Yêu Thương Trao Em

Chương 44: Minh Càn Đệ nhị đế năm thứ ba mươi hai




Lúc tan học, Trứng Lùn một bộ dáng hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới Tịch Lục, cố gắng làm ra một loại cảm giác thanh cao lãnh diễm mĩ, để cho Tịch Lục cảm giác được cậu ta đang tức giận, cho nên hôm nay cậu ta cũng không mặt dày mày dạn sáp lại gần Tịch Lục cùng đi trở về nữa.

Nào ngờ, Tịch Lục làm xong sách bài tập, thu dọn cặp sách xong, lưu loát xoay người đi ra khỏi phòng học.

Để lại một mình Trứng Lùn đứng tại chỗ cao quý lãnh diễm mĩ, đẹp cho ai nhìn chứ! Trứng Lùn nhanh chóng cầm ba lô bên cạnh lên, sải bước chạy ra ngoài, theo sát Tịch Lục, tay dùng sức gõ một cái ở sau ót Tịch Lục, nói: “Tao phắc, tiện nhân nhà mày, mẹ nó mày lại giả bộ cao ngạo lạnh lùng nữa, tao thật sự tức giận rồi.”

Tịch Lục nghiêng mặt, trả lời: “Làm dáng cao ngạo lạnh lùng không phải chính mày sao?”

Trứng Lùn nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy, phản ứng lúc Tịch Lục tan học là giống như trước đây, cậu ta nghĩ tới đây thì càng nghĩ càng không đúng, nói: “Tịch Lục, mày nói chưa dứt lời, nói một tiếng, mày xem bình thường mày đối với tao như thế nào! Anh em như thể tay chân, mày thậm chí ngay cả hạnh phúc nửa đời sau của tay chân mày cũng không giúp, mày còn có phải là người hay không?”

Tịch Lục dùng ánh mắt nhìn thánh hài liếc nhìn Trứng Lùn một cái.

Trứng Lùn nổi giận, cậu ta nói: “Mày là ánh mắt gì, ánh mắt gì! Bất luận đứa nào đều có thể cho rằng tao là thánh hài, chỉ mày không được!”

Tịch Lục: “… Vì sao?”

Trứng Lùn trả lời: “Chính mày cũng là thành hài được trường học công nhận, còn mơ mộng hão huyền kéo người xuống nước, mày hãy tìm chết đi.”

Tịch Lục hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh Trứng Lùn, nói: “Cút sang một bên.”

Trứng Lùn ngẩng mặt lên, lập tức lại cười rộ lên, trên gương mặt hơi vuông mang theo nụ cười ngây ngô, nói: “Cáu cái gì mà cáu, tao nói đùa thôi.”

Tịch Lục liếc mắt trả lại: “Vậy tao cũng là đang nói đùa.”

“Được, được, được, chúng ta trở lại chuyện chính, chuyện hôm nay thương lượng với mày đó…” Trứng Lùn lại là một bộ dáng hai anh em tốt, hoàn toàn giống như quên mất vụ vừa rồi.

Tịch Lục trả lời: “Chuyện gì?”

Trứng Lùn ân cần nói: “Thì là Từ Diêm Á đó!”

Tịch Lục phiền rồi, cậu và Từ Diêm Á kia vốn chính là người bắn đại bác cũng không tới, từ vừa nãy Trứng Lùn cứ lải nhải suốt đến tận bây giờ, Tịch Lục thật sự là không muốn tán dóc đến đề tài cô gái này nữa, không nhịn được trả lời: “Đã nói không quen rồi, chớ nhắc tới nó với tao nữa.”

Lúc Trứng Lùn kích động muốn nói điều gì đó, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn về phía trước, vươn tay chọt chọt xương sườn của Tịch Lục.

Tịch Lục có một nhược điểm, sợ buồn, bị Trứng Lùn chọt một cái này, trên người run lên, sợ hãi, nói: “Chọt tao làm gì?”

Trứng Lùn chỉ chỉ phía trước, nói: “Trần Giới ở phía trước…”

Tịch Lục vừa nghe đến tên Trần Giới, là phản xạ có điều kiện nhìn về phía phương hướng Trứng Lùn chỉ, vừa nhìn, chẳng phải là Trần Giới sao?

