Yêu Thầm Em Đã Lâu

Chương 63: Công chúa học nấu ăn ( 3 )




Edit: Sahara

Sau khi Nam Cung Vân Dật nói xong lời này, liền muốn đổi một tư thế soái hơn, thì đúng vào lúc này, cái chân của ai kia đột ngột từ bên cạnh duỗi qua, khiến  Nam Cung Vân Dật không kịp đề phòng mà vấp phải, tiếp theo thì liền chúi đầu xuống đất.

Vân Lạc Phong lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thu lại cái chân của mình, nhún vai mà nói: "Xem ra việc bấm tay tính toán của ngươi cũng không chuẩn gì mấy!"

Khuôn mặt Nam Cung Vân Dật xám ngoét như tro tàn, ai oán mà nhìn Vân Lạc Phong.

"Vân Lạc Phong, lòng dạ ngươi đúng là đủ tàn nhẫn mà. Bổn thiếu gia ta phải hỏi thăm rất lâu mới tìm được chỗ ở của ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy!"

"Nói đi,ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"

Vân Lạc Phong đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

Ánh mắt Nam Cung Vân Dật càng thêm ai oán: "Ba ngày sau chính là sinh nhật của ta, ta cố ý tới đây báo cho ngươi biết một tiếng, không ngờ ngươi lại tặng ta lễ vật gặp mặt lớn thế này đây!"

Sinh nhật?

Vân Lạc Phong nhướng mày cười: "Ngươi muốn quà sinh nhật gì? Ta đi tìm cho ngươi!"

Nam Cung Vân Dật chớp chớp mắt: "Ta muốn một con linh thú! Ngươi có tìm được không?"

Linh thú?

Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, rồi gật đầu: "Cho ta vài ngày, ta đi tìm cho ngươi!"

"Ha ha..." Nam Cung Vân Dật khoái chí cười lớn, đưa tay ra quàng lên vai Vân Lạc Phong: "Hảo huynh đệ, có nghĩa khí! Vậy ta ở nhà chờ món quà sinh nhật này của ngươi!"

Đối với lời nói của Vân Lạc Phong, Nam Cung Vân Dật trước giờ chưa từng hoài nghi.

Vân Lạc Phong trước giờ đều là nói được làm được.

Chỉ cần cô dám nói ra, thì chắc chắn sẽ làm cho bằng được mới thôi!

Đương nhiên, đây chỉ là đối với người nhà!

Còn đối kẻ địch....

Cô có khi nào mà giữ lời hứa đâu?

Kẻ địch, chính là dùng để hố!

"Phải nói trước nha, linh thú có thực lực kém, ta không thèm đâu! Ta muốn linh thú ít nhất phải có thực lực ở cảnh giới Thiên Linh* mới được!"

(*nguyên văn là Thiên Linh Giả, nhưng giả có nghĩa là người, cho nên Sa lượt bỏ từ giả.)

Nam Cung Vân Dật đúng là không hề khách sáo một chút nào.

Buồn cười, bằng vào quan hệ của hắn và Vân Lạc Phong, còn cần khách sáo cái quái gì chứ?

"Ba ngày! Ba ngày sau ta sẽ đem quà sinh nhật đến Nam Cung gia tặng cho ngươi!"

Vân Lạc Phong dự tính sẽ tặng cho Nam Cung Vân Dật một con linh thú thật lợi hại!

Một con Thiên Linh Thú? Làm sao mà đủ?

Nam Cung Vân Dật vỗ vỗ vai Vân Lạc Phong: "Ta ở tại Nam Cung gia chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới đó!"

_____

Ba ngày thấm thoắt trôi qua.

Trong ba ngày này, đội ngũ tiến đến báo danh ở bên ngoài đại môn Y Tháp vẫn còn rất dài, hoàn toàn không có dấu hiệu ngắn đi. Ngược lại, càng ngày càng có nhiều y sư từ nơi khác kéo đến, làm cho Tây thành bây giờ vô cùng náo nhiệt.

Nhưng trong ba ngày này, Vân Lạc Phong giống như là bị mất tích vậy, hoàn toàn không thấy lộ diện ở Tây thành.

Ngoài trừ một ít thân tín, thì không có người nào biết được Vân Lạc Phong đã đi đâu.

Dưới không khí đang náo nhiệt của Tây thành hiện giờ, lại có thêm một tin tức truyền ra, tức khắc, Tây thành vốn dĩ đã rất ầm ĩ lập tức trở nên nổ tung.

Nam Cung gia, vậy mà lại muốn tổ chức một bữa tiệc sinh thần* cho một đứa con hoang?

(*sinh thần = sinh nhật. Vân Lạc Phong và Nam Cung Vân Dật đều là người hiện đại nên khi nói chuyện mới dùng từ sinh nhật, còn bây giờ là người cổ đại bàn tán, nên dùng từ sinh thần. Cái này là nguyên văn cover đấy nhé!)

Đây đúng là đã làm mất hết thể diện của tổ tiên mà!

Dù đứa con hoang này đã nhận tổ quy tông đi chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ là con của một tiểu thiếp, mà từ xưa cho đến nay, lại chưa từng có tiền lệ tổ chức yến tiệc sinh thần cho một đứa con của tiểu thiếp.

Tuy nhiên, thông qua việc này, mọi người cũng nhận thấy được, Nam Cung gia chủ đối với đứa con hoang này là yêu thương đến cỡ nào.

Suy cho cùng, từ sau khi Nam Cung Lam được sinh ra, thì Nam Cung gia chủ không hề có thêm một đứa con nào để nối dõi nữa. Hậu viện của ông ta có vô số tiểu thiếp, nhưng lại không có một người nào mang thai. Hơn nữa, Nam Cung Lam này lại là một nữ nhi, cho nên Nam Cung Vân Dật lại càng được Nam Cung gia chủ xem như là miếng thịt ở đầu quả tim của mình.

Lúc này, trong đại viện Nam Cung gia, đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn gia đinh đều bận rộn không ngừng nghỉ, vừa ồn ào lại vừa náo nhiệt.

Vô số xe ngựa dừng lại bên ngoài đại môn của Nam Cung gia, khách nhân đến đây người nào người nấy đều mỉm cười.

Tuy rằng bọn họ đối với buổi yến tiệc sinh thần của một đứa con hoang tràn đầy khinh thường, nhưng dù sao cũng phải cho Nam Cung gia chủ một chút mặt mũi.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.