Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 24: Nguy hiểm tiến đến




Hiện tại Khuynh Tâm cũng không biết mình có thể đi nơi nào nữa? Cho nên cô chỉ có thể không ngừng mà đi, đi đến khi hai chân không còn cảm giác, nhưng cô vẫn không dừng lại.

“ Ô... Ô...”

Thời điểm đến gần một cái ngõ tắt nhỏ, Khuynh Tâm nghe thấy được tiếng rên rỉ đứt quãng, nhưng không phải là của người mà là động vật!

Lòng hiếu kỳ của cô lại trỗi dậy, Khuynh Tâm liền đi vào trong con ngõ nhỏ, là một con chó! Cô không nghĩ tới con vật đó lại chính là một con chó nhỏ, Khuynh Tâm không kìm lòng được thầm tán thưởng, kia thật sự là một con chó cái xinh đẹp, lông vàng óng ánh không mang theo một chút tạp sắc, ánh đèn đường hiu hắt nhẹ chiếu xuống người nó, cô bước chân lại gần thử tiếp cận...

“ Uông! Uông! Uông!”

Con chó nhỏ đột nhiên sủa ầm lên, cố gắng gượng đứng lên, nhưng mà “Ba” một tiếng, nó lại đảo ngã trở về trên mặt đất.

Khuynh Tâm nhìn thấy chân nó đang đổ máu, lông mao trên đùi nó hoàn toàn nhiễm đỏ.

“ Mày đừng sợ, tao sẽ không thương tổn tới mày đâu !” Khuynh Tâm lại một lần nữa chậm rãi tiếp cận “ Mày chảy máu nhiều quá, tao giúp mày cầm máu, được không?” Cô nhẹ nhàng đem bọc quần áo mà chị Tĩnh đưa cho, mở ra tìm chai nước cùng một miếng vải nội y tương đối mềm.

“ Cẩu cẩu ngoan, không phải sợ a!”

Khuynh Tâm ngồi xổm xuống trước mặt nó, không biết là do nó cảm nhận được sự thân mật của cô, hay là đau đến nỗi không động đậy được thì cô cũng không rõ, nhưng mà nó rất ngoan ngoãn để cho cô tẩy trừ miệng vết thương, sau đó cô dùng miếng vải nội y giúp nó bao lên vết thương.

“ Thực ngoan!” Khuynh Tâm ngồi xổm xuống trên mặt đất, cố hết sức nâng nó lên, để nó ghé vào đùi mình “ Mày yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày!”

“ ...”

“ Mày có nhà sao?”

“ ...”

Khuynh Tâm biết nó là cẩu, đương nhiên sẽ không trả lời được, nhưng cô vẫn rất vui vẻ nói chuyện với nó.

“ Có phải hay không mày cùng tao giống nhau, cũng không có nhà?”

“ ...” Vẫn im lặng...

“ Không sao, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là một gia đình!”

“ ...”

Nói xong, Khuynh Tâm nhắm hai mắt lại, cô thật sự rất mệt...

Sau khi tỉnh lại, Khuynh Tâm phát hiện mình đã không còn ở con ngỏ nhỏ kia nữa, chỉ là, cô bây giờ đang ở nơi đâu? Khuynh Tâm nhìn quanh bốn phía, đây một gian phòng thật xinh đẹp, tuyệt đối không phải chân thật, gian phòng này lấy màu xanh lam làm màu chủ đạo, dụng cụ đồ dùng tinh xảo, bài trí thỏa đáng, còn có nơi cô vừa ngủ là một chiếc giường cổ rất to. Khuynh Tâm dúi đầu vào trong chăn, thơm quá, thật mềm mại, cùng với giường ngủ trước kia của cô, chăn hoàn toàn không giống, không có mùi hôi chỉ có mùi hoa thơm nức.

“ Nơi này là thiên đường sao?” Cô đã chết rồi sao? Cô đã đáp ứng với mẹ sẽ phải sống sót, chỉ là, thiên đường đẹp rất đẹp, cô không muốn rời đi, hơn nữa, ở nơi này hẳn là có thể nhìn thấy mẹ...Khuynh Tâm đột nhiên ngồi dậy, đúng vậy, nơi này là thiên đường, mẹ cũng có thể ở đây... Cô xốc chăn lên muốn đi tìm mẹ của mình

“ Tiểu thư, cô tỉnh!”

“ Bà là ai?” Thiên sứ không phải không có người già sao? Như thế nào trước mắt cô lại có bà bà ở thiên đường chứ!

“ Tôi là người hầu ở đây, tiểu thư gọi tôi là gì Ngô được rồi!”

“ Người hầu?” Khuynh Tâm như không hiểu lặp lại một lần nữa, bà không phải thiên sứ, thiên đường cũng cần người hầu sao?

“ Đúng vậy, ngày hôm qua thời điểm tiểu thiếu gia đi tìm luck, phát hiện ra cô đang ôm nó té xỉu trong ngõ nhỏ, xem ra, là tiểu thư băng bó miệng vết thương cho nó, tiểu thiếu gia bọn họ thích nhất là cẩu, cho nên tiểu thư đã giúp nó, tiểu thiếu gia lại không thể đem cô mặc kệ ném ở nơi đó...”

“ Luck? Là cẩu cẩu sao?” Hoá ra cô còn chưa có chết, nơi này là nhà của chủ nhân cẩu cẩu đi! Trong lòng Khuynh Tâm có chút thất vọng, bởi vì không thấy được mẹ...

“ Đúng vậy!” Gì Ngô cười nhẹ, thật thân thiết!

“ Kia... Cháu hiện tại tỉnh, cần phải đi.” Tuy rằng nơi này rất đẹp, nhưng mà cô cũng không nên quấy rầy người ta lâu lắm!

“ Tiểu thư, cô vừa mới tỉnh, nhất định sẽ đói bụng đi, trước ăn một chút gì rồi đi cũng không muộn!”

“ Nhưng mà...” Cô không nghĩ muốn đem phiền toái cho dì Ngô.

“ Được rồi, ăn trước rồi nói!” Dì Ngô không nói thêm nữa, liền kéo tay Khuynh Tâm đi ra ngoài.

Khuynh Tâm ngồi trên bàn ăn, ăn bữa sáng đã được chuẩn bị từ trước, từ lúc cô chào đời tới nay cũng chưa bao giờ được ăn một bữa cơm thịnh soạn như vậy, sau khi ăn xong, Khuynh Tâm muốn giúp dì Ngô thu thập bàn ăn, lại bị dì Ngô một phen đẩy ra.

“ Việc này để cho tôi làm là được rồi!”

“ Nhưng mà cháu đã làm phiền dì rất nhiều, như thế nào còn có thể để cho dì thu thập...” Như vậy đối với dì Ngô thật không tốt!

“ Tôi đều đã thành thói quen, sẽ xong nhanh ấy mà!”

“ Dì ngô, tiểu thiếu gia cho mời vị tiểu thư kia đi gặp bọn họ!”

Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng, Khuynh Tâm vừa quay đầu lại liền bắt gặp một khuôn mặt lạnh tanh không đổi sắc làm cho cô có chút hoảng sợ, đó là một người đàn ông bộ dáng chừng 50 tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.