Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 19: Suy sụp, cả hai cần bình tĩnh




Ngọc Phật vừa đọc xong thần chú, phía dưới xà ngang phía Tây lập tức xuất hiện ba đạo âm hồn, đây là lần đầu Tả Đăng Phong nhìn thấy âm hồn treo cổ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, vẫn bị chúng nó làm hoảng sợ.

Đây là âm hồn ba cô gái trẻ, tuổi không quá hai mươi, trên người mặc phục sức màu đỏ của cô dâu, khi còn sống có lẽ họ rất đẹp, nhưng bây giờ nhìn rất khó coi, bởi vì cặp mắt của họ bị lồi rất nặng, đầu lưỡi đỏ tươi thò đến tận cằm, hai vết huyết lệ vẫn còn in dưới hốc mắt, vẻ mặt tà ác, dường như chỉ muốn nuốt người, nhưng bất hạnh là chúng không thể di chuyển, chỉ có thể đứng im tại chỗ.

- Làm sao lại khó coi vậy chứ ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Đây là bộ dáng trước khi chết của chúng, người chết treo đều như vậy cả.

Ngọc Phật liền giải thích.

- Đám bọn nó sao lại không sợ chúng ta ?

Tả Đăng Phong lại hỏi, âm hồn bình thường khi gặp người trong đạo môn đã độ qua Thiên Kiếp sẽ rất hoảng sợ, tìm mọi cách tránh né, nhưng ba âm hồn này hình như cũng không hề hoảng sợ.

- Oán khí quá nặng làm cho thần trí không được bình thường.

Ngọc Phật quay lại nhìn Thiết Hài đang đứng ở cửa, nói :

- Đại sư, người hãy đến siêu độ cho chúng đi !

Thiết Hài nghe xong lập tức đến dưới xà ngang ngồi xếp bằng, niệm tụng niệm kinh văn, đừng nhìn bình thường hắn điên điên khùng khùng, thật sự muốn làm lễ cúng bái lại cực kỳ trang nghiêm.

- Cô không hỏi chúng điều gì sao ?

Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật hỏi.

- Tôi không ngờ oán khí của họ nặng như vậy, hơn nữa đầu lưỡi kéo dài như thế, làm sao trả lời chứ.

Ngọc Phật cười nói.

- Sao cô không tự mình siêu độ cho họ.

Tả Đăng Phong lại hỏi.

- Mọi người đều biết Phật Môn tu lai sinh còn Đạo Gia tu kim thế, siêu độ âm hồn sẽ làm hao tổn Phúc Lộc kiếp này của người siêu độ, nhưng với tăng lữ phật môn thì siêu độ cúng bái không có hại gì, nhưng đối với người trong Đạo Môn thì có hại rất lớn.

Ngọc Phật liền giải thích.

Ngọc Phật vừa nói xong, thanh âm của Thiết Hài tăng lên không ít, tốc độ niệm kinh cũng tăng theo, rõ ràng là hắn đã nghe được lời nói của Ngọc Phật cho nên trong lòng đang gật gù đắc ý.

Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, loại lễ cầu siêu này chính là do “Pháp” diễn sinh ra “Thuật”, hắn biết pháp nhưng lại không hiểu thuật.

- Bây giờ đa số cúng bái hài lễ đều để cho người ngoài nhìn, thật sự siêu độ vong hồn rất ít, cái gọi là siêu độ chính là hóa giải toàn bộ oán khí và tội nghiệt của oan hồn khi còn sống, nhưng thần minh chắc chắn không tự nhiên mà tha thứ tội lỗi của bọn nó, trừ phi ngươi dùng thứ gì đó của mình để đổi, chỉ có vậy mới đảm bảo thế gian cân bằng, âm dương cân đối.

Ngọc Phật nói tiếp.

