Yêu Thương Trao Em

Chương 5




Triệu Vô Cực nói xong, hắn một ngụm nghịch huyết cũng muốn phun ra, nhưng mà vẫn là cố gắng nhịn được.

Tiếu Mị Mị lúc này biết được hắn tình trạng rất không tốt, bởi vậy nàng cũng không dám chần chờ, một tay vòng qua eo hắn, lập tức mang lên hắn rời đi.

Bọn hắn bây giờ chính là cần nhanh chóng tìm thấy một chỗ bí mật để cho Triệu Vô Cực có thể bình bình ổn ổn ngồi xuống chữa thương.

Lấy Triệu Vô Cực nội công thâm hậu cùng công pháp kì diệu, hắn chỉ cần thời gian ngắn là có thể khỏe lại. 

Nhưng trước hết, vẫn là phải tìm được chỗ kín đáo trước đã.

ở đây mùi máu tanh quá nặng, chỉ sợ trời tối sẽ kéo đến rất nhiều mãnh thú khiến cho mọi thứ trở nên không bình tĩnh, bởi vậy bọn hắn không thể ở lại chỗ gần đây, nhất định phải tìm chỗ nào đó xa một chút.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng không biết, bọn hắn tràng cảnh không phải là không có ai trông thấy, ít nhất lúc này, cũng có ba người đang rục rịch muốn động.

Một lão giả đầu tóc râu trắng cười nói:

“ Tiểu Bạch a, có muốn đuổi theo bảo vệ hắn không? Nhìn Tiếu Mị Mị bộ dáng kia, chưa chắc có thể bảo vệ tốt hắn a! nữ nhân chung quy cũng là nữ nhân mà thôi!”

Từ Tiểu Bạch ánh mắt suy nghĩ một chút, chưa lập tức trả lời.

Hắn chính là đang dạy cho Từ lam cùng Từ Nghĩa kiếm pháp, lại được người cấp báo có người kích động nhân sĩ giang hồ, muốn kéo người đi giết chết Triệu Vô Cực, báo thù rửa hận.

Từ Tiểu Bạch nghe xong lập tức cầm lên kiếm đuổi theo, Từ gia lão tổ Từ Chấn Thiên không an tâm, sợ hắn làm ra cái gì yêu thiêu thân nên liền nhanh chân đuổi theo.

Từ Tiểu Bạch cũng không vội tham gia vòng chiến, bởi vì hắn biết, đây là cuộc chiến của Triệu Vô Cực.

Mỗi lần nhìn Triệu Vô Cực bị chém một nhát kiếm, nhìn hắn trên người máu chảy đầm đìa, Từ Tiểu Bạch lại lòng đau như cắt.

Nhưng chỉ cần Triệu Vô Cực không đến thời khắc nguy cấp nhất, hắn sẽ không ra tay.

Đây chính là hắn suy nghĩ, bằng hữu nên làm việc.

Cường giả, đương nhiên phải trải qua sóng gió, từ sóng gió trưởng thành lên.

Mà việc này đối với Triệu Vô Cực chính là một đợt sóng gió, đợt sóng gió này có thể rèn luyện hắn, để hăn tâm trí càng thêm kiên định vững chắc hơn.

Từ Tiểu Bạch nếu tham gia vào, chỉ sợ Triệu Vô Cực đối với hắn sẽ không vui, bởi vậy hắn kiên nhẫn ở một bên chờ lấy.

Người thứ hai còn ở gần đó quan sát chính là Bách Hiểu Sinh.

Tên này vốn không dám lại gần, bởi vì hắn sợ Triệu Vô Cực sẽ hiểu nhầm hắn là đến giết đối phương, bởi vậy chỉ dám từ xa nhìn lại.

Bách Hiểu Sinh tấm tắc nói:

“ ông trời của ta a, Triệu Vô Cực là làm sao tu luyện vậy? Hắn mới năm tuổi làm sao có thể mạnh mẽ được như vậy? Ba vị đỉnh phong sơ kì cùng cảnh giới với hắn, vậy mà đối phương đánh ra một chưởng, một người còn không thoát ra nổi ý cảnh của hắn, hai người hợp công phản kích, lại yếu ớt như là em bé bị hắn đánh chết tại chỗ.

Cái này tin tức, quả thật là một cái siêu cấp đại bạo tạc tin tức a, mấy tên võ giả kia nếu trở về Thiên Vân Thành hẳn cũng sẽ nhanh chóng nói ra cho mọi người biết.

