Người của hắn đã lâu vẫn chưa có tin tức, Minh Trạm hoài nghi đã xảy ra chuyện bất trắc, nhưng hiện tại đi điều tra thì lại bất tiện. Minh Trạm quanh quẩn bên cạnh Nguyễn Hồng Phi hơn nửa canh giờ thì mới ấp úng mở miệng, “Phi Phi, hai năm nữa cảng của ta sẽ xây xong, vẫn chưa có tàu, ngươi nói xem, phải làm sao đây?”
Nguyễn Hồng Phi căn bản không thèm liếc mắt, thản nhiên nói, “Có gì quan trọng đâu, đi đến chỗ nào đó rồi chôm vài chiếc chẳng phải là sẽ có tàu hay sao?”
Minh Trạm bực đến mức cái bản mặt mo cũng trở nên đỏ bừng, thầm biện bạch, “Ta cũng không phải hạng người như vậy, Phi Phi, ngươi đừng hiểu lầm ta. Chuyện kia chẳng phải lúc trước chúng ta đã nói là sẽ hợp tác sao? Ngươi có kỹ thuật, ta bỏ bạc ra mua, có được hay không?”
Nguyễn Hồng Phi không thèm để ý đến Minh Trạm.
Minh Trạm nghiêm mặt nói, “Tuyệt đối không dựa vào quan hệ cá nhân mà đòi ưu đãi, được chưa?”
Lúc này Nguyễn Hồng Phi mới nâng mặt nhìn Minh Trạm một cái, túm lấy bàn tay béo ú của Minh Trạm, viết một vài chữ vào lòng bàn tay, Minh Trạm đau lòng đến mức tái mặt, hô to, “Phi Phi, cái giá mà ngươi muốn thật quá đáng. Lúc trước chúng ta thương lượng cũng không phải cái giá này.”
Nguyễn Hồng Phi nhướng mày cười nhẹ, ánh mắt mang theo vài phần phong lưu tiêu sái, bất quá Minh Trạm nhìn thế nào cũng chỉ thấy khuôn mặt hồ ly cười đểu của Nguyễn Hồng Phi, cười cho đến khi Minh Trạm tăng huyết áp thì Nguyễn Hồng Phi mới nói, “Còn mạng của mười mấy tên gian tế của ngươi đâu, thế nào, ngươi không bảo vệ bọn họ à? Để thủ hạ đi tìm cái chết hay sao? Được rồi, ta sẽ châm chước giảm chút ngân lượng cho ngươi.”
Minh Trạm lập tức trở thành người câm, qua một lúc lâu mới ngượng ngùng nói, “Hóa ra ngươi đã sớm biết rồi ư?”
“Biết cái gì?” khi Nguyễn Hồng Phi vừa biết được chuyện này thì cũng không thể tin tưởng, nay lại nói ra cảm giác dở khóc dở cười lúc trước, “Biết người nằm bên cạnh ta là một kẻ trộm ư? Phái mười mấy tên gian tế lên đảo của ta để trộm kỹ thuật đóng tàu?”
Minh Trạm hoàn toàn mất thể diện. Xưa nay Minh Trạm có nhiều tâm tư, lại vô cùng keo kiệt, hắn đã sớm mơ ước có được kỹ thuật đóng tàu lớn của Nguyễn Hồng Phi người ta, từng đề cập với Nguyễn Hồng Phi không biết bao nhiêu lần, Nguyễn Hồng Phi xưa nay công tư rõ ràng, đưa ra cái giá rất cao bắt Minh Trạm phải trả. Mỗi khi Minh Trạm nghĩ đến cái giá mà Nguyễn Hồng Phi đưa ra thì tâm can cảm thấy co giật.
Đương nhiên Minh Trạm có lòng dạ hẹp hòi của Minh Trạm. Khi hắn vừa đăng cơ thì đã đem Ngụy Ninh đưa đến Đỗ Nhược Quốc, mang theo mười tên mật thám để trộm cơ mật đóng tàu của Nguyễn Hồng Phi. Nay bị người ta tóm cổ, Minh Trạm hoàn toàn mất hết thể diện.
Bất quá Minh Trạm cũng xem như là một kỳ nhân, hắn chỉ xấu hổ trong chốc lát, khả năng tự điều hòa bản thân đúng là nhất đẳng, nhanh chóng khôi phục lại da mặt, vừa cười hì hì vừa chồm người đến, hùng hổ ngụy biện, “Phi Phi, ta cũng chỉ muốn thử thủ hạ của ngươi có năng lực thế nào thôi? Xem ra cũng không tệ lắm.” Mụ nó, nếu biết là kẻ nào phá đám thì sau này nhất định phải thổi cho tên đó bị trúng gió bán thân bất toại mới được. fynnz.wordpress.com
Nguyễn Hồng Phi lười để ý đến Minh Trạm, chỉ giả vờ luyến tiếc nói, “Nếu ngươi sớm đồng ý thì hiện tại đã có thể đóng xong tàu, sớm ngày xuất cảng, ngươi cũng có thể sớm ngày thu bạc trở về. Đúng là vì lợi nhỏ mà mất lợi lớn.”
Minh Trạm cũng là người quyết đoán, nay muốn chiếm lợi đã khó, còn bị Nguyễn Hồng Phi nắm thóp, cho dù thế nào thì cũng phải chuộc người về, không thể để thủ hạ lạnh tâm, Minh Trạm nói, “Ta lệnh Nội các phác thảo hiệp nghị, ngươi nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ta là nam tử hán đại trượng phu, không cần so đo mấy chuyện cỏn con như thế.”
“Phải không đó, nam tử hán?” Nguyễn Hồng Phi vỗ vỗ mông Minh Trạm, vừa cười tủm tỉm vừa chê cười, “Chúng ta định giá như vậy thì ta cũng sẽ không thừa cơ lên giá, cứ tính theo đầu người đi, hoan nghênh Hoàng đế bệ hạ nam tử hán phái nhiều gian tế một chút để ta có thể phát tài.”
