Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 36: chương 34




Edit: Mộc Tử Đằng

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tâm đến sân bay sớm nửa tiếng, cô đứng ở cửa xuống máy bay chờ các thành viên trong đoàn du lịch.

Sau khi thấy tin thông báo chuyến bay hạ cánh đúng giờ, Thẩm Tâm bèn giương lá cờ của công ty du lịch lên, để các thành viên sau khi ra ngoài có thể nhìn thấy được.

“Đó không phải là hướng dẫn viên Thẩm sao?” Vợ chồng họ Vương là hai người ra ngoài đầu tiền, vừa liếc mắt đã trông thấy Thẩm Tâm. Cô vẫy tay với họ, cười chào hỏi: “Anh Vương chị Vương, lại gặp nhau rồi!”

Những thành viên khác theo sát phía sau họ, nhanh chóng tìm được Thẩm Tâm. Thẩm Tâm dẫn mọi người đến một chỗ rỗng rãi hơn, dựa theo danh sách bắt đầu điểm danh.

“Trịnh Hi Nghiên.”

“Có.” Một nữ sinh tóc ngắn ngang vai giơ tay lên, “Bên cạnh em là hai bạn Lưu Nguyệt và Hoàng Tịnh Y.”

Thẩm Tâm ngẩng đầu lên nhìn, nữ sinh đang nói chuyện là một trong ba học sinh cấp ba vào đoàn lần này, có lẽ do đi du lịch nên em ấy còn trang điểm nhạt. Nữ sinh tên Lưu Nguyệt đứng bên cạnh cô bé đó cũng trang điểm giống vậy, lúc này đang nghịch điện thoại.

So sánh với hai người đó, người tên Hoàng Tịnh Y trông giản dị hơn rất nhiều, cô bé mang một cái kính, không trang điểm, nhìn qua khá hướng nội.

Thẩm Tâm gật đầu, đánh dấu vào tên của ba người, rồi tiếp tục điểm danh: “Giang Tiếu.”

Một người đàn ông trẻ tuổi im lặng giơ tay lên, sau đó bỏ tay vào túi. Anh ta mặc một cái hoodie xám có mũ, mũ áo được đội ngay ngắn trên đầu, che hơn phân nửa khuôn mặt của anh ta. Bên ngoài áo hoodie còn mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen, hai tay của anh ta đều bỏ vào túi áo khoác ngoài, vùi đầu rụt cổ, nhìn còn hướng nội hơn cả Hoàng Tịnh Y.

Thẩm Tâm hỏi anh ta: “Anh là Giang Tiếu.”

Người đàn ông vẫn không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.

Thẩm Tâm đánh dấu lên tên của anh ta, vị Giang Tiếu này có lẽ không phải kiểu người hướng nội, chẳng qua đơn giản là không muốn để ý tới người khác mà thôi.

Sau khi kiểm tra đoàn viên xong, Thẩm Tâm cất tài liệu đi, giơ lá cờ nhỏ lên dẫn họ đến chỗ xe đậu.

Trên xe, Thẩm Tâm theo thông lệ nói một tràng dài hoan nghênh mọi người đến đây, nhân tiện giới thiệu sơ qua hành trình năm ngày tiếp theo. Do hiện giờ thời gian không còn sớm nữa, nên điểm đầu tiên trong hôm nay là dẫn mọi người đi dùng bữa trưa.

Thành phố H là thành phố nổi tiếng về du lịch, có núi có sông và đồ ăn đa dạng. Vì sau khi ăn xong sẽ đi tham quan một ngọn núi nhỏ, sẵn tiện ngồi thuyền đi dạo trên hồ, nên địa điểm ăn cơm trưa cũng được chọn gần đó.

Lúc ăn cơm Thẩm Tâm luôn quan sát thành viên trong đoàn, anh chị Vương nhìn qua vẫn yêu thương như cũ, ba nữ sinh trung học thì khá ồn ào, thấy cái gì cũng muốn chụp ảnh, còn vị Giang Tiếu kia, đến giờ Thẩm Tâm chưa nghe anh ta nói một câu…

Tại sao cô cứ có dự cảm xấu thế này? Không, Thẩm Tâm, mày đừng tự hù dọa mình.

