Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 20: Chia tay, mối quan hệ vừa gần vừa xa




- A!

Ngọc Phật nghe vậy liền nhíu mày quay đầu lại.

- Địa thế nơi này hiểm ác cực kì phong bế, hoàn cảnh này rất dễ sinh ra tà vật, trước tiên đẩy nó đi đã.

Tả Đăng Phong nói.

- Đạo là vô cực, thanh địch càn không, phá!

Ngọc Phật đứng đây vươn tay, phóng xuất linh khí dài ra xoắn nát đạo âm hồn.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, hắn đang nghĩ hình thức tà vật nó sẽ như thế nào, rất rõ ràng nơi này dùng để làm tế đàn hiến tế mà nữ tử chính là tế phẩm.

- Đại sư, về phòng nghỉ đi.

Tả Đăng Phong đang trầm ngâm còn Ngọc Phật đi tới của đón Thiết Hài.

Thiết Hài nghe vậy bèn cầm theo rương gỗ đi vào, Thập Tam cũng theo sau.

Thiết Hài sau khi đi vào nhà lập tức đi đến bên cái giường gỗ xếp bằng chợp mắt nghỉ ngơi, người theo Phật giáo độ qua thiên kiếp thì bách tà bất xâm, hắn trời sinh lại là kẻ điên nên lại càng không kiêng kỵ điều gì.

Ngọc Phật cũng mở dây thừng buộc gói chăn đệm ra để chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, lúc nữ nhân sửa sang lại giường là lúc họ lộ ra vẻ ôn nhu nhất.

- Ngủ đi!

Ngọc Phật chuẩn bị chăn đệm ổn rồi nói, nếu bình thường có thể cười đùa một chút nhưng lúc này vào núi rất vất vả nên giấc ngủ là cực kì quan trọng.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, nằm xuống phía bên phải chăn đệm Ngọc Phật đã trải, hai tấm đệm nằm liền nhau, cách cũng chỉ tầm hai thước thôi à.

- Chuyện này tôi phải làm cho rõ.

Tả Đăng Phong nằm xuống rồi mở miệng.

- Anh cho rằng chuyện này có quan hệ với việc chúng ta tìm kiếm địa chi sao?

Ngọc Phật cũng chưa buồn ngủ, nàng hỏi vậy vì nàng biết Tả Đăng Phong không phải là người có thiện tâm, nếu hắn nhúng tay vào chuyện này nhất định nó phải có liên quan đến mục đích của hắn.

- Tôi hoài nghi nhưng chưa dám khẳng định bởi vì động vật bình thường không có thói xấu này, chúng sẽ không thích phụ nữ nhưng nếu đã làm ra chuyện này chứng tỏ chúng có tu vi nhất định, nói cách khác là đã sống không ít.

Tả Đăng Phong nói.

- Chỉ có động vật độ qua thiên kiếp mới có thể hóa hình người, khi đó mới có thể sinh ác niệm với phụ nữ,

Ngọc Phật tiếp lời.

- Nhưng mà loài động vật này chưa độ qua thiên kiếp.

Tả Đăng Phong khẳng định.

- Không thể chỉ đơn giản từ vất cào mà phán đoán vậy được.

Ngọc Phật hoài nghi cách nhìn nhận của Tả Đăng Phong.

- Nói thật với cô chứ cái đó của đàn ông không có lớn như vậy.

Tả Đăng Phong do dự một lát rồi nói.

Ngọc Phật nghe vậy liền đỏ ửng mặt, tuy giờ đây đã không còn là xã hội phong kiến nhưng một nam một nữ nói về bộ phận sinh dục đàn ông vẫn làm nàng đỏ mặt.

- Theo tôi biết loài rắn thiên tính dâm tà nhưng con này có móng vuốt, có phải là loài thú không?

Ngọc Phật trầm mặc một lát lại lên tiếng.

- Không phải, hẳn là loài động vật dưới nước, ngư dân vùng duyên hải chúng ta hằng năm đều có nghi thức tế lễ cung phụng Long Vương, mục đích là cầu Long Vương phù hộ cho thuận buồm xuôi gió, có đi có về, mọi người giàu có. Sông Kim Sa này cũng giống như vậy cho nên tôi hoài nghi những cô gái này là bị hiến cho động vật trong sông để cầu bình an mà cũng có thể là cầu tài.

Tả Đăng Phong nói.

- Căn cứ dấu vết bên ngoài và bố trí trong phòng, con vật kia mỗi năm cũng không đến nhiều.

Ngọc Phật nói.

- Nếu như nó đến thường xuyên thì thôn dân đã sớm chạy mất, vậy nên tôi mới hoài nghi nó có quan hệ với địa chi chúng ta tìm kiếm.

Tả Đăng Phong nhắm mắt ngưng thần.

- 12 địa chi ngoại từ bốn con thuộc tính thổ, còn lại đều bị trận pháp vây khốn không thể tùy ý rời đi như vậy, nếu loài động vật chà đạp phụ nữ này diễn sinh ra độc vật vậy thì chứng tỏ khu vực thôn xóm này bị trói buộc trong phạm vi trận pháp.

