Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 17: Bí mật, giấu diếm hay phản bội




Ngọc Phật nghe vậy liền bĩu môi cười không truy vấn nữa, bình thường thì người ta sẽ tự nói nên không cần phải vội, nhưng Ngọc Phật lại tính nhầm, Tả Đăng Phong nói trời nói đất chán chế rồi mà vẫn chưa nhắc đến vì sao lại thoải mái cười to.

Như thế làm cho Ngọc Phật không cách nào hỏi lại nữa nhưng cô ta vẫn rất nghi hoặc, mình và Tả Đăng Phong đồng hành thời gian cũng không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn thoải mái cười to như thế cho nên rất tò mò.

- Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói đi sao vừa rồi lại cười?

Khi sắp về đến trấn, Ngọc Phật không nhịn được hỏi lại, nàng không chỉ tò mò vì sao Tả Đăng Phong lại cười to mà nàng muốn biết chuyện gì khiến hắn vui vẻ như thế, từ đó có thể sống chung tốt với hắn.

- Hầu hạ bổn đại gia tôi cho tốt vào, tôi sẽ không bạc co nàng.

Tả Đăng Phong nâng tay vỗ vỗ bả vai Ngọc Phật.

- Hầu hạ anh.

Ngọc Phật nghe vậy hừ lạnh lườm hắn một cái.

Tả Đăng Phong thấy thế dừng cười, Ngọc Phật tùy hừ lạnh nhưng trên mặt hiện rõ vè vui sướng chứng tỏ cô ta hiểu nhầm câu nói trước của hắn, trên thực tế Ngọc Phật và hắn hai người không nghĩ cùng một chuyện.

- Hẹp hòi, không đùa nữa.

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong không cười nữa cho là hắn khó chịu trong lòng.

- Ha ha, không đùa nữa thì thôi.

Tả Đăng Phong cười chuyển chủ đề, bước chân nhanh hơn, tuy rằng Ngọc Phật rất lãnh ngạo nhưng cũng tùy từng người. Sư tử cái luôn hung dữ với các động vật khác nhưng lại cực kì ôn nhu trước sư tử đực.

Đi đến cửa chợt nghe tiếng Thiết Hài và người bản xứ, hai người bước nhanh vào thì thấy Thiết Hài và người bản xứ đang cãi nhau.

- Đều tại cậu, không cho ta cạo tóc, tối nay thì ăn chay đi.

Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong trở về, lập tức bộc phát bất mãn với hắn.

- Chuyện gì thế?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Ta muốn ăn thịt, hắn chỉ vào ba chấm trên đầu lão nạp rồi lắc đầu.

Thiết Hài chỉ vào thịt khô treo trên tường.

Người bản xứ thấy hai người quay về, lần thứ hai giơ tay chỉ quan trâm trên đầu Ngọc Phật, ý hắn rất rõ ràng đó là hòa thượng và đạo sĩ không thể ăn thịt, Tả Đăng Phong lấy một đồng tiền ra đưa cho chủ nhà, chỉ vào mấy thứ trên tường. Chủ nhà hiểu ý bắt đầu hoan hỉ nấu nướng.

Sau bữa cơm tối, Tả Đăng Phong ngồi xếp bằng bắt đầu nhị phân âm dương, đây là một quá trình tu luyện, vô kinh vô hiểm, đến rạng sáng thì hắn thu công, võ công lại cao hơn một chút.

Với việc tu vi tăng lên Tả Đăng Phong cũng không quá vui mừng bởi vì nhất phân âm dương đã mang đến năng lực đủ cho hắn sử dụng.

Ăn xong điểm tâm ba người cùng đi mua gạo.

Vừa lên đường Tả Đăng Phong lập tức cảm nhân được chỗ tốt của tu vi tăng lên, hắn nâng Thập Tam khiêng thêm một đống lớn đồ ăn mà vẫn thấy nhẹ nhàng thoải ái vượt qua Ngọc Phật và Thiết Hài. Lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện tác dụng của tu vi tăng cao, tốc độ di chuyển nhanh hơn, linh khí sung túc hơn, trên thực tế Âm Dương Sinh Tử quyết còn có thể diễn sinh ra rất nhiều pháp thuật bá đạo nhưng đáng tiếc là tinh lực của Tả Đăng Phong không đặt ở đó. Hắn chủ yếu nghiên cứu trận pháp, cũng như Kim Châm ngày đó đã nói là hắn bỏ qua cơ hội phát triển lên cao mà phát triển sang ngang.

Nhắm mắt làm liều có chỗ tốt của nó đó chính là có thể tỉnh táo tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng khảo sát hiện trường cũng không thể thiếu. Đi ngược lên sông Tố Giang Tả Đăng Phong phát hiện rất nhiều điều hữu dụng bởi vì địa hình chỗ này vô cùng phức tạp, có rừng rậm,có ruộng đồng, có sơn cốc, vực sâu, núi cao, thác nước,… Ba người xếp hàng một đi chừng hai mươi dặm mà không gặp dạng địa hình nào giống nhau cả, rất khó để giữ vững khoảng cách đều nhau. Ngoài ra nhiệt độ khi nóng khi lạnh, khi xuất phát ở đồng bằng thì nhiệt độ còn tương đối cao, một giờ sau đến khu vực tương đối cao đã thấy bề mặt có tuyết đọng,nhiệt độ không khí dần về đến không độ.

