Phượng Cảnh Nam đang phát cáu vì bản tính hẹp hòi của Minh Trạm, trong khi Phượng Cảnh Kiền lại đau đầu vì Thiện Kỳ Hầu cứ dây dưa không dứt.
Phượng Cảnh Kiền biết rõ ý đồ đến đây của Thiện Kỳ Hầu, cho dù hắn cố ý lảng tránh thì Thiện Kỳ Hầu vẫn cố gắng nói, quả thật là lệ rơi đầy mặt, tỏ lòng trung thành. Thiện Kỳ Hầu nói một cách thê lương, “Lão thần không dám nói bệ hạ không thỏa đáng, chỉ là nếu vạn tuế gia quay về đế đô, giúp bệ hạ nước cờ trấn giữ biên quan thì lão thần tin tưởng việc người Thát Đát tấn công đế đô sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Vạn tuế gia, bệ hạ đến nay vẫn còn quá trẻ, đảm đương gánh nặng giang sơn này, khó tránh khỏi có sức nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm. Vạn tuế gia yêu thương bệ hạ, vì sao không quay về đế đô tự tay chỉ bảo bệ hạ đạo làm vua, đạo lý chính trị, đạo lý chỉ huy, đạo lý thánh minh?”
“Vạn tuế gia vẫn còn tráng niên, bá quan trong triều và chúng thần không có ai mà không trông ngóng vạn tuế gia trở về triều cương cả.” Thiện Kỳ Hầu cơ hồ là nước mắt giàn giụa, van nài khuyên nhủ.
Hôm nay mưa dầm kéo dài, bãi cỏ trơn trượt, đương nhiên không thể săn bắn. Phượng Cảnh Kiền ở bên trong Nam cung nghỉ ngơi dưỡng sức, Thiện Kỳ Hầu bèn vội vàng tiến đến khóc lóc kể lể bày tỏ lòng trung thành.
Nhìn thấy bộ dạng này của Thiện Kỳ Hầu thì Phượng Cảnh Kiền liền cau mày, cuộc đời hắn ghét nhất những kẻ khóc lóc không ra người không ra ngợm. Kỳ thật Minh Trạm cũng rất thích khóc, tiểu tử kia mà gào khóc thì có thể làm sập cả nóc nhà. Bất quá tiểu tử kia gào khóc cũng không ghê tởm như Thiện Kỳ Hầu, thê lương bi ai, giống như nữ nhân, làm gì còn khí khái của một hầu týớc tôn thất nữa chứ?
Minh Trạm mới chấp chýởng triều cýõng, có vấn ðề là chuyện ðýõng nhiên. Nãm ðó Phýợng Cảnh Kiền vừa mới ðãng cõ, lúc ấy Nhân Tông hoàng ðế ðã băng hà, ngay cả Phượng Cảnh Kiền cũng đã gặp đủ loại tình huống khó xử không muốn người khác biết. Nay Minh Trạm đăng cơ một năm mà có thể cải cách thuế muối, xây cảng Thiên Tân, sửa cầu xây đường, kiến thiết đế đô, so với hắn năm xưa đã là cực kỳ hiếm thấy.
Quan trọng nhất chính là trong tay của Minh Trạm có bạc.
Hơn nữa bạc trong quốc khố hiện tại cũng không phải do Phượng Cảnh Kiền lưu lại mà là Minh Trạm người ta tự nghĩ cách làm ra. Là Hoàng đế, không có ai chê mùi ngân lượng cả. fynnz.wordpress.com
Tuy xảy ra chiến tranh với Thát Đát, nhưng đó chỉ là do Minh Trạm xui xẻo mà thôi. Huống chi Minh Trạm đã bảo vệ được đế đô.
Lúc trước Phượng Cảnh Kiền có thể thoái vị nhường cho Minh Trạm, thứ nhất là do Nguyễn Hồng Phi uy hiếp, thứ hai là do hắn tin tưởng Minh Trạm, thứ ba là vì suy xét cho giang sơn đại cục.
Nay Minh Trạm làm Hoàng đế rất ra dáng, Phượng Cảnh Kiền hiểu rõ Minh Trạm, tuy tiểu tử kia khiến người ta yêu thích, bất quá lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, nếu hiện tại hắn trở về thì mặt ngoài Minh Trạm sẽ không nói gì nhưng trong lòng không biết sẽ nghĩ cái gì. Còn tên tiện nhân kia nữa….
Thôi đi thôi đi.
Phượng Cảnh Kiền đang định từ chối lời đề nghị của Thiện Kỳ Hầu thì liền thấy Thiện Kỳ Hầu trưng ra đôi mắt đỏ bừng, thê lương nói, “Lão thần biết vạn tuế gia bị kẻ gian uy hiếp, cho nên mới bất đắc dĩ thoái vị. Chỉ cần vạn tuế gia vung tay hô một tiếng thì thiên hạ đều sẽ đi theo vạn tuế gia. Ngay cả bệ hạ, nay cũng bị kẻ gian mê hoặc, vạn tuế gia làm sao có thể nhẫn tâm để bệ hạ bị kẻ gian hãm hại cơ chứ.”
Phượng Cảnh Kiền hơi kinh động một chút, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, hỏi Thiện Kỳ Hầu, “Kẻ gian? Ai là kẻ gian? Trẫm để lại cho Minh Trạm đều là hiền thần lương tướng, làm gì có ai là kẻ gian?” Đương nhiên Phượng Cảnh Kiền nói lời này hoàn toàn không ngờ lúc trước Dương Vũ Đồng phản quốc cũng là lương tướng của hắn lưu lại cho Minh Trạm, kết quả là hung hăng đào hố Minh Trạm một phen.
Thiện Kỳ Hầu nghe Phượng Cảnh Kiền hỏi thì nhất thời tỉnh táo tinh thần, hạ giọng nói, “Thần nhận được tin tức cơ mật, nay Đỗ Nhược quốc chủ thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ chính là trưởng tử Nguyễn Hồng Phi của Bắc Uy Hầu lúc trước cải trang thành. Trước kia Nguyễn Hồng Phi đẩy vạn tuế gia vào chỗ hiểm. Hiện tại người này lại giả làm Đỗ quốc chủ đi mê hoặc Hoàng thượng. Vạn tuế gia, nếu ngài không quay về, ngộ nhỡ bệ hạ bị kẻ gian làm hại thì phải làm sao đây?”
“Hồ ngôn loạn ngữ, Đỗ quốc chủ rõ ràng là đảo chủ ở hải ngoại, nguyện ý cùng triều đình chúng ta đời đời giao hảo, nay thường trú lâu dài ở đế đô là vì Đỗ quốc chủ yêu mến văn hóa Thiên triều, lưu luyến không nỡ rời xa mà thôi.” Phượng Cảnh Kiền nghiêm mặt trách mắng, “Thiện Kỳ Hầu không thể nói bậy, lời này của ngươi nếu để cho Đỗ quốc chủ biết được, ảnh hưởng đến bang giao hai nước thì không tốt đâu.”
