Yêu Quái Nhỏ

Chương 3: Tôi không phải là dạng đi gây rối




“Như Mặc, mau quay lại, về bên ta.”

Mắt thấy Như Mặc cho Ma vật kia một kiếm xong cánh tay trái đã phải trả giá bằng một vết thương rất to. Lúc máu tươi trào ra, Long Triển cơ hồ muốn hóa thân thành bạo long.

Nhưng Như Mặc vẫn đánh rất hăng, phải biết hắn đã một ngàn năm rồi không có đánh một trận thống khoái như như vậy. Đúng thế, trong tri thức của hắn, đây chỉ là đánh nhau, hắn chưa từng có khái niệm hình thành thần câu diệt hay huyết nhục thương tàng.

“Như Mặc… mau qua đây, ngươi không nghe sao? Ta lệnh cho ngươi lại đây.”

Trên người Như Mặc xuất hiện vết thương thứ hai làm cho Long Triển hoàn toàn bấn loạn. Hắn đã quên chính hắn bị thương còn nhiều hơn, vô thức đã ném Khác vương tử sang một bên, muốn đem Ma vật đang đánh với Như Mặc kia băm vằm làm trăm mảnh. Hắn hoàn toàn không nhớ trước đó bản thân đã có thiết huyết hùng tâm cùng Như Mặc kề vai sát cánh.

Bất quá Khác vương tử làm sao có thể để hắn được toại nguyện, Như Mặc cũng ở bên kia hô to:

“Triển, biểu hiện của ta không tồi chứ? Ngươi cũng phải hảo hảo chiến đấu, ta sẽ không về cạnh ngươi, ta sẽ tự lo cho ta, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân mình.”

Như Mặc triệu hồi Nghiễn Đài, múa đại kiếm tiếp tục tấn công ma vật.

“Như Mặc…”

Công lực tuy rằng cao hơn ma hoàng tử một chút, nhưng ánh mắt Long Triển hoàn toàn đặt tại cuộc chiến của Như Mặc, vì thế hắn dần bị đẩy xuống thế hạ phong. Lúc Như Mặc tặng thêm cho ma vật kia một kiếm, vết thương trên tay hắn bỗng rách toạc ra. Long Triển nổi giận, trong nháy mắt hóa thân thành đại kim long, quét đuôi về phía Khác vương tử.

Ma hoàng tử bị cái đuôi đánh trúng mặt mày xám xịt, thở hổn hển hét lớn:

“Phi, Long Triển, đấu pháp này của ngươi gọi là gì chứ, đường đường là kim long mà khóc lóc om sòm, xấu lắm biết không hả, con rùa rụt cổ kia…”

Long Triển mắt điếc tai ngơ, thấy Khác vương tử đã bị đánh lui, hắn mạnh mẽ bơi về phía trước, phun vòi rồng ngăn hai người lại. Ma vật kia không kịp đề phòng bị nước bắn đi thật xa…

Như Mặc nhìn thấy ma vật kia bị bắn đi, cao hứng hoa tay múa chân, cười to:

“Ha ha ha, Triển, hôm nay ta mới biết được, hoá ra Long tộc chúng ta về nguyên hình năng lực chiến đấu lại tăng gấp bội. Thật tốt quá, ta cũng học theo ngươi.”

Vừa nói xong hắn xoay người thành thảo long, há miệng ói ra một quả đại hỏa cầu hướng tới đám ma vật, phun xong hân hoan nói:

“Không tồi, không tồi! Miệng to, phun cầu lửa cũng to, ha ha ha.”

Ma hoàng tử cùng đám ma vật ngã xuống vừa đứng dậy, nhìn thấy Như mặc cười to đắc ý, không khỏi giận dữ, oán hận nói:

“Phi, ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có nguyên hình sao? Ma vật, chúng ta cũng biến thân.”

Vừa nói xong bọn chúng cùng xoay người biến thành ma vật giống với bạch hùng (gấu trắng), bất quá to hơn bạch hùng rất nhiều.

Hỗn chiến lần thứ hai bắt đầu, không biết đã qua bao lâu, nước biển vẩn đục không thể nhìn thấy gì, tất cả đành kéo nhau lên trên mặt biến tiếp tục đánh.

Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm bỗng hiện lên vô số tia chớp, pháp bảo của người nào đó bỗng nhiên nổ tung lên, tựa như pháo hoa sáng lấp lánh. Cũng may Long Ma đại chiến, song phương đều triệu hồi mây đen đến che khuất, bởi vì một khi bị nhân loại nhìn thấy được, thiên đạo hay ma đạo trừng phạt bọn hắn cũng không hề muốn có.

Như Mặc trên người có rất nhiều vết thương nhỏ nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm, ngay cả Cưu (bồ câu, chim sen…:|) tướng quân đối thủ của hắn cũng không khỏi thầm bội phục. Không ngờ một thảo long bình thường lại có pháp lực cao thâm như thế. Hơn nữa đại kiếm của Như Mặc tuy trước đó có vẻ khinh thường chủ nhân nhưng đến thời khắc quan trọng lại phối hợp rất nhịp nhàng. Báo hại cưu tướng quân nhiều lần muốn mặt dày đình chiến đến hỏi hắn, rốt cuộc là hắn như thế nào lại luyện được phi kiếm tự có linh thức, hơn nữa lại tâm ý tương thông đến vậy.

Hỗn chiến kéo dài rất lâu, Khác vương tử cùng Long Triển cũng không khá hơn chút nào, trên người vết thương đã chảy máu giàn giụa. Chẳng qua không có tổn thương đến các bộ phận quan trọng nên bọn hắn vẫn còn có thể tiếp tục đánh.

