Yêu Thầm Em Đã Lâu

Chương 44: Xin Người Cứ Mỉm Cười 2 ( 2 )




Thần hồn của Vân Khởi bị thương chưa lành, sau khi tỉnh lại sắc mặt cũng có chút tái nhợt, các nữ đệ tử Kiếm Môn đều rất lo lắng. Vì vậy khi Khởi Nguyệt tôn giả kêu các đệ tử ngay hôm đó đến Đông Thổ sâm lâm rèn luyện, các đệ tử đều lấy lý do "Vân Khởi có ân cứu mạng với các nàng", khẩn thiết thỉnh cầu sư phụ của chính mình tạm hoãn lại.

Tiện thể, xử lý xong sự vụ liên quan đến Kiếm Môn trong Ngọc An Thành Khởi Nguyệt tôn giả cũng lưu lại.

Vân Khởi bị tiểu linh thú trong lồng ngực nghe xong tin tức bất hạnh này liền tiến vào trạng thái bán tuyệt vọng dùng móng vuốt cào ngực một hồi lâu, hắn nhịn cười từ chối Khởi Nguyệt tôn giả: "Thương thế của ta đã không đáng ngại, không dám làm phiền Tôn giả cùng mấy vị đạo hữu trì hoãn hành trình."

Nghe nhóm người bọn mình trong miệng Vân Khởi thành "mấy vị đạo hữu" mới lạ đến cực điểm, sườn mặt tươi sáng xinh đẹp của các nữ đệ tử Kiếm Môn đều ảm đạm mấy phần, vốn tưởng rằng sư phụ tất sẽ thuận thế rời đi, lại không nghĩ tới Khởi Nguyệt tôn giả thờ ơ nói một câu chặn lại ——

"Đồ đệ của cố nhân, không tính là làm phiền."

"..." Vân Khởi cong khóe môi cúi đầu, dỗ dành sờ sờ tiểu linh thú triệt để héo rũ trong lồng ngực.

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau này mỗi ngày vào giờ Ngọ một khắc sẽ tới thăm, nếu có bất kỳ chỗ nào khó chịu, lập tức thông báo cho ta." Khởi Nguyệt tôn giả sắc mặt lành lạnh, nhìn sang bên cạnh, mấy đồ đệ của mình còn thỉnh thoảng liếc mắt về phía giường nhìn cái người chỉ quan tâm linh thú trong lồng ngực kia một cái. Trong lòng nàng than một tiếng nghiệt duyên, mở miệng: "Mấy người các ngươi, theo ta rời đi."

Sư phụ đã lên tiếng, có không tình nguyện đi nữa cũng không dám vi phạm, mấy nữ đệ tử gật gật đầu, theo Khởi Nguyệt tôn giả cùng rời đi.

Chờ khi dùng thần thức tra xét xác định đám người Khởi Nguyệt tôn giả đã đi xa rồi, tiểu linh thú đang yểu xìu tứ chi sải ngang trong ngực Vân Khởi, đột nhiên ngồi dậy giơ chân cào Vân Khởi một cái, hai mắt đen ướt át lạnh lẽo trừng Vân Khởi:

"Làm trái dặn dò của vi sư dùng loạn thần hồn, ngươi thật sự không muốn sống?"

Đối với tiểu linh thú đáng yêu da lông trắng tuyết trước mắt, Vân Khởi có làm sao cũng không kiềm được ý cười dưới đáy mắt, hắn chỉ được cụp mắt không nhìn tới: "Vân Khởi nhận phạt."

"Lại dùng cái kiểu này!" Tiểu linh thú giả vờ hung ác nhe răng sữa nhỏ với hắn, "Ngươi ỷ vào thần hồn có thương tích, đoán chắc lúc này vi sư không sẽ trách phạt ngươi?"

"Vân Khởi không dám."

"Ngươi còn không dám?" Tô Diệp Tử tàn bạo trừng Vân Khởi một lúc, qua thật lâu mới chán nản xoay mặt đi, "... Được rồi, vi sư xác thực không nỡ."

Vân Khởi ngẩn ra, giương mắt.

Tô Diệp Tử đã không để ý tới hắn nữa, xoay người từ trong lồng ngực của hắn nhảy lên giường, sau đó thân hình lại nhảy lên, rơi xuống đất.

Không chờ Vân Khởi phản ứng, nơi linh thú đang đứng lóe hào quang, một bóng người được bao phủ trong bạch quang mơ hồ mông lung, đột nhiên kéo dài.