Thiện Kỳ Hầu thấy Phượng Cảnh Kiền không tin, vội vàng nói, “Vạn tuế gia, lúc trước Nguyễn Hồng Phi đến Tây Bắc, đi theo Bình Dương Hầu học lui cốt công. Nay trong chốn giang hồ còn có một loại mặt nạ da người, đội vào thì hoàn toàn trở thành người khác. Nếu vạn tuế gia đã từng gặp Nguyễn Hồng Phi thì chỉ cần đợi vạn tuế gia trở về đế đô kiểm tra là sẽ biết thân phận thật sự của Đỗ quốc chủ. Không ngờ bệ hạ nay tuổi còn trẻ, đối xử với mọi người chân thành, không hề có lòng phòng bị, lại bị người ta áp chế, ngày ngày có kẻ gian ở bên cạnh, ngộ nhỡ có chuyện gì thì phải làm thế nào đây?”
Nói đến chỗ này, Thiện Kỳ Hầu khom người xuống, cầu xin, “Thỉnh vạn tuế gia quay về đế đô, cứu nguy cho bệ hạ, giữ lấy thái bình cho giang sơn, trừ gian diệt ác, chấn chỉnh triều cương. Vạn tuế gia một lòng yêu thương nhi tử, bệ hạ tôn kính ngài như phụ thân, chắc chắn sẽ cảm kích sự quan tâm của vạn tuế gia đối với bệ hạ.” Ngay cả lý do để Phượng Cảnh Kiền quay về đế đô cũng đã được nêu ra, hắn không tin Phượng Cảnh Kiền bị Nguyễn Hồng Phi ép thoái vị đến tận Tây Nam mà lại không cảm thấy oán hận Nguyễn Hồng Phi! Chỉ chần Phượng Cảnh Kiền trở về, cùng Phượng Minh Trạm hai bên tranh chấp thì hắn sẽ có cách làm cho bọn họ lưỡng bại câu thương, còn hắn thì ngư ông đắc lợi!
Phượng Cảnh Kiền không biết Thiện Kỳ Hầu có được tin tức này từ nơi nào. Kỳ thật trên đời có rất nhiều người giống hệt nhau, cho dù tuấn tú như Nguyễn Hồng Phi rất hiếm gặp, bất quá lúc trước Nguyễn Hồng Phi làm hải tặc, nay xuất hiện với thân phận Đỗ quốc chủ, hơn nữa tiện nhân kia mặt mũi còn rất trẻ, chỉ như hai mươi mấy tuổi, cho dù dung mạo có tương tự thì cũng không có ai dám dị nghị thân phận của Nguyễn Hồng Phi.
Nay Thiện Kỳ Hầu có kết luận này lại khiến Phượng Cảnh Kiền khó xử, đành phải đáp qua loa, “Việc này không phải chuyện nhỏ, trẫm sẽ phái người điều tra tường tận. Thiện Kỳ Hầu lần đầu đến Vân Quý, nghỉ ngơi mấy ngày đi đã.”
Phượng Cảnh Kiền không biết Thiện Kỳ Hầu biết được chuyện của Nguyễn Hồng Phi từ nơi nào, bất quá chuyện này không ổn.
Cho dù Phượng Cảnh Kiền hận không thể khiến Nguyễn Hồng Phi chết ngay lập tức, nhưng hắn cũng không muốn để Thiện Kỳ Hầu lợi dụng. Chỉ cần hắn quay về đế đô, mốn động vào Nguyễn Hồng Phi thì trước hết phải động vào Minh Trạm. Tiểu tử kia quả thật là điên đảo thần hồn vì tên tiện nhân, ném chuột vỡ lọ cũng không phải là nguyên tắc làm việc của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Kiền nhất thời khó xử, nhịn không được mà nhìn ra cửa sổ một cách buồn bã.
Đúng lúc này Minh Kỳ đi ngang qua, cười hỏi, “Hoàng bá phụ có tâm sự ư?”
Trước kia Phượng Cảnh Kiền có chút ý kiến đối với việc đệ đệ nuôi dưỡng nữ nhi như nhi tử, còn dưỡng ra một nữ nhi có dã tâm bừng bừng như vậy. Bất quá ở Vân Quý đã được một thời gian khá dài, Phượng Cảnh Kiền càng ngày càng cảm thấy Minh Lễ bình thường, trong khi Minh Kỳ lại tỏ ra xuất chúng. Nha đầu kia có tâm tư nhạy bén, thủ đoạn mạnh mẽ, lại thông minh sắc sảo, Minh Kỳ nghe một hiểu mười, lắng nghe khúc hát liền hiểu nhã ý, trong rất nhiều chuyện, ngươi chỉ cần dùng một ánh mắt ám chỉ thì nàng lập tức hiểu rõ mà làm cho ngươi.
Người như vậy nhất định sẽ không khiến người ta chán ghét.
Phượng Cảnh Kiền vừa thấy Minh Kỳ thì nhất thời có chủ ý, nhẹ nhàng kêu, “Kỳ nhi lại đây, nơi này của ta có trà ngon.”
Minh Kỳ dáng vóc cao gầy, sải chân vài bước liền tiến vào phòng, Phùng Thành thức thời lui ra an bài trà bánh.
Đầu óc của Phượng Cảnh Kiền cũng không đến mức trống rỗng, hắn cười nói, “Nay bá phụ có một chuyện chần chừ không thể làm, Kỳ nhi có thể phân ưu với bá phụ hay không?”
“Chuyện gì thế?”
Phượng Cảnh Kiền nói nhỏ với Minh Kỳ, Minh Kỳ cười đáp, “Rất đơn giản.”
Sử sách ghi lại: Thiện Kỳ Hầu đến Trấn Nam Vương phủ, nói ra lời lẽ bất kính, Ninh Quốc đại công chúa phẫn nộ, Thiện Kỳ Hầu chết ngay tại chỗ.
Đây là cái chết của Thiện Kỳ Hầu được triều đình ghi lại.
Kỳ thật trong đó có rất nhiều điểm mà hậu nhân vẫn mơ hồ không rõ. Tỷ như sau thời Phượng Cảnh Nam, Ninh Quốc đại công chúa chấp chính Trấn Nam Vương phủ hơn bốn mươi năm, vì sao Thiện Kỳ Hầu lại chạy đến Trấn Nam Vương phủ nói lời bất kính với Ninh Quốc đại công chúa. Thiện Kỳ Hầu cũng không phải kẻ ngốc, dù sao cũng phải có lý do chứ. Nếu không, chẳng lẽ là hắn chán sống hay sao?
Còn nữa, tuy Trấn Nam Vương phủ chiếm đóng Vân Quý, bất quá chưa từng trực tiếp can thiệp vào chính sự của đế đô, cho dù có người bất kính với Trấn Nam Vương phủ thì cũng phải để đế đô ra mặt trừng phạt mới đúng. Ninh Quốc đại công chúa chẳng hề để ý sự đồng thuận giữa hai bên mà ra tay giết Thiện Kỳ Hầu, chuyện này hoàn toàn khó có thể tưởng tượng.
