Yêu! Tôi Hận Em...

Chương 37




-Em đã làm gì tôi thế này Emma? Em đã làm gì tôi thế này???

Richard ôm đầu. Chuyện gì xảy ra với cậu thế này? Chuyện gì? Cậu vươn tay kéo chiếc áo đang nằm dưới đất lại, cậu nghiến răng. Ngay trong lúc đó, cậu chỉ muốn giằng ra mà xé nát chiếc áo này. Chiếc áo mang hơi thở Emma, phải chăng vì Emma đã mặc nó quá lâu? Cậu không cần biết! Bằng mọi giá, cậu phải hủy hết tất cả cái hơi ấm của cô gái kia còn vương lại. Nhưng khi cậu chuẩn bị lên cơn điên xé tan nó ra thì một bóng người vội vã chạy đến.

-Richard!

Cậu dừng hành động của mình lại, từ từ nhìn lên. Trước mặt cậu, Emma đang khuỵu gối xuống thở hổn hển. Emma hít một hơi sâu rồi nhìn Richard nói liến thoắng:

-Richard, tôi đúng là không phải nhưng anh có thể cho tôi mượn áo anh thêm một chút nữa được không?

Richard nhíu mày nhìn chiếc áo trên tay mình. Đúng lúc cậu muốn xé tan nó ra thì cô lại đến, tốt, thực sự tốt. Richard không nói thêm câu gì nữa. Ném chiếc áo đen dài trên tay mình sang phía Emma. Lạnh nhạt nói:

-Không cần trả cũng không sao.

Nói rồi Richard lạnh lùng xoay lưng đi. Cô nhìn theo rồi cũng nhanh chóng quay lưng chạy về.

***

-Emma, không phải em đã mang nó đi trả rồi sao?

Michael vò tung mái tóc trắng của mình lên, chống tay vào tường nhìn Emma đang giặt chiếc áo đen ban sáng.

-Vâng, em đã mang nó đi trả. –Cô trả lời rồi bất chợt dừng lại. –Nhưng Richard đã cho em mượn áo và em đã mặc nó rồi. Em phải giặt sạch sẽ mới mang đi trả.

Emma vẫn hì hục giặt chiếc áo đen dày và dài của Thần Chết. Lúc nãy là do cô muốn cảm ơn Richard ngay nên mới vội vàng mang trả mà quên mất điều này.

Một sợi tóc trắng mảnh nhẹ rơi xuống trán Michael, trượt sang đôi mắt có làn mi trắng dài khiến cậu hơi nhướn mày. Tại sao khi nhìn thấy Emma quan tâm đến người khác, cậu lại thấy khó chịu đến thế nhỉ? Đôi mắt Michael đột nhiên trầm xuống.

“Không được rồi Emma, có gì đó trong tôi đang bấn loạn vì em.”

Cậu cởi chiếc áo khoác trắng của mình ra ném vào bên trong rồi xắn tay áo lên. Cậu bước ra chỗ Emma, lôi mạnh chiếc chăn trắng bên cạnh. Nước từ chiếc chăn chảy ào xuống khiến Emma giật mình ngẩng đầu lên.

-Không Michael, đấy là việc của em!

-Có sao đâu? –Michael nhìn cô cười, đôi mắt cong lên đầy đáng yêu. –Đây cũng là công việc của anh mà?

-Nhưng..

-Thế này, bây giờ em hãy lờ anh đi và tiếp tục làm việc của em, được không?

Michael nói rồi không để cho Emma trả lời, Michael đã xách chiếc xô chạy đi lấy nước. Emma nhìn theo, miệng hơi mỉm cười nhìn theo bóng Michael.

-Thật không thể tin nổi, một chàng trai tốt như anh lại là một Thần Chết.

Cô bật tiếng, rồi cúi xuống giặt tiếp.

