Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 39: Song hồn




Tần Vô Phong làm thế nào cũng nói không được Vân Khuynh, hoặc là nói, hắn luyến tiếc cự tuyệt Vân Khuynh.

Cho nên sau khi cho người lười Vân Khuynh mặc vào tầng tầng áo quần lại khoác thêm một cái áo choàng rất dày nặng, Tần Vô Phong liền ôm y, cẩn thận tránh thoát ám vệ chạy ra khỏi Tần phủ.

Bên ngoài, quả nhiên là tuyết rơi mấy ngày liền, mặt đất toàn tuyết.

Hàn khí tràn ngập trong không khí khiến Vân Khuynh vô ý thức chui vào trong lòng Tần Vô Phong, cảm giác thân thể y có chút run nhè nhẹ, Tần Vô Phong vô cùng yêu thương, trong giọng nói mang theo trách cứ:

“Chỉ là một mảnh đất trống mà thôi, vì sao nhất định phải đi nhìn???

Chờ khí trời tốt lên rồi đi cũng được mà...”

Hắn có chút hối hận đáp ứng Vân Khuynh, sớm biết vậy hẳn là thái độ kiên quyết một chút.

Vân Khuynh vươn tay nhỏ bé lôi kéo áo choàng, đem chính mình bọc trong áo choàng và trong lòng Tần Vô Phong, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản.

Y ngẩng đầu cười hì hì với Tần Vô Phong:

“Không sao đại ca, ta chỉ là nhìn thử một cái, nhìn xong rồi về, quá mong đợi mà.”

Nhìn Vân Khuynh như vậy, Tần Vô Phong có thế nào cũng không thể nổi giận, chỉ có yên lặng đem nội lực của mình không ngừng cuồn cuộn vận chuyển vào trong cơ thể Vân Khuynh, hy vọng có thể khiến cho Vân Khuynh giảm thiểu một ít hàn lãnh, ít khó chịu hơn một chút.

Mặt đất bị băng tuyết bao trùm một tầng, rất nhiều người đều ở trong nhà, trên đường người đi thưa thớt, Tần Vô Phong ôm Vân Khuynh không ngừng điểm đầu ngón chân bay qua đỉnh các hộ nhà dân, nhẹ tựa lông ngỗng, nhanh như chớp giật, bọn họ không kịp nhìn quang cảnh trên đường, cũng không ai có thể rõ ràng thấy bọn họ.

Mùa đông, ở trên không chạy như bay, đón gió tới lại càng thêm lạnh.

“Nếu như không phải khí trời không tốt, cảm giác hiện tại, hẳn là tiêu diêu tự tại như bay.”

Vân Khuynh nho nhỏ mở miệng cảm thán một tiếng.

Trong ánh mắt Tần Vô Phong dần dần hòa tan băng tuyết:

“Chờ Vân nhi tự học được khinh công, sẽ nghĩ càng thêm tiêu dao.”

“Ân, đúng vậy, đại ca, chờ ta sinh hạ hài tử, ngươi dạy ta khinh công được không???”

Vân Khuynh vừa nói ra miệng liền có chút hối hận.

Khi đó, Tần Vô Song hẳn là đã trở về, y hẳn là để Vô Song dạy y.

Hơn nữa khi đó Tần Vô Phong nào có thời gian nhàn nhã như hiện tại đến dạy y, Tần Vô Phong lúc này chỉ vì chăm sóc y, đẩy lùi toàn bộ mọi chuyện, đã khiến y có chút băn khoăn, đến lúc đó sao còn có thể phiền phức Tần Vô Phong?

Trong lòng thở dài một tiếng, Vân Khuynh nghĩ, Tần Vô Phong nhất định sẽ cự tuyệt, sẽ nói Tần Vô Song sẽ dạy y.

Rõ ràng như vậy mới là chính xác, hợp lý, thế nhưng vì sao y lại nghĩ đáy lòng có chút tiếc nuối và phiền muộn?

Trong lúc Vân Khuynh còn đang miên man suy nghĩ, Tần Vô Phong đã mở miệng nói:

“Được, một lời đã định, đến lúc đó ta nhất định sẽ dạy Vân nhi trở thành cao thủ giang hồ ——

Chỉ cần Vân nhi không chê khổ không ngại mệt.”

“Đương nhiên, mới sẽ không, ta là loại người sợ khổ sợ mệt sao???”

Vân Khuynh không kịp nghĩ lại, lập tức mở miệng phản bác, bảo vệ danh dự của mình.

“Đương nhiên không phải, cho nên, đến lúc đó ta sẽ không nhẹ dạ.”

Tuy rằng khí trời là lạnh, thế nhưng Tần Vô Phong lại nghĩ toàn bộ tâm đều là ấm áp dào dạt.

