Yêu Thương Về Đâu?

Chương 39: Chuyến đi chơi (5)




Mới khỏi công hội chuyển chức, Tri Hỏa liền thấy một chàng trai tuấn mỹ mặc trang phục pháp sư đứng chỗ đài phun nước cách công hội không xa, ngửa đầu ngẩn người nhìn bầu trời.

Xung quanh không biết đã có bao cô gái đang tuổi mộng mơ đem ánh mắt mong chờ lặng lẽ dõi theo hắn, nhưng bản thân hắn dường như căn bản không hề biết đến, cứ đứng yên ở nơi đó.

Mắt thấy mấy cô xung quanh đều nhịn không nổi chuẩn bị nhào lên, Tri Hỏa lập tức nhớ tới nguyên tắc bạn bè hoạn nạn có nhau, liền xông lên kéo hắn cùng nhau bỏ chạy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bị Tri Hỏa kéo chạy ra xa một đoạn, Bắc Hoàng Minh mới mang vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu.

“Cậu…” Tri Hỏa vốn định nói cậu còn sắp bị đám đàn bà con gái háo sắc kia ăn tươi nuốt sống cũng không biết, nhưng nghĩ lại vẫn là không nói ra, dù sao không phát sinh ra chuyện gì, liền đổi giọng nói, “Không có gì.”

Bắc Hoàng Minh nhìn Tri Hỏa, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một tia cười gian trá, hắn làm sao không nhận ra đám con gái kia đang dùng loại ánh mắt gì nhìn mình, nhưng dù sao có thể thấy Tri Hỏa đối hắn quan tâm như vậy, bị xem thêm vài lần rồi vài lần nữa, cũng đáng giá.

“Đúng rồi, cậu đã chuyển chức được, thật là nhanh.” Đi quanh người Bắc Hoàng Minh đánh giá bộ trang phục mới, Tri Hỏa cảm thấy trang phục pháp sư này thật rất hợp với hắn.

Vốn Bắc Hoàng Minh thoạt nhìn có dáng vẻ một cậu thư sinh hơi nhu nhược, hiện giờ phục trang pháp sư khoác lên thân hình thon dài làm lộ ra khí chất của hắn, đem mị lực của hắn phát huy tối đa.

“Đúng vậy a, có mấy yêu cầu thôi.” Thực nhàm chán, nghĩ lại cái đề mục dành cho con nít còn hợp hơn, Bắc Hoàng Minh cảm thấy thật không có ý nghĩa.

“Cậu làm sao mà chưa chuyển nghề?” Phát hiện Tri Hỏa vẫn mặc một bộ tân thủ, Bắc Hoàng Minh khó hiểu hỏi.

“Số quá hên, bốc trúng một nhiệm vụ siêu khó.” Cười quơ quơ tờ lệnh chuyển nhiệm vụ trong tay, Tri Hỏa cũng không mang vẻ mặt uể oải.

“Ừm, là nhiệm vụ gì, tôi muốn xem.” Nhíu mày, hứng thú của Bắc Hoàng Minh cũng bị gợi lên.

Huýt sáo một tiếng, Bắc Hoàng Minh hỏi tiếp: “Sao rồi hả, cần bạn đồng hành không?” Hắn thực sự thích nhiệm vụ yêu cầu cao a.

“Đang chờ cậu nói những lời này đấy.” Lôi ra gói lớn chứa đạo cụ chuyển chức lão yêu tinh cấp cho, cậu đem nước thuốc thần bên trong toàn bộ giao cho Bắc Hoàng Minh.

“Tôi còn chưa nói sẽ đi cùng cậu đâu đấy?” Nhận mấy bình nước thuốc, Bắc Hoàng Minh đột nhiên có chút ngạc nhiên.

“Không biết nữa.” Kéo kéo mấy lọn tóc, Tri Hỏa cười hơi xấu hổ, “Tôi cảm thấy rồi cậu sẽ đồng ý, không hiểu tại sao.”

Mỉm cười, Bắc Hoàng Minh không có nói tiếp.

Đây coi như là trực giác động vật sao? Bắc Hoàng Minh nhớ lại liền phát hiện ra, Tri Hỏa so với người bình thường trực giác mạnh hơn nhiều, hơn nữa thường rất đúng, cho nên Bắc Hoàng Minh vẫn cảm thấy cậu giống như động vật hoang dã vậy.

“Nào, tôi xem đã, Chó Ba Đầu canh địa ngục ở địa bàn của Ma tộc, cho nên… Cái gì cơ!” Tri Hỏa kêu lớn, “Cho nên phải đến đảo Lạc Nhật của Ma tộc!”

“Tri Hỏa, tôi nghĩ thời gian làm tân thủ của cậu có lẽ sẽ rất lâu đấy.” Vỗ vỗ bả vai Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cười bí hiểm.

“Hả, tại sao thế?” Bị vẻ mặt tươi cười của Bắc Hoàng Minh dọa, Tri Hỏa rất không an lòng hỏi lại.

“Bởi vì trước tiên chúng ta phải đến hải cảng ở ven rìa phía Đông, ở đó mới có thể lên thuyền sang bốn đảo phụ, bởi vì chúng ta không có tiền, cho nên không thể dùng truyền tống, chỉ có thể đi thẳng đến, nhưng lại phải vừa đi vừa kiếm phí lên thuyền, tóm lại, đến lúc này khoảng cách đến mục tiêu là phi thường lớn. “

“A, không phải chứ.” Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trên không trung, thật lâu không tiêu tan.

Tri Hỏa giờ đây mới lần đầu tiên ý thức được nhiệm vụ này quả nhiên thật phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.