Yêu Thương Trao Em

Chương 23




Edit: susublue

Canh bí đao tôm khô trong nồi đang sôi sùng sục, nổi bọt trên lửa, toàn bộ những món đã nấu xong đã được bày ra đĩa rồi, những món Mộc Yên đều thanh đạm, khẩu vị nhẹ nhàng ngon miệng, ai nhìn vào cũng đều muốn ăn, nước miếng chảy ròng ròng.

     "Đã có thể ăn cơm được rồi hả?" Dung Lạc nghiêng đầu nhìn Mộc Yên, nhẹ giọng hỏi.

     Bởi vì cổ họng không phát ra được âm thanh nào nên Mộc Yên chỉ có thể gật đầu.

     Thức ăn được bày ra bàn, A Cửu thấy vậy liền đi gọi Dung Trạch và Dung Ngữ tới dùng cơm.

     Trên bàn cơm, hôm nay Dung Ngữ im lặng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Mộc Yên, cảm thấy mình nói sai nhưng lại không dám nói xin lỗi trước mặt Dung Lạc.

     Người như Dung Ngữ, có lời muốn nói nhưng không thể nói ra, chỉ có thể giấu ở trong lòng nên cảm thấy khó chịu muốn chết. Dung Trạch khinh bỉ nhìn Dung Ngữ, ý trên mặt rõ ràng: Ai kêu em nói lung tung, bây giờ khó chịu là đáng đời!

     Từ trước đến nay Mộc Yên luôn yên tĩnh, cho nên việc cô bị đau cổ họng không thể nói chuyện cũng không ai phát hiện. Gần đây Dung Lạc bận rộn chuyện hợp tác với gia tộc Bernard ở Italy nên cũng lơ đãng không để ý vẻ mặt khác thường của Mộc Yên.

     Bởi vì Mộc Yên bị phỏng ở cổ tay nên cô có thể kéo ống tay áo xuống để che, cô không muốn làm Dung Lạc lo lắng cho mình chỉ vì chút vết thương nhỏ này. Cô có thể cảm nhận được kể từ sau khi về nước Dung Lạc bận rộn hơn trước nhiều. Lúc trước anh ở nhà gần như cả ngày, chuyện của công ty thì dặn dò Cố Minh là được rồi. Nhưng bây giờ anh nhất định phải tự mình xử lý.

     Sau khi ăn cơm trưa xong, Dung Lạc nhận điện thoại rồi lại ra khỏi nhà. Anh hơi áy náy hôn Mộc Yên một cái, anh cũng biết gần đây mình bận rộn nên thời gian ở cùng với cô cũng ít đi, không có thời gian ở cùng cô nên anh thấy rất có lỗi.

     Mộc Yên nở nụ cười sáng rỡ với anh rồi đưa anh ra cửa.

     "Anh đi đây." Cửa sổ xe được kéo xuống, Dung lạc nhìn cô chăm chú qua lớp cửa kính.

     Mộc Yên mỉm cười, đôi môi tái nhợt giật nhưng cũng không nói được câu nào.

     "Muốn nói cái gì?" Anh hỏi cô.

     Mộc Yên lắc đầu một cái, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe Lamborghini màu trắng dần dần biến mất trước mắt thì cô mới nhíu mi đặt tay lên cổ họng. Vừa rồi cô muốn nói là 'Trên đường cẩn thận, buổi tối em chờ anh về nhà.' Dù cô cố gắng lên tiếng nhưng cổ họng lại đau rát tê liệt. Cứ như vậy đành phải kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ thật lâu, làn gió cuối thu thổi qua làm rối loạn mái tóc dài của cô.

     "Lạc Lạc..." Đôi môi Mộc Yên giật giật nhưng vẫn không phát ra được âm thanh gì.

     Vào xế chiều.

     Chuẩn bị xong tư liệu phỏng vấn Tạ Lam, Mộc Yên đang muốn đi ra khỏi phòng làm việc thì liền nhìn Lưu Nhân Nhân đi tới, "A Yên, cuộc phỏng vấn vào chiều hôm nay tạm thời hủy bỏ."