Ta phải nhân lúc này, nhanh chóng ở trong thành tuyên dương, để mọi người biết được, Bách Hiểu Sinh ta mới là người nói cho bọn hắn biết rõ tin tức này, đối với ta danh tiếng mới càng có lợi!”

Suy nghĩ xong, Bách Hiểu Sinh lập tức co chân hướng về Thiên Vân Thành phương hướng liền chạy.

Hắn muốn đi khắp thành thông báo về chiến sự ngày hôm nay.

Bốn thế lực lớn hợp sức vây giết Triệu Vô Cực, cuối cùng tất cả thê thảm bỏ mình.

Hơn một ngàn người võ giả thiệt mạng trong lúc tranh đấu, chỉ có hơn hai trăm người may mắn nhanh chân chạy thoát, hướng bốn phương tám hướng chạy loạn. 

Tin tức này một khi được hắn nói ra, Bách Hiểu Sinh có thể tưởng tượng ra được, mọi người khuôn mặt kia có bao nhiêu kinh sợ cùng kinh ngạc.

Mà hắn danh tiếng người đưa tin, người thông hiểu bách gia trăm sự cũng sẽ nổi lên như cồn.

ở Thiên Vân Thành diễn thuyết đệ nhất vị trí, chắc chắn chỉ có thể là hắn. Mọi người sẽ vô cùng hứng thú muốn nghe hắn kể về trận đại chiến này.

Đến lúc đó a, không chỉ danh tiếng, mà còn là tiền tài chen nhau mà đến.

Bách Hiểu Sinh trong lòng không nhịn được, bắt đầu hi hi ha ha chạy trở về Thiên Vân Thành.

Còn một nhóm người nữa, lúc này cũng đang ẩn nấp trong bóng tối.

Một người nam nhân lên tiếng:

“ đường chủ, tiếp theo chúng ta phải làm gì a!”

Người được gọi đường chủ kia suy nghĩ một chút lập tức nói:

“ đuổi theo hắn, chúng ta phải âm thầm bảo vệ hắn cho tới lúc hắn chữa thương thành công!”

Tên kia khó khăn nói:

“ nhưng đây là vận dụng tư quyền, không hợp quy củ của công hội chúng ta!”

Nữ nhân kia gắt giọng:

“ là ta thuê các ngươi làm việc, giải thưởng ta ra. Còn thắc mắc gì sao?”

Giọng nói của nàng trở nên lạnh lùng, giống như bọn hắn chỉ cần dám từ chối, nàng sẽ lập tức một chưởng vỗ chết đối phương vậy.

Cả hai người lập tức vâng vâng dạ dạ.

Người này không ai khác chính là Yên Vũ cùng người của sát thủ công hội nàng dẫn tới.

Nàng nghe được tin, đối với Triệu Vô Cực cũng rất lo lắng, bởi vậy mới nhanh chóng chạy tới ở một bên nhìn xem.

May mắn Triệu Vô Cực thực lực thâm sâu khó lường, vậy mà có thể đơn độc đánh giết hơn ngàn người, đoàn diệt bốn gia tộc lớn người, sau đó an toàn lui thân, quả thật là làm nàng chấn kinh đến tột độ.

Nhưng hắn cũng vì thế mà bị thương, nàng lúc này muốn bảo vệ Triệu Vô Cực, để hắn có thể nhanh chóng khỏe lại.

Cho dù là trong âm thầm, hắn sẽ không biết được ý tốt của nàng, nhưng nàng cũng cảm giác đầy đủ.

Bên kia Từ Tiểu Bạch cũng xuất hiện ý kiến tương tự, cả hai bên đều muốn động thân, đuổi theo Triệu Vô Cực.

Bỗng nhiên vào lúc này, một tiếng hừ lạnh to lớn truyền tới, cứ như là ở giữa não hải bọn hắn nổ tung vậy.

Đến nỗi cảnh giới như là Từ gia lão tổ Từ Chấn Thiên cũng không nhịn được sắc mặt trắng bệch, run giọng nói ra:

“ đỉnh phong viên mãn cường giả, ở đây sao lại xuất hiện đỉnh phong viên mãn cường giả được?”

Từ Tiểu Bạch trên trán gân xanh nổi lên từng đoàn, hắn ánh mắt nhanh như điện đảo qua xung quanh, nhưng không hề thấy một bóng người.