***

Michael xách nước về đến cô nhi. Dưới gốc cây cổ thụ quen thuộc, đống đồ lúc nãy vẫn còn giờ không thấy đâu nữa, chỉ còn vũng nước lớn còn chảy thành từng đường trên mặt đất. Emma cũng chẳng thấy đâu. Cậu đặt xô nước xuống, rồi bước ra phía sau cô nhi.

Giữa một khoảng không rộng lớn tràn ngập ánh nắng, trên những hàng dây phơi, những chiếc khăn trắng to rũ mạnh trong gió. Chúng đan vào nhau tạo thành một bức tường trắng lớn, dịu dàng mềm mại. Lớp nước trên chúng dưới ánh nắng mặt trời khẽ chói lên. Michael nghiêng người, lần bước đi ra. Cậu đưa tay vén nhẹ một tấm vải trắng lên, đưa mắt nhìn ra đằng sau, cậu không thấy bóng Emma đâu mà chỉ thấy những tấm khăn trắng đang vắt mình trên dải dây phơi dài dưới nắng, phất nhẹ theo gió. Cậu lại nhẹ nhàng bước đến, đưa tay nâng thêm một tấm khăn trắng khác lên. Thoáng màu bộ váy nâu cũ sờn lướt qua khiến cậu giật mình. Cậu nhanh bước định chạy đến thì một cơn gió to ào xuống. Những tấm khăn trắng mỏng manh lại thi nhau rũ mạnh, phất phơ trong gió che hết tầm nhìn cậu. Michael hơi cắn môi, tay đưa lên cố vén hết chúng sang, chân bước lên phía trước.Và kia rồi. Cô gái với mái tóc nâu đang cẩn thận treo lên chiếc dây phơi những tấm chăn trắng dày õng nước. Michael thở dài với chính mình, nhẹ nhàng bước đến không gây một chút tiếng động nào. Cậu dịu dàng đưa tay lên giữ lấy tấm chăn nặng trịch trắng tinh khôi mà cô đang cố kéo lên khỏi giỏ phơi, cô hơi giật mình quay đầu ra sau. Đôi mắt cô mở to nhìn Michael:

-Michael, anh về rồi sao?

Michael không trả lời, cậu mỉm cười, đưa bàn tay mát lạnh của mình lên nâng nhẹ cằm cô, cúi đầu nhìn sát cô và nhẹ nhàng nói:

-Tìm được em giữa cái vườn này thôi mà cũng thật khó…

Cô hơi đờ người nhìn Michael.

-Chị Emma!

-Chị Emma!

Cả lũ trẻ vội vàng chạy ra. Michael buông cằm cô ra. Bọn trẻ chạy đến níu váy cô tíu tít:

-Chị Emma à! Chị có biết bọn em vừa bắt được gì không?

-Paul bắt được cái này hay lắm nhé!

-Chị sẽ bất ngờ vô cùng luôn đấy!

Đám trẻ nhao nhao hết cả lên khiến Emma bật cười, ngồi xuống nhìn chúng:

-Rồi rồi… Từng người một nói cho chị nghe nào.

Cả đám trẻ tản ra hai bên. Một cậu bé mặt mũi lấm lem đầy tinh nghịch, mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn Emma đứng ở giữa, hai bàn tay úp lại giữ khư khư giấu gì đó. Cậu bé bước lại gần, nói nhỏ với cô:

-Chị Emma, chị xem đây, có cái này hay lắm nhé… Chị ghé sát vào đây mới thấy, không nó sẽ bay mất cho chị xem.

Nói rồi cậu bé chạy đến, ai ngờ vấp phải mô đất mà ngã oạch xuống đất. Cô giật mình chạy lại đỡ cậu bé lên, lo lắng phủi đất trên người cậu bé:

-Paul, em có sao không?

-Nó… Nó.. Nó đâu rồi? –Paul hốt hoảng bật dậy nhìn bàn tay trống không của mình nhìn xung quanh. Đám trẻ “ồ” lên đầy thất vọng và giận dỗi nhìn Paul. Cậu bé bắt đầu mếu mặt, đôi mắt bắt đầu rưng rưng. Lúc ấy, một bàn tay đưa ra trước mặt Paul, đôi mắt paul như sáng lên. Michael mỉm cười, chất giọng trầm ấm áp vang lên:

-Là nó, đúng không?