     Mộc Yên dừng lại, nhìn Lưu Nhân Nhân một cái rồi gật đầu, ý bảo cô biết rồi. Bởi vì vẫn không thể nào nói chuyện nên Mộc Yên cũng định thương lượng với Cao Nghị thử xem có thể hủy bỏ buổi phỏng vấn hay không, diễn:dàn~llequysdoon nhưng bây giờ thì cô không cần đi xin phép nữa rồi.

     Nhân viên tòa soạn tiểu Trần vốn đã chuẩn bị cùng Mộc Yên rất không vui, cau mày hỏi "Nhân Nhân, đã chuẩn bị xong rồi sao buổi phỏng vấn lại đột nhiên hủy bỏ."

     "A, là như vậy. Chiều hôm nay Phó Cục Trưởng Tạ Lam có hẹn với người khác cho nên chỉ có thể đẩy lùi buổi phỏng vấn."

     "Cuộc hẹn quan trọng lắm sao? Còn quan trọng hơn buổi phỏng vấn tuyên truyền cho mình ư?"

     Duy Duy đứng ở một bên đẩy mắt kiếng trên sống mũi, nói: " Phó Cục Trưởng Tạ Lam cũng là phụ nữ, ngoài công việc còn có đời sống tình cảm của mình."

     Không còn vẻ mặt oán trách như lúc nãy nữa, tiểu Trần cảm thấy kỳ quái hỏi "Hai người nói xem Phó Cục Trưởng Tạ Lam cũng đã 26 tuổi rồi mà sao vẫn không nói cô ấy đính hôn vậy? Không phải phụ nữ xuất thân thế gia sẽ đính hôn rất sớm sao? Không phải lần này hủy bỏ buổi phỏng vấn là để đi hẹn hò đó chứ."

Duy Duy bình tĩnh nói, "Rất có thể."

     " Phó Cục Trưởng Tạ Lam là người muốn cái gì có cái đó, ngồi vững vàng trên ba chữ Bạch Phú Mỹ[1] này. Nhưng sao lại không nghe nói đến những người đàn ông mà cô ấy hay lui tới vậy?"

[1] Bạch Phú Mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt

     "Nhà họ Tạ và Nhà họ Dung luôn có quan hệ tốt, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt [2], sao Nhà họ Tạ có thể buông tha cái núi dựa lớn như Nhà họ Dung mà cho Tạ Lam lựa chọn đối tượng đính hôn khác chứ?"

[2] Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: ý nói làm quan ăn lộc vua, gần gũi người có thế lực nên được lợi trước.

     Tiểu Trần mơ ước tiếp tục nói, "Dù thế nào thì đàn ông của Nhà họ Dung đều tuấn mỹ và có thực lực, Dung Ôn đã kết hôn, Dung Tề cũng đã đính hôn với Hách tiểu thư, cũng chỉ còn lại Dung Lạc và..."

     "Bộp!" Âm thanh tài liệu rơi xuống đất ngắt ngang cuộc nói chuyện hăng hái của hai người.

     Duy Duy và tiểu Trần cùng quay đầu lại, ngồi xổm xuống nhặt tài liệu rơi đầy đất cho Mộc Yên.

     Mộc Yên nhặt tờ giấy lên, phủi bụi bặm bám dính rồi khàn giọng ho khan. Tiếng ho trầm thấp làm cho Lưu Nhân Nhân cau mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lo lắng hỏi "A Yên, có phải là bị cảm rồi không?"

     Mộc Yên lắc đầu một cái, cầm toàn bộ tài liệu đi đến phòng photo.

     "Cô ấy sao vật?" Tiểu Trần nghi ngờ, mặc dù bình thời Mộc Yên cũng rất yên tĩnh, lạnh lùng nhưng rõ ràng hôm nay trông cô có chút tiều tụy.

     "Không biết." Duy Duy bĩu môi.

     Rồi sau đó hai người chia nhau ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Giấy trắng in đầy chữ màu đen từ từ rơi xuống trong máy in. Mộc Yên kinh ngạc nhìn nhìn tờ giấy bị lộ ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh giống như bình thường, không hề phập phồng chút nào. Nhưng thường thì ngoài mặt càng tỉnh táo bao nhiêu trong lòng lại dậy sống bấy nhiêu.