Trong ba người, Tả Đăng Phong đi phía gần bờ sông, bên phải là Ngọc Phật, trong cùng là Thiết Hài, do Tả Đăng Phong và Ngọc Phật phụ trách chủ yếu là công việc tìm hoa, trước đó đã phân công phát hiện điều gì dị thường thì báo cho nhau. Trên đường Thiết Hài liên tục hô to gọi nhỏ bởi vì hắn thấy rất nhiều động vật chưa từng gặp qua, địa hình phức tạp kết hợp với nhiệt đô chênh lệch lớn tạo nên vô số động vật quái lạ.

- Đây không phải là thứ chúng ta muốn tìm.

Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá một con lợn rừng lông đen bị Thiết Hài đánh bại.

- Vừa rồi nó bơi trong hồ.

Thiết Hài đưa tay chỉ vào đầm nước cách đó không xa.

- Lợn vốn biết bơi, chúng ta muốn tìm một con lớn hơn thế này, hơn nữa trên cổ còn có vòng.

Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.

- Đừng làm loạn, chủ yếu tìm ở những chỗ phế tích.

Ngọc Phật thở gấp liên tục, hai người bọn họ đã bị Thiết Hài gọi đến lần thứ ba rồi.

Tuy rằng trong núi địa thế hiểm ác, địa hình phức tạp, nhưng không ngừng thấy xuất hiện thôn xóm. Thôn xóm ở đây càng thêm nguyên thủy, dân số không nhiều, quần áo sơ sài, nói gì nghe cũng không thể hiểu nổi.

Tả Đăng Phong tập trung chú ý vào mặt sông cùng khu vực rừng cây dày đặc bên bờ sông, nhưng đến giữa trưa địa thế lại biến hóa, hai bên sông không còn là bờ bãi bằng phẳng mà đã là núi non cao vút, Tả Đăng Phong chỉ có thể tới gần bên sông bay vút đi kiếm tìm, đến ngọn núi cao nhất thì ba người mất liên lạc, Tả Đăng Phong bay lên đến ngọn núi phải cách mực nước biển hơn 1000m xác định vị trí của Ngọc Phật và Thiết Hài, như thế sẽ khiến tốc độ chậm lại nhưng bù lại khi có manh mối khả nghi xuất hiện phải xác nhận cụ thể dù là do Thiết Hài cung cấp hai người cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

1h chiều, Tả Đăng Phong phát hiện một sơn động lớn ở vách đá gần bờ sông, đây là khúc rẽ của con sông nên sóng nước tương đối êm dịu.

Sau khi gọi Ngọc Phật và Thiết Hài đến cùng đánh giá sơn động lớn, chiều rộng khoảng một trượng, bên trong trơn nhẵn giống như có loài vật nào làm tổ.

- Chính xác là có động vật ở đây, nhưng không giống động vật có vú.

Ngọc Phật nói.

- Vì sao lại nói vậy?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Theo tôi biết những động vật ở trong động do nước tạo thành chỉ có rái cá nhưng chúng sẽ không chọn hang động lớn như vậy vì chúng không thở được.

Ngọc Phật lắc đầu nói.

- Có lẽ là sơn động có lối thông lên trên.

Tả Đăng Phong nhíu mày nói, hắn không hi vọng bên trong là rái cá cho nên hắn muốn xuống bên dưới xem.

- Vậy cũng không được, nước sông dâng lên sẽ nhấn chìm cửa hang, khi đó thì nó làm sao mà thở.

Ngọc Phật lần thứ hai lắc đầu.

- Vậy cô cảm thấy đó là con gì?

Tả Đăng Phong giơ tay mở cúc áo đạo bào ra.

- Hẳn là loài rắn, chỉ có nó mới dám ẩn thân ở đây, anh đừng xuống thì tốt hơn.

Ngọc Phật giơ tay kéo Tả Đăng Phong lại.

- A ! Tôi không biết bơi.

Thiết Hài nghe vậy cao giọng nói chêm vào, Ngọc Phật vừa nói không cho Tả Đăng Phong xuống nước hắn liền nghĩ lầm là muốn hắn xuống, có đánh chết hắn cũng không nhảy xuống dòng sông đục ngầu, lại càng không chui vào huyệt động nguy hiểm bên dưới.

- Tôi đi xuống cùng anh.

Ngọc Phật nói.

- Không cần, tôi ở biển, bơi lội tốt.

Tả Đăng Phong xua tay ý bảo Ngọc Phật không phải lo lắng.

Ngọc Phật nghe vậy không nói gì nữa, tuy rằng nàng lo lắng cho sự an toàn của Tả Đăng Phong nhưng nàng cũng không có quyền ngăn cản Tả Đăng Phong xuống nước.