- Theo lời của cô thì không chỉ có siêu độ, mà xem mệnh, suy diễn, xem nhà đều sẽ tổn hại Phúc Lộc của đạo sĩ ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Đúng, trừ bắt quỷ hàng yêu ra, thì tất cả việc cúng bái hành lễ khác đều sẽ tổn hại Phúc Lộc và tuổi thọ của đạo sĩ. Chính vì vậy mà chân chính đạo sĩ sẽ không dễ dàng giúp đỡ người khác xem mệnh định trạch, chúng ta không có quyền quyết định vận thế cao thấp của một người, cũng không thể quyết định may rủi của họ. Bởi vì chúng ta không phải Tam Thanh tổ sư, chúng ta không có quyền lực lớn đến mức có thể thay đổi kết quả cuối cùng.

Ngọc Phật nghiêm chỉnh nói.

- Ý của cô là các ngươi có khả năng thay đổi quá trình.

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Có thể thay đổi trước sau của quá trình.

Ngọc Phật gật đầu cười nói.

Thay đổi vị trí trước sau, có nghĩa là có thể đem Phúc Lộc của một người được hưởng cuối đời đẩy lên trước, chỉ thay đổi thời gian hưởng thụ Phúc Lộc mà không tăng Phúc Lộc của họ.

- Nói vậy thì cô không phải cũng là đám giang hồ bịp bợm sao ?

Tả Đăng Phong liền cười nói.

- Không thể nói như thế, bởi vì chúng ta có năng lực làm những chuyện mà người khác nhờ vả, chẳng qua là không muốn làm thôi, còn đám bịp bợm kia căn bản là không biết cách làm.

Ngọc Phật ngẩng đầu nhìn ba đạo âm hồn kia một cái, phát hiện oán khí đã bắt đầu tiêu tán.

- Tôi vẫn khó hiểu, tại sao Đạo Gia đúng là giáo phái bản địa chân chính, nhưng ngày nay quy mô lại kém xa Phật Giáo vậy ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Lão nạp biết, tại vì bọn họ thu rất nhiều tiền...

Thiết Hài nghe xong không kìm lòng được, quay đầu lại nói.

- Rồi rồi, ông lo niệm kinh tiếp đi !

Tả Đăng Phong nhíu mày nói, người điên thường rất dễ phân tán không tập trung được.

Thiết Hài nghe xong mới nhớ ra bản thân còn có nhiệm vụ, vội vàng quay đầu muốn tụng kinh tiếp, nhưng lúc này hắn đã quên mất đã niệm đến đâu, sững sờ một lát đành phải đọc lại từ đầu.

- Vấn đề này rất nhiều người đã suy đoán, nguyên nhân chân chính chỉ có người trong cuộc mới rõ, có hai nguyên nhân, thứ nhất, người trong Đạo Môn chủ tu kiếp này, cho nên chúng ta bình thường rất chăm lo tu vi của bản thân mà không giúp đỡ người khác, cho dù giúp đỡ cũng sẽ thu thù lao rất cao, bởi vì chúng ta biết mình đã bỏ ra bao nhiêu, còn mục đích của tăng lữ chính là thế nhân, vì vậy mà bọn họ luôn sẵn sàng giúp người, bình thường sẽ không thu phí, cho dù có thu cũng sẽ rất ít. Còn nguyên nhân thứ hai là người trong Đạo Môn chân chính thương rất cao ngạo, thông thường đều chọn xuất thế tu hành, còn tăng nhân chân chính lại rất hòa đồng, bọn họ thích tụ tập trong một tự viện lớn, chân nhân Đạo Gia thì luôn thích tìm một nơi bí mật tu hành, còn cao tăng Phật Gia luôn ở nơi sáng, cho nên thứ mà người đời thấy chỉ là bề ngoài mà thôi.

Ngọc Phật cười nói.

- A Di Đà Phật ! Lời này của Ngọc chân nhân sai rồi.

Thiết Hài nghe xong không nhịn được chen lời.

