Yêu! Tôi Hận Em...

Chương 30




Tôi thở hổn hển, mồ hôi túa ra lạnh toát.

-Em không sao chứ? –Michael nhổm người dậy đến gần tôi. Tôi mím môi lắc đầu. Nhìn lên bộ dạng đẫm máu của Michael đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, nghẹn nơi cổ họng đắng ngắt. Mái tóc trắng đẹp là thế bây giờ nhuộm đỏ.

-Anh không sao chứ? –Tôi nhìn lên Michael. –Rõ ràng anh có thể chống trả, anh cũng thừa sức để biến mất như thế… Vậy tại sao còn để anh trai anh cuồng sát mình?

Michael im lặng không đáp. Anh tựa vào gốc cây, một làn gió thoảng qua hất nhẹ khiến làn tóc đó bồng bềnh. Đúng là Michael khác với Richard.. Nếu Richard mang vẻ đẹp của một ác quỷ thật sự thì ở Michael có gì đó dịu dàng hơn, thanh thoát hơn. Ít nhất, khi nhìn vào anh, tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng.

-Do mẹ tôi, cha tôi đã phải chết… -Michael chợt lên tiếng.

-Sao lại thế? Không phải Thần Chết thì sẽ không bao giờ chết hay sao? –Tôi ngạc nhiên bật dậy nhìn Michael.

-Đúng.. Nhưng có lẽ em không biết, nếu Thần Chết hôn một con người, thì Thần Chết sẽ tan biến… -Giọng nói anh nhẹ tênh, nhưng chất chứa nỗi buồn. Michael tiếp tục -Nhưng trước đó, cha tôi đã gặp một ông pháp sư, ông ấy đã giúp cha tôi sau khi hôn có thể sống thêm được 24 giờ nữa. Hết 24 giờ, cha tôi tan biến thành những mảnh thủy tinh rồi biến mất. Lớn lên, tôi mới được nghe mẹ mình kể lại việc đó...

Những chuyện sau đó, không cần Michael kể, tôi cũng tự mình đoán ra được.. Hẳn đó là vì sao Richard ghét Michael đến thế. Vì anh ấy chính là thành quả của mối tình trái ngang.

-Thời gian qua đi, mẹ tôi già dần theo năm tháng, tôi lớn đến khi bước đến tuổi mười tám thì không còn lớn được nữa, không già thêm được nữa. Cho đến khi mẹ tôi mất, tôi vẫn chỉ mang hình dáng của một thiếu niên mười tám tuổi không hơn.

-Vì anh bất tử…

Một khoảng lặng ập đến. Chỉ có tiếng gió thoảng qua nhẹ nhàng miên man trên tóc ai. Có lẽ chúng tôi vẫn sẽ im lặng mãi như thế cho đến khi Michael ngã xuống. Tôi đờ người, đến khi nhận ra Michael ngất xỉu, tôi mới hốt hoảng vực dậy cố kéo về cô nhi.

Những vết thương sâu cắm vào rạch những đường đáng sợ.

-Tại sao chàng trai này đến nông nỗi này? –Sơ Barberin kêu lên. Tôi chỉ im lặng không thể đáp. Chợt cảm thấy thương Michael vô cùng. Mất cha, mất mẹ, bị anh trai hắt hủi. Anh ấy còn gì gọi là “gia đình” nữa chứ?

Tôi mở cửa bước ra ngoài, ngồi trước thềm nhìn lũ trẻ đang chơi đùa tung tăng trên bãi cỏ trước cô nhi.

“Cô bị điên đúng không?”

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, âm vực nặng nề khiến tôi bất giác rùng mình. Quay lại nhưng chẳng thấy ai. Đám trẻ vẫn đùa giỡn trước mặt tôi. Lai nói câu đó? Là do tôi tưởng tượng? Hay là…

Richard!

Tôi bật dậy nhìn quanh, trên cành cây cao, một dáng người đang ngồi trên đó cao ngạo nhìn xuống. Tôi hoảng hốt bủn rủn chân tay. Những hình ảnh máu me cuồng sát của hắn khiến tôi cảm thấy khó thở. Nhưng cố trấn tĩnh, tôi quay lại gọi lũ trẻ:

-Các em vào nhà đi nào!

Lũ trẻ vâng dạ ngoan ngoãn kéo nhau vào trong nhà. Trên ngọn đồi bây giờ chỉ còn một mình tôi nhìn theo cánh cửa đóng lại. Không, không phải “chỉ một mình”.

“Bụp!”

Tiếng đáp đất thật nhẹ ngay phía sau tôi khiến tôi bất giác rùng mình, như có hàng trăm con kiến chạy đằng sau. Tôi hít một hơi sau quay lại. Richard phủi nhẹ mái tóc mình. Lạnh lùng nhìn lên tôi.

-Nhờ Michael, cô đã thoát khỏi số tử thần lần này. Nhưng mà hình như số mệnh không chịu tha cho cô thì phải, tên cô vẫn nằm trong sổ tử thần.