Hậu nhân muốn lý giải thì phần lớn đều dựa vào lá thư Ninh Quốc đại công chúa gửi Võ hoàng để để tìm kiếm manh mối. Đại sử học gia từng cho rằng: Lúc ấy Thiện Kỳ Hầu đến Vân Quý muốn nghênh đón Cảnh hoàng đế đã thoái vị hồi cung để chủ trì chính sự. Điều này đã mạo phạm rất lớn đến lợi ích của Võ hoàng đế, Võ hoàng đế xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, là đệ đệ song sinh của Ninh Quốc đại công chúa. Thậm chí rất nhiều lúc sự ăn ý của hai tỷ đệ này đã giúp Trấn Nam Vương phủ và đế đô đạt đến sự cân bằng kỳ diệu.
Nhiều năm sau, Ninh Quốc đại công chúa rốt cục cũng đoạt được đại quyền của Vân Quý, trong đó, Võ hoàng đế ở sau lưng ủng hộ Ninh Quốc đại công chúa rất nhiều. Cho nên ở một vài phương diện, lợi ích của Võ hoàng đế chính là lợi ích của Ninh Quốc đại công chúa.
Mà Võ hoàng đế mới đăng cơ một năm thì Thiện Kỳ Hầu đã có ý đồ mượn cớ để đưa Cảnh hoàng đế trở về đế đô dao động sự thống trị của Võ hoàng đế. Do đó triệt để chọc giận Ninh Quốc đại trưởng công chúa, cuối cùng, Thiện Kỳ Hầu mất mạng trong tay của Ninh Quốc đại công chúa cũng là hợp tình hợp lý.
Trên một vài phương diện, sự phân tích của sử học gia có thể xem là chuẩn xác. Đầu tiên, Minh Kỳ giúp Minh Trạm không chỉ vì tình cảm tỷ đệ mà còn vì việc củng cố địa vị của bản thân.
Minh Kỳ đi ra khỏi biệt viện của Phượng Cảnh Kiền, ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, là ngày rất đẹp để săn bắn.
Thiện Kỳ Hầu là người thận trọng, không dám tham gia vào cuộc săn, cũng không cho nhi tử tham gia, trong khi Trịnh Khai Tuấn lại vô tư, đi dạo một vòng, cũng có chút thu hoạch.
Khi Trịnh Khai Tuấn trở về thì phát hiện trong hành cung có hơi chút hỗn loạn, có Ngự y của Trấn Nam Vương phủ đang ra ra vào vào trong khu vực của phụ tử Thiện Kỳ Hầu. Lý do mà Trấn Nam Vương phủ đưa ra là: ngộ thương trong khu vực săn bắn.
Trịnh Khai Tuấn đương nhiên biết phụ tử Thiện Kỳ Hầu căn bản không tham gia săn bắn. Hắn lập tức hiểu được đây là mưu sát.
Minh Kỳ đứng trong viện của phụ tử Thiện Kỳ Hầu, vẫn mặc bộ đồ màu tím, trên đầu búi tóc vô cùng gọn gàng, được quấn bằng tơ vàng, tai đeo một đôi hoa tai bằng vàng có nạm hồng ngọc, lấp lánh dưới ánh nắng, thỉnh thoảng có thể chói mắt người ta.
Không biết vì sao Trịnh Khai Tuấn lại bỗng nhiên rùng mình. Ánh mắt của Minh Kỳ nhìn sang, vẫn là đôi mắt phượng tràn đầy tinh thần, nhưng Trịnh Khai Tuấn lại cảm thấy bất an, vội vàng cúi đầu, không dám đối diện. fynnz.wordpress.com
Kỳ thật cho dù Phượng Cảnh Kiền giao việc này cho Minh Kỳ phân ưu nhưng hắn cũng không ngờ Minh Kỳ lại dùng thủ đoạn ác liệt như vậy để thẳng tay giải quyết phụ tử Thiện Kỳ Hầu.
Phượng Cảnh Kiền thương tiếc thở dài, “Nha đầu nhà ngươi cũng quá nóng nảy. Thiện Kỳ Hầu phụ tử chỉ bị dụ dỗ mà thôi. Nếu bọn họ đã để lộ hành tung thì cứ theo dõi, sau này mới có thể bắt được cá lớn.”
Trước khi ra tay thì Minh Kỳ đương nhiên đã suy xét đầy đủ, cho nên nàng không nhanh không chậm mà giải thích, “Trấn Nam Vương phủ xưa nay không can thiệp chuyện ở đế đô, Kỳ nhi thấy Thiện Kỳ Hầu xúi giục như vậy, nhất là những lời đồn đãi vô căn cứ, nếu truyền ra ngoài thì mọi người thà rằng sẽ tin còn hơn không.”
“Hoàng bá phụ, Thiện Kỳ Hầu đến đây tất nhiên không chỉ đơn giản là muốn ngài quay về đế đô, điểm này trong lòng chúng ta đều biết rõ.” Minh Kỳ nói tiếp, “Thậm chí tại đế đô không biết bao nhiêu người chờ xem Thiện Kỳ Hầu nghênh đón bá phụ về đế đô để làm ngư ông đắc lợi.”
Có quay về đế đô hay không thì Phượng Cảnh Kiền rất vô tư, nói một cách quang minh lỗi lạc, “Chỉ là bọn họ mưu tính một chút mà thôi, nếu ta muốn tiếp tục làm Hoàng đế thì căn bản sẽ không thoái vị nhanh như vậy.” Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, quyết định chính là quyết định. Hắn đã ngồi lên ngai vàng. Hắn đã có được hoàng quyền. Nay nói bỏ liền bỏ, một lời nói ra tuyệt không hối hận, Phượng Cảnh Kiền cũng có thể tính là khí khái đại trượng phu.
Cũng chính vì vậy mà Minh Kỳ rất kính nể Phượng Cảnh Kiền.
Minh Kỳ nói tiếp, “Chuyện này chỉ chúng ta biết cũng vô dụng. Hoàng bá phụ, Kỳ nhi cho rằng, sự tình bắt nguồn từ đế đô, việc câu cá đương nhiên là chuyện của Minh Trạm. Hiện tại cho thấy lập trường của mình mới là quan trọng nhất. Đám người dã tâm xấu xa như thế nào thì không cần phải bàn, nhưng chúng ta phải cho thấy lập trường kiên định của mình thì những kẻ có ý đồ rục rịch mới có thể giảm bớt dã tâm không nên xuất hiện. Đồng thời cũng cảnh cáo người trong bóng tối đừng vọng tưởng nhúng tay vào Vân Quý, càng không thể đem quan hệ của bá phụ và Minh Trạm làm một nước cờ.”
