Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 24




Vu Minh đang nghiên cứu tư liệu mà Lý Phục đưa cho. Từ nửa năm tới ba tháng trước, vị luật sư này đã nhận tổng cộng mười một vụ tố tụng. Người ủy thác đều là công ty tài chính kia, đều yêu cầu tòa án cưỡng chế thi hành với con nợ. Cuộc họp để hòa giải mà tòa án tổ chức đều bị luật sư bác bỏ, ông ta không chấp nhận kéo dài thời gian trả nợ.

Bởi vì có chứng cứ chính xác nên mười một vụ kiện, vị luật sư này thắng cả mười một vụ. Trong đó có bảy vụ thì tòa án yêu cầu người vay nợ phải trả nợ trong thời gian yêu cầu, mà bốn vụ còn lại thì đều dùng bất động sản đem bán đấu giá để gán nợ. Đây đều là kiện cáo bình thường. Duy chỉ có một lần tòa án tổ chức ba lần hòa giải. Vu Minh xem tiếp, thì ra người đi vay là một cặp vợ chồng già, tuổi chừng sáu mươi. Bọn họ vay tiền để thay thận cho con. Vì thủ tục ngân hàng quá phiền toái, bọn họ đã dùng con đường dân gian, mượn được hai mươi vạn. Cuối cùng con sống, nhưng thời gian phải trả khoản vay nặng lãi cũng đến. Quan tòa cầu xin thay cho đôi vợ chồng già, những mong có thể thư thả cho một hai tháng, nhưng luật sư từ chối. Cuối cùng tòa án chỉ có thể dựa theo luật pháp tới đấu giá nhà.

Chuyện này chẳng khác gì bi kịch cả, nhưng Lý Phục lại cho thêm một tờ nữa. Anh ta tiện thể điều tra luôn tư liệu về đứa trẻ kia. Và có một phát hiện ngạc nhiên là hai tháng trước hai vợ chồng này đã mua một căn nhà đặt ở danh nghĩa đứa trẻ này, với giá trị xấp xỉ căn nhà đã bị đấu giá kia, thậm chí còn cao hơn. Đồng thời có cả giấy tờ thanh toán viện phí. Lý Phục đánh dấu chấm hỏi, vì sao đôi vợ chồng này lại đột nhiên có tiền? Là trộm? Hay là có bí ẩn nào khác?

Vu Minh đồng ý. Hiện giờ giá mua một ngôi nhà mỗi lúc một tăng, thông qua cưỡng chế đấu giá của tòa án thì giá cả luôn hời hơn nhiều, chênh lệch giá giữa hai căn nhà này ít nhất phải có hai trăm nghìn Nhân dân tệ. Hai vợ chồng này có nhiều tiền như vậy thì sao còn phải đi vay nặng lãi?

Vu Minh đi ra ngoài, dựa theo địa chỉ tìm tới nhà của đôi vợ chồng già kia. Người mẹ không ở, đã tới bệnh viện. Vu Minh lấy ảnh chụp ra:
- Chào ông, tôi muốn hỏi thăm về người này.

Người cha đeo kính nhìn tấm ảnh một cái, nghi hoặc hỏi:
- Sao lại tìm tôi?

Vu Minh đáp:
- Là như thế này, đây là ảnh chụp cắt ra từ một đoạn camera. Trong lúc đang tư vấn nghiệp vụ, cô gái này đã để quên một vài món đồ ở chỗ công ty chúng tôi. Chúng tôi báo cảnh sát rồi, nhưng họ không cách nào quản lý chuyện nhỏ nhặt này, cho nên chúng tôi cất tạm đi, có lẽ cô ta sẽ tự mình quay lại lấy. Một đồng nghiệp nhớ ra rằng cô gái ấy trong lúc tán gẫu có nói nhà cô ta ở vùng ngoại ô, cũng coi như một nửa người địa phương. Chúng tôi đi qua vùng ngoại ô kia thì là một trấn nhỏ, chỉ có một trường trung học. Người của chúng tôi có tới hỏi thì giáo viên nói là có chút ấn tượng, còn nói hình như là học sinh của ông. Cho nên tôi bèn tới quấy rầy ông, xem ông có nhận ra người này là ai không.

Người cha gật đầu nhìn ảnh chụp:
- Tôi làm giáo viên ở trường đó hai mươi năm rồi, để tôi xem xem nào… Tôi không biết, đã nhiều năm như vậy, mà ảnh này cũng mờ.

Vu Minh hỏi:
- Vậy gần đây ông có từng gặp cô gái này không?

- Ừm… Không có ấn tượng gì.
Người cha lắc đầu:
- Xin lỗi, không giúp được cậu rồi.

- Không sao đâu, cảm ơn.

Người cha nhìn Vu Minh xuống tầng, đóng cửa lại rồi gọi điện thoại:
- Vừa rồi có một cậu trả tuổi tới nói là em bỏ quên đồ.

- Em biết rồi thầy, sau này có người cầm ảnh của em tới tìm thì thấy cứ nói là không biết. Em cúp trước đây.

Đối diện cư xá là một khách sạn, trong khách sạn này có một người lấy ống nhòm một mắt ra nhìn Vu Minh rời khỏi cư xá, nói:
- Chuối, tra người này xem gã biết được bao nhiêu rồi.