Thời tiết buổi chiều rất đẹp, Thẩm Tâm theo lịch trình dẫn mọi người ngồi thuyền du ngoạn trên hồ. Ba học sinh cấp ba kia dường như rất mong chờ được ngồi thuyền, nghe sắp được đi thì hét lên chạy ra bờ hồ.

Thẩm Tâm tập họp mọi người ở chung một chỗ, rồi tự mình đi mua vé, sau đó đưa khách lên thuyền rồi bản thân mới đi lên sau cùng.

“Hoàng Tịnh Y, mau giúp bọn tớ chụp tấm ảnh đi, nhanh lên nào!” Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt đứng bên lan can, chỉ huy Hoàng Tịnh Y chụp ảnh. Thẩm Tâm cảm thấy hơi kỳ lạ, hôm nay Hoàng Tịnh Y luôn chụp ảnh cho hai người kia, còn cô bé đó dường như chưa chụp tấm nào.

Thẩm Tâm nghĩ ngợi một lúc, bèn đi lên hỏi Hoàng Tịnh Y: “Có cần chị chụp giúp ba người bọn em không?”

Hoàng Tịnh Y cầm máy ảnh nhìn cô, nhanh chóng lắc đầu: “Em không cần, cảm ơn ạ.”

Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt ở đối diện bật cười: “Hoàng Tịnh Y không thích chụp ảnh, có đúng không?”

Hoàng Tịnh Y khẽ gật đầu một cái.

Bọn họ đã nói vậy thì Thẩm Tâm không khăng khăng muốn chụp ảnh giúp nữa, cô dặn dò họ phải chú ý an toàn rồi nhìn Giang Tiếu đang đứng một mình ở lan can bên kia.

Anh ta vào đoàn một mình, không những không trao đổi gì với hướng dẫn viên là cô mà còn không hề nói chuyện với các đoàn viên khác. Mới ban đầu anh chị Vương dự định bắt chuyện với anh ta, sau vài lần thăm dò cũng không tìm anh ta trò chuyện nữa.

Lúc này anh ta đang đứng một mình hóng gió, vẫn không lấy mũ áo xuống. Do không khí tỏa ra xung quanh anh ta quá nặng nề, nặng nề đến mức Thẩm Tâm cảm thấy không chừng anh ta sẽ nhảy xuống hồ, nên đi nhanh qua bắt chuyện với anh ta.

“Anh Giang, có cần tôi chụp giúp anh tấm ảnh không?”

Đối phương không trả lời cô, vẫn duy trì tư thế đứng nhìn mặt hồ. Thẩm Tâm lại gọi anh ta một tiếng nữa, lần này rốt cuộc Giang Tiếu cũng quay đầu lại nhìn cô.

“…”

Sự yên lặng kéo dài chừng ba giây, Thẩm Tâm bèn cười nói với anh ta: “Đã quấy rầy rồi.”

Cô vốn nghĩ khó tiếp xúc nhất là ba nữ sinh trung học trong đoàn, bây giờ ngẫm lại, vị Giang Tiếu này còn khó gần hơn các cô ấy.

Hôm nay hành trình không nhiều, dẫn mọi đến phố ăn vặt rồi đi ăn tối, sau khi xong hết thì mọi người cùng lên xe đi về khách sạn.

Bởi vì đây là đoàn bản địa trong thành phố H, nên công ty không cung cấp chổ ở cho Thẩm Tâm, cô đưa đoàn viên đến khách sạn, còn mình phải về nhà ngủ.

“Nếu tối mọi người gặp bất kỳ chuyện gì hãy tìm nhân viên trong khách sạn nhé, hoặc gọi điện cho tôi cũng được, tôi chỉ ở gần đây thôi. Sáng ngày mai mọi người ăn sáng xong thì tập họp ở sảnh khách sạn, chín giờ sáng chúng ta sẽ lên đường tham quan.” Thẩm Tâm phát thẻ phòng cho từng người, nhìn họ cùng lên lầu rồi mới ngồi xe về nhà.