Trong lòng bàn tay Michael, một chú đom đóm nằm bẹp, phát ra những tia sáng yếu ớt.

-A… Đúng là nó rồi! –Paul reo lên rồi nhìn sang Emma –Chị Emma, nó đây! Chị xem đi!

Cô bật cười, nhìn đám trẻ trước mắt mình, xoa đầu cậu bé:

-Đấy là con đom đóm. Nếu các em thích thì tối nay chị sẽ dẫn các em đi bắt. Ở bờ hồ dưới chân đồi tối lại đom đóm rất nhiều đấy.

-Thật hả chị?

-Chị hứa nha!!!

-Chị giữ lời đấy nhé!!!

Đám trẻ reo lên. Emma cười tít mắt nhìn chúng. Không để ý rằng một ánh mắt thâm trầm đang nhìn mình từ phía sau. Michael đưa tay mình lên đỡ lấy trán, chuyện gì đây? Lại tín hiệu người chết. Không, Emma, cô sắp chết rồi!

***

Tiếng đàn violon kéo dài trong không gian, hay mà buồn đến kì lạ. Vang lên giữa núi đồi vắng bóng người. Trên ngọn cây đã chết khô, bóng một chàng trai đứng đó, như không sợ độ cao nguy hiểm là gì. Gương mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Và bàn tay lạnh toát nhẹ nhàng kéo cây vĩ cầm trên tay mình, tạo nên một bản nhạc buồn đến lạnh người.

Richard đứng một chân trên ngọn cây cao, tà áo dạ đen phất nhẹ trong gió. Những sợi tóc đen tuyền sắc tím lòa xòa đánh rối lên khiến cậu đẹp đến ngẩn người.

-Richard! –Tiếng gọi của một cô gái khiến cậu hơi chau mày mà ngừng lại. Đôi mày thanh tú hé nhẹ nhìn xuống. Emma đang ở bên dưới. Trên tay cô là chiếc áo dạ đen mà cậu muốn xé tan nó ra lúc sáng. Nghĩ đến cảm giác quái đản khi mặc chiếc áo đó khiến cậu bắt đầu thấy bức bối. Cậu cắn nhẹ môi rồi lờ đi, vẫn tiếp tục kéo đàn tiếp.

-Richard, cẩn thận ngã bây giờ. Anh xuống đây đi, tôi đã giặt nó sạch sẽ rồi nhé!

Emma cười rạng rỡ ngước mắt nhìn lên.

Lại cười. Cậu ghét nụ cười đó. Trông nó quá hạnh phúc và quá tốt đẹp, quá trái ngược với thế giới của cậu.

-Anh xuống đi Richard! Nguy hiểm lắm.

Lần này Richard dừng lại thật, hàng mi dài khẽ rung lên hé nhẹ để lộ màu mắt sắc tím lạnh lùng. Cậu nhếch nhẹ môi, nhìn xuống Emma và hỏi:

-Nếu tôi nhảy xuống, cô có đỡ tôi không?

-Hả? –Emma mở to mắt đầy khó hiểu nhìn lên. Richard vẫn thờ ơ hỏi tiếp:

-Nếu tôi ngã từ trên này xuống, cô sẽ đỡ tôi chứ? Nếu cô chịu đỡ, tôi sẽ xuống ngay.

Emma bối rối nhìn lên. Làm sao cô có thể đỡ nổi cậu ta chứ? Thấy gương mặt bối rối của cô, Thần Chết nhếch mép cười. Rồi không để cô trả lời, Richard đã nghiêng mình ra phía sau. Và tiếp sau, cả thân hình Thần Chết rơi tự do từ ngọn cây cao xuống. Emma hốt hoảng trợn tròn mắt hét lên:

-Richard!!!

