Yêu Thầm Em Đã Lâu

Chương 101: Nơi Hoa Anh Đào Nở Rộ ( 5 )




Tiêu Lăng Phong đi tới công ty sớm hơn một chút. Trải qua năm năm, Thiên Tuấn đã trở thành công ty số một số hai của thành phố T. Nhìn công ty  ngày hôm nay, Tiêu Lăng Phong nghĩ đến một câu nói của Phương Uyển Kiệt. Đây là tuyên bố của Phương Uyển Kiệt với anh để hình dung Bùi Hạo Thần, Phương Uyển Kiệt nói, công ty lớn mạnh như vậy cũng là nhờ có sự nỗ lực và vất vả của Bùi Hạo Thần. Khi đó, ở trong lòng anh cũng đã lớn tiếng đồng ý lối nói đó của Phương Uyển Kiệt. 

Năm năm qua, Tiêu Lăng Phong đã dùng công việc để cho mình trở nên bận rộn, để cho mình không có thời gian để suy nghĩ đến những chuyện  đau lòng kia nữa. Nhưng mà trời không chiều theo ý nguyện của con người! Anh bận rộn, nhưng ở thời điểm anh không chút nào phòng bị, thì sự đau đớn kia lại đột nhiên ùa tới. Khi nhàn hạ anh lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện kia. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Trong giấc mộng anh cũng cảm thấy đau, đau đến mức không cách nào hô hấp nổi, đau đến mức anh cảm giác hít thở không thông, buồn bực tỉnh dậy...

Bên ngoài phòng làm việc, cái bàn vẫn để trống không từ hồi Diệu Tinh mang thai năm đó. Sau khi cô nghỉ việc, không có ai từng ngồi ở nơi này, mãi cho đến khi cô biến mất không thấy tăm tích… Cho đến ngày hôm nay, năm năm sau… Tiêu Lăng Phong chậm rãi kéo chiếc ngăn kéo ra. Ở  bên trong đó có một cái hộp bằng vải nhung tinh xảo. Đó là vật từ năm năm trước anh đã chuẩn bị để định cầu hôn với Diệu Tinh! Nhưng mà... hết thảy kế hoạch, đến cuối cùng không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy...

Năm năm qua, có quá nhiều chuyện đã xảy ra ở nơi này. Trong hôn lễ của Mộ Sở năm năm trước, một cuộc đấu súng đã đột ngột xảy ra, khiến cho ông nội của Mộ Sở chỉ có thể ở trên giường bệnh cho đến cuối đời. Nhớ đến uy phong cả đời của ông lại bị rơi vào một kết quả như vậy. Mà nhà họ Dương cũng ngay ở trong hội trường buổi hôn lễ đó, đã trở thành trò cười cho cả thành phố T. Hôn lễ còn chưa được tổ chức xong, Dương Nhược Thi cũng đã trở thành người vợ bị chồng ruồng bỏ...

"Diệu Tinh, hiện tại mỗi người tham gia đều phải trôi qua những chuyện như vậy. Đây có phải chính là hiệu quả nguyền rủa của lời nói mà em đã từng đề cập đến hay không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cầm tấm hình ở trên bàn lên: "Hiện tại, Tịch Mạt cũng đã trở về rồi! Diệu Tinh, cũng đã đến lúc em cần phải trở về nơi này rồi! Cho dù là em căm hận cũng tốt, để cho anh có một lời giải thích, có một cơ hội để anh bồi bổ lại..."

"Tổng Giám đốc, đã đến lúc rồi ạ!" Thư ký nhẹ nhàng gõ cửa. Tiêu Lăng Phong để tấm hình xuống, đứng dậy đi ra ngoài. "Khách hàng lần này đối với chúng ta có thể nói là vô cùng quan trọng. Nhất định phải thu xếp tất cả mọi thứ cho thật chu đáo, không thể có một chút chậm trễ." Anh vừa đi, vừa dặn dò hết thảy cùng với người thư ký.

"Lăng Phong!" Không nghĩ vừa mới đi ra đến thang máy, anh liền bị một bóng người ngăn cản đường đi.

"Tại sao lại là cô?" Tiêu Lăng Phong cau mày, chán ghét lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người ra xa một chút.

"Tại sao lại không thể là em chứ?" Đường Nhã Đình hỏi. Thời gian cũng không phải là không có lưu lại dấu vết ở trên mặt của cô, lại cộng thêm sự mệt mỏi và tiều tụy như vậy, liệu có ai có thể tưởng tượng được rằng, đây chính là Đường Nhã Đình. Lại nói có người nào sẽ nghĩ tới, cô đã từng có thời phong quang như vậy...

