Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 7: Khoảng cách, tiến thêm một bước




-Cô biết sòng bạc ở đâu sao?

Sau khi hai người rời khỏi rạp chiếu phim, Tả Đăng Phong hỏi.

-Biết chứ! Lúc trước tôi đã từng qua đó !

Kỷ Toa chìa tay vời một cỗ xe kéo. Một lát sau có 1 chiếc xe kéo đi tới.Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tả Đăng Phong được ngồi xe kéo.Sau khi xuống xe,hắn cho hán tử kéo xe thêm 2 phân tiền bởi vì Thập Tam cũng đang ngồi trên xe.

-Đây là sòng bạc do một môn đồ trong Thanh bang của Đỗ Nguyệt Sinh mở. Nó cũng xem như là 1 sòng bạc khá lớn ở bến Thượng Hải này.

(Thang bang :tên một tổ chức phản động ở vùng nam bắc Trung Quốc)

Sau khi xuống xe Kỷ Toa chỉ cho Tả Đăng Phong toà nhà cao 6 tầng nằm trong con đường phía bắc. Bức tường bên ngoài của sòng bạc này dùng đèn nê ông màu vàng trang trí thành những khối kim nguyên bảo sáng lập loè khiến cho người ta vừa mới nhìn qua thì lòng tham đã nổi dậy.

-Đỗ Nguyệt Sinh là ai?

Tả Đăng Phong hỏi.

-Là người đứng đầu của Thanh bang.Là một người yêu nước luôn trợ giúp chúng tôi kháng Nhật.

Kỷ Toa thành thực trả lời.

Tả Đăng Phong nghe xong cũng nói thêm gì nữa. Hắn ngẩng đầu xem xét xung quanh, sau một đó hắn chỉ cho Thập Tam một máng nước nằm trên mái nhà của 1 ngôi nhà hai tầng. Thập Tam chạy tới rồi nhảy phốc lên trên đó,sau đó nằm yên chờ đợi.

-Con mèo này quả thật rất hiểu ý anh đấy.

Kỷ Toa cất bước đi tới sòng bạc.

-Nó không phải mèo.

Tả Đăng Phong đi theo sau.

-Vậy nó là thứ gì?

Kỷ Toa cũng không quay đầu lại hỏi.

-Tôi không biết.

Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

Hai bên của sòng bạc trái có 2 tượng động vật được điêu khắc từ đá màu vàng. Ban đầu Tả Đăng Phong cứ tưởng là sư tử, nhưng sau hắn mới phát hiện ra đó là 2 con Tỳ Hưu. Trong truyền thuyết,Tỳ Hưu là 1 thần thú tham tài, phù trợ tài lộc bất chính cho nên thông thường những người làm ăn bất chính mới cung phụng nó. Những người làm ăn đàng hoàng chính đáng không ai thích Tỳ Hưu.Bởi vì Tỳ Hưu phù trợ con đường tài lộc bất chính nhưng cũng làm cho người ta bị giảm thọ. Những điều này hắn đã được đọc trong điển tịch của Đạo gia "Động Huyền Linh Bảo Định Quan Kinh" do Kim Châm tặng hắn.

Còn chưa bước vào cửa nhưng Tả Đăng Phong đã nghe thấy những tiếng la ó nhốn nháo.Sau khi đẩy cửa bước vào, ngay lập tức Tả Đăng Phong có cảm giác như mình đang đi lạc vào một chợ bán thức ăn. Toà nhà này rõ ràng được xây dựng với mục đính chính là mở sòng bài.Lầu một là một đại sảnh đường, bên trong có đặt hơn 10 sới bạc. Xung quanh mỗi một sới bạc đều có rất đông con bạc bu xung quanh đang hô rất sôi nổi "Tài","Xỉu"; rất nhiều người hút thuốc lá khiến cho không khí trong sòng bạc rất ô nhiễm,làm cho ánh sáng từ những ngọn đèn trở nên mờ mịt.