“Về phần Thiện Kỳ Hầu, Kỳ nhi cảm thấy đầu của hắn có vấn đề. Dám chia rẽ ngài và Minh Trạm ngay trên địa bàn Vân Quý, không hề đặt Trấn Nam Vương phủ vào trong mắt, người như thế, hắn đến đây thì Kỳ nhi sẽ không để hắn còn đường trở về.” Minh Kỳ lộ ra khí phách, nói với Phượng Cảnh Kiền.
Một Thiện Kỳ Hầu, chết thì thôi.
Phượng Cảnh Kiền cười cười rồi thở dài, “Thiện Kỳ Hầu muốn chết, nay chỉ đành có thể giải quyết như thế. Bất quá trong chính trị cũng không chỉ đơn giản là chém giết, về sau ngươi phải chú ý một chút.” Còn chỉ điểm cho Minh Kỳ một câu.
Minh Kỳ gật đầu nói, “Kỳ nhi đã nhớ rõ.”
Lại một lần nữa Phượng Cảnh Kiền thở dài vì vận khí của đệ đệ thật tốt. Có một Minh Trạm đã là ông trời thiên vị Phượng Cảnh Nam, kết quả thì sao, lại có thêm một Minh Kỳ, nữ nhi giỏi giang như vậy, vì sao hắn lại không có được? Chẳng lẽ lão thiên gia thương kẻ khờ hay sao? Hầy, quên đi quên đi, nay lải nhải nhắc lại thì có ích gì, buổi tối không biết có nên tìm Phượng Cảnh Nam để trao đổi hay không. Bất tri bất giác Phượng Cảnh Kiền muốn bay lên chín tầng mây.
Phụ tử Thiện Kỳ Hầu xảy ra chuyện như vậy, Trịnh Khai Tuấn nhận ra Trấn Nam Vương phủ là một nơi vô cùng nguy hiểm. Sau khi cân nhắc, Trịnh Khai Tuấn quyết định xin cáo từ Thái thượng hoàng, hắn chịu không nổi, kể từ ngày phụ tử Thiện Kỳ Hầu bị giết, Trịnh Khai Tuấn đêm nào cũng nằm thấy ác mộng.
Dù sao cũng bởi vì Tương Nghi thái trưởng công chúa mà bệ hạ mới phái hắn đến Vân Quý.
Trịnh Khai Tuấn không còn dám tiếp tục suy nghĩ, ngay lúc này lại nghe Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Cũng không vội, Khai Tuấn, ngươi sinh ra ở đế đô, hiếm khi nhìn thấy phong cảnh Vân Quý, hiện tại cứ ở lại đây một hai tháng cùng với trẫm đi.”
Từ khi Minh Kỳ giải quyết phụ tử Thiện Kỳ Hầu thì quan hệ của Minh Kỳ và Phượng Cảnh Kiền được nâng lên một tầng, bá điệt hai người rãnh rỗi sẽ ngồi uống trà trò chuyện, tỏ vẻ rất ăn ý.
Nay Minh Kỳ liếc mắt nhìn gương mặt tiều tụy của Trịnh Khai Tuấn liền nhìn thấu tâm tư của Trịnh Khai Tuấn, nàng hừ một tiếng, “Nếu ta muốn ra tay với ngươi thì ngươi nghĩ rằng mình còn có thể đứng ở đây hay sao? Đúng là ngu ngốc.”
“Kỳ nhi.” Một nữ hài tử mà lại bày ra bộ mặt ác bá như vậy, Phượng Cảnh Kiền cảm thấy kỳ lạ vì sao Dương Trạc lại có thể sống chung với Minh Kỳ.
Minh Kỳ đứng dậy thi lễ nói, “Hôm nay Dương Trạc sẽ về đây, Hoàng bá phụ, Kỳ nhi về trước.”
“Đi đi.” Xem ra tình cảm của tiểu phu thê hai người cũng không tệ lắm, Phượng Cảnh Kiền cho rằng Dương Trạc với bản tính mềm mỏng như quả hồng, nhưng lại có nét đẹp nội tâm, nếu không thì không thể chịu nổi Minh Kỳ.
Trịnh Khai Tuấn bị Minh Kỳ mỉa mai một hồi, tuy rằng mặt ngoài có chút không nhịn được nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Dù sao với bản tính kiêu ngạo của Ninh Quốc đại công chúa, nếu thật sự muốn làm thịt hắn thì tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy. Cũng, cũng sẽ không lưu hắn đến tận bây giờ.
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười, Minh Trạm muốn giữ Trịnh Khai Tuấn ở Vân Quý hai tháng, xem ra là có ý đối phó với Tương Nghi thái trưởng công chúa. Nghĩ đến Tương Nghi thái trưởng công chúa thì Phượng Cảnh Kiền nhịn không được mà thở dài, cảm thấy rất lo lắng.
Bất quá hành vi này của Tương nghi thái trưởng công chúa thật sự đã mạo phạm đến tôn nghiêm của Minh Trạm, đổi lại là Hoàng đế khác thì có ai mà không làm như vậy, huống chi là Minh Trạm. Lúc này nếu không để Minh Trạm bày ra khẩu khí thì e rằng tiểu tử kia lại càng ghi hận Tương Nghi thái trưởng công chúa hơn nữa.
Và lại con người tất nhiên phải chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm. Phượng Cảnh Kiền hiểu rõ đạo lý này hơn bất kỳ ai.
Vì vậy Phượng Cảnh Kiền vẫn chưa biện hộ thay cho Tương Nghi thái trưởng công chúa, chỉ tùy ý để Minh Trạm xử trí.
Đế đô.
Minh Trạm nhận được tấu chương của Trấn Nam Vương phủ, sau khi
xem xong thì che mặt rồi đưa cho Lý Bình Chu, “Hầy, ai ngờ lại xảy ra
chuyện như vậy, hầy, thế này thì làm sao đây? Bảo trẫm làm sao có thể ăn
nói với Tương Nghi bá tổ mẫu đây. Còn An Duyệt bá nữa, An Định Hầu đang
giúp trẫm ở Giang Nam…..Các ngươi cùng xem đi.” Lời nói chứa nhiều ý tứ
còn dang dở, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài khó tả.
Lý Bình Chu vội vàng đưa tay tiếp nhận, lướt nhanh như gió, sau
đó hoảng hốt không ngờ: Trịnh Khai Tuấn bị ngộ thương khi săn bắn ở Trấn
Nam Vương phủ, cứu chữa bất lực, đã qua đời.
Thế này thì trùng hợp quá đi?
Có phải….Hoàng thượng lệnh cho Trấn Nam Vương phủ ra tay hay không?
Lý Bình Chu nhìn về phía Minh Trạm, chỉ nhìn thấy sắc mặt lặng
lẽ của Minh Trạm, Minh Trạm nói, “Văn chương của Khai Tuấn rất phóng
khoáng, ý chỉ của trẫm chỉ có hắn viết ra mới hợp ý của trẫm. Trẫm phái
hắn đến Vân Quý là muốn hắn lập công về triều, như vậy sau này mới có
thể dễ dàng trọng dụng. Nay hắn ra ngoài gặp bất trắc, trong lòng của
trẫm…..thật sự không thoải mái.”