Vốn tưởng rằng sau khi Tần Vô Song trở về, hắn không còn cơ hội tiếp cận Vân Khuynh, không nghĩ tới Vân Khuynh lại mở miệng thỉnh cầu hắn dạy khinh công.

Cứ như vậy, hắn liền có thể ở bên Vân Khuynh, thật tốt.

Tần Vô Phong tuy rằng một mực nói chuyện phiếm với Vân Khuynh, thế nhưng tốc độ dưới chân hắn, một điểm cũng không chậm lại.

Tần Vô Phong bay nhanh xẹt qua nóc nhà dưới chân, Vân Khuynh nhìn cảnh sắc chung quanh, giống như cảnh tượng ngồi trên tàu hỏa ở đời trước ——

Phong cảnh cây cối bốn phía đều là thụt lùi cực nhanh.

Tốc độ như vậy, không qua bao lâu liền ra khỏi thành ——

Giang thành, đây cũng là Vân Khuynh vừa mới biết đến, địa phương của Tần phủ chính là một trong những thành trì nơi phương bắc, Giang thành.

Ra khỏi thành, tốc độ của Tần Vô Phong rốt cục chậm lại, bàn chân đạp lên cành cây, chậm rãi tiến về phía trước.

“Hiện tại ta và đại ca, người ở bên ngoài nhìn vào chắc hẳn là như thi như họa!!!”

Bỗng nhiên, Vân Khuynh lần thứ hai cảm thán.

“Đây là giải thích thế nào?”

Tần Vô Phong có chút nghi hoặc, hắn phát hiện, hắn luôn luôn đoán không ra trong cái đầu nhỏ của Vân Khuynh đựng những thứ gì, cũng không đoán được tâm tư của y.

Vân Khuynh tâm tình rất tốt khinh bỉ một chút, tự đắc dường như Tần Vô Phong rất ngốc:

“Đại ca, ngươi xem chúng ta hai người, một người bạch y bay nhẹ...

Được rồi, ta thừa nhận khí trời hôm nay, quần áo cũng bay không nổi, như vậy một người bạch y như tuyết, tuyệt mỹ như tranh, một người huyền y như mực, tuấn mỹ vô tư, còn ôm cùng một chỗ, ở bên trong băng thiên tuyết địa mộng ảo ‘bay’ đi, người ở bên ngoài nhìn vào, cảnh quan này chắc hẳn rất đẹp.”

Vân Khuynh nói, tuyệt không nghĩ hai người quá mức thân mật, có lẽ là, y đã quen với phần thân mật này.

Tần Vô Phong tỉ mỉ nghe mỗi câu nói của Vân Khuynh, nghe y vừa nói như thế, tưởng tượng hình ảnh một chút, dĩ nhiên cũng cảm giác tốt đẹp khiến cho người ta tâm động.

Một bức tranh, cũng giống như từ trong lòng tuôn ra, bối cảnh tuyết trắng, thiên địa tuyết trắng, ở trong trời đất chỉ có hai người một trắng noãn như tuyết, một huyền hắc như mực, gắn bó kề bên...

Quả nhiên, là rất đẹp...

Tâm trạng của Tần Vô Phong có chút dao động, thế nhưng, bọn họ đã đến nơi ——

Nơi phân chia vì cô nhi viện và trường học trong miệng Vân Khuynh.

Bốn phía có chút trống trải, là vài cái cây đã héo rũ, ở đây giống hệt như lời Vân Khuynh nói lúc trước, dùng dây dài khoanh vùng theo bốn phía trên cây, chỉ là thời gian một đêm, nơi trung gian chuẩn bị xây phòng đã nhổ bỏ hoàn toàn cây cối, chỉ để lại những cái hố to lớn.

Mặt đất rất rộng, liếc mắt chỉ có thể nhìn thấy chiều rộng ở bên, còn chiều dài, là xa xa không thể nhìn tới.

“Thật lớn...”

Vân Khuynh thở dài một tiếng, nhìn mặt đất gồ ghề nơi đây, y hận không thể ở đây lập tức có một tòa cô nhi viện hoặc là trường học hoàn chỉnh, nhưng trước mắt vẫn là một nơi hoang vắng, trên mặt đất bị tuyết trắng bao trùm thành một mảnh trắng bạc.

Vân Khuynh lại nhìn bốn phía, vô tội nâng mi nhìn Tần Vô Phong:

“Đại ca.”

Tần Vô Phong cúi đầu nhìn y:

“Ân???”

Vân Khuynh lè lưỡi:

“Ngươi nói đúng, ở đây đích xác chẳng có gì đẹp...”

