Yêu Thần Ký

Chương 4-2: Hạ độc (tiếp)




Không có thể chứ. Vẻn vẹn chỉ là một tiếng tiếng thét dài là có thể gọi đến Hắc Tham Lang và Dạ Cốc Tượng. Bản lĩnh thế này, sợ là chỉ có mười vị Phật Tôn Ngự Thú Trai kia tự mình ra tay mới có thể làm được. Hơn nữa các ngươi thấy không có, không chỉ có chỉ là dị thú, mà ngay cả những mãnh thú còn chưa tu luyện có tính hiệu nghiệm rõ ràng, tất cả cũng bị hắn điều động đến. Bản lĩnh Ngự Thú thế này, cả Thần Tấn Vương Triều không tìm ra nổi năm người.

- Có lẽ có người có thể dễ dàng khống chế dị thú và mãnh thú, nhưng mà cũng tuyệt đối không làm được nhẹ nhàng như vậy. Càng không thể điều động số lượng khổng lồ như thế. Theo cảm giác của ta, hắn chính là một vị... Chiến thú vua.

Đương nhiên đó vẻn vẹn chỉ là thương khách bình thường và Võ Giả bình thường thấy được trong mắt. Mà một chút vị tu vi cường đại, ngay trong khoảnh khắc thấy được vô số dị thú chiến hồn trong chạy ra từ thân thể Phong Phi Vân kia, khi đó bọn họ liền đồng thời biết người thiếu niên kia là ai.

- Thì ra đây là yêu ma đi ra, khó trách Quách Đại Hải cung kính như vậy đối với hắn.

Một ông lão vuốt ve chòm râu dưới cằm, trong lòng đang suy tư nguyên nhân Phong Phi Vân đi tới một vùng khỉ ho cò gáy này. Hắn chính là Yêu Ma Chi Tử, trong cơ thể có yêu huyết, chẳng lẽ hắn cũng đến đây kho báu Yêu Tộc giấu trong Đồng Lô Sơn.

...

- Là hắn.

Bên kia bờ vực thẳm, trong số đám người có tu sĩ của thế gia Bắc Minh. Bọn họ ở Thần Đô đã từng nhìn thấy Phong Phi Vân. Vốn bọn họ chỉ là được điều động đến Cổ Cương vực để thương thảo liên minh với thủ lĩnh một bộ lạc cường đại. Bởi vì người của triều đình đều đang truy giết bọn họ, cho nên bọn họ mới giả trang thành hình thức thương nhân, bề ngoài tuyên bố chính là thương đội của "hiệu buôn Bắc thủy ", đến Cổ Cương vực thu mua Chiến thú Kỳ Ngưu cùng mãnh thú sư tử hổ báo các loại.

Bọn họ lúc trước cũng không quá chú ý Phong Phi Vân, cho đến khi Phong Phi Vân và Bổ Thiên triển khai chiến đấu trong dãy núi đen sì kia, mới có người đoán ra được thân phận của Phong Phi Vân.

Thế gia Bắc Minh với Phong Phi Vân có đại thù, chủ nhân thế gia Bắc Minh đã bị Phong Phi Vân giết chết. Sau đó gia tộc lại gặp phải triều đình Lôi Đình công kích, nguyên khí tổn thương nặng nề.

Trong trận đấu tranh chính trị này, thế gia Bắc Minh thua, trở thành đối tượng bị triều đình đuổi giết tàn sát. Trước kia nở mày nở mặt vô hạn, hiện tại lại phải lén lút hành động, tất cả điều này đều là nhờ Phong Phi Vân ban tặng.

Hai người dẫn đầu hiệu buôn Bắc thủy, trong đó một người là ông lão đã ngoài bẩy mươi, tóc hoa râm, da dẻ hồng hào, trên lưng đeo một thanh Long Hình Linh Kiếm, có một loại phong thái thần tiên vượt khỏi đời thường. Lão tên là Bắc Minh Cống, chính là một vị cường giả trực hệ thế gia Bắc Minh. Vốn lão đang tu luyện trong một tòa Tiên Giáo, nhưng mà nghe nói thế gia Bắc Minh đã gặp phải đại kiếp, vì vậy liền chạy trở về.

Người khác, trên người bọc trường bào thật dầy màu đen, cả đầu và mặt đều được bao bọc ở bên trong, hiển nhiên thân phận của nàng không phải chuyện đùa, không thể bại lộ. Chỉ là chiếc áo choàng màu đen rộng rãi này lại vẫn không lấn át được đường cong mơ hồ có thể tìm ra kia. Mỗi khi có gió thổi qua, áo choàng bị hất lên, đường cong động lòng người liền phác họa bề ngoài vô cùng nhuần nhuyễn, cực kỳ lộng lẫy.