Richard bật cười. Cảm thấy cả người như tan ra trong không khí. Nhưng đến khi gần rơi xuống mặt đất, cậu trợn mắt ngạc nhiên nhìn Emma thả vội chiếc áo dạ đen trên tay mình xuống bãi cỏ rồi vội vàng chạy đến. Cô nhìn lên, dang rộng hai tay ra rồi nói to:

-Richard, tôi sẽ đỡ anh!

Richard đã cứu cô một mạng, làm sao cô quên cơ chứ?

Cậu mở to mắt, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sững sờ, sau đó là cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cả thân hình đang rơi tự do, tưởng như không thể tìm thấy một trụ nào có thể kéo lại được nữa, thì đột nhiên lộn ngược lại. Khoảnh khắc Richard chạm chân xuống nền cỏ ướt, cậu đã vươn tay ra kéo lấy Emma rồi ôm chặt cô vào lòng. Cậu đáp đất đầy nhẹ nhàng, mang theo cả một cô gái đang mở to mắt đầy ngạc nhiên nhìn cậu.

-Cô coi thường một Thần Chết như tôi sao? Tôi leo lên đó được thì tất nhiên nhảy xuống cũng được chứ, đúng không? Dù bây giờ cô có sức mạnh, cô cũng không thể đỡ nổi tôi, Emma ạ…

Emma vẫn không kịp định thần lại. Đôi mắt mở to bất động. Richard thả cô ra, nhìn cô cười rạng rỡ:

-Nhưng dù sao, cảm ơn cô đã chịu đỡ lấy tôi.

Emma giật mình, cuối cùng đứng phắt dậy:

-Áo anh ở bên kia, tô..tôi phải về đây!

Emma nói xong chạy đi. Richard nhìn theo, cho đến khi bóng cô biến mất, cậu mới bắt đầu trợn mắt sững sờ trước việc mình đã làm. Cậu bị sao? Bị sao thế này? Richard cầm chiếc đàn vĩ cầm nằm bên dưới gốc cây ném mạnh vào một ngôi mộ.

-Emma! Em đã làm gì tôi??? Em đã làm gì tôi hả Emma???

Richard gào lên. Tại sao một con người thấp kém yếu đuối lại dám gần gũi với cậu??? Tại sao cậu lại có thể ngồi bên con người mà lại thản nhiên đến thế cơ chứ??? Chuyện gì đây???

Cậu nhìn sang chiếc áo đen nằm im trên nền cỏ, cậu bước đến, chỉ muốn cào xé nó đi. Nhưng đến khi cầm trên tay, cậu phát hiện ra, hơi ấm lần đó vốn còn vương lại đã không còn. Nó đã được giặt sạch, không còn cảm giác của con người nữa. Cậu hạ bàn tay cầm chiếc áo xuống. Tựa người vào gốc cây. Tại sao khi thấy hơi ấm của cô biến mất, cậu lại thấy chút gì đó hụt hẫng và tiếc nuối thế này?

-Em làm tôi bấn loạn và điên lên như một thằng ngu. Em đã làm gì tôi? Rốt cuộc em đến đây là định làm gì tôi????

______

Màn đêm buông xuống trên những rặng cây. Bên bờ hồ, có tiếng cười nói của lũ trẻ.

-Đom đóm nhiều quá chị Emma à!

-Tuyệt quá!!!

-Chị Emma! Jonh bỏ đom đóm vào miệng!!!

Emma ngồi trên bờ nhìn xuống cười ngặt nghẽo. Ánh đèn mờ ảo từ cây đèn gió chập chờn qua lại. Michael đang bắt đom đóm cùng lũ trẻ. Trong đêm, mái tóc trắng của cậu gần như nổi bật đẹp đến kì lạ. Bỗng, một mùi tanh chạm vào mũi Michael, cậu nhíu mày nhìn xuống hồ.