Chỉ là bên cạnh Trần Giới, còn đi theo hai cô gái, chẳng qua là Trần Giới đi ở phía trước, mà hai cô gái phía sau kia tán gẫu đến sung sướng, không may là bên trong có một cô gái vừa vặn là Từ Diêm Á, bên cạnh, trên mặt Trứng Lùn lộ ra vẻ cao hứng.

Hôm nay Trần Giới mặc vẫn là một bộ rất đơn giản, áo cộc màu đen bên trên in chữ cái màu trắng, mặc quần short jean đơn giản, lộ ra hai chân thon dài mà thẳng tắp, tóc thẳng chấm vai màu đen cùng da thịt trắng nõn tạo thành đối lập rõ ràng, một đôi mắt hơi lành lạnh sẽ làm cho người khác cảm thấy có chút khoảng cách, môi mỏng màu hồng phấn khẽ mím, cô nghiêng mặt, tựa hồ đang nhìn cỏ dại trong bụi cỏ, cánh tay nhẹ nhàng đong đưa, lại lộ ra làn da bên trong xinh đẹp trắng nõn tựa như mỡ đặc.

Tịch Lục cảm thấy tựa như là một bức họa.

Tịch dương hôm nay hợp với Trần Giới như vậy, cậu có chút hối hận, vì sao không có cầm máy ảnh.

Trần Giới là cô độc như vậy.

Tịch Lục vốn chỉ là muốn nhìn một cái, nhưng nhìn thấy phía trước Trần Giới một mình đi tới, lại đột nhiên cảm thấy từ trong đáy lòng trào ra rất nhiều sức mạnh, cậu sải bước đi về phía Trần Giới.

Trứng Lùn ở phía sau kêu, “Mày đi làm gì thế?”

Tịch Lục không nói gì, nhưng là trong lòng lại cho đáp án.

Tao đi kéo Trần Giới từ trong đầm nước cô độc lên.

Cũng mặc kệ giờ phút này mình có phải đẹp trai hay không, hẳn là không đẹp trai nổi nhỉ, khuôn mặt năm màu rực rỡ như thế nào cũng không dính nổi đến đẹp trai, nhưng chỉ là muốn đi qua.

Chỉ là, càng đến gần, càng đến gần Trần Giới, Tịch Lục lại phát hiện mình càng ngày càng không có tiền đồ, đặc biệt là lúc phát hiện mình cách Trần Giới còn có mấy mét, cổ cậu tai cậu toàn thân cậu đều nóng lên.

Cậu há mồm, nhắm mắt lại, nói với Trần Giới: “Trần Trần Trần Trần Trần Trần Trần… Trần Giới, vừa vừa vừa vừa khéo!”

Lời vừa ra khỏi miệng, tẻ ngắt suốt cả năm giây sau.

Trứng Lùn là người thứ nhất cười ngã xuống đất.

Trần Giới nhìn Tịch Lục trước mặt cả người đều đỏ đến bó tay, đột nhiên cười, điểm xuyết con ngươi màu mực ít đi phần trong trẻo lạnh lùng kia nhiều hơn một phần ấm áp, cô nói: “Tịch Lục, cậu đến trường học rồi.”

Nụ cười kia, Tịch Lục thật là say rồi, say rồi.

Một cái say này, biểu cảm cả người cũng là làm cho người bên cạnh nhìn đến say rồi.

Tịch Lục cực kỳ ngu ngốc cười ngây ngô với Trần Giới, sau đó gật gật đầu, cố gắng thẳng đầu lưỡi, nói: “Mình có thể tiêu sưng nhanh như vậy phải cảm ơn cậu, nếu không phải nước thuốc cậu lấy cho mình rất có tác dụng, mình cũng sẽ không quay lại trường học tiếp tục học tập nhanh như vậy, mỗi ngày hướng về phía trước.”

Trứng Lùn cười đến sắp đau sốc hông rồi, một cái móng vuốt bấu lên vai Tịch Lục, cười thở không ra hơi nói: “Tịch Lục, để cho tao bấu một chút, trọng tâm tao không ổn.”

Tịch Lục vô tình đánh tay cậu ta.

Trứng Lùn ngồi xổm ở bên cạnh tiếp tục cười.

Trần Giới nhìn mặt Tịch Lục, nhẹ nhàng mở môi ra, nói: “Ừm, là tiêu sưng rồi, qua hơn một tháng nữa mới có thể hoàn toàn tốt lên.”

