Yêu Thương Về Đâu?

Chương 37: Chuyến đi chơi (3)




“Đại ca, cậu chơi Ám Vô Dạ chưa?” Hàn Phi Tường mới vừa vào phòng học, đã bị Lý Dật kéo qua hỏi.

“Ừ, chơi rồi, cậu thì sao? Ở chỗ nào?”

“Tớ là Ma tộc, bây giờ còn đang chạy toán loạn trên đảo Lạc Nhật. Nói thật, trò chơi này làm ra thật là đẹp a, đại ca cậu sau này có cơ hội nhất định phải đến đảo Lạc Nhật xem thử nhé, thật sự đẹp lắm luôn.” Nhớ lại lúc vừa trông thấy khung cảnh đảo Lạc Nhật, Lý Dật tán thưởng không thôi.

“Tớ sẽ đến.” Hàn Phi Tường chơi game ngoại trừ sở thích kết bạn, hứng thú nữa là đi du lịch khắp các bản đồ trò chơi, thưởng thức phong cảnh khác lạ của từng nơi.

“Đúng rồi, đại ca, cậu cũng đạt yêu cầu chuyển chức rồi đúng không.”

“Ừ, làm sao thế?” Thả lỏng cơ thể, Hàn Phi Tường thuận miệng hỏi.

“Nghe nói nhiệm vụ chuyển chức của trò chơi này rất biến thái.”

“Biến thái?” Nhíu mày, hứng thú trong Hàn Phi Tường bị khơi mào , cậu thích những chuyện càng khó càng tốt.

“Cụ thể là sao thì tớ cũng không rõ lắm, nhưng mà trên diễn đàn chính phủ đã có rất nhiều người kêu ca oán giận.” Nhún vai, Lý Dật tỏ vẻ chính mình cũng không biết nhiều.

“Đêm nay online tớ sẽ thăm dò một chút vậy.” Nhếch môi, Hàn Phi Tường cười phóng khoáng.

Hừ lạnh một tiếng, An Chấn Vũ thu hồi tầm mắt hướng đến Hàn Phi Tường đã được một lúc, có chút bất đắc dĩ, tại sao mình hôm nay lại khác thường như vậy, thế mà quay sang chú ý đồ ngu ngốc kia?

Nghĩ không ra đáp án, An Chấn Vũ cảm thấy được chính mình hành xử thật kỳ quái, đầu tiên là chạy vào trò chơi, sau lại trở thành bằng hữu cùng đối thủ một mất một còn, toàn bộ đều cảm thấy chỗ nào cũng quỷ dị.



Vừa lên mạng, Tri Hỏa mới chợt phát hiện cậu đã quên cùng Cổ Lam, Bắc Hoàng Minh kết bạn, hiện tại căn bản không biết làm sao liên lạc với bọn họ.

Đang lúc cậu ở nơi này ngốc ngốc một hồi lâu, đột nhiên trước mắt lóa lên ánh sáng trắng, thân hình cao ngất của Bắc Hoàng Minh hiện ra trước mặt Tri Hỏa.

“Ngu ngốc, cậu đang ở đây ngẩn người cái gì hả.” Thấy Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cũng sửng sốt một chút, lạnh lùng chọc một câu.

“Minh à!” Hô to một tiếng, Tri Hỏa nhào đến, “Cuối cùng cũng thấy cậu rồi.”

“Này này, đồ ngốc cậu làm cái trò gì đấy!” Bị Tri Hỏa đột nhiên ôm tới, Bắc Hoàng Minh chân tay luống cuống kêu lên.

Sau một lúc lâu, cuối cùng đẩy được Tri Hỏa ra, Bắc Hoàng Minh nghe cậu giải thích, hiểu được rồi thì trở lên vô lực, “Nói tóm lại, cậu là sợ không tìm thấy bọn tôi.”

“Ừ ừ, đúng vậy.” Ngồi chồm hổm ngồi trước mặt Bắc Hoàng Minh, lúc này Tri Hỏa giống y như cún con, nhìn hắn.

“Đi thôi.” Thở dài, Bắc Hoàng Minh đứng lên.

“Hả?” Khó hiểu nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa không biết hắn định làm gì.

“Chúng ta trước tiên đi chuyển chức đã, nếu như có duyên với Cổ Lam, thì nhất định có thể gặp lại cậu ta.” Nói xong, hắn liền đi trước một bước.

“Chờ tôi một chút a.” Nghĩ lại lời Bắc Hoàng Minh cũng có lý, Tri Hỏa thu hồi tâm trạng uể oải, đi theo.

Nhận được lời mời kết bạn Bắc Hoàng Minh gửi sang, Tri Hỏa hơi sửng sốt.

“Đỡ cho cậu sau này lại không tìm ra tôi.” Không được tự nhiên nói ra những lời này, Bắc Hoàng Minh không ngoảnh lại.

“Ha ha, nhìn đoán không ra mà, Minh cậu hóa ra là cái đồ ngoài lạnh trong nóng nha.” Cười cười khoác tay lên lưng hắn, Tri Hỏa ánh mắt gian tà vạch trần.

“Ngu ngốc.” Mắng một câu, Bắc Hoàng Minh cũng không rõ tại sao mình cứ không yên lòng về cậu, rõ ràng, hai người bọn họ là kẻ địch a.

Đỡ lấy cái trán, Bắc Hoàng Minh cảm thấy chính mình càng ngày càng không hiểu nổi bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.