Yêu! Tôi Hận Em...

Chương 20: Bí mật được chia sẻ (3)




Sáng ngủ dậy thấy nhà cửa im ắng lạ thường, không lẽ giờ này mẹ vẫn còn ngủ? Tôi mở cửa phòng bước vào thấy mẹ ngồi trên giường, khuôn mặt mệt mỏi như cả đêm không chợp mắt. Vừa thấy tôi mẹ lập tức nở nụ cười gượng gạo.

-Con chưa đi học hả?

-Dạ giờ con chuẩn bị đi. Mẹ ốm à? Tôi lo lắng tới ngồi cạnh mẹ.

-Làm gì có, tối qua mất ngủ nên mới thế, tuổi già mà con lâu lâu lại đau lưng vậy đó.

Mẹ cố gắng khiến tôi an tâm, nhưng như vậy tôi càng lo hơn nữa, nhìn hai con mắt thâm quầng tôi biết mẹ đã thức trắng đêm suy nghĩ chuyện gì đó nên mới tiều tụy như vậy.

-Mẹ có chuyện gì thì nói con biết được không? Từ hôm qua giờ mẹ lạ lắm, nhà chỉ còn có hai mẹ con thôi nên mẹ đừng giấu con.

Mẹ mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ánh mắt nhìn tôi cũng âu yếm hơn mọi ngày.

-Cái con bé này, học cái tính đa nghi ở đâu vậy hả? Con nhìn mẹ có giống người bệnh hoạn không? Lo mà đi học đi kẻo trễ bây giờ.

-Có chuyện gì mẹ cũng phải nói con biết nha, con lớn rồi đừng xem con là con nít nữa.

-Biết rồi, đi học nhanh đi không thôi tôi đét đít bây giờ.

Nghe mẹ nói chuyện vui vẻ tôi cũng yên tâm phần nào.

-Bi.

Vừa đứng lên đi được vài bước thì nghe tiếng mẹ gọi, chắc là lại muốn dặn dò gì đây, mẹ là vậy lúc nào cũng dặn từng ly từng tý như con nít.

-Dạ?

-Nếu như mẹ không sanh ra con, con có còn thương mẹ như bây giờ không?

Tôi như người từ trên không trung rớt xuống chẳng hiểu mẹ đang nói gì, từ hôm qua đến giờ mẹ cứ là lạ sao á, chẳng lẽ có chuyện gì sao.

-Mẹ nói gì con không hiểu gì hết.

-À, mẹ có người bạn có một đứa con nuôi, đến khi lớn con bé được mẹ ruột nhận về nên người bạn này lo lắng không biết đứa con này của mình sẽ về với mẹ ruột hay ở lại với cô ấy.

-Thì ra là vậy, con có biết cô ấy không mẹ?

-Không đâu, nếu con là con bé đó thì con sẽ làm thế nào?

Câu hỏi của mẹ làm tôi suy nghĩ, tôi sẽ chọn ai bây giờ? Từ nhỏ đến lớn ở với mẹ nuôi chắc chắn tình cảm sẽ sâu nặng lắm, còn với mẹ ruột là người sinh ra mình chắc cũng không tránh khỏi cảm giác muốn được gần gũi. Nếu là tôi chắc sẽ chọn ở với mẹ nuôi và thường xuyên đến thăm nom mẹ ruột.

-Mẹ chỉ hỏi cho vui vậy thôi, con đi học đi.

-Nhưng con còn chưa trả lời mà.

-Con đâu phải con bé đó đâu mà trả lời, đi học nhanh lên cho mẹ.

Mẹ làm mặt dữ đuổi tôi đi, tôi đứng lên chào mẹ rồi đi học trong đầu vẫn thắc mắc về thái độ của mẹ hôm nay. Vừa ra đến cửa đã gặp Khánh đợi từ khi nào rồi.

-Qua sao không gọi?

-Mới qua thôi, mà sao mặt mũi bà như đưa đám vậy?

-Mẹ tui lạ lắm toàn nói chuyện ở đâu đâu không, à mà ông có biết mẹ ông với mẹ tui là bạn ngày xưa với nhau không? Tối qua tui thấy mẹ ông đến nhà tui đó.

Khánh quay đầu lại nhìn tôi hoàn toàn bất ngờ, cũng đúng thôi, đến giờ tôi vẫn chưa thể tin được đó là sự thật mà.

-Mẹ tôi đến nhà bà? Bà có nhầm không hả?