Lúc này mọi người trong Nội các đều đã truyền tay nhau đọc xong tấu chương.
Tuy Minh Trạm nói như vậy nhưng thật sự không có ai tin tưởng
Minh Trạm vô tội. Trong lòng bọn họ, cho dù Minh Trạm vô tội nhưng Trấn
Nam Vương phủ tuyệt đối không vô tội!
Bọn họ có ai mà chưa từng đi săn đâu?
Cũng chưa từng nhìn thấy lần săn bắn nào lại trùng hợp ngộ thương quan viên đến chết người như thế?
Mọi người đều là những nhà thông thái, lập tức nghĩ đến một sự
ngộ thương trong lịch sử: Ở thời Hán Vũ Đế, Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh
vì bất mãn nhi tử Lý Cảm của Lý Quảng đã bất kính đối với cữu cữu Vệ
Thanh của mình, cho nên trong một cuộc săn bắn, hắn đã bắn chết Lý Cảm.
Khi đó Hán Vũ Đế vì bao che cho Hoắc Khứ Bệnh mà đã nói, Lý Cảm bị sừng
hươu đâm chết.
Trong tôn thất, Tương Nghi thái trưởng công chúa và Thiện Kỳ Hầu
cùng tiên phong dẫn đầu nhắc đến chuyện nghênh đón Thái thượng hoàng
quay về đế đô. Cho dù bề ngoài bệ hạ cao hứng hưởng ứng nhưng trong lòng
thật sự thoải mái hay sao? fynnz.wordpress.com
Từ trước đến nay Minh Trạm luôn tỏ vẻ là người nóng nảy.
Từ Tam phản ứng rất nhanh, vội nói, “Ngộ thương là chuyện ngoài ý
muốn, Tương Nghi thái trưởng công chúa cũng không phải người không thấu
tình đạt lý, chỉ cần bệ hạ an ủi thì Thái trưởng Công chúa nhất định sẽ
hóa giải bi thương.” Chết thì đã chết, cho dù Từ Tam cảm thấy tiểu
Trịnh thám hoa cũng là một nhân tài hiếm thấy, chẳng qua trên đời có rất
nhiều nhân tài chết yểu, có trách thì chỉ trách tiểu Trịnh thám hoa có
ngoại bà không biết điều.
Thậm chí Từ Tam còn ngầm tán thưởng thủ đoạn của Minh Trạm. Mượn
tay Trấn Nam Vương phủ chơi cho triều đình một đòn bất ngờ, cũng khiến
cho những ké mang tâm tư bất chính thấy rõ tình thế, chớ có vọng tưởng
dùng cố quân thay tân quân.
Dù sao hắn trung thành đứng về phe Minh Trạm, chỉ cần ngai vàng
của Minh Trạm được củng cố, chết oan một người thì Từ Tam cũng không
thấy có vấn đề gì. Huống chi Từ Tam cũng không cho rằng Trịnh Khai Tuấn
chết oan. Bởi vì Trịnh Khai Tuấn xuất thân cao quý, những vụ án có ý đồ
dao động hoàng quyền, liên lụy cửu tộc là chuyện rất bình thường.
Nay Hoàng thượng chỉ làm thịt Trịnh Khai Tuấn, rõ ràng không phải là người thích lạm sát vô tội.
Lý Bình Chu âm thầm thở dài, được rồi, hắn cũng tán thành việc
giấu diếm chuyện này, Lý Bình Chu nói, “Tương Nghi thái trưởng công chúa
đã cao tuổi, bệ hạ xưa nay đối đãi hậu hĩnh với phủ của Tương Nghi thái
trưởng công chúa. Theo ý thần, ngoại trừ an ủi, việc này tạm thời không
nên nói cho Thái trưởng công chúa biết, miễn cho lão nhân gia bị kích
động quá độ, ảnh hưởng sức khỏe.” Cho dù như thế nào thì Tương Nghi thái
trưởng công chúa là người đức cao vọng nhất trong trong tôn thất, vì
suy xét cho thanh danh của Hoàng thượng, Lý Bình Chu lặng lẽ nhắc nhở.
Bất quá nếu bất đắc dĩ thì thật sự đừng xử lý Tương Nghi thái trưởng
công chúa công khai, để tránh cho sử quan lắm mồm.
Lý Bình Chu và Từ Tam có cùng quan điểm, ba người còn lại đều nhao nhao phụ họa.
“Trẫm nghe chư vị ái khanh.” Minh Trạm vẫn tỏ ra thương tiếc,
tuyệt đối nhìn không ra sơ hở, trầm giọng nói, “Việc này nếu ai dám
truyền ra ngoài nửa câu thì trẫm nhất định sẽ không nương tay.”
Đám người Lý Bình Chu nghiêm chỉnh dạ một tiếng.
Chuyện này cũng không có ai vội vàng đi gây uất ức cho Tương
Nghi thái trưởng công chúa. Hầy, chuyện của tôn thất nên tạm gác lại đợi
tôn thất tự giải quyết. Về phần hoàng quyền, bọn họ cũng không thấy
Minh Trạm làm Hoàng đế có điểm nào không thỏa đáng. Tương Nghi thái
trưởng công chúa vừa nhắc đến việc nghênh đón Thái thượng hoàng hồi cung
thì lập tức liền bị tuyệt tôn. Về phần phụ tử Thiện Kỳ Hầu, khi trở về
tốt nhất là đừng gặp phải núi sạt tuyết lở.
Hoàng thượng có thủ đoạn sắc bén, ra tay liền lấy mạng người.
Nếu thủ đoạn như vậy mà không thể ngồi ổn trên ngai vàng thì mới là lạ.
Minh Trạm cố ý ém nhẹm tin tức, đương nhiên không phải vì Tương
Nghi thái trưởng công chúa mà là muốn bao che. Theo ý của Minh Trạm, bà
già kia tốt nhất nên bị kích thích quá độ, tắt thở ngay lập tức thì mới
tốt.
Hắn đã thật sự hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với Tương Nghi thái trưởng công chúa!
Lúc này Diêu Thủy rốt cục có tác dụng.
Nhũ mẫu của Thục Viện đại công chúa là Trịnh ma ma đang thấp
giọng nói gì đó bên tai của Thục Viện đại công chúa, Thục Viện đại công
chúa nhất thời kinh hoàng biến sắc, thất thanh hỏi, “Lời của ma ma nói
có thật hay không?”
Trịnh ma ma gật đầu, “Làm sao giả được, điện hạ, ngài nên nghĩ
cách đi? Lúc trước Thái trưởng công chúa đề nghị, còn điện hạ thì đã
hưởng ứng. Nay ngoại tôn của Thái trưởng công chúa bỏ mạng ở Vân Quý,
lão nô thấy, bước tiếp theo, e rằng phía trên sẽ ra tay với Thái trưởng
công chúa.”
