Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 22




Máu mỹ vị

Cá voi kêu to, cột nước phun cao lên, bọt nước nhỏ tí bay trong không khí, dưới ánh nắng mặt trời tạo thành cầu vồng xinh đẹp, bên dưới cầu vồng là mười người cá, tao nhã ngồi trên lưng cá voi.

Người cá tựa hồ không hề để ý đến sự uy hiếp của hơn hai trăm dị thú trên bờ, ánh mắt chỉ tập trung vào trên người ấu thú kia. Khác với những dị thú lưng hùm vai gấu khác, tiểu Đản có vẻ khá cao và gầy, nhìn qua như thể nó bị các tộc nhân khác bỏ đói vậy.

Trong đôi mắt của các nhân ngư mang theo chút thất vọng, dị thú hỗn huyết đáng lẽ phải trưởng thành rồi này giống y như lúc nó còn nhỏ, thân hình cũng quá mức gầy yếu.

Những tiếng gầm nhẹ của dị thú bị người cá bỏ qua, mái tóc dài của người cá nhẹ nhàng lay động trong gió biển. Người cá lại một lần nữa quyết định buông tha cho ấu thú, vì chúng không muốn mang một dị thú còn chưa phát dục tốt về, biển lớn không thích hợp cho loài sinh vật này sinh sống.

Bàn tay với móng vuốt sắc bén vỗ nhẹ lên trên đầu cá voi bên dưới. Cá voi khổng lồ hiểu ý, đình chỉ kêu to và phun nước, chậm rãi lùi vào trong nước biển.



Người cá rời đi, nước biển cũng nhanh chóng rút xuống, để lộ ra bờ cát trắng đã hoàn toàn ướt sũng. Ngoài những giọt nước ướt sũng đang nhỏ xuống từ cành lá ra, thì tất cả mọi vật đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh như ban đầu.

Nguy hiểm giải trừ, những dị thú vây quanh bãi cát dần dần rời đi.

Khải Địch Nhĩ túm lấy tiểu Đản, đi về hướng rừng cây. Hai chân của y chuyển động càng ngày càng nhanh, cuối cùng, Khải Địch Nhĩ chuyển thành chạy vùn vụt trong rừng cây. Đôi mắt màu thâm lam bùng nổ thứ cảm xúc không thể khống chế nổi.

Tốc độ cực cao làm không khí cắt qua người cũng trở nên sắc bén, cành lá run run còn dính đầy hương vị của nước biển, làm Khải Địch Nhĩ cảm thấy chán ghét cực kì.

Lúc này, y chỉ muốn mang tiểu Đản rời khỏi nơi này, đi đến một nơi mà người cá không thể tìm ra được.

Khải Địch Nhĩ vẫn biết, bầy đàn của y ở trên hòn đảo nhỏ này vốn không phải là đối thủ của nhân ngư. Chỉ cần một ý định của người cá, là hòn đảo nhỏ này sẽ bị nhấn chìm, dị thú không có cách nào sống sót.

Thế nhưng, khi chân chính đối mặt với nhân ngư, biết rõ rằng bọn họ sẽ mang tiểu Đản đi, mà chỉ có thể bất lực không làm gì được… cảm giác cực kỳ thất bại này cơ hồ làm cho Khải Địch Nhĩ muốn phát điên…

Từ trước đến nay, Khải Địch Nhĩ luôn dùng sức tự chủ cường đại của mình đến ngăn chặn sự khủng hoảng cùng cuồng bạo ở đáy lòng, nhưng lần này, tất cả đều bị người cá đè ép đến mức sắp bùng nổ.

Một ngày nào đấy, ấu thú mà y yêu này sẽ bị người cá chết tiệt kia mang đi, y sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa, thậm chí tiểu Đản còn có thể chết ở trong tay của người cá, giống như những dị thú khác bị người chim bắt đi… cứ nghĩ đến đây, trong lòng của Khải Địch Nhĩ lại có một con quái thú không ngừng rít gào, muốn bành trướng, muốn điên cuồng mà phá huỷ tất cả…

Lúc nãy những người cá buông tha cho tiểu Đản là vì nó chưa thực sự trưởng thành, nhưng sau này thì sao? có lý do gì có thể đủ lớn để ngăn cản người cá không cướp tiểu Đản khỏi tay y?

Bàn tay đang nắm lấy tay của tiểu Đản của Khải Địch Nhĩ càng dùng sức nắm chặt hơn nữa. Y sẽ giết sạch tất cả những người cá xuất hiện trước mặt y, muốn cướp tiểu Đản đi!

Tiểu Đản im lặng nhìn chăm chú vào dị thú cao lớn chạy đằng trước, tuỳ ý y nắm tay mình chạy như điên trong rừng cây, đôi mắt nửa đen nửa vàng ảm đạm, mang theo chút ưu thương ngây thơ.

Dị thú phía trước đột nhiên dừng lại, đuôi dài màu xanh bắn ra chém vào một thân cây, lộ hẳn phần lõi gỗ trắng ở bên trong ra, vụn gỗ bay tứ tung.