-Ông nghĩ ai cũng mắt kém như ông à? Đi học thôi trễ giờ rồi.

Khánh chở tôi đi mà vẻ mặt lạ lắm, từ lúc tôi và mẹ cậu gặp nhau lần đầu tiên cậu đã thấy có gì đó không ổn rồi. Còn tôi ngồi học mà tâm trí vắt ở cành cây, càng nghĩ càng thấy mẹ đang giấu giếm gì đó, cảm thấy không yên tâm xíu nào tôi xách balo đứng dậy đi về.

-Khánh, ông chở tui về được không?

-Sao thế?

-Tự nhiên tôi thấy nôn nao muốn về nhà quá.

-Ừm.

Thế là Khánh chở tôi về, xui xẻo làm sao mà vừa tới đầu hẻm xe cậu bị lủng bánh, cũng may là tới đây mới bị chứ bị giữa đường là tiêu luôn.

Hai đứa dắt bộ tới cửa nhà, đang định vào cho mẹ bất ngờ thì tiếng nói trong nhà vọng ra làm tôi khựng lại, giọng nói rất quen thuộc làm tôi ngơ người trong giây lát mới nhận ra giọng của bà ta. Thấy Khánh định bước vào tôi ra hiệu cho cậu im lặng để lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ.

-Tôi cầu xin cô, làm ơn trả con bé về với tôi được không?

-Tôi cũng đã nói với chị rồi, làm thế nào tôi biết chắc chị là mẹ con bé? Chị về đi.

-Tôi đã thấy vết bớt màu xanh trên vai nó, cạnh đó còn có vết thẹo nhỏ do bị phỏng không thể nhầm lẫn được, với lại tôi cũng đã đi điều tra cô nhi viện họ cũng đã xác minh năm đó có hai vợ chồng họ Trần nhận về nuôi, lúc đó trên tay nó vẫn mang cái lắc có khắc tên Như Ý mà đúng không? Đó mới đúng là tên nó.

-Như vậy thì đã sao? Chị nghĩ mình có tư cách làm mẹ sao? Nếu chị yêu thương nó đã không vứt bỏ nó khi nó chưa tròn một tuổi như vậy.

-Lúc đó còn trẻ khó tránh được sai lầm, tôi nhất định sẽ bù đắp cho nó.

-Con bé đã ở với vợ chồng tôi gần 20 năm rồi, nếu bây giờ nó biết nó chỉ là một đứa con nuôi do mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện thì nó sẽ không chịu nổi đâu.

-….

Đứng bên ngoài nghe câu chuyện tôi chết lặng, có phải cô bé họ đang nói chuyện là tôi hay không? Nếu đúng là như vậy thì người đàn bà từng sỉ nhục tôi lại là mẹ ruột của tôi, còn người tôi yêu thương nhất lại không phải là người mang nặng đẻ đau ra tôi. Đó có phải là nguyên nhân bà ta đến gặp mẹ hôm nọ, cũng là nguyên nhân khiến mẹ tiều tụy mấy ngày nay? Không hơn gì tôi, Khánh cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện mà cậu nghĩ chỉ có trên phim ảnh nay lại xuất hiện trong chính gia đình cậu. Trong lòng rất muốn xông ra hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng tôi phải cố kiềm nén để nghe cho hết chuyện bí mật bấy lâu nay mà mình chưa biết.

-Tôi sẽ giải thích cho con bé hiểu rằng vì hoàn cảnh bắt buộc nên mới phải làm thế.

-Bi nó đang sống rất tốt nên chị đừng có đảo lộn cuộc sống hiện tại của nó nữa.

-Sống ở cái nơi xó xỉnh này mà gọi là tốt sao? Vừa học vừa cực khổ kiếm sống từng ngày như vậy thì tốt ở chỗ nào? Có bao giờ cô cho nó được ăn ngon mặc đẹp như những đứa bạn cùng trang lứa chưa? Cô muốn ích kỷ muốn giữ nó lại đây để hàng ngày nhìn nó vất vả hay muốn nó có một cuộc sống đầy đủ sung túc? Nếu cô thương nó thì cô phải biết điều nào là tốt cho nó chứ?

-Bây giờ không phải là lúc để nói cho con bé biết sự thật, nó sẽ chịu không nổi đâu.

-Vậy cô muốn đến khi nào? Đến khi nó với thằng Khánh nắm tay nhau đến nhà xin cưới rồi mới nói sao? Hai đứa nó là anh em ruột, nếu chẳng may làm chuyện gì có lỗi thì sao?

-…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.