Thấy tình hình này Tả Đăng Phong đành phải kéo Ngọc Phật ra bên ngoài nhà gỗ, tránh quấy rầy Thiết Hài niệm kinh làm lễ.

- Ba nữ quỷ này trước khi chết đều bị xyz ( tự đoán nhé )

Ngọc Phật đưa chủ đề trở lại, vừa nãy có Thiết Hài bên cạnh cho nên có mấy lời nàng không tiện nói.

Tả Đăng Phong nghe xong không đáp lời ngay, nơi này năm ở phía tây sơn thôn, khoảng cách với các căn nhà khác rất xa, nằm đơn độc một mình, ngoài ra trong phòng thì trừ một chiếc giường gỗ ra thì không còn gì khác, nhưng trên giường gỗ lại có một tấm chăn màu đỏ, hơn nữa ba nữ quỷ khi còn sống đều màu phục sức màu đỏ của tân nương, nhiều manh mối trộn lại khiến việc này trở nên rất quỷ dị.

- Nơi này là xã hội Mẫu hệ, cũng chính là nữ nhân làm chủ, như vậy một người đàn ông ở đây không thể có khả năng cưới nhiều nữ nhân như vậy, cho nên căn phòng này cũng không phải là nơi để đàn ông chà đạp nữ nhân !

Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

- Đúng, hơn nữa thời gian chết của ba nữ quỷ này cách nhau rất xa, âm hồn bên phải đã chết được mười mấy năm rồi, còn âm hồn ở giữa mới chết cách đây năm năm, nếu là đàn ông, ai dám làm chuyện xấu trong phòng của người chết chứ !

Ngọc Phật gật đầu bổ sung.

- Làm chuyện xấu là sao ?

Tả Đăng Phong cười xấu xa.

- Anh đúng là kẻ xấu !

Ngọc Phật cười nói, nàng cũng không cho rằng Tả Đăng Phong không có hứng thú với nữ nhân, mà nàng biết, Tả Đăng Phong đang cố gắng kìm nén để không phản bội người vợ đã chết của mình.

- Có phải là nghi thức của tôn giáo nào không ?

Tả Đăng Phong ngưng cười, nghiêm chỉnh hỏi, hắn biết không nên chêu chọc một nữ nhân khi mình không thể cưới nàng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói giỡn.

- Bình thường nghi thức tôn giáo sẽ có pháp khí hay bàn cúng, nơi này cái gì cũng không có, chắc là không phải rồi.

Ngọc Phật lắc đầu nói.

- Dựa theo đám cỏ dại này thì có thể thấy nơi này bình thường không có ai đến, hơn nữa phòng ốc cũng không có cửa sổ, không giống nơi dành cho người ở.

Tả Đăng Phong đưa tay chỉ đám cỏ dại nói.

- Đúng là không giống nơi cho người ở, con đường nay là đi về đâu ?

Ngọc Phật xoay người nhìn về con đường nhỏ đi vào rừng ở phía tây căn phòng.

- Đi xem thử đi !

Tả Đăng Phong liền gọi Thập Tam tiến lên trước, Ngọc Phật theo sát phía sau.

Hai bên đường nhỏ đều là rừng cây rậm rạp, mặc dù hai người có thể nhìn đêm, nhưng lại không thích đi lại trong hoàn cảnh lạ lẫm giữa màn đêm, vì vậy sau khi đi vào rừng cây một lúc liền lướt lên trên ngọn cây, mượn lực lướt đi, đi về phía tây hai mươi dặm, hai người phát hiện con đường nhỏ thông đến Giang Biên, điểm cuối của con đường chính là một bờ cát bằng phẳng ở Giang Biên, nơi này còn một đống sàng và máng bằng đá dùng để đãi vàng, chắc là nơi thôn dân đến đãi vàng.