Sau khi vào cửa,Tả Đăng Phong vẫn đứng lại quan sát.Hắn không quan sát những ván bài trên chiếu bạc mà hắn nhìn chính những con bạc. Trang phục của những người này không giống nhau, nhưng thần sắc đều có vẻ phấn khởi gấp gáp. Người thắng thì cười lớn, người thua sẽ lớn tiếng chửi đổng. Giữa hai chiếu bạc cũng có 1 khoảng nhất định khiến cho con bạc của 2 bên không động chạm gì nhau.Qua kẽ hở trong chiếu bạc có thể nhìn thấy không ít những người phụ nữ mặc trang phục đỏ viền xanh đang lượn lờ xung quanh.Chắc hẳn bọn họ là những gái gọi hạng sang. Bọn họ đến đây không phải để đánh bạc mà vì muốn nhân cơ hội này để kiếm tiền bởi vì đám cờ bạc sau khi thắng tiền đều tiêu pha rộng rãi. Ngoài ra quanh mỗi sới bạc cũng có mấy người đàn ông mặc đồ đen. Chắc hẳn đó là đám tay chân dùng để duy trì trật tự.

Tả Đăng Phong đích thực đã được mở rộng tầm mắt. Nhưng loại kiến thức mới này cũng không mấy đàng hoàng.Khi đến đây, hắn được chứng kiến sự tham lam đáng ghê tởm của con người. Đám người này thèm thuồng vật chất, phóng đãng đến không biết tiết chế. Đám con bạc đang bu lại xung quanh 10 sới bạc khiến Tả Đăng Phong nghĩ tới đám ruồi bọ bu xung quanh xác thối, mỗi 1 sới bạc là 1 khối thịt thối, mỗi 1 con bạc là 1 con ruồi. Đám gái gọi đã đánh mất đi lòng tự tôn và nhân cách của người phụ nữ cũng là những khối thịt thối. Mùi hôi thối do bọn họ phát ra thu hút đám ruồi bọ tới thưởng thức, cũng cùng lúc đó những người phụ nữ này cũng đang thưởng thức những con bạc.

-Đi thôi! Lên lầu 2 đi!

Kỷ Toa kéo tay của Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cũng định thần lại rồi bước lên lầu hai. Chỗ rẽ của lầu hai cũng có tay chân đứng gác. Sau khi kiểm tra tiền bạc của Kỷ Toa, bọn chúng muốn kiểm tra thùng gỗ của Tả Đăng Phong.Tả Đăng Phong cũng không tính toán, cũng mở thùng gỗ cho bọn họ kiểm tra. Nhưng khi đối phương vươn tay muốn chạm vào cục gạch bụi bặm bên trong, Tả Đăng Phong đưa tay ngăn lại sau đó dùng hai đồng đại dương đút lót để lên lầu.

-Anh vì sao lại muốn mang theo cục gạch này ?

Kỷ Toa vì tò mò mà truy hỏi. Trung thùng gỗ của Tả Đăng Phong ngoại trừ mấy bộ nội y để thay cũng chỉ còn 1 cục gạch bám đầy bụi.

Tả Đăng Phong cười cười không trả lời. Nếu như vừa rồi 2 ngón tay của đám lâu la kia mà chạm vào cục gạch, hắn sẽ không ngần ngại giết bọn họ. Đây là đồ do vợ hắn để lại cho hắn, nên trừ hắn ra không ai được sờ vào.

Trên lầu 2 cũng có 1 đại sảnh, nhưng số chiếu bạc ít đi nhiều. Đại sảnh được chia thành 4 khu vực : Đông, Tây, Nam, Bắc, theo thứ tự là mạt chược, bài cửu, xí ngầu, bài cào. Trang phục của những con bạc ở đây có vẻ tươm tất hơn nhiều. Bọn họ chỉ chuyên tâm vào chuyện đánh bạc. Không 1 tiếng náo động, hơn nữa chỉ chấp nhận giao dịch bằng tiền mặt, không nhận thẻ đánh bạc. Ở đây không có gái gọi lởn vởn xung quanh vì những ván bài này không cho phép có người đứng ngoài quan sát.

-Tôi cũng không mang theo nhiều tiền, chỉ có thể chơi ở đây! Anh chơi cái gì?

Kỷ Toa hỏi.