Nếu Minh Trạm và Vệ thái hậu có thể ra tay đối với Thái trưởng
công chúa thì Thục Viện công chúa càng không đáng giá để đề cập đến.
Thục Viện đại công chúa biến sắc, vẻ mặt tái nhợt, đôi môi đỏ không
ngừng run rẩy, không dám tin, “Làm sao bọn họ dám làm như thế, phụ hoàng
vẫn còn ở tại Vân Quý mà.” Đúng vậy, Phượng Cảnh Kiền còn ở tại Vân
Quý, khâm sai đến Vân Quý để nghênh đón Phượng Cảnh Kiền về triều. Trấn
Nam Vương phủ lại dám thẳng tay làm thịt khâm sai, mà khâm sai này lại
không phải là khâm sai bình thường, Trịnh Khai Tuấn là hoàng thân chính
thức.
Trịnh ma ma nặng nề thở dài, bà ta là tâm phúc của Thục Viện đại
công chúa, thấy tình hình Công chúa như thế, nhịn không được mà khuyên
nhủ, “Điện hạ, việc cấp bách, tốt nhất là đi nhận sai với Thái hậu nương
nương đi.” Cho dù bà ta đã già, không có kiến thức, nhưng cũng hiểu
được đạo lý vua nào triều thần nấy. Bà ta ở trong cung nhiều năm, cũng
đã gặp nhiều chuyện lên và xuống.
Nay Hoàng thượng và Thái hậu cũng không dễ chọc, cho dù bà ta
không biết nhiều về chuyện của Hoàng thượng. Bất quá là nữ quan trong
cung, Trịnh ma ma cả đời ở trong cung, từ thời thanh xuân thiếu nữ đến
tận ngày trán đầy nếp nhăn. Thục Viện đại công chúa sinh muộn, không
biết năm đó Nhân Tông hoàng đế và Phương hoàng hậu lợi hại như thế nào,
lúc ấy Trịnh ma ma cũng chỉ là một tiểu cung nữ trong cung, cũng từng
nghe kể về thanh danh của Vệ thái hậu. Khi đó Vệ thái hậu chỉ là nữ nhi
của Vĩnh Ninh Hầu phủ, được Phương hoàng hậu nuôi nấng dạy dỗ, vô cùng
yêu thương.
Thục Viện đại công chúa siết chặt chiếc khăn trong tay, run
giọng hỏi, “Phải làm sao để nhận sai đây? Lỗi lầm này một khi nhận sai
thì coi như tiêu đời.” Nàng muốn nghênh đón phụ thân về triều, đây là
lòng hiếu thảo của nàng, có gì gọi là sai? Nhưng về phương diện khác,
nàng hy vọng phụ thân chấp chính triều cương một lần nữa, để nàng có thể
lấy lại vinh quang của ngày xưa. Nhưng chuyện này làm sao có thể thừa
nhận? Thừa nhận thì chính là vọng tưởng can dự triều chính, kết quả như
thế nào thì Thục Viện đại công chúa đã có thể tưởng tượng được.
Trịnh ma ma nhẹ nhàng cầm tay Thục Viện đại công chúa, sợ nàng
siết tay quá chặt sẽ làm tổn thương đến chính mình. Trịnh ma ma nhìn
khóe mắt đỏ bừng của Thục Viện đại công chúa, biết Công chúa đã hiểu rõ,
bất quá Trịnh ma ma vẫn muốn nói, bà ta hạ thấp giọng, “Điện hạ, hãy để
Diêu Thủy đi thị tẩm đại Phò mã đi. Trở thành người của đại Phò mã thì
nàng ta đương nhiên sẽ suy nghĩ vì đại Phò mã. Dù sao Diêu Thủy cũng là
người trong cung Thái hậu, có quen biết với đám cung nhân của Thọ An
cung, lần sau điện hạ tiến cung dẫn theo Diêu Thủy. Để Thái hậu nhìn một
chút thì Thái hậu sẽ hài lòng.”
“Không.” Thục Viện đại công chúa cắn chặt hàm răng trắng đều của
mình, nước mắt như những hạt châu đứt quãng rơi xuống khuôn mặt mỹ lệ.
Thục Viện đại công chúa đau khổ bi phẫn khiến toàn bộ cơ thể của nàng
trở nên căng thẳng, hơi hơi run rẩy. Một lúc lâu sau, Thục Viện đại công
chúa mới chậm rãi lau đi nước mắt, thản nhiên nói, “Ta là Công chúa do
phụ hoàng đích thân phong tặng, là hoàng thân quốc thích. Ma ma, việc đã
đến nước này, chẳng lẽ đi nhận sai cầu xin tha thứ sẽ vô sự hay sao? Ma
ma, bà cũng đã lớn tuổi, nay cũng không cần dùng nhiều người ở nơi này,
bà hãy về nhà của mình đi, ngày sau ta không cần đến ma ma nữa.”
“Điện hạ đang nói cái gì vậy, lão nô một đời ở trong cung, có
thể may mắn nuôi nấng chăm sóc điện hạ. Mấy năm nay, lão nô nhìn thấy
điện hạ lớn lên từng ngày một….” Trịnh ma ma nói một cách kích động,
nước mắt giàn giụa, “Nói một câu bất kính thì lão nô không có con cái,
lão nô xem điện hạ chính là hài tử của lão nô. Điện hạ, cho dù như thế
nào, cho dù điện hạ đánh chửi lão nô ra sao thì lão nô vẫn muốn ở bên
cạnh điện hạ.”
Thục Viện đại công chúa và Trịnh ma ma ôm nhau mà khóc.
Thục Viện đại công chúa có tôn nghiêm hoàng thất của chính mình.
Một người, hoặc là thông minh hoặc là ngu ngốc, chứ không còn
loại nào nữa, phụ mẫu sinh ta ra, sau đó chúng ta từng trải và có kinh
nghiệm. Bất quá một người thông minh có lẽ sẽ làm ra chuyện mà người ta
xem thường. Ngược lại, một người ngu ngốc, trên người cũng không phải
không có chỗ đáng khen.
Thục Viện đại công chúa là một nữ nhi, có thể được Phượng Cảnh
Kiền yêu thương thì không phải là kẻ ngốc. Đáng tiếc trên đời này người
thông minh thì rất nhiều, nhưng chân chính có trí tuệ thì lại rất ít.
Phượng Cảnh Kiền không có nhiều hài tử, Hoàng đế khó tránh khỏi
mà mong chờ quá cao đối với nhi tử của mình, hơn nữa quy củ ở thời này
chính là nghiêm phụ từ mẫu, bế cháu không bế con, tình cảm của Phượng
Cảnh Kiền đối với nhi tử xưa nay đều không giả tạo.
Ngược lại, đối với nữ hài nhi thì Phượng Cảnh Kiền rất yêu thương.