Bên dưới đáy hồ, có một loại chất nhầy vươn lên. Gương mặt chúng nhọn hoắt và nhỏ thó, cả người đặc sánh quấn lại như những con rắn.

-Con người… Là con người…

Những con còn lại đang bám dưới đáy cũng từ từ vươn lên đầy tởm lợm.

-Con người… Con người…

Chúng lập lờ bao quanh bên dưới mặt nước, dày đặc. Michael thấy có gì đó không ổn. Một tiếng “tõm” vang lên, rồi ở trên mặt nước đang yên lặng bỗng loang ra thành từng hình tròn lớn như có gì đó vừa mới lặn xuống.

“Bọn quỷ đầm lầy?”

Michael nhíu mày. Loại mùi này chắc chắn là của bọn chúng. Nhưng tại sao bọn quỷ đầm lầy này lại ở đây? Mắt Michael như có một tia điện xẹt qua, không xong rồi! Nếu bọn quỷ đầm lầy tìm đến đây thì thật nguy hiểm. Bọn quỷ đó thường kéo con người xuống nước, đợi con người mất hết sưc kháng cự bắt đầu rỉa thịt ăn máu. Không lẽ lý do Emma chết chính là bọn chúng? Michael hốt hoảng quay lưng lại gào to:

-Tất cả mau quay về! Nhanh lên!!!

-CHỊ EMMA!!! CỨU EM!!!!

Tiếng một cậu bé vang lên và tiếp theo đó là một chất lỏng đặc sệt nhảy vọt lên mặt nước quấn lấy người cậu bé, những đám còn lại cũng nhảy theo phụ kéo xuống.

-Á…Á….Á…..!!!!

Đám trẻ hoảng sợ thét lên vội vàng quay lưng chạy đi, nhưng từ dưới mặt nước, bọn quỷ đầm lầy vốn mai phục sẵn phóng lên quấn lấy chân rồi từ từ trườn lên người. Emma chạy xuống thét lên, cố giằng chúng ra:

-Không… Không!!! Thả chúng ra!!! Không!!!

Một cậu bé bị lôi xuống, đầu ngụp xuống hồ chỉ còn vang lên vài tiếng “ọc ọc” lạnh người khiến Emma hoảng loạn. Cô bất chấp nhảy xuống hồ kéo cậu bé lên. Bọn quỷ đầm lầy được thể quấn lấy chân cô chặt cứng khiến một cảm giác ghê rợn tởm lan đến tận gai óc. Cô cố vùng vậy, ngụp xuống nước cố hết sức lôi cậu bé đó lên. Nhưng một bàn tay đã nhanh chóng đáp xuống nước, vòng qua người cô kéo cô lên.

-Emma! Em bị điên sao??? Chạy thôi!!!

Michael gào to. Emma lắc đầu cố ngụp xuống thêm lần nữa. Cảm thấy chân mình bị quấn chặt cứng. Bằng mọi giá, cô phải cứu, phải cứu cho bằng được cậu bé.. Nhưng xung quanh cô đám trẻ bắt đầu bị kéo xuống nhiều dần.

-Emma! Phải rời khỏi đây ngay! –Michael thêm một lần nữa gào lên kiên quyết lôi cô về. Nhưng mùi máu từ đâu đó xông lên khiến Michael cứng lại. Gương mặt Emma đau đớn. Vì cô quá vùng vẫy nên bọn quỷ đã bắt đầu cắn lấy chân cô, máu tràn ra. Michael tái mặt quát:

-Còn không nhanh lên bờ! Mau lên!

Michael cũng bị bọn chúng quấn chặt.

Emma quay sang nhìn Michael, dưới đêm tối, cậu nhìn rõ một giọt nước sánh đặc rơi xuống từ khóe mắt Emma.

-Michael… Xin anh… Hãy cứu lấy lũ trẻ… Hãy đưa lũ trẻ đến nơi an toàn…Michael à…

-Không! Còn em!!! Em thì sao??? Em sẽ chết!! –Michael gào lên kiên quyết không.