Ở nhà Lý Thù Đường có thuê một dì nấu cơm, nên Thẩm Tâm không cần lo lắng cô ấy ở nhà có cơm ăn hay không. Hơn nữa Tạ Khai Hoài đang ở đấy, ăn cơm ở nhà là tốt nhất.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tâm cảm thấy hơi đói.

Cô đi nhanh về biệt thự của Lý Thù Đường, còn chưa mở cửa đã nghe thấy một tràng tiếng cười ở bên trong.

Tình huống gì đây? Chẳng lẽ nhà có khách à?

Cô mở cửa đi vào, trông thấy Lý Thù Đường và Tạ Khai Hoài đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách, điều làm người ta khó hiểu nhất chính là Diệp Tri Du cũng ở đây?

Trên bàn trà đặt rất nhiều đồ ăn, nào là quả hạch rồi cả trái cây, nhìn giống như đang mở tiệc trà.

“Diệp tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

Lý Thù Đường không đợi Diệp Tri Du trả lời đã vui vẻ đáp thay anh: “Diệp tiên sinh bảo khoảng thời gian này có thể dạy kèm Tạ Khai Hoài giúp tớ, cậu không biết anh ấy giỏi như nào đâu, tất cả bài thi rồi đề toán gì đó anh ấy đều biết làm hết, còn đáng tin hơn hai chúng ta nữa ý!”

“…” Nhất thời Thẩm Tâm không biết nên nói gì, cô và Lý Thù Đường cũng được xem như học sinh tốt nghiêp từ trường học nổi tiếng trong nước, chỉ là đã qua năm cấp ba lâu rồi, đã quên rất nhiều kiến thức, thật sự không thể giải hết đề số học và đề vật lý tổng hợp, Diệp Tri Du vậy mà tới giúp đỡ? Sao đột nhiên anh tốt bụng như vậy??

Ngẫm thấy chuyện xảy ra quá mức khác thường, Thẩm Tâm đưa ra kết luận nhất định Diệp Tri Du đang có âm mưu gì đó.

Cô đi tới thuận tay lột một quả quýt, cười hỏi Diệp Tri Du: “Thế này không hay lắm đâu nhỉ? Quấy rầy đến công việc của Diệp tiên sinh thì không tốt lắm.”

Diệp Tri Du nói: “Loại đề ở trình độ này thì chưa thể nói là quấy rầy được.”

Tạ Khai Hoài: “…”

Thẩm Tâm: “…”

“Tôi đã thêm wechat với Tạ Khai Hoài rồi, sau này nó không hiểu gì có thể trực tiếp nhắn tin wechat hỏi tôi.” Diệp Tri Du vừa nói vừa đứng dậy, rồi nói với mọi người ở trong phòng, “Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy mọi người nữa.”

“Tôi tiễn anh nhé!” Bây giờ Lý Thù Đường cực kỳ ân cần với Diệp Tri Du, còn Tạ Khai Hoài khá phiền não. Cậu ta phải học hai tiết tự học buổi tối ở trưởng đã thấy phiền rồi, về nhà còn bị dạy kèm thêm ư?

Cậu ra đã nhìn ra vị Diệp tiên sinh này không phải muốn theo đuổi chị của mình mà là muốn theo đuổi Thẩm Tâm, thay vì xen vào chị họ đã có bạn trai thì mục tiêu của Diệp tiên sinh rất có khả năng là Thẩm Tâm!

Nhưng cậu ta là người vô tội mà! ?

Thẩm Tâm nhìn Tạ Khai Hoài đang buồn phiền, cũng hiểu cậu ta không hề muốn được Diệp Tri Du dạy kèm. Nghĩ đến Tạ Khai Hoài làm mưa làm gió ở trường, còn trước mặt Diệp Tri Du thì biết ngoan ngoãn nghe lời, cô bèn không nhịn được bật cười: “Chị cảm thấy mình về trễ dường như đã bỏ lỡ một màn đặc sắc rồi.”

Tạ Khai Hoài ngước mắt nhìn cô, học theo dáng vẻ của cô cười giễu cợt vài tiếng: “Còn cười à? Chị học thử đi rồi biết!”

Thẩm Tâm xòe tay: “Chị chả muốn học thêm, chỉ là nhìn cậu khốn khổ như vậy nên chị vui quá chừng.”