Minh Trạm tức chết đi được.
Xưa nay Minh Trạm có lúc thắng cũng có lúc bại, sau đó hắn nắm bắt cơ hội rồi trơ trẽn hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Làm sao ngươi biết ta phái người đến chỗ của ngươi vậy?”
Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn hắn, nói một cách khinh thường, “Ngươi vừa chu mông thì ta liền biết ngươi sẽ ị ra phân gì. Ta làm sao biết ư? Vừa thấy bản mặt béo múp của ngươi thì đã biết.”
Minh Trạm tức muốn chết.
Kỳ thật Nội Các đã sớm chuẩn bị hiệp nghị hợp tác với Đỗ Nhược quốc. Chẳng qua Minh Trạm muốn tiết kiệm bạc nên chưa lấy ra mà thôi. Nay đi theo con đường chính quy, Minh Trạm còn làm nghi thức ký ước long trọng, đăng tin trên Tập san Hoàng thất để công bố khắp nơi.
Bỗng nhiên Minh Trạm có chủ ý, hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, trẫm thấy dù sao thì Đỗ Nhược quốc cũng đơn độc ở ngoài hải ngoại, không hiểu rõ lắm về trẫm. Không bằng trẫm bán một ít Tập san Hoàng thất cho các ngươi, cũng giúp dân chúng ở nơi đó gia tăng hiểu biết về trẫm và Đại Phượng?”
Không đợi Nguyễn Hồng Phi đồng ý , Minh Trạm liền nói, “Cũng không mắc đâu, một lượng bạc một quyển tập san thôi, thế nào?”
Nguyễn Hồng Phi cũng không phải người không thông thạo việc đối ngoại, tập san của Minh Trạm ở bên ngoài chỉ có mười đồng một quyển, vậy mà bán cho hắn đến một lượng bạc, cái tên mũm mĩm chết tiệt này đúng là điên rồi. Nguyễn Hồng Phi căn bản không thèm để ý đến Minh Trạm, qua một thời gian, Minh Trạm mới biết Tập san Hoàng thất mà hắn khổ cực sáng lập đã bị Đỗ Nhược quốc bán đầy đường, Nguyễn Hồng Phi không để ý đến bản quyền của Minh Trạm, không biết đã ngầm kiếm lợi bao nhiêu bạc từ chuyện này.
Đợi Minh Trạm xắn tay áo để lộ hai cánh tay trắng bóc, muốn liều mạng tính sổ Nguyễn Hồng Phi thì Nguyễn Hồng Phi liền thản nhiên nói, “Chẳng phải ngươi cũng từng phái người đến ăn trộm đồ của ta hay sao?”
Chỉ cần một câu liền khiến Minh Trạm á khẩu, không thể nào đáp lại.
Chẳng qua Minh Trạm vừa quay đầu liền đòi Nguyễn Hồng Phi bồi thường, còn nữa, đem bản quyền phát hành Tập san Hoàng thất ở Đỗ Nhược quốc bán cho Nguyễn Hồng Phi với cái giá không tệ, xem như bồi thường chút đỉnh đối với tinh thần đã bị tổn thương của Minh Trạm.
Lúc này Minh Trạm đúng là ăn khổ trong tay Nguyễn Hồng Phi.
Bất quá Minh Trạm ngẫm lại, Nguyễn Hồng Phi là người của hắn, coi như cho tức phụ một khoản tiêu vặt đi, cũng chứng tỏ hắn rộng lượng. Vì vậy, Minh Trạm lấy lại tự tin như trước kia, tiếp tục trở nên cao hứng.
Phúc Châu.
Triệu Thanh Di ngồi trong trạch viện được tu sửa mới, cầm bút trong tay, tĩnh tâm tập viết.
Nay Triệu Thanh Di giữ đạo hiếu ở nhà, mặc một bộ y phục thô nhám màu xám, nhưng lại càng khiến người này toát lên vẻ thanh tú, da thịt nhẵn nhụi, giữa nét hào hoa lộ ra vài phần nhã nhặn, ánh mắt trầm ổn càng làm cho phong thái của Triệu Thanh Di trông có vẻ khó lường.
Mỗi khi nhàn rỗi, Thiện Binh sẽ đến đây, lúc trước khi bảo vệ thành khỏi sự tấn công của người Thát Đát, Triệu Thanh Di không màng sinh tử, mời đến viện binh, đã giúp Thiện Binh rất nhiều. Từ đó về sau, Thiện Binh luôn đối đãi Triệu Thanh Di bằng cặp mắt khác xưa.
Cũng không phải trước kia Thiện Binh không coi trọng Triệu Thanh Di, ngược lại, cho dù có thúc ngựa thì Thiện Binh cũng không thể theo kịp học vấn của Triệu Thanh Di, chẳng qua luận về cách đối nhân xử thế, hoặc luận về khả năng quan sát tinh tường thì Triệu Thanh Di tuyệt đối không thể sánh bằng Thiện Binh đã lớn tuổi. Bằng không, Triệu Thanh Di cũng không thể từ con đường rộng mở tiến thẳng đến mây xanh mà rơi tõm xuống trần ai.
Nay tìm được đường sống trong cái chết, Triệu Thanh Di nhận được ý chỉ của triều định, đợi qua hiếu kỳ thì có thể quay về Vạn Quyển cung của đế đô để cùng biên soạn Đại điển. Điều này đối với Triệu Thanh Di chính là một con đường sống.
Triệu Thanh Di trải qua việc mất cả phụ lẫn mẫu, nếu nói không có tiến bộ thì đó hoàn toàn là không có khả năng. Mà sự tiến bộ của hắn không chỉ vọn vẹn ở tính cách. Thấy hạ nhân bẩm báo, Triệu Thanh Di liền thu dọn giấy bút, đứng dậy ra sân vườn.