Thục Viện đại công chúa không thể chấp nhận Vệ thái hậu và Minh
Trạm cầm quyền, cũng không phải Vệ thái hậu và Minh Trạm bạc đãi nàng.
Kỳ thật, vì mua chuộc lòng người mà Minh Trạm đã thi ân rất nhiều cho
tôn thất.
Nhưng không biết vì sao Thục Viện đại công chúa vẫn không thể
chấp nhận đám người Minh Diễm đứng trên đầu nàng. Cho dù Vệ thái hậu có
ưu đãi nàng như thế nào, thì sâu trong lòng nàng vẫn biết tình cảm của
Minh Diễm và Vệ thái hậu vẫn sâu sắc hơn nàng, những buổi trò chuyện vui
vẻ hòa hợp khiến Thục Viện đại công chúa bị chướng mắt.
Rõ ràng là nhà của nàng, rõ ràng người ngồi trên ngai vàng phải
là huynh đệ của nàng, kết quả là cảnh còn người mất, tu hú chiếm tổ chim
khách.
Thục Viện đại công chúa cảm thấy vô cùng khó chịu, ban đầu là Vệ
vương phi, nàng chỉ cần đối xử bình thường là được, nhưng hiện tại đã
trở thành Thái hậu nương nương, nàng phải cung kính lấy lòng người ta.
Ban đầu là Thục Nghi quận chúa thua xa nàng cả vạn dặm, hiện tại lại
nhảy lên thành Thục Nghi đại công chúa bằng cấp với nàng.
Thậm chí ở trước mặt Vệ thái hậu, Minh Diễm còn có thể diện hơn cả nàng.
Bao nhiêu đêm khuya, khi Thục Viện đại công chúa trằn trọc, nàng
sẽ nghĩ đến rất nhiều việc, thậm chí ngay cả việc Phượng gia huynh đệ
rơi vào tay của Nguyễn Hồng Phi, tiếp theo là bốn Hoàng huynh Hoàng đệ
tự chém giết lẫn nhau, tất cả đều chết hết.
Quyền vị của đế đô nhiều lần thay chủ, Minh Trạm làm ngư ông đắc
lợi. Giống như, đột nhiên ngai vàng rơi xuống tay Minh Trạm. May mắn
đến mức người ta không thể tin tưởng.
Chẳng lẽ không có ai cảm thấy khả nghi hay sao?
Lục Văn Thao đã trở về từ Đại Đồng, vì vụ buôn lậu Đại Đồng mà
vụ án cho vay nặng lãi của Tống Viễn: đường đệ của Tống Diêu tựa hồ có
chút phai nhạt.
Nay Đại Đồng đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Tống Diêu
và Triệu Lệnh Nghiêm, Triệu Lệnh Nghiêm cẩn thận rà soát khắp thành Đại
Đồng, khi phát hiện tung tích nhân vật quan trọng của vụ án là Lý Tông
thì lập tức cho người bắt về quy án.
Vụ án này cuối cùng cũng tra ra manh mối, hoàn toàn không quan hệ đến Tống Diêu.
Nếu nhất định muốn gò ép, đương nhiên Tống Viễn là đường đệ của
Tống Diêu, mà Tống Diêu một tay an bài cho Tống Viễn làm tiểu đội
trưởng. Nay Tống Viễn phạm tội, đương nhiên cũng có người thượng tấu
Tống Diêu không phân biệt công tư, lợi dụng việc công làm chuyện tư.
Cũng may Triệu Lệnh nghiêm thay Tống Diêu nghĩ ra danh mục lễ vật chúc
sinh thần cho Minh Trạm thật sự hợp ý Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm lại
thiên vị Tống Diêu, vì vậy chỉ phạt nửa năm bổng lộc của Tống Diêu. Còn
Tống Viễn thì ấn theo luật mà xử trí.
Kế tiếp, Tống Diêu đưa bạc cho phụ mẫu của Tống Viễn, cũng là bá
phụ bá mẫu của hắn, để bọn họ trở về quê nhà, từ đó không còn tới lui
nữa.
Xử xong chuyện Đại Đồng, Lục Văn Thao và Tưởng Văn An đương nhiên phải về đế đô.
Bọn họ đến Đại Đồng một chuyến, có thể điều tra rõ vụ án Tống
Viễn, còn cùng nhau phát hiện vụ án buôn lậu phản quốc ở Đại Đồng, gặp
được vụ án kinh thiên động địa như vậy cũng là may mắn của bọn họ. Sau
khi trở về, Minh Trạm ca ngợi hai người rất nhiều. Có thể lập công vì
triều đình, Minh Trạm lại cảm kích, hiện tại Lục Văn Thao có thể thở
phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay trên mặt lộ ra thái độ đắc ý thoải mái.
Rời khỏi nha môn, Lục Văn Thao liền thấy tiểu tư của phủ Công chúa đang chờ trước cửa nha môn, bảo là đại Công chúa cho mời.
Hầy, thú lão bà làm Công chúa chính là như vậy, đối đãi như với
tổ tông của mình, Công chúa không ở cùng phu gia mà có phủ đệ riêng. Lục
Văn Thao là Phò mã, muốn tỏ lòng hiếu thảo thì trở về phủ Nam Phong Bá,
nếu muốn tỏ lòng trung thành thì đến phủ Công chúa.
Nay Công chúa cho mời, Lục Văn Thao đương nhiên không dám làm trái, trực tiếp đến phủ Công chúa.
Kỳ thật Thục Viện đại công chúa tìm Lục Văn Thao cũng không phải
để làm gì mà chỉ muốn nhờ Lục Văn Thao giúp hỏi thăm chuyện của Trịnh
Khai Tuấn. Chuyện lớn như vậy thì Thục Viện đại công chúa cũng không thể
tin tưởng lời một phía do Trịnh ma ma nghe được từ Diêu Thủy.
Vẫn phải nhờ Phò mã đi tìm hiểu thêm thì mới có thể xác nhận.
Ban đầu Lục Văn Thao không quá tán thành đối với việc này, “Điện
hạ, Trịnh Khai Tuấn là khâm sai, rốt cục như thế nào thì cũng vô can
đối với chúng ta. Theo ta thấy, cứ mặc kệ đi.”
Thục Viện đại công chúa nghe được lời này của trượng phu, nghĩ
đến việc mình được gả cho Lục Văn Thao đã bao năm qua, vậy mà phu thê
hai người lại không hề có nửa điểm ăn ý, khó tránh khỏi mà tâm như tro
tàn. Bất quá nàng là nữ nhân, xuất đầu lộ diện vẫn phải trông cậy vào
Lục Văn Thao, chỉ đành áp chế sự khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng nói,
“Phò mã nghĩ một chút đi, nếu phụ hoàng có thể quay về đế đô thì chúng
ta mới có thể tỏ lòng hiếu thảo.” Tỏ lòng hiếu thảo chỉ là cách nói
khéo, năm đó mọi người đều biết vụ án Lục gia và Ngô Uyển. Nay Ngô Uyển
gả cho Trầm Chuyết Ngôn, mà Trầm Chuyết Ngôn là cháu của Lâm Vĩnh
Thường.