-Tôi chả biết gì cả.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Hắn sống ở 1 làng chài, gia cảnh bần hàn. 3 đồng đại dương được trả khi đi làm công còn phải sử dụng cho sinh hoạt, không có tiền dư để đánh bạc, cho nên hắn chưa bao giờ tiếp xúc với bài bac. Quan trọng hơn là hắn cũng không thích tính không xác định của chuyện cờ bạc. Hắn hi vọng bản thân có thể quyết định phương hướng phát triển của sự việc. Cho dù vẫn chưa hiểu rõ chân tướng đằng sau,nhưng hắn không muốn có cảm giác không thể làm gì mà chỉ biết cắm đầu mong chờ vận may.

-Vậy anh đến đây làm gì.

Kỷ Toa nghe xong bèn lắc đầu cười hỏi.

-Ngắm cảnh.

Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.

-Ở đây có gì đẹp mà xem.

Kỷ Toa bật cười. Nàng mới lần đầu nghe nói có người bước vào sòng bạc làm để ngắm cảnh.

-Tôi nghe người ta nói "10 lần đánh bạc 9 lần thua" và "10 lần đánh bạc 9 lần bị lừa" nhưng tôi cảm thấy chuyện không phải như thế vì ít nhất cũng phải có nửa phần thắng chứ. Hiện tại tôi rốt cuộc đã biết chuyện không phải như vậy. Người phụ nữ mặc đồ đỏ ở bàn phía nam đang gian lận. Những người khác 1 lần chỉ lấy 1 con bài mạt chược, cô ta lại lấy đến 2 con. Người đàn ông râu ria lún phún kia đang cũng đang gian lận. Trong tay áo của anh ta giấu rất nhiều lá bài.

Tả Đăng Phong thuận miệng nói ra. Phản ứng nhanh gấp 9 lần người bình thường khiến hắn có thể thấy rõ ràng những động tác mà những người kia cho là "nhanh như chớp".

-Ở đây nếu giở trò gian trá* sẽ bị chặt tay đấy.Anh cũng đừng đứng ở đây. Xí ngầu có vẻ dễ. Tới chơi vài ván đi!

Kỷ Toa kéo Tả Đăng Phong đi tới khu Tây Nam.

(Lão thiên trong tiếng Tàu : là 1 từ lóng dùng để chỉ những kẻ lừa gạt. Nếu lừa gạt có tổ chức thì được gọi là thiên môn

« Lão thiên » xuất phát từ 1 điển tích của triều Thanh. Khi đó có 1 tú tài trên đường lên kinh ứng thí gặp phải cường đạo bị cướp sạch tiền tài. Sau đó y giả dạng là thân thích của 1 vị đại quan trong kinh thành trên đường hồi kinh gặp phải cường đạo. Y yêu cầu tri huyện phái binh truy đuổi. Tri huyện tưởng thật vừa nịnh nọt an ủi hắn, vừa phái binh truy bắt. Sau này khi y lên đường còn tặng tiền với ý đồ hối lộ muốn tạo quan hệ với vị "đại quan" do tú tài hư cấu. Người tú tài này lúc này đã nhìn thấu nhân tâm bèn bỏ thi rồi tổ chức 1 nhóm những tú tài thi không đậu thành 1 tổ chức lừa gạt. Tổng cộng đã gây ra trên 1000 vụ, gây thiệt hại tổng cộng cả 1000 lượng vàng. Sau này y được tôn xưng làm tổ sư của những kẻ lường gạt, còn được đặt danh hiệu là "Lão thiên".)

Chiếu bạc ở đây đều có ghế ngồi. Hai người tìm chiếu bạc còn trống rồi ngồi xuống, Tả Đăng Phong sau khi ngồi xuống thì bên cạnh có 1 người phụ nữ trung niên nhìn hắn với vẻ coi thường rồi bỏ đi. Đi rất hay, thùng gỗ rốt cuộc cũng có chỗ để.

-Ba hột xí ngầu, dưới 10 nút là xỉu, trên 10 nút là tài.

Kỷ Toa giải thích cho Tả Đăng Phong.

Kỷ Toa vừa dứt lời, nhà cái đã đổ xong chuông gỗ chỉ chờ đặt cược.

-Mua gì đây?

Kỷ Toa hỏi Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong nghe xong bèn lắc đầu. Hắn không nói chuyện vì chuông gỗ được đậy kín, không thể nhìn mà chỉ có thể nghe.