Thiện Binh vừa thấy Triệu Thanh Di thì trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười sảng khoái, “Thanh Di, Thiệu Xuân Hiểu coi như tiêu rồi.”
Tháng năm ở Phúc Châu đã là mùa hè chói chang.
Trong đình viện hình bát giác, Triệu Thanh Di mặc y bào khoan thai, từng làn gió mát mang theo mùi hoa cỏ lướt qua đình viện khiến người ta đặc biệt sảng khoái.
Trên mặt của Thiện Binh không giấu được thần sắc vui mừng, báo tin vui với Triệu Thanh Di, “Nhân mã của Liêm chính ty sắp đến, bọn họ đặc biệt đến đây để xử lý vụ án của Thiệu Xuân Hiểu.”
Trong mắt của Triệu Thanh Di lóe lên một chút an tâm, nhẹ nhàng nói, “Thất thúc sắp được thăng chức rồi.” Sở dĩ Thiện Binh phải lên công đường với Thiệu Xuân Hiểu là vì sau chiến tranh, vì Phúc Châu thành được binh Giang Tây giải vây, Thiệu Xuân Hiểu chẳng những không thông cảm cho binh lính Phúc Châu bảo vệ thành vất vả mà còn trách móc nặng nề Thiện Binh đã lừa đảo uy hiếp các gia đình phú quý, cướp bóc ngân lượng lương thực của những gia đình này.
Không được thỉnh công mà còn bị trách ngược lại.
Thiện Binh có hành vi như thế, cho nên đám quan viên đồng ý với an bài của Thiện Binh cũng không thể may mắn thoát khỏi chuyện này.
Thiệu Xuân Hiểu quyết tâm muốn xử lý Thiện Binh.
Đương nhiên Thiện gia cũng không phải dễ chọc, tuy rằng quan văn không thể chống lại Thiệu Xuân Hiểu. Bất quá Thiện gia cũng là gia đình võ quan quyền thế, dù sao cũng có thế lực riêng của mình. Thiện Thiệu hai nhà lần đầu tiên tranh chấp xem như ngang hàng.
Sau khi Triệu Như Bách làm tộc trưởng Triệu gia thì cũng không được suôn sẻ.
Tuy Triệu Thanh Di bị rơi đài trong chốn quan trường, không thể không về nhà co đầu rút cổ. Bất quá Triệu Thanh Di là huyết thống chính tông của Triệu thị, con người không có ai có thể không vĩnh viễn mắc sai lầm, dù như thế nào cũng không đến mức ra khỏi gia phả. Triệu Như Bách và Triệu Như Tùng sớm có tranh chấp, nhưng khi Triệu Như Tùng làm tộc trưởng thì cũng chẳng làm gì Triệu Như Bách, lại càng không giết tuyệt đuổi tận, vô tình như Triệu Như Bách.
Cho dù ở trước mặt không có ai nói gì, nhưng có nhiều tộc nhân ngầm không phục, cho rằng Triệu Như Bách quá mức tàn nhẫn.
Xưa nay Triệu Thanh Di cao ngạo, Triệu Như Bách dựa vào cảm giác của mình để lý giải Triệu Thanh Di, sau khi ra khỏi gia phả, Triệu Thanh Di nhất định bỏ xứ tha hương, không bao giờ xuất hiện nữa. Nào ngờ Triệu Thanh Di lại dẫn theo đệ đệ và muội muội ra khỏi gia tộc nhưng vẫn ở lại thành Phúc Châu.
Tuy Triệu Như Bách có cữu cữu là Tổng đốc Chiết Mân, đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần, không thể như Thiện Binh là hiện quan hiện quản.
Nếu Triệu Như bách trở mặt với Triệu Thanh Di thì Thiện Binh cũng sẽ không khách khí với hắn, càng không để Triệu Như Bách có thể thoải mái làm tộc trưởng như thế.
Còn nữa, cọ sát rốt cục sẽ làm người ta trưởng thành, hơn nữa Triệu Thanh Di vốn có tư chất hơn người, Thiện gia và Thiệu Xuân Hiểu tranh chấp, Triệu Thanh Di bày mưu tính kế, đáng tiếc là Thiệu Xuân Hiểu lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, cũng không dễ sống chung, lần đầu tiên cáo trạng vẫn không thể lay động địa vị của Thiệu Xuân Hiểu.
Triệu Thanh Di quá rõ đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ cần Thiệu Xuân Hiểu tiếp tục làm Tổng đốc Chiết Mân thì đối với hắn và với Thiện gia hoàn toàn không có một nửa lợi ích. Triệu Thanh Di tinh mắt, nắm bắt cơ hội khi tôn thất đến đế đô dự sinh thần của bệ hạ. fynnz.wordpress.com
Thành Phúc Châu, ngoại trừ thế tộc và quan phủ thì còn một gia đình giàu có, chính là Mân Tĩnh Công.
Tiền tài, mỹ nữ, châu báu, đồ cổ….
Trên đời có bao nhiêu cám dỗ, dù sao cũng sẽ có một hai thứ có thể động lòng người.
Đầu tiên là Thiện Binh tố cáo Thiệu Xuân Hiểu lấy công để báo thù riêng, sau đó Thiệu Xuân Hiểu tố cáo ngược lại Thiện Binh ức hiếp dân chúng, cả hai vụ đều không có kết quả, lúc này Mân Tĩnh Công đứng ra lên án Thiệu Xuân Hiểu công tư không phân minh, khiến thành Phúc Châu rơi vào hiểm cảnh, làm cho vụ án này càng thêm ầm ĩ.
Có bao nhiêu quan viên chịu nổi việc bị thẩm tra.
Tổng quản Nội vụ phủ Lý Thành vì tham ô ngân lượng mà bị rơi đầu. Đây là một tín hiệu đối với Triệu Thanh Di, dường như bệ hạ rất ghét những kẻ tham ô, bằng không sẽ không khai đao đối với cận thần của mình như thế?