     Một tiếng ‘Tinh’ vang lên, bởi vì giấy trắng trong máy in đã hết nên mới phát ra tiếng kêu chói tai như vậy.

     Mộc Yên đứng dậy, vừa định xoay người đi lấy giấy trắng thì có một bàn tay to lộ rõ khớp xương đưa xấp giấy trắng tới. Cô ngước mắt nhìn rồi híp mắt lại, bởi vì không thể nói chuyện nên chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

     "Có người tìm cô." Cao Nghị nhìn Mộc Yên rồi thờ ơ nói một câu, sau đó đi về phía phòng trà "Ở cửa tòa soạn báo." Trước khi đi còn không quên nói thêm một câu.

     Sau giờ trưa, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào dáng người thon dài, bớt đi vẻ kiêu ngạo khó bảo của thường ngày, Mộc Yên đột nhiên cảm thấy Sở Hoán đã thay đổi rất nhiều.

     Cả người mặc tây trang màu đen, cà vạt cũng là màu xanh đen, anh ăn mặc đặc biệt trang nghiêm, giữa lông mày đầy vẻ u sầu.

Lúc nhìn thấy Mộc Yên anh mới miễn cưỡng mỉm cười, "Anh tới đón em qua đó."

Khuôn mặt lạnh nhạt đầy vẻ nghi hoặc, Mộc Yên không hiểu nhìn anh. Sở Hoán nhíu mi, "Dù thế nào thì em cũng nên tham dự tang lễ của Mộc Quốc Hồng."

Mộc Yên kinh ngạc, bây giờ cô mới nhớ tới hôm nay là ngày hạ táng Mộc Quốc Hồng.

"Ngoại trừ tham gia tang lễ của ông ta, Mộc Quốc Hồng còn ủy thác cho luật sư của ông ta hoàn thành việc chuyển giao di sản, em phải ký tên lên đó." Sở Hoán nhìn cô, sắc mặt rất nghiêm trọng.

Mộc Yên đứng im thật lâu, trên mặt vĩnh bình tĩnh như trước, giống như cô đang suy nghĩ coi có nên đi qua đó hay không.

"Chắc là của em." Sở Hoán vươn tay đưa điện thoại di động màu bạc cho Mộc Yên, rồi nói với cô, "Lần trước rơi ở trong xe anh."

     Mộc Yên nhận lấy điện thoại, màn hình sáng lên, cô nhìn thấy trên đó hiển thị hơn mười cuộc gọi nhỡ của Dung Lạc, còn có năm tin nhắn. Theo như nhật ký cuộc gọi thì những cuộc gọi này là vào mấy ngày trước khi Dung Lạc không tìm được cô, nhìn danh sách nhật ký này Mộc Yên đột nhiên cảm nhận được vẻ nóng nảy của Dung Lạc. Anh quan tâm mình như thế, chạy khắp nơi chỉ vì muốn tìm cô, cô có lý do gì để không tin tưởng anh. Mặc dù không muốn để ý đến quan hệ của anh và Tạ Lam nhưng thật ra thì cô  biết trong lòng mình vẫn rất để ý. Nhưng khi cô nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ này thì trái tim lại dâng lên cảm giác áy náy, cực kỳ áy náy với Dung Lạc. Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy, sao lại đi lo nghĩ về quan hệ của anh và Tạ Lam? Lớp băng tuyết vẫn chất chứa trong lòng đột nhiên tan hết, môi của cô hơi nhếch lên.

     Sở Hoán đột nhiên nhìn thấy tâm trạng Mộc Yên lên thì tiếp tục nói, "Tiểu Yên, chúng ta đến tham gia tang lễ của Mộc Quốc Hồng một chút đi."

     Mộc Yên gật đầu một cái, cô chỉ vào phòng trực của tòa soạn báo, ý bảo Sở Hoán là mình đi xin phép rồi sẽ quay lại.

     "Đi đi, anh ở đây chờ em." Sở Hoán nhìn cô dần dần đi đến gần tòa soạn báo thì mở cửa xe rồi ngồi vào trong đợi cô.