Thân hình thon dài bỗng dưng xuất hiện trong phòng, cả người trắng tuyết trần trụi, không hề chạm đất xoay lưng về phía giường, chỉ có mái tóc đen như thác nước, thẳng tắp xõa phía sau, che khuất hơn phân nửa vai cùng eo mông của người kia.

Nhưng dù vậy, vai nhỏ cùng hai chân thon dài đường nét hoàn mỹ lộ ra ngoài xem ra cũng đã đủ trắng mịn, như dương chi bạch ngọc dụ cho người ta thèm nhỏ dãi, khiến người đứng xem nửa khắc đều không thể dời mắt đi được ——

Ví dụ như Vân Khởi đang ngồi trên giường lúc này, ánh mắt hắn đã thâm trầm đến mức cơ hồ muốn tràn ra mực. Hắn nhìn chăm chú bóng lưng người kia, như muốn đưa họa cảnh này tiến vào đáy mắt, hai tay nguyên bản đang đặt bên người cũng chậm rãi siết chặt.

"Ủa?" Tô Diệp Tử đang đưng lưng về phía giường không hề phát giác, đứng ở đó dùng thần thức lục lọi nhẫn giới hết lần này đến lần khác, sau đó mới ngốc một giây, ho nhẹ một tiếng có chút vô tội hỏi: "Y phục của vi sư có phải đang ở chỗ đồ đệ ngoan?"

"..."

Vân Khởi không mở miệng. —— Hắn không dám mở miệng.

Hắn sợ mở miệng, âm thanh đã bị tình dục tiêm nhiễm nên khàn đến cực điểm, càng sợ bị người kia nghe ra đầu mối.

Ngoại trừ âm thanh ra, lúc này hắn phảng phất như cũng có thể nghe thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của chính mình bắt đầu kêu vang kịch liệt phát sinh kịch liệt vang động, hầu như là theo bản năng, Vân Khởi lập tức điều động thần thức che đậy toàn thân mình, không cho Tô Diệp Tử nửa điểm cơ hội cảm ứng được mạch đập mình đang nhảy.

Mà tầm mắt của Vân Khởi vẫn không thể từ trên người Tô Diệp Tử dời đi.

"... Đồ đệ ngoan?"

Tô Diệp Tử đứng nửa ngày không chờ được đáp án, sự vắng lặng trong không khí làm người thật lúng túng.

—— Lấy thần hồn cùng tu vi của hắn, tự nhiên có thể trực tiếp biến ảo, thế nhưng trong phòng này còn có một người khác —— Lực thần hồn của đồ đệ ngoan nhà hắn còn cường hãn hơn người làm sư phụ như hắn nữa, biến ảo y phục có thể che đậy người khác, nhưng nếu là đối Vân Khởi, vậy thì hoàn toàn là bịt tai trộm chuông.

Lại qua một chốc, Vân Khởi mới buông mi mắt, chiếc nhẫn đen nhánh trên ngón áp út của hắn sáng lên, sau đó trong tay liền có thêm một trường bào thuần trắng.

Vân Khởi rũ mắt nhìn trường bào, trầm mặc vài giây, quỷ thần xui khiến, hắn dời tầm mắt:

"... Sư phụ, xin lỗi, trường bào của ngài không tìm được."

Khi dứt lời, trường bào này lại biến mất bên tay hắn.

"Không tìm được?"

Tô Diệp Tử đang quay lưng về phía giường có chút choáng váng, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tực tiếp hóa thành linh thái bên ngoài Hàn Quỳnh phong, không nghĩ tới lại xảy ra vấn đề lúng túng như vậy.

Y phục như này, lấy tu vi của Tô Diệp Tử hoàn toàn có thể không bị dính nửa hạt bụi, mặc dù không cẩn thận cọ trúng bụi bất, thì cũng chỉ dùng một tiểu thuật pháp là có thể giải quyết vấn đề, vì lẽ đó trong nhẫn giới của Tô Diệp Tử thật sự cũng không chuẩn bị cái thứ hai.

"Ừm." Phía sau hắn, Vân Khởi ánh mắt như mực mà nhìn bóng lưng của hắn, tầm mắt từng chút một theo từ mắt cá chân trắng mịn của hắn kéo lên hai chân đường nét đẹp đẽ, tiếp theo sau đó hướng lên trên, lướt qua đuôi tóc bị đường cong eo mông hơi tạo ra độ cong, mãi tận đến vai nhỏ mơ hồ có thể thấy được chút ít xương bướm.

Tầm mắt của Vân Khởi đột nhiên dừng, đáy mắt hắn giờ khắc này chậm rãi bốc lên lên ma khí như tơ như sợi, lặng yên không tiếng động.