Lúc trước khi chiến tranh với người Thát Đát, Thiệu Xuân Hiểu có tư tâm hay không thì thật sự không thể điều tra được chứng cứ có lợi nào cả. Chẳng qua Thiện gia đưa ra một phần hồ sơ, vạch trần xuất thân hàn môn của Thiệu Xuân Hiểu, tỷ tỷ làm thiếp của người ta, khi Thiệu Xuân Hiểu còn trẻ chỉ là một tiểu tử nghèo hèn. Nay lại là gia tài bạc triệu, xin hỏi, số ngân lượng đó của hắn là từ đâu mà đến?
Không thể không nói Triệu Thanh Di gãi đúng tâm sự của Minh Trạm, Minh Trạm thừa dịp vụ án gia sản bất minh của Thiệu Xuân Hiểu, thuận thế nhắc lại chuyện Liêm chính ty mà hắn gác lại đã lâu. Hơn nữa trong thời điểm chưa kịp chuẩn bị trọn vẹn thì Liêm chính ty đã tiến đến điều tra gia sản của Thiệu Xuân Hiểu. Lúc này mọi người đều chờ mong Ty trưởng Liêm Chính ty: nhi tử của Hàn lâm Lưu Chân, Lưu Ảnh, trổ hết tài năng,
Khi Lưu Ảnh quyết định làm việc này thì cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ.
Lưu Ảnh vốn là con cháu gia đình quan lại bình thường, quan chức của Lưu Chân không cao, ở đế đô, ngũ phẩm Hàn lâm chỉ lớn bằng hạt mè. Thuở nhỏ Lưu Ảnh khổ công đọc sách là vì muốn nổi bật trong khoa cử.
Nhưng Lưu Ảnh thật xui xẻo, trải qua chuyện Lý Phương, tính tình của Lưu Ảnh rốt cục cũng có chút thay đổi. Lý tưởng ngây thơ của người thanh niên đã hoàn toàn dập tắt trong hắn, ngay cả chí hướng hiên ngang cũng không còn tồn tại.
Nhưng Lưu Ảnh có nhận thức khắc sâu đối với chốn quan trường.
Chuyện với Lý Phương, cho dù chán ghét như thế nào thì hắn cũng không thể xem như không tồn tại. Sau khi cân nhắc, Lưu Ảnh bỏ qua việc thi cử, hắn tiến thẳng vào Liêm chính ty để làm việc, hắn thật không ngờ Minh Trạm cho hắn làm vị trí Ty trưởng. Minh Trạm có suy tính của chính mình đối với Lưu Ảnh, có thể nói là Lưu Ảnh đã lập công lớn trong chuyện của Lý Phương, với công lao như vậy thì Lưu Ảnh xứng đáng ở vị trí này.
Về phần Lưu Ảnh có làm được hay không, dù sao đây là cơ hội mà Minh Trạm ban cho Lưu Ảnh, sau này cũng chỉ có thể xem bản lĩnh của Lưu Ảnh mà thôi. Minh Trạm giương mắt mong chờ.
Lưu Ảnh và hữu Đô ngự sử Tưởng Văn An dẫn theo thuộc hạ của Liêm chính ty tiến thẳng đến Giang Nam.
Lúc Phượng Cảnh Kiền chấp chính, Lâm Vĩnh Thường làm tả Đô ngự sử khi vẫn còn rất trẻ, mọi người đã cảm thấy Lâm Vĩnh Thường được tiến cử quá mức. Cho đến khi Minh Trạm đăng cơ, Lâm Vĩnh Thường ba mươi lăm tuổi làm Tổng đốc Hoài Dương, trong triều đều nói đây là thánh ân vô hạn. Nay Lưu Ảnh chỉ mới tuổi thanh xuân vậy mà Minh Trạm trực tiếp cho làm Ty trưởng Liêm chính ty, các đại thần suýt nữa đã phát cuồng.
Sau khi quân thần tranh chấp, vì công lao của Lưu Ảnh rất khó nói ra tại đương triều, Minh Trạm bèn lên tiếng, “Trong các khanh có ai có bản lĩnh như vậy thì trẫm sẽ thăng quan cho kẻ đó. Khi Lưu Ảnh rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh thì có ai biết hay không. Hiện tại cũng không còn gì đáng nói, việc phân biệt đối xử trong triều đương nhiên là quan trọng, có công thì thưởng, phạm lỗi thì phạt, như thế mới đúng với đạo trị quốc. Trẫm thưởng cho Lưu Ảnh là muốn nói cho các khanh biết, ai có bản lĩnh thì cứ chứng tỏ để trẫm nhìn xem. Ngày xưa có Cam La chín tuổi đã làm tướng quốc, nếu các ngươi vì triều đình vì đất nước mà lập đại công thì muốn chức quan tước vị gì cũng được.” Minh Trạm trầm giọng hứa hẹn, “Trẫm cũng không phải là người keo kiệt!”
Tuy rằng Lưu Ảnh đã biết quan hệ của Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi, bản mặt ghen tuông lúc trước của Minh Trạm vẫn còn hiện rõ rành rành trong tâm trí hắn. Bất quá bởi vì Hoàng thượng đã biết tường tận mọi chi tiết về hắn, nhưng Hoàng thượng vẫn còn trọng dụng hắn. Cho dù Lưu Ảnh thầm quý mến Nguyễn Hồng Phi thì lúc này cũng tự sinh ra sự cảm kích từ tận đáy lòng đối với Minh Trạm.
Lưu Ảnh nói năng thận trọng, Tưởng Văn An có xuất thân từ thế tộc, lần này cùng Lưu Ảnh đi làm khâm sai, cũng đã hỏi thăm bối cảnh của Lưu Ảnh, thật sự là rất đáng thương. Bởi vì muốn nhậm chức ở Liêm chính ty, Lưu Ảnh đã sớm công khai toàn bộ gia sản tám đời tổ tông nhà mình.