Không thấy điểm nào khác thường, hai người liền trở về căn phòng cũ, vừa vào cửa đã thấy trong phòng vốn có ba nữ quỷ thì bây giờ chỉ còn lại có một, hơn nữa hồn khí đã rất yếu ớt.

- Đừng niệm nữa, để nó ở lại !

Tả Đăng Phong thấy vậy liền vội vàng ngăn cản Thiết Hài niệm kinh, lúc trước chỉ là để hắn tiêu trừ lệ khí của oan hồn, không ngờ hiệu suất công việc của hắn cao vậy, chẳng những tiêu trừ lệ khí mà còn giúp chúng siêu thoát.

- Đại sư, ông cực khổ rồi, xin ngài ra ngoài một chút.

Ngọc Phật nhìn Thiết Hài đứng bên cạnh đang kinh ngạc, nói.

Thiết Hài nghe xong liền đến nhấc rương gỗ lên đi ra ngoài, một lát sau đã vang lên tiếng uống rượu ừng ực.

- Có thể hỏi được gì không ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Hồn khí quá nhạt, không thể nói chuyện rồi.

Ngọc Phật lắc đầu nói.

- Bỏ đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta.

Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, hắn đối với việc lạ ở thôn này rất tò mò, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi.

Đi ra ngoài phòng, quả nhiên là Thiết Hài đang uống rượu, Tả Đăng Phong vừa định giành lấy bình rượu trong tay hắn thì đã nghe Ngọc Phật gọi mình.

- Anh đến đây nhìn miệng vết thương này là sao vậy ?

Ngọc Phật vẫy tay với Tả Đăng Phong, nói.

- Mặc dù đã chết, nhưng cũng là phụ nữ, cô tự xem là được rồi.

Tả Đăng Phong nhíu mày xoay người lại, lúc này Ngọc Phật đã đặt nữ quỷ nằm xuống đất, kiểm tra thân thể do hồn khí biến thành của nó, nữ quỷ mặc dù vô hình, nhưng qua pháp thuật phái Thần Châu vẫn có thể trở về bộ dáng trước khi chết, nhưng chỉ có thể nhìn mà không chạm vào được.

- Có thể có vết thương lớn đến vậy sao ?

Ngọc Phật quay đầu lại hỏi.

- Có ý gì ?

Tả Đăng Phong vẫn không quay đầu lại.

- Ở dưới có thể có vết thương rất lớn không ?

Giọng nói của Ngọc Phật không được tự nhiên.

Tả Đăng Phong nghe xong cảm thấy quái dị, xoay người đến bên cạnh Ngọc Phật, phát hiện Ngọc Phật đang phát ra linh khí xốc quần áo trên người nữ quỷ lên, bởi vì nữ quỷ đã trở về bộ dáng trước khi chết, cho nên có thể nhìn rõ giữa hai chân nữ quỷ có rất nhiều máu, hướng lên trên tìm nguyên nhân, Tả Đăng Phong liền nhíu mày.

- Sẽ lớn như vậy sao ?

Ngọc Phật sợ hãi hỏi.

- Sao mà như vậy được, con lừa cũng không thể làm lớn như vậy được.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói, vết thương ở hạ thể nữ quỷ rộng hơn bát cơm, máu thịt be bét, mặc dù chỉ là hư ảnh, cũng khiến Tả Đăng Phong cảm thấy rất buồn nôn.

- Tôi cũng cảm giác không thể như vậy, nhưng khi nàng còn sống đúng là từng bị xyz, ngươi xem dấu tay này đi.

Ngọc Phật nghe Tả Đăng Phong nói xong liền thở phào một cái, chỉ tay vào vết thương trên đùi nữ quỷ.

- Đây không phải dấu tay, mà là vết cào của móng vuốt.

Tả Đăng Phong xem xét cẩn thận xong liền lắc đầu nói.

- Ý của anh là !

Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.

- Khi còn sống nó thật sự đã bị xyz qua, nhưng rất có thể đối phương không phải là người...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.