Nhưng rõ ràng là vừa rồi, bọn hắn bị đối phương một tiếng hừ chấn thương a

Bây giờ nhìn lại, tại sao cái gì cũng không thấy? 

Cái này không đúng a!

Từ Tiểu Bạch trong lòng run lên, hắn cảm giác được một tia không bình thường ở chỗ này.

Đỉnh phong viên mãn cường giả, sao đối phương lại xuất hiện ở đây.

Vừa rồi hắn là muốn cảnh cáo bọn hắn sao? Không cho bọn hắn tiếp tục đi tới.

Hắn có thể phát hiện ra Từ Tiểu Bạch đám người, mà Từ Tiểu Bạch lại không thể phát hiện ra đối phương, vậy đối phương cảnh giới chắc chắn còn cao siêu hơn hắn cùng Tổ thúc thúc của hắn rất nhiều.

Như vậy cường giả, xuất hiện ở đây nhằm mục đích gì?

Hắn nãy giờ đều đang xem trận đấu này sao? Tại sao hắn không ra tay? 

Hắn muốn ngăn cản bản thân tìm tới Triệu Vô Cực, vậy hắn là muốn tốt cho Triệu Vô Cực hay là muốn gây bất lợi cho Triệu Vô Cực? 

Từ Tiểu Bạch trong đầu trăm mối như tơ vò, hắn không biết bây giờ nên làm như thế nào mới đúng.

Nếu đối phương muốn gây bất lợi cho Triệu Vô Cực, vậy hắn cùng Tổ thúc thúc góp vào, liệu có thể giúp được gì hay không? hay chỉ là tốn công vô ích?

Đến lúc đó hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Vô Cực bị người sát hại hay sao?

Từ Tiểu Bạch trong lòng bắt đầu cầu khẩn, cầu khẩn cho đối phương không muốn ra tay với Triệu Vô Cực, cầu khẩn cho mình lo lắng quá nhiều, mọi chuyện sẽ không diễn ra theo chiều hướng tồi tệ như vậy.

Bên kia Yên Vũ cũng bị một tiếng hừ lạnh này chấn choáng, nàng sắc mặt tái nhợt nhìn xem xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra đối phương là ở đâu, là ở khoảng cách như thế nào ra tay.

Lúc này bên tai bọn hắn lại vang lên một chữ:

“ cút!”

Từ Chấn Thiên run lên, lập tức cầm lấy tay Từ Tiểu Bạch nói ra:

“ Tiểu Bạch, chúng ta không thể nào là đối thủ của đối phương đâu. Nếu hắn muốn gây bất lợi cho Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực lúc nãy đã sớm chết rồi. Hắn không muốn chúng ta ở lại đây tất nhiên có việc của hắn, ngươi cùng ta mau mau rời khỏi đây!”

Từ Tiểu Bạch ánh mắt có chút giãy dụa không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải theo Từ Chấn Thiên rời đi

Đối phương nếu không vui tìm hắn tính sổ, vậy thì Từ Tiểu Bạch cùng Từ Chấn Thiên đều gặp tai ương, đến lúc đó Từ gia sẽ xuống dốc không phanh.

Bọn hắn không thể đưa Từ gia ra mạo hiểm được.

Đối phương cũng không giống là có ý đồ với Triệu Vô Cực, bởi vậy Từ Tiểu Bạch chỉ có thể cầu cho đối phương không ra tay với Triệu Vô Cực mà thôi.

Hai người lập tức phi thân rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở phương xa, hướng về Thiên Vân Thành phương hướng chạy đi.

Cùng bọn hắn rời đi chính là Yên Vũ, tuy nhiên hai người đi con đường khác nhau, bởi vậy cũng không gặp nhau.

Lúc này, một cái ánh mắt hẹp dài sắc bén như chim ưng, lông mày bạc trắng vuốt thẳng như kiếm, trên người hắn mặc một bộ áo quần màu đen tuyền, bên trái trước ngực có thêu lên một cái màu đỏ hình trảo ấn kí ở trong rừng sâu chỗ hiện ra.

Hắn ẩn thân kĩ thuật vô cùng tốt, lại dùng nội lực từ khoảng cách xa thông qua âm công tấn công đám người, dọa rời đi bọn hắn mà không cần phải lộ mặt.

Lão giả này trên người khí tức thâm sâu như biển, khuôn mặt mang theo một vẻ lãnh khốc chi ý, hắn hứng thú nhìn về phía Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị rời đi:

“ quả thật là một mầm mống tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.