"Có chuyện gì sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi liếc mắt nhìn thời gian. "Tôi còn có rất nhiều việc bận rộn."

"Bận rộn đến mức không có thời gian để nhìn ngó đến con hay sao?" Đường Nhã Đình hỏi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn trong giọng nói có một chút nghẹn ngào. "Đã nhiều tháng nay anh không hề đi thăm con rồi! Bọn trẻ mỗi ngày đều nói chúng rất nhớ anh!"

Hừ! Tiêu Lăng Phong cười nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn đầy ý giễu cợt. Lũ trẻ con nhớ tới tôi sao? "Chờ tôi giải quyết xong việc đã rồi hãy nói!" Tiêu Lăng Phong liếc Đường Nhã Đình một cái, rồi đi vòng qua bên cạnh cô.

Đường Nhã Đình đứng nguyên tại chỗ. Việc Tiêu Lăng Phong vô tình, cô cũng đã sớm từng được lĩnh giáo rồi! Kể từ khi Trình Diệu Tinh mất tích, anh liền càng trở nên thêm lạnh lùng. Ngay cả việc vạch mặt lời nói dối của cô anh cũng chẳng muốn làm nữa. Anh cũng không buồn liếc nhìn cô một cái, cho dù là anh có nhìn, thì sự giễu cợt trong mắt anh cũng giống như là một lưỡi dao nhọn đâm xuyên vào trái tim của cô đau nhói. Lúc nói chuyện, còn không bằng ngay cả so với kẻ thù của anh. Chính miệng anh đã từng nói: Đường Nhã Đình, di@en*dyan(lee^qu.donnn) hiện tại ngay cả việc hận cô, tôi cũng đều khinh thường...

Ha ha… Đường Nhã Đình cười khổ. Cô từ từ ngồi xổm xuống. Đường Nhã Đình liếc mắt nhìn thời gian, năm mươi hai giây cả thảy! Ha ha... So sánh với lần trước đã nhiều hơn bảy giây. Năm năm, thì ra là sự tiếp xúc lẫn đối thoại giữa hai người bọn họ là phải dùng tới giây để đo...

Sân bay.

Ở trong đám người đang túm tụm, có hai bóng dáng chợt lóe ra. Ở giữa đám người, bọn họ lại chói mắt như vậy. Trong ngực của người đàn ông đang ôm một đứa bé xinh xắn, mà cô gái ở bên cạnh lại càng thêm xinh đẹp động lòng người. Thỉnh thoảng có người nhìn sang, ánh mắt nhìn đều mang sự hâm mộ, khiến cho CCarloscười đến càng vui vẻ hơn.

"Ba, ngài không nên cười!" Tiểu Duệ mới tám tuổi đang ở trong ngực của ba ba, tay đưa lên xoa xoa gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

"Vậy con muốn ba phải nhìn chằm chằm vào người ta hay sao?" Nhìn con trai trong ngực của mình, CCarloshỏi. "Ba lại cảm thấy ánh mắt của bà lại nhìn sáng sủa hơn so với hai mẹ con con kia đấy!" CCarlossiết chặc khuôn mặt nhỏ bé của con trai mình, anh xoay mặt nhìn về phía Diệu Tinh. So sánh với hai cha con bọn họ, sắc mặt của Diệu Tinh lại ngưng trọng hơn rất nhiều.

Nhìn lại nơi này. Diệu Tinh chậm rãi đè thấp ánh mắt xuống. Năm năm trước, cô không thể nào quên được vào cái đêm mưa to gió lớn đó, khi cô rời đi, chính bản thân mình đã mang theo nỗi tuyệt vọng không thôi như thế nào. Cũng không thể quên được thiếu chút nữa cô đã bị chết ở thành phố T này... Hôm nay, nơi này hết thảy đều vẫn như vậy, lại giống như cũng đã thay đổi rất nhiều rồi...

"Đi thôi! Anh sẽ đưa hai người đến khách sạn để nghỉ ngơi!" Carlos nắm lấy bả vai Diệu Tinh vỗ về an ủi. Diệu Tinh cũng không lên tiếng, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ý bảo mình không sao hết.

Lại là cái loại hơi thở lạnh như băng, ngay cả Tiểu Duệ đang tựa vào trong ngực của cha mình cũng cảm giác được. Cậu bé ôm thật chặc lấy cổ của cha mình. Cậu biết nhất định là mẹ lại nghĩ tới chuyện thương tâm rồi.

