tiếng, lắc tay Chu viên ngoại, “Lão ca à, ta cũng vậy, ha ha ha.” Quay đầu nhìn người thanh niên để râu ngắn đứng bên cạnh Chu viên ngoại, Minh Trạm cười hỏi, “Lão ca, đây là điệt tử của lão đệ ta à?”

Trong khi đó Chu Đại Toàn và Nguyễn Hồng Phi đã chào hỏi lẫn nhau. Lúc này Chu Đại Toàn nghe thấy hai chữ điệt tử thì nhịn không được mà sắc mặt hơi quẫn bách. Mặt mày của Minh Trạm non như trứng vừa lột vỏ, vậy mà vẫn dám xưng là điệt tử của lão đệ ta.

Chu viên ngoại cũng cứng đờ, bất quá việc này cũng không thể trách Minh Trạm, là hắn vừa mới kêu Minh Trạm là lão đệ, Minh Trạm đã là lão đệ của hắn thì Chu Đại Toàn đương nhiên phải gọi một tiếng thúc thúc.

Lần này Nguyễn Hồng Phi cải trang, hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt non nớt, vẫn mặt mũi sáng sủa, râu ngắn, nhã nhặn nho nhã, khẽ cười, “Xá đệ và ta kém nhau mười tuổi, tính tình phóng khoáng, khiến nhị vị chê cười rồi.”

Chu Đại Toàn cười nói, “Tiểu Tống công tử hoạt bát khả ái, thật hiếm thấy.”

Chu viên ngoại cũng cười vài tiếng, thỉnh Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi ngồi vào vị trí. fynnz.wordpress.com

Chu viên ngoại là một nhân vật có tiếng ở thôn tiểu Chu, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, mang theo lễ vật đến tặng, Chu viên ngoại đương nhiên càng không thể thất lễ, vì vậy bàn tiệc được an bài rất khá.

Trong đó còn có thức ăn sở trường của Minh Trạm, tiểu long tôm hấp ớt bột.

Chu viên ngoại cười nói, “Nơi này của chúng ta là thâm sơn cùng cốc, chỉ có một chút món ăn thôn quê, các vị là khách quý đến từ đế đô, coi như nếm thử những món mới mẻ này đi.”

“Người của thôn Tiểu Chu chúng ta không có ưu điểm gì, chỉ có hiếu khách là thừa mà thôi.” Chu Đại Toàn nói tiếp lời của phụ thân, cười nói, “Món tiểu long tôm này rất ngon. Hai năm qua cũng không biết vì đâu mà trong ruộng bắt đầu có nhiều loại này, bắt cũng khó bắt, ban đầu cũng không nhiều thế này. Vẫn là hai năm gần đây bắt đầu tăng trưởng, hương thân trong thôn đều bắt đem đi cho gà ăn hoặc là ủ phân, nay xem ra thật sự là uổng phí của trời.”

“Nhất là tiểu Tống công tử đã đặt ra cái tên này, tiểu long tôm, thật sự là dễ nghe, lại ăn ngon nữa chứ.” Chu Đại Toàn ca ngợi.

Tuy rằng Chu Đại Toàn cũng xem như một nhân vật lợi hại của thôn tiểu Chu, bất quá so với Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi thì vẫn còn cách xa một trời một vực. Minh Trạm thầm nghĩ, hắn chỉ thuận miệng gọi tiểu long tôm, vậy mà Chu Đại Toàn lại đi hỏi thăm rõ ràng, còn biết tiểu long tôm là do hắn đặt tên, không phải Nguyễn Hồng Phi cũng không phải đám người Diêu Quang và Thiên Hành.

Xem ra bữa tiệc lần này đã được chuẩn bị kỹ càng.

Minh Trạm cười khiêm tốn, “Không đáng phải nhắc đến, ta thấy con tôm bình thường ở dưới sông, hình dáng không nhỏ, chẳng qua không uy phong lẫm liệt như con tôm này. Còn nữa, loại tôm này người ta không biết cũng là chuyện bình thường. Cũng là khi xưa ta và bằng hữu đi xa thỉnh thoảng nhìn thấy, bởi vì loại tôm này phần nhiều sống ở sông ngòi, vỏ thì nhiều mà thịt thì ít, nếu đem đi nướng lụi thì không ngon như tôm càng tôm he, phải dùng ớt bột để tăng hương vị của thịt tôm, dùng món này để làm đồ nhắm hoặc ăn với cơm.”