Tần Vô Phong có chút bất đắc dĩ:

“Là trước ngươi nhất định muốn đến xem... Ta đã nói đó chỉ là một mảnh đất trống, bốn phía ngay cả một hộ nhà dân cũng không có, hẳn là sẽ không quấy rối người khác, cũng sẽ không bị người khác quấy rối...”

“Ha hả, thế nhưng, nhìn ở đây ta lại nghĩ tới một chỗ.”

Vân Khuynh lấy tay xoa xoa cằm, ánh mắt nhìn quanh bốn phía có chút suy nghĩ:

“Chỗ nào???”

Tần Vô Phong đoán không ra tâm tư Vân Khuynh tiếp tục làm bảo bảo hiếu kỳ của hắn.

“Chỗ Thượng Quan huynh muội trước đây ở, nơi đó là một mảnh rừng hoa đào xinh đẹp ở ngoại thành...

Đại ca, ngươi nói, chúng ta có nên làm một rừng hoa đào ở đây???

Vân Khuynh nói, không đợi Tần Vô Phong mở miệng, liền tự mình phủ định:

“Không, hay là thôi đi, đã có một rừng hoa đào, làm thêm một cái chẳng phải là lãng phí sao...

Ân, vậy trồng loại gì đây??? Trúc xanh???

Thế nhưng trúc xanh, lại tương đối giống như nơi ẩn cư, không thích hợp trồng ở cô nhi viện trường học...”

Tần Vô Phong bảo trì trầm mặc, để Vân Khuynh một mình quấn quýt.

Chờ Vân Khuynh quấn quýt ra kết quả, hắn cứ theo đó mà làm là được.

Thế nhưng Vân Khuynh lại không muốn hắn mặc kệ, kéo kéo ống tay áo hắn:

“Đại ca, ngươi nói loại khí trời này, trồng cái gì thì đẹp???”

Tần Vô Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói:

“Hoa mai, hồng mai.”

Nghe xong Tần Vô Phong nói, đôi mắt Vân Khuynh bỗng nhiên sáng ngời:

“Đúng vậy, hồng mai, chính là cái này, bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (*), những câu này quả thực là vì những hài tử kia mà tạo ra, còn có ý nghĩa giáo dục, đại ca, ở đây sau đó liền trồng hoa mai đi.”

(*) Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai: mũi bảo kiếm rèn từ lửa đỏ, đóa hoa mai nở nơi xứ lạnh. Ý nói vật phải trải qua khó khăn gian khổ mới đạt được thành tựu.

Tần Vô Phong gật đầu:

“Vân nhi nói được là được.”

Dáng cười trên khuôn mặt Vân Khuynh cứng đờ, đại ca đối với y... Thật tốt!!!

Nhìn cũng đã nhìn xong, Vân Khuynh cũng không có tinh thần, lập tức nghĩ khí trời hôm nay thật lạnh, liền lôi kéo áo choàng ở trên người:

“Như vậy, đại ca, chúng ta về...”

Còn chưa nói xong chợt nghe thấy ‘Phanh’ một tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Vân Khuynh bị dọa hoảng sợ, giương mắt nhìn Tần Vô Phong, lại phát hiện hắn sắc mặt như thường nhìn chằm chằm phương hướng nào đó, y giương mắt nhìn lên, là một thứ gì đó màu lam...

Nhìn hình dạng kia, hình như là... Một con, người???

Vân Khuynh trừng mắt nhìn:

“Đại ca, đó là...”

“Người.”

Tần Vô Phong dùng thanh âm vì có ngoại nhân tồn tại mà mang theo vài phần lãnh ý giải đáp nghi vấn của y.

“Vậy hắn... Đại ca sớm đã biết hắn ở đây, đúng không???”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Đúng, vừa đến nơi đây liền phát hiện, thế nhưng khí tức của hắn hỗn loạn, hình như là bị trọng thương, nên ta không để ở trong lòng.”

“Chúng ta đây, có nên cứu hắn hay không???”

Ngoài miệng là hỏi như vậy, nhưng trong đôi mắt Vân Khuynh đã mang thêm một tia lo lắng, dường như là rất quan tâm đến tình cảnh người kia bị trọng thương giữa nơi băng thiên tuyết địa.

Tần Vô Phong nhíu mày suy nghĩ một chút, kỳ thực, xét thấy địa vị Tần gia, một số việc có thể không cần quản thì không đi quản mới là tốt nhất, nhúng tay càng ít phiền phức càng có thể duy trì cân đối, thế nhưng...

Vân Khuynh ở chỗ này, nếu như mặc kệ người nọ, Vân Khuynh liệu có nghĩ hắn lãnh huyết vô tình???

“Vân nhi muốn cứu, chúng ta liền cứu, không muốn cứu, chúng ta liền đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.