Tôi nạm chặt tay lại. Cậu ta nhìn lên tôi, nhếch mép:

-Hừ, cô chết là do sự ngu ngốc của cô, như vừa này chẳng hạn.

-Tôi lại không thấy điều gì ngu ngốc ở đây cả. Cũng giống như anh và Michael.. Cha mẹ tôi mất khi tôi chỉ là một đứa trẻ.. –Tôi bật tiếng khô khốc trong cổ họng –Tôi hiểu cái cảm giác cô đơn, buồn tủi đó. Nhưng tôi còn có những người ở cô nhi này làm bạn.. Còn Michael, không những không có ai làm bạn, lại còn bị chính người anh trai mà mình yêu quý hắt hủi căm ghét nữa!

-Cô im đi….

-Michael bảo anh là thần tượng của anh ấy. Vậy tức là… Ngày hai người còn nhỏ, chắc chắn anh và Michael đã chơi rất thân với nhau! Vậy tại sao anh lại thế? Không lẽ… Chính anh, anh đang cố gắng tỏ ra căm ghét để che giấu cảm xúc của mình..? Michael, trong thâm tâm của anh, vẫn là đứa em trai mà anh không muốn mất đúng không?

-Tôi bảo cô im đi rồi mà!

Richard gào lên giận dữ. Rồi nhanh như cắt, tôi chỉ thấy Richard lao về phía tôi, và một tiếng “roẹt” vang lên lướt qua má tôi đau đớn. Tôi sững sờ, sờ tay lên má. Một đường rạch nhẹ, máu tứa ra. Richard đờ đẫn nhìn tôi, rồi trong thoáng chốc, đôi mắt đó lại sắc lại lạnh lùng:

-T..Tôi đã bảo cô.. im.. đi….

Tôi nạm chặt tay.

-Michael quả là ngu ngốc khi thần tượng một người như anh. Thô bạo!

Nói rồi tôi vụt chạy. Đóng sập cửa và nghe trái tim mình như tăng vọt vì hoảng sợ.

-Emma, chuyện gì thế? –Michael tỉnh lại từ khi nào mệt mỏi đứng trước mặt tôi. Tôi vội vàng che đi vết thương bên má, nhìn lên anh:

-Michael.. Anh chưa khỏe, vào phòng nằm lại đi…

Nhưng Michael đã nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay tôi đang đỡ bên má xuống, ánh mắt đó nhìn vào vết thương trên má tôi như có lớp sương mù bao phủ. Rất nhẹ nhàng, Michael hôn lên vết thương đó, dịu dàng nói:

-Xin lỗi, và cảm ơn em…

Hai anh em mà tại sao khác nhau đến thế? Michael?

***

Richard vẫn đứng bên ngoài. Một làn gió thổi qua tung mái tóc đen huyền, để lộ đôi mày thanh tú, hàng mi dài hơi rũ xuống.

“Rốt cuộc cô bị gì thế, Emma?”

Lần đầu tiên, có một con người khóc vì cậu… Lần đầu tiên, có một con người thẳng thắn đứng trước mặt cậu mà nói, không e dè kiêng nể điều gì.. Cậu là Thần Chết… Tại sao con người đó lại gan to đến thế?

***

Cuốn sổ tử thần mở ra, bên trong cuốn sổ, một dòng chữ màu máu hiện lên.

Thần Chết nhếch mép cười tà ác:

-Lại một con người yếu đuối chết nữa à? Thật thảm hại.

______

-Chúc một ngày tốt lành, ông Alan. Lấy cho cháu hai mươi ổ bánh mì ạ.

Tiếng Emma vang lên, và như thường lệ, Emma lại đặt trên bàn một nhánh hoa lan chuông kèm theo những đồng xu lẻ. Ông Alan rất thích hoa lan chuông này.

-Simon! Lấy cho ta hai mươi lăm ổ bánh mì! –Ông Alan lại quay về phía anh giúp việc nói to. Mẻ bánh thơm phức nóng giòn mang ra.

Emma cảm ơn ông Alan rồi cầm lấy túi bánh còn nóng vội vàng chạy ra.

-Chị gì ơi, chị có thể mua giúp em hoa được không ạ?

Một bé gái tội nghiệp đứng trước mặt Emma, đưa tay kéo khẽ váy cô. Emma nhìn lại, bé gái có lẽ chưa đến tám tuổi, đôi mắt đẹp nhưng buồn đến kì lạ, chân trần, gót chân em đầy những vết trầy xước, và em cầm một giỏ hoa nhỏ. Emma cúi xuống, nhận lấy những bông hoa trên tay em mà hỏi:

-Bé gái, cha mẹ em đâu?

-Em không có cha mẹ… -Cô bé lí nhí trả lời. Một nỗi đau dâng lên khiến Emma nghẹt thở. Cô nhớ đến chính mình ngày trước. Tay cô run run nắm lấy bàn tay em:

-Cô bé, em tên gì..?