Tịch Lục sờ sờ sau gáy, ngượng ngùng trả lời: “Ừm, mình nhất định sẽ hồi phục thật tốt, sau đó cho cậu xem … không… cho mọi người xem.” Ý thức được mình lại miệng không lựa lời nói lung tung, Tịch Lục lại vội vàng sửa miệng, tầm mắt của cậu phiêu hốt bất định, có chút cảm giác không dám đối diện với Trần Giới.

“Tịch Lục, hey, lại gặp rồi, còn nhớ mình không?”

Tịch Lục đang xấu hổ ngượng ngùng, cậu – tiểu tao nam hoài xuân đang xuân tình nhộn nhạo, lại nhìn thấy trước mắt đột nhiên nhảy ra một cô bé.

Cô bé mang trên mặt nụ cười cởi mở mà lại hoạt bát, sau đó chớp chớp mắt với Tịch Lục.

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Nhớ được.”

Từ Diêm Á mập mờ nhìn Tịch Lục một cái lại nhìn Trần Giới một cái, sau đó trêu chọc nói: “Thật là vừa khéo nhỉ.”

Mặt Tịch Lục lập tức lại đỏ, sau đó nhìn phản ứng của Trần Giới, có phần thất vọng, Trần Giới vẫn là dáng vẻ kia, không có thay đổi gì, cô chẳng qua là nhẹ nhàng nhìn Từ Diêm Á một cái, nói: “Cậu quen Tịch Lục?”

Từ Diêm Á giương lên nụ cười sáng lạn, một đôi mắt sáng ngời cực kỳ, gật gật đầu, nói: “Hôm nay mới quen, mình cảm thấy cậu ấy rất thú vị!”

Bên cạnh, Trương Chân cũng là cùng đội bơi lội thúc giục: “Từ Diêm Á, lát nữa sẽ phải huấn luyện rồi.”

Từ Diêm Á gật gật đầu, đột nhiên đề nghị: “Tịch Lục, bạn có muốn đi đi xem bọn mình huấn luyện hay không?”

Mắt Tịch Lục sáng lóe, trả lời: “Có thể chứ?”

Từ Diêm Á cười nói: “Dĩ nhiên.”

Trong đầu Tịch Lục đã quên lời mình hứa hẹn trước kia từ lâu lắm rồi, cái gì mà nhất định phải cách Trần Giới thật xa, không thể tái phát bệnh xà tinh nữa, cậu hoàn toàn chả nhớ cái gì rồi.

Chỉ cần có chuyện liên quan đến Trần Giới, hỏi cậu có làm hay không, có đi hay không, cậu đều sẽ nói, LÀM! ĐI!

Có thể ở chung với Trần Giới thêm một chút, làm sao cậu có thể không đi đây!

Từ Diêm Á còn muốn nói cái gì đó với Tịch Lục, Trứng Lùn đột nhiên cho Tịch Lục cho một ánh mắt, mà lần này Tịch Lục vậy mà hiểu ý chỉ vào Trứng Lùn giới thiệu: “Đây là bạn của mình, Lữ Giai Huy.”

Từ Diêm Á gật đầu cười, nói: “Chào bạn.”

Trứng Lùn trả về cho Tịch Lục một ánh mắt vô cùng cảm kích, lập tức xán lại gần luôn, miệng cậu ta ngọt lại biết tìm đề tài, chỉ chốc lát sau đã chọc cho Từ Diêm Á còn có Trương Chân bên cạnh cô nàng cười lên ha ha.

Tịch Lục cao hứng, không ai đến phiền cậu rồi, cậu muốn đi cùng Trần Giới ở phía trước, ưu thương mà lại yên tĩnh, hưởng thụ ánh nắng chiều tốt đẹp, làm một chàng trai yên tĩnh!

Tịch Lục được đi song song với Trần Giới, đáy lòng cuồng loạn như sấm kích động đến vạn phần, bề ngoài cũng phản ánh nội tâm, cái đỏ thấu tim đó ý.

Kéo theo từ phía sau mang tai thoạt nhìn đều đỏ đến như là sắp rỉ ra máu.

Trấn định, trấn định, Trần Giới thích yên tĩnh, cậu cũng muốn làm một chàng trai yên tĩnh!