Nếu là lúc này bên cạnh có người đứng nhìn, sẽ thấy quanh người Vân Khởi ma khí dày đặc hầu như đã sắp hóa thành thực chất, tựa hồ vẫn bị một cái lồng vô hình phong ấn ở chỗ nửa tấc trên người hắn, một giọt nước cũng không thể tiết ra ngoài.

Bản thân Vân Khởi cũng không chú ý tới khí tức mất khống chế trong cơ thể, hắn chỉ như ma nhìn chăm chú bóng người kia... Muốn vuốt ve hai chân thon dài của người kia, muốn hôn môi cái lõm tại thắt lưng của người kia, muốn liếm cắn bờ vai mảnh mai, muốn đặt người này dưới thân, muốn toàn thân hắn phủ kín dấu vết của mình, nghe hắn gào khóc rên rỉ, nghe hắn bi thương thừa hoan, nghe đôi môi đỏ mừng của hắn vào thống khổ mà vui thích nhất gọi tên mình...

Sư phụ...

Ma khí trong mắt Vân Khởi càng lúc càng kịch liệt, cái lồng vô hình quanh người kia cũng bắt đầu vô thanh vô tức run rẩy, phảng phất như ngay sau đó ma khí bên trong sẽ phá phong mà ra.

"Vậy xem ra không có cách nào." Tô Diệp Tử vẫn không hề phát giác những gì xảy ra phía sau, thần thức của hắn một lần nữa đưa vào nhẫn giới, chỉ chốc lát sau, trong tay có thêm một đoạn gấm vóc tú cẩm màu đỏ thật dài rũ xuống mặt đất.

Gấm đỏ giương ra, xẹt qua một vòng cung trên không trung, ngay sau đó liền che lấp hoàn toàn thân thể Tô Diệp Tử chân trần đứng đằng kia.

Tầm mắt đột nhiên bị ngăn cách, Vân Khởi đảo mắt, đột nhiên hoàn hồn, đột nhiên nắm chặt quyền cúi đầu, cùng lúc đó ma khí quanh người hắn bỗng chốc thu về trong cơ thể.

Dùng gấm vóc tú cẩm làm thành cừu bào khoác lên người, Tô Diệp Tử quay đầu trở lại nhìn Vân Khởi, chân trần trắng như ngọc đạp trên đất, hắn vô tội đứng ở đó: "Đồ đệ ngoan có dư lý y ngoại sam nào cho vi sư mượn dùng một lát không?"

Vân Khởi trầm mặc, một lát sau đưa nghiêng phát hiện một trường bào lam nhạt thủy văn, hắn lại không đụng tới y phục kia, mà là trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng:

"Ta lại đi đặt thêm một gian phòng, thỉnh sư phụ chờ."

Tô Diệp Tử mờ mịt nhìn bóng lưng cứng ngắc của đồ đệ ngoan đã nhanh chân xa mấy trượng, không hiểu nghiêng đầu.

—— Nhìn dáng đi, đồ đệ ngoan đây là... bị thương chân?

Mà hôm ấy cũng đã kiểm tra cẩn thận rồi, không nhớ là hắn có ngoại thương a.

Tô Diệp Tử không nghĩ ra cũng không xoắn xuýt nữa, hắn xoay tầm mắt về nhìn cái giường trông vô cùng mềm, chỉ do dự một giây liền mang theo gấm đỏ lăn vào ——

Trời thấy còn thương, hắn đều đã duy trì linh thái khoảng mấy ngày rồi, đối với kẻ đã thích ứng với việc đứng thẳng mà đi mấy mấy trăm năm như hắn, mấy ngày nay thật sự không phải trải nghiệm gì tốt...

Mà khi Vân Khởi sắc mặt vi diệu về phòng, liền thấy sư phụ mình đã mặc lam bào hơi rộng, nằm lỳ ở trên giường vếch eo mông ngủ đến thỏa mãn.

Họa cảnh lôi kéo người ta suy tư này làm Vân Khởi buông đầu ngón tay khẽ động đậy bên người.

Trong phòng an tĩnh một lát.

Hồi lâu sau, Vân Khởi sâu kín thu hồi tầm mắt. Hắn đi sang một bên, ngồi lên ghế, áp chế chân khí bốc lên trong cơ thể, nhắm mắt bắt đầu nhập định tu hành.

——

Khi Tô Diệp Tử tỉnh dậy còn có chút không biết là chiều hay tối, trừng mắt nhìn hồ đồ nửa ngày mới nhớ tới chính mình đang ở đâu.