Khải Địch Nhĩ nhanh chóng xoay người, tiểu Đản không kịp trốn tránh, rơi vào trong vòng ôm ấp của y, cái mũi cao cao của nó va vào bờ ngực rắn chắc của Khải Địch Nhĩ phát ra tiếng bụp một cái, đau đớn đột ngột làm hốc mắt của tiểu Đản nhanh chóng nổi lên nước mắt.

Vòng eo mềm dẻo của tiểu Đản bị Khải Địch Nhĩ ôm lấy, cả thân thể của nó nằm trong vòng tay rộng của y.

“Ngươi là của ta!”

Cánh tay ôm chặt, cơ thể gồng lên căng cứng, mách máu không ngừng nổi cuồn cuộn, cái ôm của Khải Địch Nhĩ giống như muốn ép tiểu Đản vào trong cơ thể của mình.

“Ngươi là của ta..!”

Tiểu Đản híp mắt lại, tựa đầu vào trên vai của Khải Địch Nhĩ, tinh tế cảm nhận sự đau đớn mà y mang đến, bên trong còn có thứ cảm xúc mà trước mắt nó không thể giải thích, thứ cảm xúc tên là tuyệt vọng.

Da thịt gắt gao kề sát với nhau, tiếng tim đập rối loạn của Khải Địch Nhĩ truyền đến, cánh tay cường tráng hữu lực cùng với hơi thở ồ ồ xúc động, nhiệt khí không ngừng phun ở cổ của tiểu Đản.

Tiểu Đản rút tay ra, vòng quanh tấm lưng rộng lớn của Khải Địch Nhĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như động tác trước đây, mỗi khi nó bị cha khi dễ, ba ba sẽ an ủi nó như vậy.

“Ngươi là của ta!”

Mỗi một lần tuyên thệ quyền sở hữu của mình, cánh tay của Khải Địch Nhĩ lại ôm mạnh hơn một chút. Tiểu Đản nhíu mày, nó tựa hồ nghe được xương cốt của mình đang phát ra thanh âm răng rắc nguy hiểm.

“Khải Địch Nhĩ, ngươi làm ta đau.” Dùng hai tay vỗ cũng không thể khống chế được Khải Địch Nhĩ, tiểu Đản chỉ có thể lên tiếng nói ra cảm thụ của mình.

“Tiểu Đản….”

Khải Địch Nhĩ tựa hồ đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới đau thương của mình, cánh tay không ngừng tăng lực đạo, mạnh đến mức có thể bẽ gãy tiểu Đản.

Tiểu Đản rốt cuộc không nhịn được nữa, há to miệng, lộ ra hàm răng dày nhọn, không chút do dự cắn xuống, âm thanh răng nanh cùng vảy va vào nhau răng rắc.

Răng đâm thủng vảy, máu theo vết răng phun ra, chảy vào trong khoang miệng của tiểu Đản, mang theo mùi vị ngon lành đến khó có thể tả được, đôi mắt đen vàng của tiểu Đản sáng lên, cong môi, say mê mút vào. Máu hỗn hợp nước bọt bị nuốt vào trong bụng nó, sau đó bị cơ thể nhanh chóng hấp thụ, giống như có một dòng nước ấm chảy tuôn chảy trong cơ thể, chảy về tứ chi… cảm giác như, đây không phải lần đầu tiên tiểu Đản uống máu của Khải Địch Nhĩ.

Trước khi người cá đến, tiểu Đản quả thật cũng cắn nát cái mông của Khải Địch Nhĩ, có nếm được chút vị máu, tuy rằng lúc ấy nó cũng cảm thấy được có chút khác thường, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.

Đau đớn trên vai thành công lôi kéo thần trí Khải Địch Nhĩ quay lại, y vội vàng buông cánh tay đang vòng chặt của mình ra, đối với tình trạng hiện tại, y có chút nghi hoặc, đôi mắt màu xanh lam nhìn xuống mang theo nồng đậm yêu thương, còn có chút xin lỗi.

“Tiểu Đản, ngươi làm sao vậy? Ta vừa mới làm đau ngươi sao?”

Tiểu Đản há đôi môi đỏ của mình ra, thè lưỡi liếm qua vết thương đã không hề chảy máu của Khải Địch Nhĩ.

Vảy xanh lam mọc ra theo bản năng mẫn cảm, Khải Địch Nhĩ có thể cảm nhận rõ ràng từng chuyển động của đầu lưỡi mềm kia trên da thịt mình. Có chút điện nhanh chóng xẹt qua thân thể y, nháy mắt làm y căng cứng.

“Khải Địch Nhĩ, của ngươi ăn ngon thật…”

Tiểu Đản lưu luyến nâng cái đầu xù lên khỏi vết thương đã không chảy máu nữa của Khải Địch Nhĩ, ánh mắt nhìn Khải Địch Nhĩ đầy khát vọng, khát vọng có được máu của y.

