Yêu Thầm Vợ Cũ

Chương 36




Cực kỳ không vui hừ một tiếng, Đường Diệc Sâm cầm chặt lấy cây son kia trong lòng bàn tay. Cho dù anh muốn đập nát nó, đã không còn kịp rồi.

Anh sơ suất quá!

Bỏ cây son kia vào trong túi, Đường Diệc Sâm cũng xuống xe, anh khẩn trương đuổi theo.

Thủy Tâm Nhu vừa thấy anh đến, cô cầm lấy xâu mực nướng ông chủ đưa cho, không nói một tiếng vừa ăn vừa đi.

“Này, người đẹp, cô vẫn chưa trả tiền.”

“Không cần gọi cô ấy, tôi trả.” Nói xong, Đường Diệc Sâm lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn.

Chết tiệt, anh không biết cô muốn tới loại đường nhỏ này ăn đồ, cho nên, anh không có chuẩn bị tiền lẻ.

“Ông chủ à, chỗ này của tôi chỉ là một cái sạp nhỏ, ông đưa số tiền lớn như vậy tôi không đủ tiền thối.”

“Không cần thối lại.”

“Ông chủ thật hào phóng, đây… tôi đưa anh mấy xâu mực nướng.”

Đường Diệc Sâm nhận lấy xâu mực mà ông chủ cười hì hì đưa cho, anh lại đuổi theo Thuỷ Tâm Nhu như điên.

Anh biết bà xã đại nhân nhà anh tức giận, hơn nữa, không phải là nhỏ nha.

Cô chưa cãi nhau với anh, điều đó nghĩa là rất nghiêm trọng.

Phản ứng này của cô là vì ghen sao?

Cô quan tâm tới anh đúng không?

Đường Diệc Sâm âm thầm mừng thầm, ánh mắt u ám trước đó liền sáng quắc lóe sáng. Anh cam tâm tình nguyện nghe Thủy Tâm Nhu sai phái.

Cà ri trứng cá, đồ chiên thập cẩm, súp chua ngọt…. Thuỷ Tâm Nhu ở phố Chùa ăn uống sảng khoái. Cô chính là không muốn để ý tới Đường Diệc Sâm.

Đôi mắt đẹp như nước lạnh lùng bực bội nhìn anh, cô trưng khuôn mặt lạnh lùng, đối với sự ân cần của anh, cô vẫn không có chút thay đổi.

Các món ăn vặt ngon ở phố Chùa bị cô quét một vòng, ăn no, cô cũng chỉ đi về phía chiếc xe việt dã nhập khẩu Land Rover, cũng chẳng thèm quản xem Đường Diệc Sâm có ăn no hay không, dù sao cô ăn no, hơn nữa còn có cảm giác căng cứng.

————————

Cơm chiều kết thúc, Vũ Văn Huyễn gọi Nhan Dĩ Hiên vào phòng sách, cửa sổ đều đóng chặt. Thậm chí, trong phòng sách còn lắp đặt thiết bị nghe trộm, ngọn đèn kia vẫn chớp động ánh sáng màu đỏ tự động quét ngắm.

“Dĩ Hiên, mẫu trang sức đã đặt chưa?”

“Ba, bản nháp con đã xem qua, thiết kế của Thủy Tâm Nhu không tệ, nhưng mà, vẫn chưa đặt mẫu. Hôm nay cô ấy có chút việc, đã dời lịch hợp đồng đặt hàng vào sáng hôm sau.”

“Biệt thự bên kia như thế nào?”

“Vẫn giống như trước, Thác Nhi vẫn không chịu tiếp nhận giải phẫu. Nghe nhân viên chữa bệnh và chăm sóc bên kia nói, nó cực kỳ bài xích Đường Khả Tâm, bọn nó… ở đó cũng không tốt lắm, hơn nữa, con bé cực khổ không ít.”

Trong phút chốc, vẻ mặt Vũ Văn Huyễn trở nên ngưng trọng.

Sau mấy tháng Đường Khả Tâm sang Anh, Vũ Văn Thác liền tỉnh lại. Anh bắt đầu tiếp nhận trị liệu khôi phục chức năng.

Năng lực ngôn ngữ đã khôi phục, nhưng mà, anh vẫn đang rơi vào trong trạng thái tự phong kín bản thân.

Anh mang tâm phòng bị rất mạnh đối với tất cả mọi người, tính cách cũng trở nên cô độc, táo bạo.

Người giúp việc trong biệt thự thay đổi hết đợt này tới đợt khác, người giúp việc bị thương cũng người này tới người khác.