Lâm Vĩnh Thường là nhất phẩm Tổng đốc, lại được lòng Hoàng
thượng, đâu có dễ chọc. Thậm chí Thục Viện đại công chúa nghe nói thân
phận của Lâm Vĩnh Thường hình như có liên quan đến Thái tử sư Phạm Lâm
Hi thời Nhân Tông hoàng đế….
Lúc này không cần Thục Viện đại công chúa chỉ điểm thì Lục Văn
Thao cũng biết Thái thượng hoàng trở về sẽ có lợi cho hắn. Minh Trạm xưa
nay lãnh đạm đối với Lục gia, làm sao sánh bằng nhạc phụ của hắn. Còn
nữa, còn có tên Lâm Vĩnh Thường nguy hiểm kia nữa. fynnz.wordpress.com
Nghĩ như vậy, lại có Thục Viện đại công chúa mở miệng nhờ vả, Lục Văn Thao đương nhiên tận tâm đi làm.
Lục Văn Thao làm việc rất nhanh, mà tin tức phát ra từ trong phủ
tướng quốc thì đương nhiên là chuẩn xác. Sau khi cân nhắc, Thục Viện
đại công chúa đã hạ quyết tâm, rửa mặt chải đầu, sau khi trang điểm thì
đến phủ của Tương Nghi thái trưởng công chúa.
Tương Nghi thái trưởng công chúa và Thục Viện đại công chúa luôn
có giao tình tốt, điệt tôn nữ đến đây, Tương Nghi thái trưởng công chúa
liền lộ ra nụ cười hòa nhã, tiếp đón Thục Viện đại công chúa cùng bà ta
ngồi xuống nhuyễn tháp. Tương Nghi thái trưởng công chúa lớn tuổi, đôi
mắt không còn tốt, ngồi gần mà chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe của Thục Viện đại
công chúa, nhịn không được mà cau mày hỏi, “Viện nha đầu, ngươi khóc
sao? Ai khiến ngươi uất ức?”
Thục Viện đại công chúa cho những người khác lui xuống, chỉ chừa
lại Trịnh ma ma bên cạnh. Thấy Tương Nghi thái trưởng công chúa vẫn
chưa biết chuyện của Trịnh Khai Tuấn, Thục Viện đại công chúa càng đau
lòng khó tả, không còn để ý đến dáng vẻ của một vị Công chúa, nàng đột
nhiên ôm chằm lấy Tương Nghi thái trưởng công chúa mà bật khóc.
Tuy Tương Nghi thái trưởng công chúa không biết nguyên do, nhưng
nghĩ rằng Thục Viện đại công chúa nhất định bị uất ức, bèn nhẹ nhàng
vuốt ve sau lưng của Thục Viện đại công chúa rồi nhẹ nhàng hỏi, “Có
chuyện ǵ th́ cứ nói với ta. Viện nhi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi
phải chịu nửa điểm uất ức. Có phải chuyện của tiểu hồ ly tinh mà Thái
hậu đưa cho ngươi hay không? Ngươi là Công chúa, muốn đánh muốn giết
nàng ta thì cứ làm, ngại gì cơ chứ?” Tương Nghi thái trưởng công chúa
vẫn nhớ kỹ chuyện về Diêu Thủy, cũng là vì thủ đoạn trơ trẽn của Vệ thái
hậu mà thôi.
Thục Viện đại công chúa khóc một lúc, thấy Tương Nghi thái
trưởng công chúa vẫn quan tâm đến chuyện của nàng thì trong lòng càng
thêm thương cảm, lau nước mắt, vốn định bẩm báo về chuyện của Trịnh Khai
Tuấn, chẳng qua nhìn thấy mái tóc bạc trắng như tuyết của Tương Nghi
thái trưởng công chúa thì khó tránh khỏi mà không đành lòng, bèn nói,
“Bá tổ mẫu, Viện nhi nghĩ, chuyện nghênh đón phụ hoàng quay về đế đô
cũng không quá ổn thỏa. Phụ hoàng đến Vân Quý tịnh dưỡng, lục này cũng
không biết sức khỏe đã bình phục chưa? Viện nhi nghĩ rằng, không bằng
Viện nhi và bá tổ mẫu cùng đến Vân Quý thỉnh an phụ hoàng. Nhìn thấy
thân mình của phụ hoàng an khang thì Viện nhi mới có thể yên tâm.”
Tương Nghi thái trưởng công chúa sống đã lâu, gặp nhiều cũng
biết nhiều. Thục Viện đại công chúa nói như vậy đương nhiên không thể
lừa bà ta, sau khi suy nghĩ một lúc, Tương Nghi thái trưởng công chúa
cau mày nói, “Vì sao lại nhắc đến chuyện Vân Quý? Với lại, Thiện Kỳ Hầu
và Tuấn nhi sắp nghênh đón phụ hoàng của ngươi trở về rồi, đến lúc đó cả
nhà chúng ta đương nhiên có thể đoàn tụ.”
Thục Viện đại công chúa càng đau lòng khó tả, chỉ liên tục rơi
lệ. Tương Nghi thái trưởng công chúa bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập
tức biến sắc, bắt lấy tay của Thục Viện đại công chúa mà hỏi, “Viện nhi,
có phải phụ hoàng của ngươi đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không, phụ hoàng rất khỏe. Bá tổ mẫu chớ lo lắng, Viện nhi, Viện nhi….”
Phượng Cảnh Kiền rất tốt, như vậy….
Vô duyên vô cớ Thục Viện đại công chúa nhất định sẽ không khóc nức nở và nói những lời như vậy?
Trong lòng của Tương Nghi thái trưởng công chúa đột nhiên đau
xót, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, thậm chí mái đầu bạc trắng dường
như còn trắng hơn trước kia. Tương Nghi thái trưởng công chúa nhất thời
kinh hãi, bàn tay dùng sức, nắm chặt cổ tay của Thục Viện đại công chúa
khiến nàng ta cảm thấy đau đớn, Tương Nghi thái trưởng công chúa vội
vàng hỏi, “Viện nhi, có phải Tuấn nhi đã xảy ra chuyện gì đúng không?’
Đối mặt với ánh mắt khẩn thiết mang theo vài phần chờ mong của
Tương Nghi thái trưởng công chúa, Thục Viện đại công chúa càng rơi lệ
như mưa, muốn nói nhưng khi há miệng thì cổ họng lại nghẹn ngào khó tả.
Tương Nghi thái trưởng công chúa dường như hiểu được cái gì đó,
trong mắt tỏ ra vài phần thấu hiểu, từ trong cổ họng cất lên một tiếng
than vãn của một cụ già, trong khi thân thể lại trở nên cứng đờ.