Đương nhiên Tưởng Văn An cũng có ý đồ điều tra chi tiết cụ thể về Lưu Ảnh khi ở chỗ của Lý Phương, nhưng thượng cấp của hắn là Vương Duệ An và Công bộ Thị lang Trịnh Nguyên vô cùng kín miệng, nửa lời cũng không thể hỏi thăm.
Càng là như thế, Tưởng Văn An càng cảm thấy khả nghi.
Lưu Ảnh cực ít nói, người bình thường nhìn không ra tâm sự của hắn, bất
quá khi đi ngang Hoài Dương, Lưu Ảnh phái người dâng thiếp để xin được
ghé thăm Tổng đốc Hoài Dương Lâm Vĩnh Thường.
Loại ghé thăm nửa công nửa tư thế này, Lâm Vĩnh Thường đương
nhiên không cần gọi đến quá nhiều người, chỉ cho bày một chút rượu và đồ
nhắm ở phủ Tổng đốc, trong bữa tiệc cũng chỉ có ba người Lâm Vĩnh
Thường, Tưởng Văn An và Lưu Ảnh. Lâm Vĩnh Thường mỉm cười nhìn Lưu Ảnh,
nói một câu lấy lòng, “Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, so với Lưu
đại nhân thì chúng ta thật không bằng.” Mấy ngày nay tâm tình của Lâm
Vĩnh Thường rất tốt, nay Hoài Dương đang điều tra vụ án Chương thái y
chấp chưởng Thiện Nhân đường cấu kết với Trình gia, khi vụ án kết thúc,
Chương thái y phạm tội quay về đế đô, sau đó Lâm Vĩnh Thường có cơ hội
đem Doanh Ngọc muội muội của hắn trở lại Hoài Dương. Đến khi đó, tình
chàng ý thiếp, ngày đêm gặp gỡ, thật sự là thoải mái.
Chỉ cần suy nghĩ một chút thì ngay cả nằm ngủ hắn cũng có thể cười ra tiếng.
Nhìn thấy Lưu Ảnh, tâm tình của Lâm Vĩnh Thường càng tốt hơn.
Hắn được toại nguyện trong chốn quan trường, bởi vì tuổi còn trẻ nên gặp
rất nhiều người đố kỵ. Nay Lưu Ảnh còn trẻ tuổi hơn cả hắn năm đó, vậy
mà đã làm quan tam phẩm, thật sự đã chia sẻ không ít ghen ghét đố kỵ
thay Lâm Vĩnh Thường.
Lưu Ảnh mỉm cười, ngũ quan bình thường nhất thời sáng tỏ như
trăng rằm, thật sự chói mắt, Lưu Ảnh khiêm tốn nói, “Lâm đại nhân làm hạ
quan tổn thọ rồi, hạ quan là hậu sinh vãn bối, ánh nến làm sao dám sánh
bằng ánh trăng?”
Dọc đường đi Tưởng Văn An cũng không thấy Lưu Ảnh nói được bao
nhiêu câu, nào ngờ người ta xã giao lại khéo léo như thế, thật khiến hắn
phải thay đổi cách nhìn.
Vô duyên vô cớ, lúc trước Lâm Vĩnh Thường không quen biết Lưu
Ảnh, càng không thể nói rõ là thân quen. Lưu Ảnh lại đột nhiên ghé thăm,
ắt hẳn là có chuyện. Lâm Vĩnh Thường chẳng những thịnh tình tiếp đãi mà
còn lót đường cho Lưu Ảnh xuống đài, cười nói, “Ta nghe nói Lưu đại
nhân muốn đến Chiết Mân, phải đi qua Hoài Dương, nếu có chuyện cần Hoài
Dương tương trợ thì Lưu đại nhân đừng khách khí, cứ nói thẳng. Mọi người
đều làm quan trong triều, ta cũng nên tương trợ Liêm chính ty một
chút.”
Dù sao Lưu Ảnh cũng mới tiến vào quan trường, hắn vẫn chưa nói
rõ ý đồ đến đây, thấy Lâm Vĩnh Thường đã đoán được hơn phân nửa, nếu nói
là không giật mình thì là nói dối. Mà phong độ của Lâm Vĩnh Thường thật
tốt, Lưu Ảnh thầm nghĩ, Lâm Vĩnh Thường mới tuổi này đã có thể làm được
nhất phẩm Tổng đốc quả nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường phối hợp như vậy không phải là vì nể mặt
Lưu Ảnh. Lưu Ảnh có thể diện gì đâu, tên này chỉ là một tiểu tử miệng
còn hôi sữa, không có gia thế, tuy được Minh Trạm coi trọng, bất quá
không phải người nào cũng chịu nể mặt Lưu Ảnh, hơn nữa Lâm Vĩnh Thường
là đại quan ở biên giới, khách khí với Lưu Ảnh như vậy thật sự là đã hạ
mình lắm rồi.
Chẳng qua Lâm Vĩnh Thường chỉ ủng hộ Liêm chính ty mà thôi, nói
cho chính xác thì Lâm Vĩnh Thường đang ủng hộ chính sách của Minh Trạm.
Từ trước đến nay cai trị quan lại là điều khó nhất, mà cai trị
làm sao cho quan lại thanh liêm lại là quá trình mà mỗi minh quân đều
phải trải qua. Đối với Lâm Vĩnh Thường, Liêm chính ty được thiết lập là
vì điểm này.
Lâm Vĩnh Thường chẳng những cho Lưu Ảnh thể diện, mà khi Liêm
chính ty được thiết lập, bởi vì Liêm chính ty có quy định công khai gia
sản, mặc dù Lâm Vĩnh Thường không phải người của Liêm chính ty, nhưng
cũng công khai gia sản của mình để chứng tỏ thanh liêm.
Chính là vì vậy mà Lâm Vĩnh Thường có thanh danh rất tốt đối với dân chúng.