- Vì sao anh không nghi ngờ là loài thú?

Ngọc Phật hỏi.

- Heo quá lớn, chuột thì quá nhỏ.

Tả Đăng Phong nói.

- Có thể là thứ khác không phải là động vậy không?

Ngọc Phật vẫn cảm thấy suy đoán của Tả Đăng Phong quá chủ quan.

- Người không ăn thịt chó sẽ không biết nó ngon thế nào, nếu nó đã chà đạp phụ nữ chứng tỏ nó đã nếm qua mùi vị rồi. Động vật thì làm gì có sự nhẫn nại và sức kiềm chế, nếm ngon ngọt rồi sẽ còn muốn nữa, nếu nó mà được tự do thì làm gì có chuyện mỗi năm chỉ đến một lần, điều này chứng tó bình thường nó bị giới hạn hoạt động.

Tả Đăng Phong hưng phấn ngồi dậy nghiêng người dựa vào vách tường, hắn cực kì tự tin vào phán đoán của mình, bởi vì sau khi Vu Tâm Ngữ chết hắn kìm nén cực kì vất vả, hắn không tin một con vật lại có thể kiềm chế tốt hơn hắn.

- Động vật đều có thời kì động dục cố định.

Ngọc Phật lắc đầu nói, nàng là người thông minh, cũng thật tâm theo Tả Đăng Phong cho nên không thuận theo ý nghĩ của hắn.

- Con này nếu như có hứng thú với con người chứng tỏ nó không phải loài vật bình thường, sao tuân theo thời kì động dục bình thường của động vật được.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

Ngọc Phật nghe vậy im lặng gật đầu, nàng bội phục lối suy nghĩ của Tả Đăng Phong nhưng mà nàng biết hắn cũng không phải là thần tiên, cũng không giỏi quan sát để nhìn ra vấn đề. Hắn hiểu rõ chân tướng bởi vì hắn không có trách nhiệm gia đính, không có áp lực ính tồn, không có công việc quấn thân, không có việc vặt quấy nhiễu, thậm chí không có hoạt động giao tiếp xã hội bình thường, tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào chuyện này, hắn rất chuyên chú nhưng cũng sống cực kì cô độc.

- Tiếp theo anh tính làm gì?

Thật lâu sau Ngọc Phật mới nói tiếp.

- Sau hứng đông sẽ đi bắt người thẩm vấn.

Tả Đăng Phong cười lạnh, còn có thể làm sao nữa, chỉ có thể tra tấn bức cung lão bà nương kia thôi.

Tả Đăng Phong nói rồi Ngọc Phật cũng không hỏi thêm nữa, hắn lại nằm xuống rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau ba người dậy sớm, Tả Đăng Phong đưa Thập Tam cùng Thiết Hài đến bờ sông chơi đùa, không thể để Thiết Hài thấy cảnh tra tấn bức cung nếu không nhất định hắn sẽ ngăn cản.

Hai người chia binh hai đường, bắt lão bà đang ăn điểm tâm cùng người đàn ông trung niên chuẩn bị rời núi về nhà, bọn họ hành động không kiêng dè gì người dân trong thôn mà thôn dân cũng không dám đến cứu viện chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa.

Lão bà và người trung niên kia đều rất hoảng sợ khi bị bắt vào nhà gỗ, căn cứ vào hình vi lấm lét nhìn trái nhìn phải của họ thì không hẳn là họ sợ Tả Đăng Phong và Ngọc Phật.

- Nữ nhân đã chết trong phòng này là vì sao?

Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn lão bà kia.

Sau khi Tả Đăng Phong hỏi xong lão bà nghi ngờ nhìn người đàn ông phụ trách phiên dịch, hắn ta thấy thế lộ vẻ khó xử rồi dịch lại bằng thổ ngữ.

- Không được quanh co!

Tả Đăng Phong thấy thế cau chặt mày, tiến lên một bước nắm lấy tay trái người đàn ông, dùng lực bẻ gãy ngón trỏ của hắn. Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Câm miệng, lo mà dịch lời ta nói cho tốt đi, còn quanh co ta bẻ gãy tay ngươi.

Tả Đăng Phong lạnh lùng nói.

Người đàn ông thấy thế vội nén đau phiên dịch lại lời Tả Đăng Phong nói.

Lão bà nghe vậy sắc mặt nghiêm lại nói một câu gì đó.

- Bà ta không rõ ý ngươi.

Người đàn ông vội vàng phiên dịch.

Tả Đăng Phong nghe vậy lại cười lanh, tiến thêm một bước nắm lấy bàn tay trái bà ta, nhưng hắn không bẻ như người đàn ông mà truyền Huyền Âm chân khí đóng băng cánh tay đến tận khuỷu.

- Vẫn chưa rõ sao?

Tả Đăng Phong mỉm cười nhìn bà lão, đóng băng thì không đau đớn bằng bị đứt tay nhưng kích thích thị giác hơn nhiều.