Lúc này bên ngoài tà dương đã sắp xuống núi, trong phòng không đốt nến, có vẻ ảm đạm.

Tô Diệp Tử tu vi thâm hậu, tự nhiên không ngại bóng tối, tầm mắt của hắn hơi chuyển, liền rơi lên người đồ đệ ngoan trên cái ghế bành không biết đã ngồi bao lâu bên cạnh

... Hình như, hắn tu hú chiếm tổ chim khách?

Tô Diệp Tử mặt già đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng: "Đồ đệ ngoan không đặt phòng hảo hạng?"

Vân Khởi mở mắt, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng: "Khách sạn này đang tu sửa, những gian phòng còn lại đều đầy rồi."

Tô Diệp Tử cười tủm tỉm chậm rãi xoay người: "Vậy tối nay chẳng phải là phải oan ức đồ đệ ngoan ngủ cùng một cái giường với vi sư?"

"... Sư phụ nghỉ ngơi trên giường, Vân Khởi nhập định đả tọa là được." Vân Khởi rũ mắt nói.

"Ngươi mới là người thần hồn có thương tích mà." Tô Diệp Tử bất đắc dĩ cuộn tròn thân thể, trong miệng lẩm bẩm tiếng, "Không biết xảy ra chuyện gì, hình như ngửi thấy mùi hương trên người đồ đệ ngoan liên rất dễ dàng ngủ thiếp đi..."

"..."

Đầu ngón tay giấu trong tay áo của Vân Khởi lại run lên, tâm tư thật vất vả mới bình tĩnh bị mộ câu lơ đãng của người nào đó liền dễ dàng sụp đổ, hắn chỉ có thể chật vật tránh tầm mắt đối phương.

May mà Tô Diệp Tử vẫn chưa phát hiện hắn không dễ chịu, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng hơi co lại: "Buổi trưa, Khởi Nguyệt chưa từng tới chứ?"

Vân Khởi không nhìn hắn, lắc đầu: "Không có, thỉnh sư phụ yên tâm."

Tô Diệp Tử an tâm: "Vậy thì tốt ——"

Lời còn chưa dứt, cánh cửa đột nhiên bị gõ vang.

"Vân Khởi sư điệt, buổi trưa bản tôn có việc trì hoãn, thân thể của ngươi sao rồi?" Giọng nói của Khởi Nguyệt tôn giả từ ngoài cửa truyền vào.

Hai người trong phòng do mất tập trung nên đều không trải rộng thần thức, đồng loạt ngây người.

Tô Diệp Tử cứng đờ trên giường không nhúc nhích.

Lấy thần hồn cùng tu vi Khởi Nguyệt tôn giả, hiện tại hắn không nhúc nhích rất có thể cũng sẽ bị phát hiện, càng không cần phải nói nếu như lúc hóa thành trạng thái linh thú sẽ khiến cho khí tức dao động.

Tô Diệp Tử truyền âm thần thức cho đồ đệ ngoan đồng dạng cũng có chút bối rối: "Đồ đệ ngoan, nhanh trả lời đi, đừng cho nàng đi vào."

Vân Khởi hoàn hồn, hắng giọng một cái: "Đa tạ tôn giả quan tâm, Vân Khởi không đáng ngại."

Khởi Nguyệt tôn giả nghe âm thanh đoán vị trí, đứng ngoài cửa nhíu mày: "Ngươi bị thương chưa lành, sao lại tùy ý xuống giường đi lại?"

Rất hiểu rõ phong cách làm việc của người ngoài cửa trong lòng Tô Diệp Tử hơi hồi hộp, trước khi cửa bị đẩy ra thì vèo một cái xoay người cuộn trọn tiến vào tít trong giường.

Cùng thời khắc đó, cửa phòng mở rộng.

"..."

Vân Khởi nhìn cái giường, trầm mặc chốc lát, nhận mệnh xoay chuyển tầm mắt nhìn Khởi Nguyệt tôn giả đang đứng ở cửa vẻ mặt vi diệu.

Khởi Nguyệt tôn giả vừa mới mở cửa liền nghe thấy trên giường có động tĩnh không bình thường, nàng quay đầu nhìn một cái, sau đó liền thấy trên giường có thêm một bóng người được y bào rộng thùng thình che đến mắt cá chân, tóc dài đen như lông quạ xõa rối tung.

Khởi Nguyệt tôn giả sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn thì nàng thần sắc phức tạp nhìn về phía Vân Khởi ——

"Sư điệt vào lúc như thế này... còn giấu người trên giường?"

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Khởi: Cái gì cũng không làm nhưng mà trăm miệng đều không thể bào chữa.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.