Nhưng ánh mắt của Khải Địch Nhĩ nhìn về phía tiểu Đản lại cực kỳ u ám, không nhìn được chút ánh sáng nào. Bên trong nó, có dục vọng mãnh liệt không ngừng phun trào, đó là thứ dục vọng muốn *** bị tiểu Đản khơi mào.

Thanh âm của Khải Địch Nhĩ vang lên trầm thấp, còn kèm theo chút áp chế dục vọng khàn khàn.

“Tiểu Đản ngoan~ đừng nói nữa, để cho ta ôm một cái.”



Cành lá sát cành lá, ánh mặt trời xuyên thấu qua, bóng cây loang lổ trên mặt đất, không ngừng lay động.

Mấy tuần đã trôi qua, thân thể tiểu Đản cuối cùng cũng không cao lớn hơn nữa. vẫn như cũ thấp hơn dị thú trưởng thành một cái đầu. Những dị thú khác đều đoán, tiểu Đản như vậy chắc là do nhận một nửa gene của mẹ, có lẽ nó luôn luôn nhỏ hơn so với dị thú bình thường một chút.

Với kết quả như vậy, người vui sướng nhất chính là Khải Địch Nhĩ.

Dị thú từng thành công bắt được một người chim vị thành niên, tại thời điểm này nếu *** với nó cũng có thể làm nó mang thi ấu thú, nhưng mà người chim kia lại không sống nổi đến ngày sinh sản.

Nếu thân thể mẹ chưa phát dục hoàn toàn, trong thời gian mang thai chắc chắn sẽ vất vả hơn, khả năng tử vong rất cao.

Từ khi hai loài người chim cùng dị thú được sinh ra, đã tồn tại phương thức *** và sinh sản cực đoan như vậy, bi kịch đã xảy ra với người chim vị thành niên kia, Khải Địch Nhĩ tuyệt đối không dám nếm thử trên người tiểu Đản.

Lúc này, tiểu Đản qua vài tuần rồi mà vẫn không tiếp tục lớn thêm nữa, điều đó có ý nghĩa, nó đã muốn trưởng thành, trưởng thành ngay trước mắt những người cá kia mà không bị phát hiện.

Suy nghĩ của Khải Địch Nhĩ tiếp tục bay nhanh, đôi mắt thâm thuý phát ra quang mang phấn khởi, nếu trước khi người cá phát hiện, y làm cho tiểu Đản mang thai đứa con của mình, dùng sự hiểu biết của y với người cá, y đoán bọn họ nhất định sẽ buông tha cho tiểu Đản, giống như lần trước buông tha cho Ôn Phong.

Hòn đá trong tay y bị bóp vụt, Khải Địch Nhĩ cẩn thận tính toán, giống như nhìn thấy được hy vọng sáng ngời trước mắt.

Chỉ cần để tiểu Đản mang thai con của y, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Cuối cùng có thể giải phóng được áp lực bấy lâu, Khải Địch Nhĩ giống như đã tìm được cây gậy gỗ cứu mạng giữa đại dương mênh mông, chặt chẽ bắt lấy nó, vô luận như thế nào cũng sẽ không buông ra.

Nhưng mà, thời gian tiểu Đản có thể tiếp tục dấu diếm người cá cũng không lâu lắm, nghiêm khắc mà nói, là quá ngắn ngủi.

Ngắn ngủi trong mấy tuần nữa, thậm chí là vài ngày nữa… làm cho tiểu Đản chỉ vài ngày có thể mang thai đứa con của Khải Địch Nhĩ là điều không có khả năng. Bởi vì chưa bao giờ có dị thú nào có khả năng làm người chim thụ thai thành công trong vòng một tháng.

Không biết là cố ý hay là vô ý, mà Khải Địch Nhĩ tự động xem nhẹ điều này. (Cố ý là cái chắc! = =) có lẽ do mọi chuyện đến quá đột ngột làm cho đầu óc y mê muội, có lẽ là bởi vì y không muốn buông tha cho bất cứ cơ hội nào.



Bầu trời đêm xanh đen, bầu trời điểm đầy sao lóng lánh, tiếng côn trùng kêu dễ nghe vang lên khắp nơi, gió đêm không ngừng thổi trên đỉnh núi cao, mang theo mùi cây cối thơm ngát cùng vị mặn của biển.

Có một bóng dáng cao lớn xẹt qua màn đêm, Khải Địch Nhĩ nhanh chóng lướt vào trong cái hang động đá mới mở ra bên cạnh hang của Duy Tạp Tư.

Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong nằm trên giường đột nhiên mở đôi mắt vàng sắc bén ra, trong bóng đêm có u quang loang loáng, hắn lặng yên nhìn về phía cửa động trống rỗng. Lỗ tai nhỏ run run, hắn có thể nghe rõ động tĩnh từ hang động mới bên cạnh. Mũi thú linh mẫn vùi sâu vào mái tóc của Ôn Phong, hít sâu một hơi, Duy Tạp Tư một lần nữa nhắm mắt thú lại, xem như ngầm đồng ý với hành vi của Khải Địch Nhĩ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.