Bà lão thấy thế ngạc nhiên há hốc miệng, sau khi kịp phản ứng lại liền bổ nhào đến cào cấu cắn xé Tả Đăng Phong.

- Bắt thêm hai phụ nữ mũ đỏ nữa đến đây.

Tả Đăng Phong đá văng bà lão đi rồi xoay người nói với Ngọc Phật, cảnh tượng thê thảm của hai người nãy đã làm thôn dân sợ hãi bỏ chạy tứ phía cho nên phải bắt thêm mấy người nữa để thẩm vấn. Mặt khác hắn muốn Ngọc Phật bắt người mũ đỏ bỏi vì đó là trang phục của những người có địa vị tối cao.

Ngọc Phật nghe vậy lắc mình đi ra, thủ đoạn bức cung của Ngọc Phật nàng thấy cũng không có gì là không ổn, Tả Đăng Phong không phải là thiện nam tín nữ mà nàng cũng nổi danh là độc ác vô tình.

- Nữ nhân chết trong phòng này là do chuyện gì?

Tả Đăng Phong nhìn bà lão đang nằm há miệng thở dốc trong góc phòng.

Người đàn ông đứng một bên rùng mình, run rẩy vội vàng phiên dịch.

Lão bà kia nghe vậy âm trầm nhìn Tả Đăng Phong mà không trả lời, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không vội vàng mà gác tay lên người trung niên kia hỏi:

- Ngươi có biết chuyện gì xảy ra với nữ nhân kia không?

- Tôi không biết, tôi không phải người ở đây, mọi người làm gì tôi cũng không biết.

Người đàn ông nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua bà lão trong góc tường rồi quay lại lắc lắc đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngọc Phật đã dẫn theo hai người phụ nữ về, một người cao một người thấp, người cao thì tầm hơn bốn mươi còn người lùn không quá ba mươi.

- Ta hỏi lần cuối cùng, nữ nhân chết trong phòng này là chuyện gì đã xảy ra, nếu không trả lời ta sẽ giết ngươi.

Tả Đăng Phong lại nhìn về phía bà lão kia.

Bà lão không đợi Tả Đăng Phong nói xong đã cao giọng nói điều gì đó, Tả Đăng Phong cho rằng nàng nói: “Tôi nói!”, nhưng không ngờ rằng người đàn ông phiên dịch là: “Bà ta đang mắng chửi ngươi.”

Tả Đăng Phong không nói thêm gì, chậm rãi tiến về phía trước xoay đầu bà ta hạ xuống, máu tươi văng tung tóe, cảnh tượng thê thảm làm cho người ta sợ hãi.

- Cho chúng ta ở nhà ma, ăn uống tự lo, xem ra các ngươi đúng là không sợ ta nha.

Tả Đăng Phong hừ lạnh đi về phía hai người phụ nữ đang bị dọa sợ đến choáng váng kia.

- Các ngươi biết người trong phòng này vì sao mà chết không?

Tả Đăng Phong cười nói, ác độc nhất không phải là trừng mắt há miệng dọa người mà là bình tĩnh tươi cười nhưng lúc nào cũng có thể ra tay giết người.

Tả Đăng Phong nói xong, hai nữ nhân kia bắt đầu nói chuyện mà chờ mãi không thấy người kia phiên dịch, Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn thì thấy hắn ta đã bị dọa ngất rồi.

Một luồng Huyền Âm chân khí là cho hắn tỉnh lại bắt đàu phiên dịch lời hai nữ nhân này nói. Cảnh máu tanh đã chấn trụ hai người, Tả Đăng Phong hỏi gì nhất nhất trả lời, qua một hồi Tả Đăng Phong đại khái hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Thôn này luôn do “Thánh nữ” lãnh đạo, Thánh nữ là chỉ nữ nhân có quan hệ với “Giang thần”, sau khi phụng dưỡng Giang thần thì Giang thần sẽ lệnh cho nước sông biến mất ban gày, trong ba ngày này bọn họ có thể từ lòng sông đãi cát tìm vàng, ba ngày đãi vàng bằng các thôm khác đãi cả mấy năm. Nhưng mà Giang thần rốt cuộc là cái gì mọi người cũng không biết vở vì trước khi đến phụng dưỡng Giang thần thì mọi người đều phải uống rượu đến say mèm để xoa dịu đau đớn kịch liệt, sau khi tỉnh lại thì Giang thần cũng đã rời đi.

Sau khi hiểu rõ, Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn Ngọc Phật, động vật thông thường không có năng lực lệnh cho nước sông biến mất, đây rốt cuộc là thứ gì?

- Khi nào Giang thần lại đến?

Tả Đăng Phong lại hỏi, đêm qua hắn và Ngọc Phật đã phát hiện ở bên sông có số lượng lớn công cụ đãi vàng, điều này nói lên thôn dân đã chuẩn bị đãi vàng rồi.

- Khuya hôm nay…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.