     Mộc Yên viết xong đơn xin nghỉ, đưa cho Cao Nghị rồi liền đi thẳng ra khỏi cửa.

     Cao Nghị ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, cảm thấy bất đắc dĩ, "Có phải trong mắt cô nhóc này không có mình hay không, anh còn chưa nói đồng ý cho cô nghỉ mà cô đã đi thẳng ra ngoài rồi."

     Lần này Mộc Yên vẫn nhớ lời dặn dò của Dung Lạc, có chuyện gì thì nhất định phải nghĩ đến anh. Cô đi tham gia tang lễ của Mộc Quốc Hồng, nhưng cô hi vọng Dung Lạc đi cùng cô.

     Lúc đứng chờ thang máy ở lầu hai, Mộc Yên lấy điện thoại di động ra đang muốn gọi điện thoại, nhưng lại phát hiện một chuyện khó giải quyết, cô mất tiếng, cổ họng vốn không thể phát ra được âm thanh nào. Vốn định nhắn tin cho Dung Lạc nhưng cô sợ làm chậm trễ cuộc họp của Dung Lạc. Đúng vào lúc này cô  nhìn thấy chị Trương đang quét dọn đại sảnh, đầu thoáng xuất hiện một ý tưởng.

     Lấy giấy bút từ trong cặp quai chéo ra, cô nhanh chóng viết một đoạn văn. Đại khái là cổ họng của cô gặp chút vấn đề, muốn chị ấy giúp cô gọi một cú điện thoại.

     Trương Kiệt là người rất tốt, có chút lo lắng hỏi thăm Mộc Yên, "Có chuyện gì mà lại bị như vậy? Có phải bị cảm hay không. Muốn đi khám bác sĩ không."

     Mộc Yên mỉm cười, ý bảo cô không cần lo lắng.

     Năm nay chị Trương mới vừa 27 tuổi, ly hôn nên một mình nuôi con rất không dễ dàng, chị ấy phụ trách làm vệ sinh phòng làm việc của Mộc Yên. Trong lòng chị, mặc dù cô nhóc này lạnh lùng không nói nhiều nhưng vẫn rất tốt, cô không hề khinh bỉ và ghét bỏ cô giống như những người phụ nữ khác đối xử với chị, Mộc Yên chưa từng dùng ánh mắt chán ghét để nhìn chị.

     Mộc Yên nhấn dãy số điện thoại mà mình đã thuộc lòng ra rồi đưa cho chị Trương, bởi vì mở loa ngoài nên Mộc Yên cũng có thể nghe rất rõ ràng cuộc trò chuyện.

     Nhưng gọi mãi vẫn không có ai nghe điện thoại, Mộc Yên cau mày, cảm thấy có thể Dung Lạc đang đi họp, nếu không thì đang có chuyện rất quan trọng. Mộc Yên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn chị Trương, dienxdafnlleqsuydoon cô đang muốn ngắt điện thoại thì vào lúc này màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, điện thoại đã được kết nối. Mộc Yên liếc mắt nhìn chị Trương, ý bảo chị có thể nói chuyện.

     "Xin hỏi ngài là Dung tiên sinh sao? ..." Vì muốn giấu nên Mộc Yên chỉ nói cho chị Trương biết họ của anh là Dung.

     Nhưng chị Trương còn chưa nói hết đã bị đối phương ngắt lời, "Cô muốn tìm Dung Lạc sao?" Một giọng nữ dịu dàng khiến cho Mộc Yên ngơ ngẩn, chị Trương thì không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng giọng nói này lại quá quen thuộc với Mộc Yên, đối phương là Tạ Lam.

     Tạ Lam ngồi trên ghế sa lon, thấy đối phương im lặng thì có chút nghi ngờ không hiểu, cô mới vừa đến phòng làm việc Dung Lạc thì liền nghe thấy điện thoại của anh reo.

     "Nếu như cô có chuyện gì thì lát nữa có thể gọi lại?" Liếc mắt nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, Tạ Lam tiếp tục nói, "A Lạc còn đang ngủ, bây giờ không thể nghe điện thoại."

     Chỉ trong nháy mắt sắc mặt Mộc Yên tái nhợt như tờ giấy. Chị Trương nhìn sắc mặt cô thì cũng hiểu được phần nào.