Tả Đăng Phong nhanh chóng cởi đạo bào nhảy xuống sông, trong quá trình đó hắn không dám tự hỏi bởi vì hắn không dám quá phận, nếu không chắc chắn sẽ sợ hãi, sợ hãi là bản năng của con người mà không phải là có năng lực lớn là có thể thay đổi.

Sông Kim Giang trên thực tế chính là thượng nguồn của Trường Giang, nước sông đa phần là băng tuyết tan chảy nên lạnh thấu xương, nhưng mà nước lạnh làm cho lòng Tả Đăng Phong ổn định lại. Động vật họ rắn thì nhiệt độ càng thấp hoạt động càng kém, nếu bên trong chính là một con mãng xà thì càng bớt nguy hiểm.

Sau khi ngưng thở tiến vào huyệt động dưới nước Tả Đăng Phong đã không dựa vào thị giác nữa mà Âm Dương Quyết mang đến cho hắn trực giác mẫn tuệ, trực giác nói cho hắn biết có mỗi nguy hiểm nhưng không đủ trí mạng. Tiến thêm mấy trượng, Tả Đăng Phong thấy xuất hiện một khe hở rất lớn, nhìn vào thì quả nhiên phát hiện trên một thạch đài bằng phẳng cách chứng mười mấy thước phía trước có một con đại mãng màu xanh đang nằm.

Trong nháy mắt nhìn thấy đại mãng, Tả Đăng Phong không khỏi choáng váng bởi vì hắn phát hiện đại mãng kia đang âm lãnh nhìn theo hắn nhưng loại cảm giác này nhanh chóng bị hắn áp xuống. Hắn nghĩ lại rắn là loài không có mí mắt cho nên mắt luôn mở to, ngoài ra cho dù đại mãng muốn tấn công hắn thì Huyền Âm chân khí không phải để làm cảnh.

Xác định đại mãng không phải là mục tiêu mình muốn tìm, Tả Đăng Phong liền muốn rời đi nhưng khi quay người thoáng nhìn hắn lại phát hiện bên phải bãi đá mà con mãng xà chiếm có một thẻ hình chữ nhật màu hoàng kim, Tả Đăng Phong nhấc tay xuất linh khí cách không nắm lấy thẻ bài rồi lặn xuống nước quay về.

- Cô đoán đúng rồi, có con rắn cái.

Tả Đăng Phong sau khi nhảy lên bờ nói với Ngọc Phật đang khẩn trương chờ đợi, rắn đực đuôi dài, rắn cái đuôi ngắn nên chỉ cần nhìn đuôi là có thể phân biệt đại khái.

- Mau hong khô quần áo đi.

Ngọc Phật cầm đạo bào thúc giục, người tu đạo có thể phát ra dương khí trong cơ thể để hong khô quần áo.

- Đây là gì thế?

Thiết Hài lấy tấm thẻ trong tay Tả Đăng Phong ra xem.

- Không rõ ràng lắm, nhặt trong xà động ra đến giờ vẫn chưa xem.

Tả Đăng Phong nhanh chóng điều động linh khí trong cơ thể chống lại cái lạnh buốt.

- Vàng!

Thiết Hài nhấc nhấc tấm thẻ, từ phân lượng mà phán.

- Đúng, hơn nữa còn là vàng nguyên chất.

Tả Đăng Phong gật đầu nói.

- Bên trên còn có chữ này!

Thiết hài nói xong trả lại kim bài cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong nhận lấy, quan sát tỉ mỉ, kìm bài rộng tầm 7,8cm, dài chừng một gang tay. Chính giữa khắc chữ “Khai quốc miễn tử”, trái khắc thêm “Hai mươi tám”.

- Miễn tử kim bài!

Ngọc Phật nhìn thoáng qua hỏi.

- Đúng vậy!

Tả Đăng Phong gật đầu.

- Có phải là Chu Vũ Vương chia cho chư hầu của Bộc quốc và Mâu quốc?

Ngọc Phật hỏi.

- Vàng thời kỳ Thương Chu không thể có độ tinh khiết như vậy, ngoài ra khi đó còn chưa có kim bài miễn tử, hơn nữa miễn tử kim bài còn khắc lý do cũng thụ phong danh. Cái này quá nhỏ, không có lý do miễn tử, thợ khắc cũng không khéo lắm, giống như là đúc hàng loạt.

Tả Đăng Phong đưa kim bài cho Ngọc Phật rồi ngồi xuống đi giày.

- Vậy thì nó phát cho ai?

Ngọc Phật phủ thêm áo choàng cho Tả Đăng Phong.

- Không rõ ràng lắm nhưng có thể khẳng định không phải đồ thời Thương Chu.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Khai quốc miễn tử thì giải thích ra sao?

Ngọc Phật lại hỏi.

- Khai quốc cũng không nhất định là khai triều Chu, có thể là triều đại sau mà.

Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu, miễn tử kim bài xuất hiện làm lòng hắn lần thứ hai tối sầm lại. Điều này chứng tỏ khu vực này sau thời Thương Chu còn có chiến tranh, điều này làm tình huống càng thêm khắc nghiệt, độ khó khăn khi tìm kiếm cũng tăng lên bởi vì cho dù tìm được thành cổ cũng không chắc đã là thời Thương Chu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.