Ở thời này, dân chúng không có tiêu chuẩn văn hóa cao, bất quá
dân chúng cố chấp cho rằng, một thanh quan cho dù có xấu thì cũng không
xấu đến nỗi nào, ngược lại, một tham quan chỉ cần có vết nhơ thì dễ dàng
bị người ta áp chế, cho dù có tốt thì chẳng tốt được đến đâu.
Hành động này của Lâm Vĩnh Thường kỳ thật rất đắc tội với người khác.
Tám đại Tổng đốc trong thiên hạ, Lâm Vĩnh Thường hắn là người
tiên phong công khai gia sản, như vậy sẽ khiến người khác nghĩ thế nào
đây?
Ai mà không có thu nhập riêng cơ chứ.
Vì vậy hành vi này của Lâm Vĩnh Thường thật sự khiến người ta vô cùng căm ghét.
Nếu không phải Minh Trạm rất thích hắn, mà Lâm Vĩnh Thường lại
khôn khéo không để kẻ khác bắt được nhược điểm, người bình thường không
thể làm gì hắn, vì vậy chỉ đành cho qua mà thôi.
Lưu Ảnh vừa đến, Lâm Vĩnh Thường nhiệt tình chiêu đãi. Lưu Ảnh
liền nói thẳng, “Hạ quan ở Hộ bộ đã điều tra con đường thăng chức của
Thiệu Xuân Hiểu, hắn làm Tri phủ Dương Châu được sáu năm, sau đó thăng
chức làm Tuần phủ Xuyên Thiểm, kế tiếp lại từ Tuần phủ Xuyên Thiểm thăng
chức làm Tổng đốc Chiết Mân. Hạ quan muốn thỉnh Lâm đại nhân hỗ trợ
điều tra những vụ giao dịch nhà đất của Thiệu Xuân Hiểu khi còn làm Tri
phủ Dương Châu.”
Lâm Vĩnh Thường cũng không kinh ngạc, đây là nhiệm vụ đầu tiên
của Liêm chính ty, đương nhiên cũng là nhiệm vụ quyết định Lưu Ảnh có
thể an thân lập nghiệp hay không. Lưu Ảnh hoàn thành tốt việc này thì
mới có thể chặn miệng kẻ khác, ổn định cái ghế của mình. Lâm Vĩnh Thường
thoải mái đồng ý, “Được chứ, nhưng chuyện này đã là chuyện chục năm
trước, có lẽ phải mất thời gian một chút.”
Lưu Ảnh cười nói, “Lâm đại nhân nói rất đúng, việc Thiệu Xuân
Hiểu làm Tri phủ Dương Châu đã là chuyện nhiều năm về trước. Hồ sơ của
Hoài Dương đương nhiên có cơ mật. Vì chưa nhận được thánh chỉ cho nên
Liêm chính ty không tiện can thiệp, bất quá ở chỗ của hạ quan có một số
lượng lớn khoản mục kê biên tài sản không rõ của Thiệu Xuân Hiểu. Sau
khi đến Chiết Mân xác nhận thì hạ quan sẽ thỉnh chỉ điều tra kỹ lưỡng
tình trạng giao dịch sản nghiệp khi Thiệu Xuân Hiểu làm quan. Hiện tại
hạ quan đến đây là nhờ Lâm đại nhân trước một tiếng.”
Lưu Ảnh quả thật biết ăn nói, với xuất thân của Thiệu Xuân Hiểu
thì gia sản hiện tại của người này cho dù tình từ lúc vừa sinh ra cho
đến khi bắt đầu làm Tổng đốc cũng không thể kiếm được bấy nhiêu đó ngân
lượng.
Nếu đã điều tra thì phải điều tra triệt để.
Đây là ý của Lưu Ảnh, cũng là ý của Minh Trạm, sau này nhất định
phải đề cập đến chuyện xưa ở Hoài Dương, trước tiên mở miệng với Lâm
Vĩnh Thường để Hoài Dương có thể chuẩn bị, kỳ thật là ban cho Lâm Vĩnh
Thường một ân huệ, nếu không Liêm chính ty đột nhiên can dự, Hoài Dương
cũng không phải hoàn toàn đều thanh liêm, không có một chút vết nhơ nào.
Cho dù Lâm Vĩnh Thường không có chuyện gì phải đuối lý, bất quá làm đại
quan ở biên giới thì cũng không có ai nguyện ý để Liêm chính ty đến
kiểm tra như vậy.
Chuyện này không thể không làm, Lưu Ảnh nhắc nhở Lâm Vĩnh
Thường, nhưng kết quả là Lưu Ảnh lại chuyển thành mời Lâm Vĩnh Thường hỗ
trợ. Hơn nữa Lưu Ảnh rõ ràng có tư tâm, nhưng lại đem tư tâm đặt ra ánh
sáng, cũng không kiêng dè Tưởng Văn An, tỏ vẻ tư tâm của hắn không phải
chuyện riêng. Có thể thấy được Lưu Ảnh đã mò đến cánh cửa của quan
trường.
Lưu Ảnh lựa chọn giao hảo với Lâm Vĩnh Thường cũng là vì có suy tính của riêng mình.
Đầu tiên Lâm Vĩnh Thường được lòng bệ hạ, kế tiếp Lâm Vĩnh
Thường vốn có thanh danh. Hai loại này ít nhất chứng tỏ Lâm Vĩnh Thường
không phải kẻ hay gây họa. Có giao hảo với Lâm vĩnh Thường thì con đường
hoạn lộ của Lưu Ảnh sẽ có lợi ích ở một mức độ nhất định.