Liên tục chục ván.Tả Đăng Phong vẫn không đặt cược, Kỷ Toa cũng mua rất tuỳ tiện, thắng thua đang bằng nhau.

-Đừng mua tài, mua xỉuđi! Lần này là 3 con 2!

Tả Đăng Phong đã nghe rõ quy luật bèn ngăn cản Kỷ Toa đặt cược.

Kỷ Toa nghe xong bèn tỏ ra ngạc nhiên.Nhưng nàng cũng không mua nhỏ, mà đặt hai đồng đại dương bỏ vào khu màu vàng nhỏ nhất trong chiếu bạc.

Khi mở chuông gỗ, ba con hai.

-Lần này sao thắng nhiều vậy?

Tả Đăng Phong ngạc nhiên khi nhìn thấy nhà cái đẩy lại hơn 3 chục đồng đại dương.

-Ba con giống nhau là "tiểu báo", tỉ lệ đặt 1 ăn 18.

Kỷ Toa giải thích.

-Người anh em, lần này thì sao.

Làm nhà cái là 1 tráng hán tuổi hơn 40.

-1, 1, 6.

Tả Đăng Phong cười nói.

Mở chuông gỗ, đúng là 1, 1,6. Mọi người xung quanh ồ lên. Nếu như Tả Đăng Phong chỉ nói là tài hay xỉu cũng chẳng có gì lạ, mà quan trọng là hắn nói chính xác số nút của 3 con xúc xắc.

Ván thứ ba, mười con bạc ngồi cùng bàn đều chờ Tả Đăng Phong đặt cược.

-Một.

Tả Đăng Phong liếc nhìn nhà cái rồi cười nói.

-Vậy mấy con phía sau thì sao?

Có con bạc truy vấn.

-Đúng 1 nút.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

Ba con xí ngầu thì ít nhất cũng phải ba điểm, Tả Đăng Phong nói chỉ có 1 nút khiến mọi người cũng không cho là đúng.Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện họ mua ảnh hưởng đến chuyện bọn họ mua xỉu.

Mở chuông gỗ quả thực là 1 điểm. Bởi vì ba con xì ngầu nằm chồng lên nhau. Người đổ xí ngầu này quả thực là 1 cao thủ.

Liên tiếp bảy ván, mỗi ván Tả Đăng Phong đều có thể nói chuẩn xác số nút. Đám con bạc từ những bàn khác cũng phải quay sang hô lên với vẻ ngạc nhiên, còn nhà cái lúc này đã đầm đìa mồ hôi.

Tả Đăng Phong cảm thấy đã chẳng còn gì thú vị.Nhưng khi hắn vừa muốn bỏ đi,hắn phát hiện thùng gỗ đã bị đặt xuống đất, chỗ ngồi đã bịngười phụ nữ mập mạp lúc trước chiếm mất.

-Ba con sáu.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói ra ba con số. Mọi người lập tức điên cuồng đặt cược. Vì "tiểu báo" vô cùng khó ra nên tỉ lệ bồi rất cao. Tất cả mọi người gần như có suy tính được ăn cả ngã về không, kể cả người phụ nữ mập mạp kia cũng thế. Ngay cả vòng tai cô ta cũng tháo xuống.

Sau khi nói ra 3 con số, Tả Đăng Phong lập tức đứng dậy cắp theo thùng gỗ. Sau khi mở chuông, những âm thanh tuyệt vọng của những con bạc truyền đến. Ba con xí ngầu đổ 1, 3, 4. Tất cả mọi người thua sạch, nhà cái đại thắng.

-Tôi cố ý nói sai bởi vì tôi không thích cô.

Sau khi đi ngang qua người phụ nữ mập mạp đó,hắn cười cười rồi nói sau đó đi về phía cầu thang. Sau lưng hắn truyền đến những tiếng mắng 'Con mụ béo đáng chết!','Đồ sao chổi!' 'Con bà cái con mụ này!'.

-Ha ha ha ha.

Tả Đăng Phong nghe xong bèn cười ra thành tiếng.

-Sao anh lại xấu tính như vậy?

Kỷ Toa vừa đi theo hắn lên trên vừa hỏi.

-Tôi ghét cô ta.

Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Hắn đến để chơi chứ không phải vì muốn thắng tiền.

-Đúng rồi, chuyện tôi nói với cô cô phải làm hết sức! Tối mai tôi đi rồi.

Tả Đăng Phong vẫn không quên chuyện chính sự.

-Cổ Chính Xuân đã đi làm.

Kỷ Toa nghiêm túc gật đầu.

-Cô có biết sử dụng những trang bị dùng để hô hấp dưới nước không?

Tả Đăng Phong hỏi lại.

-Tôi chưa dùng lần nào! Nhưng anh yên tâm! Có người đã từng dùng qua! Chúng ta nhất định sẽ dạy anh làm sao để sử dụng.

Kỷ Toa gật đầu nói.

-Đi! Lên lầu trên xem 1 chút!

Tả Đăng Phong đi lên cầu thang tới lầu 3.

-Tiền đã thua sạch túi rồi! Làm sao lên đây?

Kỷ Toa bật cười. Nàng phát hiện Tả Đăng Phong cũng có điểm rất thú vị. Chỉ bởi vì hắn ghét người phụ nữ béo kia mà hắn làm hại tất cả mọi người thua tiền, ngay cả nàng cũng thua cháy túi.

-Đi lên tầng sáu cần bao nhiêu tiền?

Tả Đăng Phong hỏi.

-Cần ít nhất một vạn đồng đại dương.

Kỷ Toa gật đầu nói.

-Tôi có! Đi nào!

Tả Đăng Phong đi lên cầu thang, khi gặp kiểm tra bèn lấy ra 1 tấm kim phiếu 1000 lượng. 1000 lượng hoàng kim cũng tương đương với mấy vạn đồng đại dương.

Càng lên cao càng thấy có ít người đang đi lên, nội thất trong phòng cũng càng trở nên xa hoa, vật dụng được trang trí cũng đầy đủ hơn nhiều. Thuốc lá rượu ngon miễn phí muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Lên đến tầng năm thì có ghế lô. Sau mỗi ghế lô đều có 1 cô gái xinh đẹp đang đứng.

-Mấy cô gái nàng đứng đây làm gì thế?

Tả Đăng Phong tò mò hỏi.

-Không rõ lắm! Tôi rất ít khi đến đây.

Kỷ Toa lắc đầu nói.

Lên tới tầng 6.Tả Đăng Phong nhớ tới năm đó khi hắn tới phía Đông Bắc của Trung Quốc. Khi đó hắn gặp những người đói kém đến độ phải bán cả con cái để đổi lấy đồ ăn. Đã từng có người nói cho hắn biết những cô bé này đều bị bán tới phương Nam. Trong số mấy cô gái đứng đây cũng có mấy cô bé tuổi chỉ chừng Thập Tam-14 tuổi, trang phục trên người khá hở hang. Tả Đăng Phong nhìn qua bèn quay người xuống lầu.

-Đỗ Nguyệt Sinh có đúng là người yêu nước hay không?

Khi Tả Đăng Phong rời khỏi sòng bạc, hắn nhíu mày hỏi.

-Phải! Y là phần tử tích cực kháng Nhật! Hàng năm y đều tài trợ cho Đảng của chúng ta rất nhiều tiền!

Kỷ Toa nói.

-Mở sòng bạc, lại dày vò mấy cô bé mà vẫn được xem là 1 phần tử yêu nước sao?

Tả Đăng Phong chất vấn.

-Thực tế, y chính là đại ca của đám lưu manh. Nhưng chỉ cần y kháng Nhật, y chính là một phần tử yêu nước.

Kỷ Toa nghiêm túc trả lời.

-Ai nói điều này?

Tả Đăng Phong vẫy tay gọi Thập Tam. Thập Tam lập tức nhảy xuống đi theo bên cạnh

-Đây là tôn chỉ của Quốc Dân đảng chúng tôi.Bát Lộ quân cũng nói chỉ cần kháng Nhật thì ai cũng là bạn của chúng tôi.

Kỷ Toa thành thật trả lời.

-Không biết tôi điên hay thế giới này điên mất rồi! Tôi không cần cô giúp trang bị cần thiết nữa. Tôi sẽ đi ngay bây giờ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.