Đừng hỏi vì sao cậu không phải là chàng trai đẹp! Bị đánh thành như vậy, có thể trở thành chàng trai đã không tệ rồi được không! Yêu cầu đừng cao như vậy! Bạn cho rằng khắp nơi là zai đẹp à!

Ánh chiều tà chiếu vào gò má Trần Giới, cô hơi rũ mắt xuống, nốt ruồi nho nhỏ kia lại xuất hiện ở trong mắt Tịch Lục, Tịch Lục dùng dư quang nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Than thở một câu, nếu giờ phút này có sao băng xẹt qua, tôi chỉ nguyện có thể biến thành nốt ruồi nhỏ kia, cả ngày liều chết dây dưa treo ở trên người Trần Giới, cùng nàng cả đời.

Được rồi, hình ảnh đẹp như vậy, ý nghĩ trong lòng cậu hẳn là cao siêu hơn một chút.

A, tôi chỉ nguyện biến thành nốt ruồi nhỏ trên mắt em, cùng em trải qua phong hoa tuyết nguyệt, cùng em trôi qua nhân thế phù hoa, nếm hết trăm vị nhân sinh.

Tịch Lục nhất thời cảm thấy mình cao nhã không chỉ một phong cách đâu!

Mình thật CMN cơ trí! Cho like!

Cỡ nào văn nghệ cỡ nào tươi mát, nếu như mình cùng Trần Giới ngâm ra những lời này, không biết cô có cảm thấy mình rất có tài hay không đây.

Tịch Lục lại tự cười ngây ngô “hề hề”.

Không, phong cách không đúng, cậu là muốn làm một chàng trai yên tĩnh, sao đột nhiên lại tìm kiếm phong cách lạ rồi, Tịch Lục ngậm lại nụ cười bên khóe miệng.

Sau đó nhìn thoáng qua Trần Giới đang trầm mặc, tiếp tục giả bộ thâm trầm.

Nhưng là, bạn phải biết, muốn một họa sĩ đột nhiên từ phong cách Picasso biến thành trường phái tả thực duy mỹ có bao nhiêu khó khăn, Tịch Lục thì giống như là trường phái Picasso kia, rõ ràng lúc cùng Trứng Lùn hoặc là người khác thì sẽ trở nên có chút cao ngạo lạnh lùng, hết lần này đến lần khác đối mặt với Trần Giới lúc nào cũng không ức chế được phấn khích, muốn tìm chuyện để nói, bảo cậu ở trước mặt Trần Giới bình tĩnh không nói lời nào, cậu! KHÔNG! LÀM! ĐƯỢC!

Cậu nghẹn này, nghẹn này.

Cuối cùng, sau khi im lặng được năm phút đồng hồ, vẫn là lên tiếng: “Trần Giới, cậu thích ăn cá không?”

Trần Giới bị Tịch Lục đột nhiên hỏi một câu đến ngẩn người, hoàn toàn không biết làm sao cậu đột nhiên nhớ lại hỏi cái này, sau đó cô gật gật đầu, nói: “Thích.”

Tịch Lục nhếch môi, ánh mắt rất sáng, cười nói: “Thật trùng hợp, mình cũng thích.”

Trứng Lùn ở phía sau phì một tiếng phát ra thanh âm cười nhạo, Từ Diêm Á đi theo bên cạnh Trứng Lùn cũng cùng nhau cười rộ lên.

Đây không phải là loại người không có chuyện để nói mà cố phải tìm chuyện để nói trong truyền thuyết hay sao?

Còn may khi Tịch Lục đối mặt với Trần Giới, da mặt có thể dày đến trình độ bom nguyên tử cũng không đánh tan được, cho nên đối mặt với đám người Trứng Lùn cười nhạo, cậu cũng chỉ là trả về một ánh mắt, các cậu không hiểu tôi, tôi biết thế giới thiên tài luôn là cô độc.



Lần huấn luyện này cũng không phải là công khai, cho nên tới xem huấn luyện trừ Tịch Lục Trứng Lùn thì không có người khác, một cô bé khác của đội bơi lội cũng đã sớm tới rồi.

Cô giáo vốn là nhìn thấy ba người đến muộn đang muốn nổi giận, đột nhiên nhìn thấy Tịch Lục, cười rộ lên, nói: “Ồ, đây không phải là bạn học bị đánh hồi trước sao?”

Tịch Lục cảm thấy đầu gối mình không khỏi quá đau, ngay cả vết thương trên mặt vốn không quá đau cũng có chút cảm giác xé rách.