Tiễn bước đám người Lưu Ảnh, Lâm Vĩnh Thường triệu Phạm Duy đến
rồi phân phó vài câu, lệnh Phạm Duy thu xếp những gì Lưu Ảnh yêu cầu,
chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Nay Phạm Duy và Lâm Vĩnh Thường có quan hệ thân thiết, khi Phạm
Duy đến phủ Tổng đốc thì Lâm Vĩnh Thường đang đi lại ở trong vườn. Nơi ở
của nhất phẩm đại quan ít nhất cũng không thể quá tệ. Phủ Tổng đốc này
được trang hoàng cực kỳ lịch sự tao nhã, nhất là nơi mà Từ Doanh Ngọc
từng ở trước kia, Lâm Vĩnh Thường đặc biệt lệnh cho người làm vườn trồng
thêm vài bụi hoa tươi. Nay đã là giữa tháng năm, hoa tươi nở rộ, cảnh
trí lay động lòng người. Đáng tiếc trong vườn tịch mịch, không người
thưởng thức, thật sự đáng tiếc.
Phạm Duy và Lâm Vĩnh Thường ngồi bên cạnh hòn non bộ, tầm mắt có thể nhìn thấy sân vườn của Từ Doanh Ngọc.
Hai người nói xong chuyện chính sự, Phạm Duy bèn cười nói,
“Trước kia hạ quan có nghe bệ hạ nói đến một loài hoa, bệ hạ bảo rằng
loài hoa này tượng trưng cho tình yêu, vì vậy vừa thơm vừa kiều diễm.”
Lâm Vĩnh Thường cười nói, “Ngươi càng ngày càng to gan, dám trêu ghẹo ta.”
“Hạ quan sao dám.” Phạm Duy cúi người thấp một chút rồi nói
tiếp, “Vụ án Thiện Nhân đường đã tra ra manh mối. Chương thái y bị áp
giải về đế đô. Trong khi Trình gia ương bướng bảo rằng chưởng quầy làm
bậy, Trình gia lại là thương gia có tiếng ở Hồ Quảng….”
Không cần phải nói thì Lâm Vĩnh Thường cũng hiểu rõ sự khó xử của Phạm Duy.
Lâm Vĩnh Thường nói, “Dừng ở đây đi, thật sự là điều tra không
ra, tạm thời không cần cưỡng cầu.” Dù sao bên trong có liên quan đến thể
diện của Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư, hơn nữa không có chứng cứ, để
hai Tổng đốc tranh chấp….e rằng Lâm Vĩnh Thường cũng không muốn như
thế.
“Dạ.” Phạm Duy cũng có ý này, hắn không phải mới tiến vào quan
trường, hai vụ án, nhất là sự việc liên quan đến hai tỉnh thì càng khó
xử. Cố ý truy cứu Trình gia, trừ phi triều đình phái Hình bộ tham gia
thì được.
Bất quá hiện tại vụ án của Trình gia cũng chỉ có thể đến thế này mà thôi.
Vô thương bất phú.
Một địa phương mà giàu có thì nhất định nơi đó có nhiều thương nhân.
Giống như Lâm Vĩnh Thường, hắn đối đãi với thương nhân rất bình
thản, cũng không như một ít phần tử cực đoan chán ghét cho rằng thương
nhân cả người đầy mùi tiền bạc. Hơn nữa, ở đất Hoài Dương, thuế thu nhập
của thương nhân là một phần tài chính rất lớn.
Hồ Quảng cũng thế, Trình gia Hồ Quảng rất có tiếng trong toàn bộ Đại Phượng.
Trong vụ án đặc biệt như vậy, Hoài Dương cũng không có đầy đủ
chứng cứ, nếu cứ liên lụy đến Trình gia, Trầm Đông Thư cũng không phải
người tượng, chắc chắn không vui.
Hàng Châu.
Lưu Ảnh không ngờ vừa mới đến thành Hàng Châu đã gặp phải chuyện mất mặt như vậy.
Nay Thiệu Xuân Hiểu bị điều tra, Tuần phủ Chiết Mân Trương Tấn
tạm thời tiếp nhận mọi việc ở Chiết Mân. Nhưng dù sao thân phận của
Thiệu Xuân Hiểu đặc biệt, không có đủ chứng cứ thì triều đình cũng không
hy vọng đại thần bị sỉ nhục, vì vậy Thiệu Xuân Hiểu vẫn ở tại phủ Tổng
đốc, ngoại trừ việc không thể ra khỏi thành Hàng Châu, việc ăn ở cũng
không có ai uất ức hắn.
Lưu Ảnh chưa kịp uống rượu tẩy trần thì Tri phủ Hàng Châu Phùng
Nhạc Thiên đã nói một cách kỳ lạ, “Nghe nói Lưu đại nhân từng thị tẩm
dưới thân hải tặc Lý Phương, uyển chuyển hầu hạ, là người đệ nhất dưới
thân của Lý Phương, nay về triều được thăng chức, thật là đáng mừng, hạ
quan kính Lưu đại nhân một ly.”
Trong đầu của Lưu Ảnh ngay lập tức biến ảo khôn lường, hắn tựa
hồ không hiểu rõ lời của Phùng Nhạc Thiên có ý gì, trong mắt lộ ra kinh
ngạc và khó hiểu, còn Trương Tấn thì đã biến sắc, liền trách mắng,
“Phùng Nhạc Thiên, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?” Mụ nó, Liêm chính ty
lai giả bất thiện, mâu thuẫn nội bộ của chúng ta là mâu thuẫn nội bộ, vì
sao ngươi lại chọc giận Liêm chính ty, muốn tất cả mọi người cùng chôn
sống có phải hay không?
“Có phải là nói bậy hay không thì Lưu đại nhân tự biết rõ.”
Phùng Nhạc Thiên hiển nhiên không hề có ý e ngại Trương Tấn, trong mắt
lộ ra khiêu khích, lạnh lùng nhìn Lưu Ảnh.