Vu Minh đứng ở trạm chờ xe buýt. Hắn biết ông thầy kia không nói thật với mình. Có số điện thoại của thầy giáo thì làm thế nào có được nhật ký cuộc gọi của ông ta? Internet có cao thủ. Đám bạn hữu đại học của Vu Minh chính là làm thêm về cái này. Vu Minh gọi một cú điện thoại, báo giá rồi bị nghe mắng một tràng, đối phương quyết định giúp Vu Minh một lần miễn phí. Rồi Vu Minh nhanh chóng có được một số điện thoại di động. Đây là cuộc gọi sau khi Vu Minh đi.

Làm thế nào để từ một số điện thoại di động mà biết được tên đối phương? Thế này thì cần giải thích một chút. Vu Minh tới phòng kinh doanh, cho số điện thoại này giá trị năm mươi tệ, sau đó yêu cầu nhân viên quầy hàng báo tên để đối chiếu. Sau đó Vu Minh cầm di động giả vờ xem xét, rồi nói nhầm số, cầm lại năm mươi tệ rồi đi. Lúc này đã có được tên của đối phương: Kha Lam Nhi. Đăng ký tên thật cho số điện thoại đúng là quá tiện.

Vu Minh coi nhóm lừa đảo này là tập đoàn lừa đảo bậc cao. Bình thường những kẻ như vậy thường ăn mặc trau chuốt, ra vào những hội sở cao cấp. Nhưng đám tội phạm lừa đảo đều có một đặc tính, bọn họ không mua bất động sản. Như vậy ở lại thành phố này mà hành động thì chỉ có thể ở khách sạn, hơn nữa bọn họ sẽ không ở cùng một chỗ. Toàn bộ khách sạn ở thành phố A này đều có đăng ký thông tin khách ở, nếu Kha Lam Nhi dùng thân phận thật đăng ký khách sạn, Vu Minh có thể đào cô ta ra.

Cho dù là chứng minh thư giả, số di động và chứng minh thư đăng ký khách sạn chắc chắn là cùng một tờ.

Vu Minh quay về công ty, bắt đầu dùng internet tìm kiếm số điện thoại của các khách sạn rồi gọi:
- Xin chào, tôi có một người bạn tên là Kha Lam Nhi tới ở khách sạn của anh (chị), xin hỏi cô ấy ở phòng nào?

- Xin lỗi, khách sạn chúng tôi không có người này.

Đỗ Thanh Thanh ra vào vài lần, thấy Vu Minh đốt tiền điện thoại như vậy cũng không đau lòng, mà cảm động vì một Vu Minh đầy nghị lực. Người này rất giống mình, biết khởi điểm của mình thấp hơn người khác cho nên rất cố gắng. Nghê Thu lại đi tìm chó mèo, dạo này chó mèo mất tích còn nhiều hơn cả người. Lý Phục thì lại có được một nhiệm vụ lớn, thẩm tra các công ty trong kế hoạch Vạn Sự Thông, hơn nữa thuyết minh ý định hợp tác. Những công ty này đều rất hài lòng, mà chuyện kinh doanh nhiều chỗ cũng không tệ, dẫu sao 15% thu thêm kia cũng là thu từ túi tiền của khách hàng.

- Xin lỗi, khách sạn chúng tôi giữ bí mật thông tin khách hàng.
Người trực điện thoại trả lời rất lễ phép.

Vu Minh quen miệng nói:
- Vậy đi, cô chuyển điện thoại tới phòng của cô ấy cho tôi.

- Chuyện này… Thưa tiên sinh, chỗ chúng tôi không có người này.

Vu Minh lại gọi cú điện thoại khác, phần mở đầu cũng như mọi cuộc điện thoại trước. Khi Vu Minh yêu cầu chuyển cuộc gọi tới phòng của cô ta, nhân viên trực điện thoại trả lời:
- Vâng, xin anh chờ chút.

Vu Minh lập tức cúp máy. Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm được khách sạn mà đối phương đang ở. Nhưng khi tra ra thì Vu Minh giật mình. Khách sạn này chỉ cách cư xá của ông thầy kia có trăm mét. Vu Minh cảm thấy hơi bất an, rất có khả năng là hắn đã bị đối phương phát hiện. Dân lừa đảo khác với tội phạm thông thường, bọn họ rất có trật tự, có kế hoạch rút lui khẩn cấp, hơn nữa sẽ không dùng vũ lực để đối kháng. Nếu tất cả là thật, vậy thì đối phương sắp chạy trốn rồi.

Mình phải lấy cho được số chứng minh thư của đối phương.

Vu Minh đi ra ngoài, thuê xe tới thẳng khách sạn kia.

Chuối của tập đoàn lừa đảo kia đi theo sau, càng nhìn càng thấy không đúng, vội gọi điện thoại nói:
- Cam, hình như gã tới tìm cô.

- Hử? Tới tìm nhanh như vậy ư?
Quả Cam kéo hành lý đi ra cửa khách sạn.

Cách khách sạn chừng mười cây số, tài xế taxi không nhịn được hỏi:
- Này anh bạn, chọc phải rắc rối gì hả?

- Làm sao vậy?
Vu Minh hỏi.

- Có người theo dõi cậu, con xe màu đen kia kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.