Đến nay, vẫn không ai có thể thuyết phục được anh tiếp nhận giải phẫu.

“Con nói với Đường Khả Tâm, bất kể con bé dùng phương pháp gì, nhất định phải mau chóng để cho Thác Nhi làm giải phẫu, không thể tiếp tục kéo dài nữa.”

“Dạ, chờ chút con sẽ gọi cho cô ấy.”



Hai người ở trong phòng sách bí mật nói chuyện một hồi, Nhan Dĩ Hiên rời khỏi phòng sách của Vũ Văn Huyễn.

Từ lúc bà vừa đi ra, mới đi không được vài bước, lại bị Nhan Dĩ Hinh cản đường.

“Chị, ba gọi chị vào phòng sách làm gì vậy?” Ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm không chớp mắt Nhan Dĩ Hiên.

“Bàn công việc.” Hơi hơi ngẩng cao cằm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa em gái đáng giận của mình, Nhan Dĩ Hiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Vì Bất động sản Vũ Văn, a… chị thực ra sức nha! Buổi sáng ra cửa đi làm, buổi tối trở về báo cáo với ba. Chị, chị toan tính cái gì? Chị có 2 cô con gái, cho dù là chia nhà cũng không tới phiên chị được phần lớn, chị ra sức như thế để làm chi a?

Đến lúc này, chị vẫn còn chiếm cứ mọi thứ ở Bất động sản Vũ Văn, trách không được người bên ngoài đều nói chị khắc chồng, khắc đàn ông trong nhà Vũ Văn. Làm phụ nữ cường thế như thế để làm chi vậy? Xét đến cùng, chị cũng không phải chỉ là nữ hay sao, có thể so với con tôi sao?”

Cho dù Thác Nhi của bà trở thành người sống đời sống thực vật, a… gia sản của nhà Vũ Văn bà cũng muốn chiếm phần nhiều.

Nhan Dĩ Hinh cực kỳ không giấu diếm ánh mắt khinh miệt trào phúng nhìn chăm chú vào Nhan Dĩ Hiên một mình nắm quyền hành Bất động sản Vũ Văn.

“Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Lạnh lùng bực bội liếc em gái của mình, Nhan Dĩ Hiên đi vượt qua bà.

“Cả ngày chị mặc sườn xám màu trắng, đây không phải là mỗi ngày nguyền rủa nhà Vũ Văn đoạn tử tuyệt tôn….”

Trong phút chốc, Nhan Dĩ Hiên xoay người ngoái đầu lại, bàn tay lập tức bóp chặt cổ Nhan Dĩ Hinh.

Ánh mắt bà lộ ra ánh nhìn hung dữ, hung tợn trừng mắt nhìn bà, mang theo tiếng nói thống khổ bật ra từ giữa hàm răng, “Nhan Dĩ Hinh, cô căn bản không biết cái gì gọi là yêu. Tôi cho cô bước vào nhà Vũ Văn, tôi cũng có thể để cho cô hai bàn tay trắng lăn ra khỏi nhà Vũ Văn, thức thời mà nói, cô câm miệng lại cho tôi, an phận mà tận hưởng vinh hoa phú quý của cô đi.

Nếu không phải tại cô, Vũ Văn Hạo sẽ không tự sát, con trai của cô cũng sẽ không đến nỗi chỉ có thể nằm trên giường. Tôi biết cô vẫn hận tôi chiếm hết toàn bộ mọi thứ của cô, cho nên, cô tìm tới trả thù tôi, để cho tôi sống cũng thống khổ. Tôi có thể nhượng bộ cho cô sinh con trai, cô cảm thấy tôi vẫn còn có thể thoả hiệp cho cô làm càn sau lưng tôi sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Nhan Dĩ Hiên buông lỏng tay ra, bà xoay người bỏ đi.

Nhan Dĩ Hinh ho khan vài tiếng, bà hít thở từng hơi từng hơi, ánh mắt oán hận gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng Nhan Dĩ Hiên.

Tay bà gắt gao nắm thành quyền, run nhè nhẹ.

Vị trí mợ lớn nhà Vũ Văn vốn thuộc về bà, kẻ tiện nhân Nhan Dĩ Hiên kia biết rõ Vũ Văn Hạo có hôn ước với bà, vậy mà còn muốn đi mê hoặc ông, không tiếc vứt bỏ vị hôn phu Ỷ Trí Huân của mình.

Vũ Văn Hạo vì người phụ nữ ti tiện kia mà không tiếc toàn bộ để hủy hôn, khăng khăng muốn kết hôn với bà ta.

Bà có thể không hận sao?