Bắc Minh Cống giữ thái độ cung kính đối với người thần bí mặc áo choàng màu đen này, lão nói:

- Phu nhân, chuyến này chúng ta trước hết phải đi thương thảo việc liên minh với Thiên Vu Bộ, có lẽ không nên gây thêm rắc rối. Muốn giết Phong Phi Vân thì cơ hội còn có rất nhiều.

- Không, Phong Phi Vân nhất định phải chết.

Trong âm thanh của nữ nhân bao bọc dưới chiếc áo choàng màu đen kia tràn ngập hận ý. Sát khí lạnh lẽo, khiến cho rất nhiều tu sĩ chung quanh đều nảy sinh sợ hãi phát ra từ nội tâm, nơm nớp lo sợ.

Bắc Minh Cống cũng câm như hến không dám nhiều lời nữa.

Bờ bên kia, núi non rung động, vạn thú rống dài. Một cây cổ thụ sinh trưởng đã mấy trăm năm chỉ trong nháy mắt liền bị một con mãnh thú lực lớn vô cùng vô tận đánh ngã. Càng nhiều mãnh thú băng qua làm cả đỉnh núi đều biến thành đất trống.

Phong Phi Vân mang theo trường mâu, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc vội vàng lướt tới. Thân thể tựa như một ngôi sao băng đạp vỡ đầu Lão Thi vừa mới nhô ra từ trên mặt đất, một mâu đâm tới bả vai Bổ Thiên.

- Leng keng.

Bổ Thiên nheo mắt lại, Cản Thi Linh màu tím trong tay biến thành một cái chuông lớn. Nó va đập cùng Thiên Tủy Binh Đảm đã biến thành trường mâu, những đốm lửa bắn ra bốn phía, âm thanh vang lên tựa như Thiên Chung ( chuông nhà trời ).

Trường mâu đâm tới khoét thủng Cản Thi Linh, một khối nhỏ Huyền Tinh Âm Đồng rơi lả tả xuống.

- Thật sắc bén.

Bổ Thiên vội vàng thu hồi Cản Thi Linh, thân thể bật lui. Hắn thúc giục một vị Thi Vương kia đi nghênh chiến Phong Phi Vân.

- Ngao.

Trên người Thi Vương phủ đầy Thiết Lân, trên mỗi một phiến Thiết Lân đều thiết lập hoa văn rực rỡ làm lóe ra hào quang, tựa như nó đang khoác một món chiến giáp bất bại. Một chưởng đánh ra, bẩy con long hổ bay ra với lực lượng cực kì hung hãn.

Lực lượng bẩy con long hổ, chính là lực lượng cấp bậc Cự Phách.

Thân thể Phong Phi Vân bật thật mạnh lên cao hơn một trăm thước, tránh thoát uy lực của bẩy con long hổ. Rồi hắn lao từ trên xuống, tựa như một ngôi sao băng đâm sầm xuống đất. Nó khiến cho một quả núi nhỏ dưới chân Thi Vương đều bị san bằng, phát ra những âm thanh kinh thiên động địa.

Khói bụi bay cuồn cuộn, những tảng đá nặng vạn cân lăn loạn xuống vách núi. Những mãnh thú và Lão Thi đều bị một cỗ lực lượng kia đánh chết nhăn răng, thân thể bị quẳng ra ngoài.

Trong đầu Thi Vương đã sinh ra một chút trí tuệ, nên hắn cũng không bị công kích đến. Hắn đứng ở xa hơn một trăm thước. Dưới ánh sao, trên bề mặt thi thân lóe ra âm quang. Bỗng nhiên, nó nhấc lên từ mặt đất một khối đá cao hơn ba chục thước ở bên cạnh người. Hai tay giơ cao, bắt đầu thét dài. Rồi đột nhiên nó nện tảng đá lớn nặng trên trăm vạn cân đi ra ngoài.

Nó cũng biết không đụng vào được Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân, đó là một món thần nhận có thể chém vỡ Linh Khí. Nên mặc dù là trên người nó có lân phiến hoa văn rực rỡ thì cũng không ngăn cản được. Cho nên hắn đứng xa xa công kích Phong Phi Vân.

- Rầm.

Bàn chân Phong Phi Vân đạp mạnh một cái, dưới chân khoét ra một cái hố to, cả người đột ngột bật lên cao. Trên hai cánh tay đều bốc cháy lên ánh lửa, lực lượng dị thú chiến hồn tràn ngập trên cánh tay, nó bộc phát ra một cỗ chiến lực vô cùng mãnh liệt.

Trường mâu xuyên thủng tảng đá, thân thể Phong Phi Vân xuyên qua tảng đá, hai tay mang theo trường mâu tựa như cầm một cái búa lớn Khai Thiên từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng về hướng Thi Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.