-Không Michael… Hãy vì em một lần… Hãy cứu lấy lũ trẻ.. Chúng sẽ chết mất.. Tất cả là do em… Đều do em…Em xin anh Michael… Em xin anh!!!

Michael cắn môi đau khổ. Cậu nhắm mắt lại đau đớn rồi ngụp nhanh xuống hồ sâu. Đột nhiên, cô thấy mình yếu dần, yếu dần… Cuối cùng… đến khi mở mắt đã thấy lờ mờ mình đã chìm xuống nước.

Richard ngồi trên cây gần đó nhìn thấy tất cả. Michael đã cứu được những đứa bé và mang chúng về lại cô nhi. Thế còn Emma? Cậu ta định thả cho cô gái đó chết thật sao? Richard nhếch mép cười nhưng tay cậu thì lại run lên. Cậu không được cứu cô gái đó. Không được cứu! Con người chết là việc của con người, nhiệm vụ của cậu là đưa tiễn con người đó. Cậu không có lý gì để cứu một con người cả.

Cậu cắn chặt môi nhìn Emma bị quấn dần chìm xuống sâu. Không, không được.. Cậu là Thần Chết… Con người là kẻ thù của cậu… Tại sao cậu phải cứu con người? Không! Không được cứu! Không được cứu cô ta! Không được cứu… Khoảnh khắc nhìn thấy Emma chìm hẳn xuống dưới nước, không còn một ý thức dãy dụa, cậu bỗng thấy trái tim mình run rẩy. Cậu gào lên:

-EMMA! EM ĐÃ LÀM TÔI PHÁT ĐIÊN LÊN RỒI!!!

“ÙM!”

Một tiếng đáp nước mạnh vang lên. Trong cơn mê sảng, cô chỉ lờ mờ thấy có một bóng người đang lao về phía cô. Bàn tay người đó, bàn tay người đó đang cố vươn về phía cô.

Và việc cuối cùng cô còn ý thức được là thấy rằng, hình như có ai đó vòng tay ngang qua người cô kéo cô đến. Ai đó ôm cô thật chặt và cố hết sức kéo cô lên bờ. Mùi máu tanh hòa vào nước khiến cô nhíu chặt mày. Và rồi không còn biết gì nữa.

“Ào..”

Richard bế Emma lên bờ. Cậu đặt Emma xuống cỏ, lay mạnh Emma cố đánh thức:

-Emma… Emma… Tỉnh lại đi…

Cả bờ vai cậu đau rát, những vết cắn của lũ quỷ đầm lầy khiến máu loang ra chảy xuống. Nhưng trước mặt cậu, Emma vẫn bất tỉnh. Chân cô bị cắn đến mức máu chảy xuống đẫm đỏ cả vạt cỏ lớn. Tay Richard run run. Tại sao cậu lại cứu cô? Tại sao cậu lại cứu cô? Và tại sao… Cậu lại cứu cô muộn đến như thế?

Tất cả là tại vì cô. Tại vì cô mà cậu hoang mang. Cậu muốn chứng minh rằng cậu coi cô như những con người khác, dù cô có chết trước mặt cậu, cậu vẫn có thể hờ hững nhếch mép mà gạch tên cô. Cậu không muốn cứu cô vì cậu sợ rằng giữa cậu và cô sẽ hình thành lên thứ tình cảm khốn nạn và đáng sợ mà cậu không muốn.

-Emma… Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi vì đã không cứu cô sớm hơn… Vì tôi ghét con người. Tôi ghét dòng máu đang chảy bên trong cô… Nhưng lúc này thôi xin cô hãy tỉnh lại…

Richard thấy trái tim mình dường như run rẩy. Tại sao năm lần bảy lượt cô đều đến hạn mà cậu lại đều phản hạn mà cứu cô? Richard ôm đầu gào lên đau đớn.

-Emma, rốt cuộc em là ai??? Rốt cuộc em đã làm gì khiến tôi trở nên điên đầu như thế này??? EMMA???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.