Cô nói xong lời này, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên. Tim Thẩm Tâm theo bản năng đập rộn lên, ai gọi cô trễ như này, hơn phân nửa là không có chuyện gì tốt đẹp.

Quả thật rất linh nghiệm.

Diệp Tri Du còn chưa ra khỏi sân cảu Lý Thù Đường chợt thấy Thẩm Tâm hoảng loạn mở cửa ra, cô đang đứng mang giày ở huyền quang. Lý Thù Đường định về phòng chợt thấy dáng vẻ này của cô thì hỏi: “Thẩm Tâm, đã trễ rồi cậu còn phải ra ngoài sao?”

“Đừng hỏi nữa.” Thẩm Tâm nói không ra hơi, “Có đoàn viên hút thuốc trong khách sạn, làm máy phun nước chữa cháy bị kích hoạt! Bây giờ khắp phòng khách sạn đều ướt sũng nước, còn dẫn tới một trận gây rối khá lớn, người quản lý khách sạn gọi tới bảo tớ mau qua đó!”

“…” Lý Thù Đường hơi đồng tình với cô, “Những người này thật không hiểu chuyện, đều là người lớn cả rồi, không tự biết qua phòng hút thuốc để hút sao?”

Cô ấy vừa nói xong, Thẩm Tâm buồn bực đáp: “Là ba học sinh cấp ba kia!!!”

Lý Thù Đường: “…”

“Không nói với cậu nữa, tớ mau chóng qua đó đây, bên khách sạn đang rất tức giận.” Do tình huống khẩn cấp, Thẩm Tâm hàng năm không lái xe muốn mượn xe của Lý Thù Đường để dùng. Diệp Tri Du đang đứng ở ngoài đột nhiên nói với cô: “Khách sạn ở đâu? Đã trễ rồi để tôi đưa cô đi.”

Thẩm Tâm khá bất ngờ, cô báo tên khách sạn với anh: “Ở Hoan Hỉ Nhân Gia.”

Diệp Tri Du đã từng nghe qua tên khách sạn này, anh gật đầu rồi tiếp tục đi ra ngoài: “Nó ở gần đây thôi, cô chờ tôi lấy xe.”

“À, không…” Thẩm Tâm muốn từ chối nhưng đã bị Lý Thù Đường ờ bên cạnh hung hăng đánh một cái, kiên quyết cắt ngang lời cô nói. Thẩm Tâm nhíu mày nhìn cô ấy: “Cậu làm gì vậy?”

Lý Thù Đường nói: “Có Diệp tiên sinh đưa cậu còn không chịu? Đã trễ rồi cậu tự lái xe làm tớ không yên tâm đâu.”

“…Vậy sao cậu không đưa tớ đi?”

Lý Thù Đường tinh nghịch chớp mắt rồi cười lên: “Chẳng phải có Diệp tiên sinh rồi ư.”

Diệp Tri Du lái xe tới, dừng trước cửa nhà số 29: “Lên xe đi.”

Thẩm Tâm thật sự muốn nhanh chóng đến khách sạn, vì vậy đi ba bước cũng thành hai bước.

“Cài dây an toàn vào.”

Thẩm Tâm nghe lời cài vào.

Diệp Tri Du chờ cô cài xong mới lái xe đi. Dưới ánh đèn ở tiểu khu, chiếc xe chạy không nhanh không chậm, trong lòng Thẩm Tâm nóng như lửa đốt, nhưng không tiện giục anh chạy nhanh hơn, dù sao trời đã tối đen, chạy xe tốc độ cao sẽ không an toàn.

“Tại sao khi cô dẫn đoàn luôn có chuyện xảy ra vậy?”

Đột nhiên Diệp Tri Du hỏi một câu như này, Thẩm Tâm không kịp phản ứng lại: “Gì?”

Diệp Tri Du liệt kê kỹ càng: “Đầu tiên là cả đoàn vào đồn cảnh sát, lần thứ hai thì có người dùng tên giả, còn cả chuyện suýt nữa đã bỏ mạng ở nước ngoài, lần này thì làm ướt hết khách sạn…Không phải cô bị nguyền rủa rồi chứ?”

Thẩm Tâm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.