     "Cô có chuyện gì sao? Chờ anh ấy tỉnh thì tự gọi điện thoại lại cho cô có được không?" Mới vừa giải quyết được một vụ án tranh cãi mang tính hình sự nên đầu óc của Tạ Lam chút loạn.

     "Không, không cần." Nhìn tờ giấy Mộc Yên viết, chị Trương lại ấp a ấp úng nói, "Đừng, đừng nói cho anh ta biết tôi gọi điện tới." Sau đó Tạ Lam liền nghe thấy âm thanh ‘Tin tin tin’ ngắt kết nối của điện thoại.

     Tạ Lam cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc là người phụ nữ nào mà lại có thể gọi vào điện thoại của Dung Lạc.

     "Tiểu Yên?" Chị Trương trả điện thoại cho Mộc Yên, có chút lo lắng nhìn cô. Rõ ràng điện thoại đã được kết nối, tại sao Mộc Yên còn nói không muốn đối phương biết.

     Đôi môi tái nhợt nặn ra một nụ cười vô lực, cô nhanh chóng khôi phục vẻ tỉnh táo, trên mặt đầy vẻ biết ơn nhìn chị Trương rồi sau đó lại xoay người đi vào thang máy.

     Chị Trương ngây người, rốt cuộc cô nhóc này bị làm sao vậy?

     Bên trong thang máy trống rỗng, ánh đèn trong trẻo, lạnh lùng nóng rực chiếu vào khuông mặt cực kỳ tái nhợt của Mộc Yên.

     Không có gì đúng không? Cô nín thở ép mình không được suy nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trống rỗng. Các đốt ngón tay cầm điện thoại cũng trắng bệch, lúc đi ra thang máy cô rút dây sạc điện thoại ra rồi sau đó bỏ cả dây sạc và điện thoại vào trong túi xách.

     Ngón tay cuốn lấy lọn tóc đen nhánh xõa xuống trên vai, cô  nhớ là trước kia Dung Lạc rất thích làm động tác này. Trên ngón tay trắng nõn là lọn tóc dài đen nhánh, cuốn quanh, dây dưa mãi như không bao giờ chia lìa.

     Mộc Yên không cẩn thận đụng vào vết thương trên cổ tay, cô  đau nên hít vào một hơi.

     Trên khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt cô tái nhợt đến mức khiến người ta đau lòng. Mắt của cô cũng không còn đen nhánh nữa mà lại ngân ngấn nước.

     Bọn họ gặp mặt rồi, bây giờ đang ở chung một chỗ. Cô không muốn nghĩ nhiều nhưng trái tim lại buồn buồn. Vết phỏng trên cổ tay có đau đến đâu cũng không bằng cảm giác đau đớn trong lòng, nó đè nén khiến cô sắp hít thở không thông. Cô chưa từng có cảm giác đau đớn như vậy, cảm giác này còn đau hơn gấp trăm so với lúc trước bị đạn bắn xuyên qua xương bả vai. Cô  tự cho là mình đã mạnh mẽ đến mức nỗi đau nào cũng có thể chịu được. Bị quá nhiều vết thương trên da thịt nên cô đã không còn e ngại chút nào, nhưng loại đau đớn đến từ buồng tim lại làm cho cô không thể chống đỡ nổi.

Khuôn mặt xinh xắn mất đi vẻ sáng rỡ, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Đi ra khỏi cửa tòa soạn báo, gió lạnh cuối thu làm cho cô nhịn không được rùng mình một cái.

Ngón tay trắng nõn xoa nhẹ xâu chuỗi Hồng Ngọc trên cần cổ thon dài, môi cô hơi động đậy, Lạc Lạc, em đã rất nghe lời, anh kêu em dù làm chuyện gì thì cũng phải nói với anh trước, em đã muốn nói cho anh nghe nhưng bây giờ anh lại không có thời gian để nghe. Cuối cùng bởi vì mất giọng nên cô không phát ra được âm thanh gì.

Lởi nói lạnh lẽo mang theo đầy cảm giác thất vọng, cuối cùng tiêu tán trong gió thu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.