"Đi thôi!" Diệu Tinh nhàn nhạt khạc ra mấy chữ, nhưng ngay cả giọng nói của cô cũng vẫn giữ âm điệu trong trẻo lạnh lùng như vậy.

"Car­los, hoan nghênh ngài đã tới!" Người tới sân bay đón tiếp cung kính nhận lấy hành lý. "Lau­ra, tiểu thư, ngài đi đường cực khổ rồi!"

Diệu Tinh nhẹ nhàng gật gật đầu, dùng động tác thay thế cho lời chào hỏi. Tựa như tâm tư của cô đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Đối với vẻ lạnh nhạt của Diệu Tinh, người kia cũng không hề cảm thấy lúng túng. Đơn giản sau khi đã hoàn thành mục giới thiệu nhân vật xong, đoàn người đi ra khỏi sân bay.

Tiêu Lăng Phong đang ở trong sân bay. Trong lúc vô tình, anh liếc nhìn thấy ở trong đám người có một bóng dáng quen thuộc. Từ bóng lưng, đến gương mặt nhìn nghiêng...

Ầm một tiếng, tựa như có một tiếng sét nổ vang ở bên người, tim của anh bỗng đập giống như tiếng sấm vậy. Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong không chút nghĩ ngợi liền bước mấy bước tiến lên. Rõ ràng chẳng qua không phải là do cự ly không phù hợp, nhưng sao anh lại cảm thấy cô thật là xa xôi...

"Diệu Tinh!" Anh vươn tay ra kéo người bên cạnh, ở một khắc chạm được đến lòng bàn tay ấm áp kia, Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ, cảm giác thất vọng liền bao phủ quanh anh...

"Anh gọi người nào vậy?" Cô gái kia vẻ không vui kêu lên một tiếng rút tay mình ra ngoài. "Bệnh thần kinh!"

Tiêu Lăng Phong nhìn tay của mình. "Thật xin lỗi!" Anh nói lời xin lỗi, sau đó xoay người bỏ đi đầy sự mất mát. Khi anh đi cách nơi đó không xa, ở giữa đám người đang túm tụm kia, anh nhìn thấy có ba người. Một người đàn ông dáng người cao lớn, bên cạnh có một người phụ nữ đang tựa sát vào. Không biết người đàn ông đó đã nói gì đó, mà đứa trẻ ở trong ngực người đàn ông đó cười khanh khách ra thành tiếng. Tiếng cười của cậu bé nghe giòn tan như vậy, sau đó cô gái ở bên cạnh ngửa mặt lên, cậu bé nhoài người sang hôn cô gái một cái, thuận thế giang hai cánh tay ôm luôn lấy cổ cô gái.

Hình ảnh đó thật là hạnh phúc, thật ấm áp! Nếu như không phải là anh đã bị mắc phải những chuyện sai lầm không thể tha thứ như thế, có phải là anh cũng sẽ phải có một gia đình hạnh phúc như vậy, có phải giờ phút này, anh cũng sẽ hạnh phúc như vậy hay không...

Diệu Tinh ôm Tiểu Duệ, nhìn qua có chút phải cố hết sức, nhưng mà cô cũng không chịu buông cậu bé xuống. Cho đến khi đi ra bên ngoài sân bay, Tiểu Duệ mới từ trong ngực Diệu Tinh trượt xuống. Cậu bé cũng học bộ dạng của mẹ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Diệu Tinh từ từ lấy mắt kiếng xuống, nhìn lên khoảng bầu trời trên đầu. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Tiêu Lăng Phong, tôi đã trở về! Bàn tay Diệu Tinh từ từ nắm chặt lại. Anh hãy chờ để trả giá thật lớn đi...

"Mẹ, đây chính là địa phương mà mẹ đã lớn lên sao?" Tiểu Duệ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

"Ừ, đúng vậy! Đây chính là địa phương mà mẹ đã lớn lên!" Diệu Tinh ngồi xổm xuống, sờ sờ lên gương mặt của Tiểu Duệ. Nơi này chẳng những là địa phương mà cô lớn lên, mà cũng là địa phương cô chết đi, mà... ở tại Barcelona cô mới được sống lại. Nơi này đã cho cô quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng mà cũng chính là nơi khi     nhớ lại, đã cho cô quá nhiều tổn thương, cướp đi quá nhiều thứ đẹp nhất, tuyệt với nhất của cô, từ mối tình đầu tinh khiết, cho đến đứa con của cô...

Trong khách sạn. 