Bàn tay cầm ly rượu của Lưu Ảnh vẫn ổn định như trước, hắn nhẹ
nhàng đặt ly rượu lên giữa bàn, thản nhiên nói, “Phùng đại nhân khách
khí rồi, Phùng đại nhân xinh đẹp như hoa, giống như nữ nhân, có lẽ rất
được Thiệu tổng đốc si mê. Còn nữa, da thịt của Phùng đại nhân chính là
trăm nghìn có một ở thành Hàng Châu. Nghe nói Thiệu tổng đốc hàng đêm
đều phải dành thời gian để yêu thương Phùng đại nhân. Phùng đại nhân và
Thiệu tổng đốc từ thành Phúc Châu đi ra, chỉ là một quân sĩ nho nhỏ mà
lại thăng cấp thành Tri phủ Hàng Châu, toàn dựa vào cúc hoa ở hậu đình
của mình để vang danh thiên hạ, khiến người ta không bội phục cũng thật
khó.”
Quan viên Chiết Mân quả thật trợn mắt há hốc mồm, Trương Tấn tự
nhận là người có kiến thức rộng rãi, nhưng không ngờ Lưu Ảnh có một
khuôn mặt bình thường mà khi mở miệng mắng chửi lại có thể ti bỉ độc ác
như vậy. Đương nhiên Phùng Nhạc Thiên đột ngột hung hãn vượt ngoài dự
đoán của mọi người, ngay cả Tưởng Văn An cũng phải choáng váng.
Phùng Nhạc Thiên quả nhiên đã tái mặt, cả giận nói, “Lưu Ảnh, ngươi ngậm máu phun người.”
Phùng Nhạc Thiên càng tức giận thì sắc mặt của Lưu Ảnh càng bình
tĩnh, hắn nâng ly lên, ôn hòa nói, “Nào, chúng ta hãy vì cúc hoa ở hậu
đình của Phùng đại nhân mà cạn ly đi.”
Phùng Nhạc Thiên đập mạnh xuống bàn một cái, muốn động thủ, Lưu
Ảnh lại nhanh hơn một bước, tạt ly rượu vào ngay mặt của Phùng Nhạc
Thiên rồi phất tay áo, lạnh giọng trách mắng, “Bản quan là viên chức tam
phẩm, phụng thánh lệnh Nam hạ để xử án, ngươi chỉ là Tri phủ ngũ phẩm
mà cũng dám bất kính đối với ta hay sao?”
Hàng Châu vốn nổi danh là thiên đường, Tri phủ Hàng Châu đương
nhiên cũng rất đẹp. Bất quá vì phủ Tổng đốc được xây ở Hàng Châu, ngay
cả đám tướng quân Tuần phủ bố chính sứ Hàng Châu cũng cư ngụ ở Hàng
Châu, vì vậy ở Hàng Châu, Tri phủ chẳng phải là đại quan gì cả.
Phùng Nhạc Thiên là họ hàng của Thiệu Xuân Hiểu, xuất thân là
một quan viên do quyên góp mới có chức vị, có thể làm đến Tri phủ Hàng
Châu cũng là do Thiệu Xuân Hiểu coi trọng. Hơn nữa Phùng Nhạc Thiên qua
tuổi tứ tuần mà vẫn tuấn tú hơn người, da thịt trắng trẻo trơn nhẵn,
trong bụng chẳng có văn chương, làm người chua ngoa, không được lòng kẻ
khác. Cho nên mọi người cũng thường ngầm nói ra nói vào. Bất quá những
lời đồn đãi kia cũng không thể bằng một tràng mắng chửi của Lưu Ảnh, vừa
nhã nhặn lại vừa cay nghiệt vô cùng.
Phùng Nhạc Thiên và Lưu Ảnh vốn ngồi cách nhau vài người, muốn
động thủ cũng đánh không đến Lưu Ảnh. Vẫn là Tướng quân Hàng Châu nhanh
tay lẹ mắt bẻ ngược tay của Phùng Nhạc Thiên ra sau, Trương Tấn vội vàng
ra lệnh, “Đưa Phùng đại nhân ra khỏi chỗ này!”
Chẳng có gì tệ hại hơn không khí hiện tại, Lưu Ảnh vẫn thản nhiên, Tưởng Văn An cũng vô cùng khó chịu, chuyện này là sao?
Trương Tấn muốn nói cái gì đó để giảng hòa, trước tiên tạ lỗi,
nói với Lưu Ảnh, “Lưu đại nhân, thật sự không phải, Phùng đại nhân và
Thiệu tổng đốc có giao hảo….Cũng là do bản quan an bài không đúng.”
Không biết Lưu Ảnh nghĩ cái gì, chỉ mỉm cười, “Có gì đâu, chó mà
sủa nhiều là chó không dám cắn người. Nào, đừng để Phùng tri phủ làm
mất hứng, chúng ta uống rượu thôi.”
“Trương mỗ kính Lưu đại nhân.” Trương Tấn thở phào nhẹ nhõm,
nâng ly nói, “Lưu đại nhân rất khiêm tốn, Trương mỗ bội phục. Trương mỗ
sẽ uống cạn ly này, Lưu đại nhân, mời.” Trương Tấn ngửa đầu uống cạn ly
rượu, lại tự châm vào một ly khác, “Lưu đại nhân và Tưởng đại nhân là từ
xa đến đây, Trương mỗ là gia chủ lại không giữ cấp bậc lễ nghĩa. Trương
mỗ tự uống ba ly tạ tôi.”
Lập tức uống cạn ly rượu, trên mặt của Trương Tấn hơi ửng đỏ một
chút, Lưu Ảnh khen, “Trương đại nhân thật sự sảng khoái.” Lại nhắc nhở
một câu, “Trương đại nhân bảo thủ hạ canh chừng Phùng đại nhân, đừng để
Phùng đại nhân xảy ra chuyện gì.” Hắn còn phải điều tra Phùng Nhạc Thiên
nghe được những lời này từ đâu?
Trương Tấn vội vàng chấp thuận.
Nào ngờ còn chưa dứt lời thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên
hai tiếng thét thảm thiết cùng với tiếng đao kiếm va chạm truyền đến.
Mọi người đang ngồi không có ai mà không biến sắc!