Cậu ngượng ngùng cười nói: “Em chào cô, chính là em.”

Cô giáo nhìn nhìn cậu, nói: “Khôi phục rất tốt, sau này để tâm một chút, phải vừa tự mình biết mình, cũng đừng thêm phiền toái cho trường học.”

Tịch Lục lại cảm thấy đầu gối mình trúng một mũi tên, hổ thẹn cúi đầu, trả lời: “Vâng, lần sau em nhất định chú ý.”

Cô giáo gật gật đầu, cuối cùng không nổi giận với Trần Giới các cô, nếu là bình thường đến muộn, phải ở trong bể bơi qua lại hai mươi lần mới được.

Ý của cô là Tịch Lục bọn họ muốn xem có thể, đừng ảnh hưởng tới huấn luyện là được, ngồi ở ngay bên cạnh.

Tịch Lục điên cuồng gật đầu, sau đó cùng Trứng Lùn ngồi ở trên ghế bên cạnh.

Trứng Lùn nói: “Hôm nay đi theo mày là đúng rồi, tao quá CMN có nhãn phúc rồi.”

Tịch Lục liếc mắt nhìn Trứng Lùn một cái, nói: “Không được nhìn Trần Giới.”

Trứng Lùn cả giận nói: “Cho dù tao không muốn nhìn, nó cũng phải xuống bể bơi, yên tâm, vợ bạn không thể đùa giỡn, tao vẫn tương đối chung thủy với loại hình mỹ nữ nảy nở như Từ Diêm Á.”

Tịch Lục ồ một tiếng, lại khôi phục bộ dáng cao ngạo lạnh lùng bình thường kia.

Trứng Lùn nghiến răng, nói: “Tịch Lục, nếu thái độ của mày đối với tao có thể như Trần Giới, vậy thì thật là đời này không còn tiếc nuối rồi.”

Tịch Lục nhìn quang cảnh bể bơi, lặng lẽ trả lời một câu: “Mày đang nằm mơ.”

Trứng Lùn không thú vị nhìn thoáng qua Tịch Lục, sau đó lại bày ra một khuôn mặt tươi cười nói tiếp: “Tịch Lục, vừa rồi mày đi về phía Trần Giới bằng vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt cực kỳ nghiêm túc chuyên chú, tao CMN còn thật sự tưởng là mày muốn đi thổ lộ, kết quả mày lại đi chọc cười! Cười chết anh trai tao rồi!”

Tịch Lục nhíu mày trả lời một câu: “Trứng Lùn, mày biến xa một chút, đừng tìm đánh.”

“Ố ồ ô, đâm chọt cảm thấy đau rồi phải không!” Trứng Lùn nói.

Tịch Lục không để ý tới Trứng Lùn, ánh mắt của cậu dừng ở Trần Giới đang làm công tác chuẩn bị, Trần Giới làm nóng người chính là ép ép chân bình thường, vặn eo một chút, nhưng rơi vào trong mắt Tịch Lục lại không giống nhau.

Trần Giới cao gầy dáng người thon dài, lúc ép chân chân dài càng thêm là thẳng tắp xinh đẹp, tóc đen thẳng chấm vai hơi nghiêng ở đầu vai, eo chuyển động, đường cong đẹp mắt của thắt lưng liền phác họa ra, hai nơi trước NGỰC lồi lên càng thêm kích thích người, Trần Giới làm xong động tác, kéo một cái dây thun từ trên tay xuống, sau đó vươn tay cuốn tóc lên, buộc chặt, giữa cổ loáng thoáng sợi tóc rơi xuống, lộ ra hình dáng phần gáy xinh đẹp.

Thật đẹp.

Tịch Lục giương mắt, nhìn Trần Giới, trong lòng mềm ra một mảnh thảo nguyên rồi.

Trứng Lùn đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lại nhét hai cục giấy dài mảnh vào trong hai lỗ mũi Tịch Lục.

Tịch Lục: “…”

Trứng Lùn: “Tao sợ mày chảy máu mũi.”

Tịch Lục: “…” Còn có thể để cho người ta im lặng làm một người đàn ông hay không!



Tác giả có lời muốn nói: Chúng tiểu yêu tinh, ba chương này cực dài, thỏa mãn các cô ( chẳng hề)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.