Bà chỉ nhìn mỗi mình ông, mà ánh mắt dịu dàng của ông chưa bao giờ từng dừng lại trên người bà.

Cho dù chỉ có một đêm duy nhất kia, ông gọi tất cả đều là tên của kẻ ti tiện kia.

Ngay cả khi bà mang thai, ông cũng kiên trì không cần bà cùng con.

Cho dù bà sinh Vũ Văn Thác ra, ông cùng con cũng không thuộc về bà.

Ông chết là tốt, con trai cũng trở thành người sống đời sống thực vật, nhà Vũ Văn không có đàn ông, đó cũng là người nhà Vũ Văn nên nhận!

————————

“Làm sao vậy, Vũ Văn Thác vẫn không chịu ăn cơm sao?”

Đường Khả Tâm Nhìn người giúp việc thu dọn xong mảnh vụn, đồ ăn nát bét từ trong phòng Vũ Văn Thác đi ra, cô gọi nhóm người bọn họ lại hỏi.

“Vâng, cậu chủ đập bể thức ăn, cậu ấy nói, cậu ấy không khác gì người chết, cậu ấy không cần phải ăn cơm.”

“Mọi người đi xuống trước đi, tôi đi xem anh ấy.”

Từ một tuần trước kia, cô liền bí mật trở về Hong Kong, anh cả cùng mẹ cũng không biết.

Hơn ba năm, đây là lúc cô nên trở về thực hiện thỏa thuận.

Đường Khả Tâm trở lại phòng mình, do dự một chút, cô vẫn cầm chai nước hoa đã chuẩn bị kỹ trước đó lên xịt lên người, sau đó mới đi tới phòng Vũ Văn Thác.

Cửa mới đẩy mở, trong phút chốc giống như nổi lên cơn mưa to, Đường Khả Tâm ướt nhẹp từ đầu tới chân, trên mặt cùng quần áo không ngừng có nước nhỏ giọt.

Đưa lưng về phía Đường Khả Tâm, trong bóng tối, Vũ Văn Thác ngồi trên xe lăn cười ha ha ra tiếng. Tiếng cười của anh tràn ngập sự lạnh lùng thâm trầm.

Môi mỏng vô tình nhếch lên, giọng nói lãnh ngạnh từ giữa hàm răng bật ra, “Cực kỳ mát phải không, nước này của tôi đã ngâm tất thối một tuần, thức thời thì mau cút đi. Y tá ông già mời tới đây, không ai có thể ở đây hơn tháng, không phải chặt đứt chân liền chặt đứt một bàn tay, mặt mũi sưng vù mà thôi.”

Đường Khả Tâm vuốt nước đọng trên mặt, cô mở đèn trong phòng lên, thật cẩn thận đi qua vũng nước kia, cô đi về hướng trống rỗng kia, chỉ có Vũ Văn Thác đang ngồi ở chỗ góc sâu trong phòng.

Trong phòng đột nhiên sáng lên, Vũ Văn Thác một chút phản ứng đều không có, dù sao, đèn sáng anh cũng sống trong bóng tối.

Anh đã quen rồi.

Cho dù là ánh đèn rọi xuống, mày kiếm của anh kia nhếch lên, con ngươi thâm trầm như chim ưng, cằm cương nghị… lạnh lùng vô tình giống bóng đêm.

“Mỗi ngày anh đều bắt nạt người như vậy, anh cảm thấy rất vui vẻ phải không? Đây cũng không phải là chủ ý của anh, đúng không? Vì sao anh không thể nhìn thẳng vào chính mình hả? Tiếp nhận giải phẫu, anh còn có thể thấy lại ánh sáng, anh còn có thể đứng lên.”

Đường Khả Tâm thoáng tiếp sát Vũ Văn Thác, thình lình, bàn tay to duỗi ra, anh túm cô đến trên đầu gối mình, một bàn tay to khác cũng gắt gao chụp lấy cổ cô.

“Nói, cô rốt cuộc là ai? Mục đích cô tới nơi này là gì?”

“Khụ… khụ…”

Đôi mắt Đường Khả Tâm bỗng dưng nổi lên một tia sợ hãi, nhưng cô vẫn đang cố trấn tĩnh.

“Cậu… cậu chủ, tôi gọi là Điềm Tâm, tôi là y tá mới tới, phụ trách chăm sóc cho cậu.”

“Điềm Tâm? Nếu cô là Đường Khả Tâm, tôi nhất định sẽ bóp chết cô.”

Giọng nói lạnh như băng, không có một tia nhiệt độ, khoé mắt Vũ Văn Thác không tự chủ rung động, gân xanh trên trán cũng giựt giựt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.