-Em không có tên.. -Cô bé trả lời –Người ta gọi em là trẻ lang thang mà thôi…

Emma lại đau lòng khôn xiết, cô nghe tim mình như thắt lại.

-Vậy, em có muốn về ở cùng chị không?

Cô bé nhìn Emma, đôi mắt mở to long lanh nhìn cô. Lúc cô bé định nói gì đó thì một tiếng khàn khàn vang lên:

-Chị ơi!

Cô bé giật mình nhìn qua, bên kia đường, một bé trai đang vẫy vẫy tay. Cô bé bật khóc chạy sang đường, lau nhẹ vết bẩn trên mặt em trai mình:

-Chị xin lỗi.. Hôm nay không có ai mua hoa được cả, nên chị không có tiền mua ổ bánh mì nào cho em…

Bé trai nhìn lên cô bé, rồi khuôn miệng cậu bé cười tít:

-Không sao chị à.. Em không đói..

Cô bé bật khóc. Emma đau, đau quá.. Nước mắt cô chảy ra từ lúc nào. Cô nhìn đống bánh mì trong túi, định chạy qua thì một tiếng gào thất thanh của những người xung quanh vang lên:

-CẨN THẬN! CON NGỰA PHÁT ĐIÊN!

Emma giật mình quay lại. Con ngựa kéo xe ở trên dốc bỗng nhiên hóa điên, phi thục mạng về phía hai chị em đó. Tiếng “hí” của nó điên loạn và lao nhanh xuống ngọn dốc cao, kéo theo cả khung xe đằng sau. Người chủ của nó hoảng loạn.

-Ồ, ra là chết thế này sao? –Thần Chết nhếch mép nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, lại nhìn về phía hai đứa trẻ con đang đứng ngay đường chạy của con ngựa điên. Miệng lẩm bẩm: “1….2…”

Nhưng chưa kịp đếm xong số hai thì Thần Chết đã trợn mắt, đánh rơi cả cuốn sổ.

-Hai em! Mau chạy đi! –Emma lao nhanh về phía hai đứa trẻ gào lên, rồi nhanh như cắt đẩy hai đứa trẻ ngã qua lề đường, đúng lúc chiếc xe chạy điên loạn chạm đến. Emma nhìn lại thì đã thấy móng ngựa kề sát mình, mọi người hét lên. Cô hoảng hốt ôm đầu nhắm tịt mắt lại, nhưng khoảnh khắc đó, có một bóng người lao ra ôm lấy người cô. Và tiếng hét lại càng rõ hơn. Tiếng "hí" đau đớn vang dội của con ngựa điên khiến Emma càng thêm hoảng hơn, ngay lập tức, một tiếng đập mạnh giữa đường và tiếng gì đó kéo chà văng ra xa nghe từng tiếng xát giữa đất. Nhưng cô không sao cả!

Emma mở mắt ra, chân tay bỗng nhiên bủn rủn. Thần Chết ôm lấy cô. Mái tóc đen huyền đẹp đẽ đó rũ xuống vai cô đẹp lạ kì. Trên đường, con ngựa đã chết nằm đó bết máu mà không hiểu tại sao. Nhưng phần khung xe thì lại đâm vào tấm lưng Thần Chết. Cô hoảng hốt, thấy vẻ mặt Thần Chết chau lại đau đớn. Hai bàn tay lạnh lẽo như xác chết của Thần Chết run run vẫn ôm lấy cô.

-Richard! –Cô kêu lên. Hai đứa trẻ bị ngã vội vàng chạy lại khóc toáng lên.

-Ai đó.. Ai đó làm ơn… Anh ấy bị thương… Anh ấy bị thương rồi! –Emma hoảng hôt gào lên khi thấy máu từ phía sau Thần Chết chảy xuống thấm giữa nền đất. Môi run run, nước mắt chảy ra, nghẹn đắng ở cổ họng

-Sao anh lại làm thế??? Hả???

-Cô..đúng…là…bị…điên…. –Thần Chết nghiến răng rồi từ từ đứng dậy. Mọi người vây đến muốn xem xét vết thương nhưng cậu đã vùng ra rồi nhanh chóng chạy biến. Trên đường, chỉ còn lại đống hỗn loạn, và Emma thì ngồi bất động trên nền đất, nghe nước mắt mình chảy ra. Hai đứa trẻ cũng khóc òa lên nép sát vào người cô. Emma vuốt khẽ tóc cô bé, nhớ đến ngày cha mẹ mình mất, cũng chỉ vì con ngựa điên…

Thần Chết tựa người vào nấm mồ thở hổn hển. Tay cậu nạm chặt lại. Cô ta là loại người gì thế? Chỉ vì cứu hai đứa trẻ đó mà cô ta lại liều mạng đến thế sao? Cậu cũng không hiểu tại sao vì một phút nông nổi cậu lại ra tay cứu con người yếu đuối đó. Vì sự liều lĩnh đến mức ngu ngốc, tự chuốc lấy cái chết đáng lẽ không phải của mình sao..?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.