Sau khi tắm rửa qua, Diệu Tinh bưng ly rượu đứng ở cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ, lóe lên ánh sáng muôn hồng nghìn tía, thành phố T đã ngày trở nên phồn hoa hơn. Bàn tay nắm lấy cái ly khớp xương đã có chút trắng bệch. Cô vẫn nhìn chằm chằm cảnh vật ở bên ngoài, trong mắt cô cũng đã phiếm thứ ánh sáng trong trẻo lạnh lùng. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chất lỏng màu đỏ của rượu theo cổ họng chậm rãi trượt xuống. Hương thơm say lòng người từ hàm răng vẫn theo cổ họng tiếp tục lan tràn. Cô nhẹ nhàng lắc lắc cái ly, tựa như thứ mà cô ưa thích cũng không phải là mùi vị của rượu, mà chính là màu sắc của nó vậy. Đúng thế! Bắt đầu từ năm năm trước, cô đã cực kỳ yêu thích đối với chất lỏng màu hồng này...

Diệu Tinh nhẹ nhàng nghiêng đổ cái ly. Chút chất lỏng còn lại trong chén từ từ chảy xuống, rơi xuống trên mặt thảm màu trắng... Diệu Tinh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đưa ngón tay ra chạm vào khẽ xoay vòng vòng. Sau đó tay cô lại nhẹ nhàng xoa xoa ở trên bụng của mình. "Chung quy cũng không phải là máu, mặc dù màu sắc có đỏ tươi đi nữa, cũng không có cái mùi tanh tanh của máu cùng sự đau đớn đến tê liệt...

"Lau­ra!" Từ ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của Carlos: "Em đã ngủ chưa vậy?"

"Em vẫn chưa ngủ đâu!" Diệu Tinh trả lời một tiếng, cô để cái ly xuống đi tới mở cửa.

Carlos đứng ở bên ngoài, đúng như anh đã dự liệu, Diệu Tinh đang uống rượu. Anh biết, trở lại thành phố T này, vào ban đêm, đối với Diệu Tinh mà nói, nhất định là cô sẽ không ngủ cả một đêm.

"Tiểu Duệ đâu?"

Carlos chậm rãi trả lời. "Thằng nhóc đã sớm ngủ say rồi!"Carlos nói xong liền rất tự nhiên xoa trên môi của Diệu Tinh một chút. "Không phải là anh đã sớm nói với em là chung quy em không nên uống rượu hoài như vậy hay sao?" Trong giọng nóiop anh cũng không sự trách cứ, mà ngược lại, chỉ thấy tràn đầy sự quan tâm lẫn đau lòng...

"Em lại nghĩ rằng muốn... Uống rượu vào, sẽ ngủ ngon hơn một chút!" Diệu Tinh thoáng cười nhẹ một tiếng. "Thế nào mà anh cũng vẫn còn chưa ngủ vậy?"

"Một mình em ở chỗ này suy nghĩ lung tung, anh làm sao có thể ngủ được!" Carlos nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Diệu Tinh. "Chuyện quá khứ thì em cứ để cho nó qua đi, không nên cứ luôn níu lấy quá khứ không buông như thế! Nếu còn như vậy, sẽ làm cho chính em phải chịu khổ cực!"

"Em không sao!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Đúng là suốt năm năm không trở lại đây, hiện giờ cũng có chút thương cảm! Nơi này đã có sự biến đổi rất lớn. Em gần như cũng sắp không nhận ra nữa!" Trong lời nói này của Diệu Tinh, rốt cuộc cũng không nghe ra được ý tứ gì bao hàm trong lời nói đó. Rõ ràng đây là một câu nói rất bình thường, nhưng có thể nói..., giờ phút này nghe vào tai lại có thâm ý khác.

"Lau­ra! Nếu có chuyện gì, em nhất định phải nhớ nói cho anh biết! Bất kể em làm cái gì, thì cũng đều không được làm một mình, nghe rõ chưa?" Carlos không yên tâm nói dặn dò cô. Anh hiểu rất sâu sắc, Lau­ra của ngày hôm nay, đã không phải là Diệu Tinh mà anh đã từng gặp ngày trước nữa, cô muốn làm cái gì, anh không cách nào ngăn cản được cô. Cho nên anh chỉ có thể chú ý để bảo vệ cho cô thật tốt...

"Anh yên tâm đi, em sẽ không làm thương tổn đến mình, càng sẽ không để cho mình bị thương!" Cô nói bảo đảm, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Quá khứ, cô chịu sự khổ sợ lẫn sự tổn thương đã đủ nhiều rồi, hiện tại, cô sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương đến cô nữa! Tuyệt đối sẽ không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.