Chu Đại Toàn cười nói, “Tiểu Tống công tử tuổi không lớn mà kiến thức lại rộng rãi, Chu mỗ bội phục.”

Minh Trạm cười ha ha, “Quá khen quá khen.” Qua loa đáp lại hai tiếng, sau đó cho dù Chu Đại Toàn có thử như thế nào thì Minh Trạm cũng không chịu nói thêm câu nào nữa, chỉ nói về chuyện trời trăng mây gió.

Sau một lúc, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi cáo từ rời đi.

Chu viên ngoại hỏi nhi tử, “Đại Toàn, ta thấy thái độ đối nhân xử thế của huynh đệ bọn họ đều không tệ, rất lịch sự.”

Chu Đại Toàn nói, “Dạ, cha, con thấy cũng không tệ, nhất là tiểu Tống công tử, vừa nhìn liền thấy phúc hậu.”

Trở lại nhà Lý Trưởng.

Minh Trạm bắt đầu nói thầm với Nguyễn Hồng Phi , “Ngươi có cảm thấy họ Chu có lai lịch bất chính hay không?”

Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, tháo lỏng đai lưng, hơi thở mang theo một chút mùi rượu, “Nói thử xem?”

Minh Trạm đẩy Nguyễn Hồng Phi một cái, “Ngươi bị choáng váng à? Cái con tiểu long tôm kia căn bản không phải của Đại Phượng chúng ta, đó là từ hải ngoại đưa vào. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?” Thoáng dừng một chút, Minh Trạm lại dõng dạc nói, “Ta xuất thân là thần tiên, đương nhiên là biết, ngươi nói thử xem, vì sao Chu Đại Toàn lại biết? Hôm nay hắn muốn thử chúng ta. Hừ, ta thấy, hắn ở bên ngoài kiếm ăn bất chính thì có.” Nói đến cuối cùng, Minh Trạm có một chút ý tứ sâu xa, đôi mắt nhỏ cùng với bản mặt quỷ quái quan sát Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi xoa xoa mi tâm rồi nói, “Ngươi thấy Chu địa chủ trắng trẻo béo ú, Chu Đại Toàn lại ngâm đen, có vẻ thô kệch. Ở trên biển lâu ngày, gió biển làm cho những kẻ kiếm ăn trên biển có màu da như vậy. Còn nữa, ta thấy thân hình của Chu Đại Toàn có vẻ cục mịch, ngón tay thô to mạnh mẽ, lúc bắt tay chào hỏi thì phát hiện lòng bàn tay có vết chai sần, cũng không phải người sống an nhàn sung sướng. Đại lão bản giàu có ở trên biển cũng không giống như hắn. Ta nghĩ, cho dù hắn kiếm ăn trên biển nhưng cũng không phải nhân vật quan trọng gì cả.”

Minh Trạm vừa gật đầu vừa cảm thấy tự hào trong lòng: Quả nhiên không hổ là lão bà của hắn! Từng câu một được phân tích tỉ mỉ, đặc biệt sâu sắc hợp lý.

Nguyễn Hồng Phi nhìn sắc mặt hồng hào vì uống chút rượu của Minh Trạm, lại lộ ra nụ cười ngây ngô, vừa phát bực: Cái tên mũm mĩm chết tiệt này, càng ngày càng ngốc. Vừa cảm thấy động tình, ngón tay bất giác sờ lên mặt của Minh Trạm.

Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi quấn lấy nhau đã nhiều năm, lúc này nhìn thấy Nguyễn Hồng Phi động tình thì liền thầm nghĩ, sức quyến rũ của lão tử càng ngày càng tăng, không cần phải cám dỗ mà Phi Phi nhà hắn đã bày ra bộ mặt muốn ăn thịt, là một lão công, hắn thật sự có cảm giác thành tựu. Minh Trạm vô cùng đắc ý, nhịn không được mà cười thì thầm một trận quái dị, không đợi Nguyễn Hồng Phi tiến lên thì hắn đã lao thẳng về phía trước!

Miệng còn oang oang kêu một cách kỳ lạ, “Thân ái ơi, để lão công thỏa mãn ngươi nha! Cạc cạc cạc cạc cạc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.