Tất cả mọi người đang rất hỗn loạn nên chẳng ai chú ý tới bầu trời đen kịt kia bỗng dưng bị nứt ra một chút, để lộ một tia phấn hồng hào quang ẻo lả diêm dúa. Người đầu tiên phát hiện ra là Nghiễn Đài, vốn đang cùng Như Mặc chiến đấu với phi kiếm của Cưu tướng quân. Đang bay giữa chừng, Nghiễn Đài nhìn thấy một luồng phấn hồng quang hoa theo khe nứt bắn thẳng xuống, chuyện này đương nhiên không phải nhỏ, Nghiễn Đài nhanh chóng lui về, hoảng sợ hét lớn:

“Như Mặc, tiêu rồi. Ngươi… ngươi biến thành nguyên hình ở Nhân Gian Giới bị phát hiện rồi. Bị thượng giới yêu tiên biết rồi… Như Mặc…” Hắn vừa hô to vừa bay đến chỗ Như Mặc.

Đúng lúc đó, một đạo lôi quang từ tầng mây kia đánh xuống, trúng người Như Mặc, hắn kêu lên lên thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi.

Cả Long tộc lẫn Ma tộc đều bị biến cố xảy ra trước mắt làm cho ngây người, chợt thấy Nghiễn Đài bay lên, thay Như Mặc đỡ thêm một tia lôi kích nữa, rơi xuống nằm dưới chân Như Mặc.

Hai tia sét đánh xuống gần như đồng thời, đợi cho Long Triển nhận thức được chuyện đang xảy ra, đạo thứ ba đã bắt đầu giáng xuống.

Tuy Long Triển không biết cái gì là thượng giới yêu tiên trừng phạt, nhưng rõ ràng Như Mặc đã gặp phải rồi.

Hơn nữa tiểu tử hắn yêu thương lại phun máu, có thể thấy được yêu kiếp không hề nương tay, chắc chắn không thua thiên kiếp hắn đã từng trải qua. Long Triển không kịp suy nghĩ xong đã dùng hết sức lao tới che Như Mặc, lấy long thân của mình đỡ cho hắn tia sét vừa giáng xuống.

“Triển…”

Như Mặc kêu to, đó là Long thái tử cao cao tại thượng a, làm sao có thể để hắn thay mình cản yêu kiếp. Liều mạng muốn đẩy thân hình to lớn của Long Triển qua một bên, nhưng rốt cuộc lại không suy chuyển, hắn phẫn nộ ngước nhìn Ma vương tử lạnh lùng thừa cơ ném đá xuống giếng, đâm Long Triển một kiếm sau lưng. Nhưng Long Triển dĩ nhiên không phải bó tay chịu kiếm, hắn ôm Như Mặc lăn một vòng, nhất thời kiếm kia đâm chệch tim, trúng vào long thân.

“Tên khốn khiếp ngươi không tuân thủ quy củ, không thấy Long Triển đang thay ta cản yêu kiếp sao?”

Như Mặc dậm chân quát to.

Ma vương tử khinh miệt nhìn hắn, cười lạnh một cái, nói:

“Ngươi mà cũng giảng phép tắc với Ma tộc, thật sự là buồn cười! Có yêu tinh giống như ngươi, thượng giới yêu tiên của ngươi bị mù hết rồi sao? Có thể cho ngươi tu hành đến cảnh giới cao như vậy? Chậc chậc, thật sự là không thể …”

Hai chữ “tư nghị” còn chưa nói xong, đã nghe từ tầng mây cao truyền đến tiếng rống giận dữ:

“Thằng nhóc ma tộc kia nói ai bị mù hả? Chẳng lẽ ngươi không biết trưởng lão thượng giới yêu tiên bọn ta cũng có thể quản giáo hậu bối Ma tộc các ngươi sao? Dám bất kính với bọn ta à, kiếp, đánh tiếp, đánh mạnh vào. Chẳng những đánh thằng nhóc không tuân thủ quy củ kia, ngay cả du côn cắc ké của Ma tộc cũng đánh hết cho ta…”

Vừa dứt lời, mây đen trên bầu trời bỗng dưng chuyển động hỗn loạn, ngay sau đó, một chùm tia sáng màu hồng nhạt bắn thẳng xuống, tiếng sấm kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, tất cả đều hướng Khác vương tử, Cưu tướng quân cùng Long Triển đang ôm Như Mặc đổ ập xuống.

Khác vương tử và Cưu tướng quân ngây ngẩn cả người, đợi đến lúc kịp phản ứng thì trên người đã trúng lôi quang, bị đánh cháy đen như than. Hai người bất chấp đang cùng Long Triển và Như Mặc phân cao thấp, luống cuống tay chân chạy trối chết né yêu kiếp.

Cưu tướng quân khóc không thành tiếng: ta không có mắng các ngươi không có mắt a, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi tìm ta làm gì a?! Dĩ nhiên, những lời này hắn làm sao nói ra, nếu vương tử biết được còn không làm thịt cái tên ích kỷ tư lợi là hắn sao.

Tất cả mọi người đều rối loạn, bởi vì phải tránh né yêu kiếp, Thủy tộc lẫn Ma tộc xung quanh không thể không giải tán, trận Ma Long đại chiến kinh thiên động địa này, đến đây là hết.

Ma tộc cùng Thủy tộc chạy vòng vòng xung quanh, đau khổ mở to mắt nhìn yêu kiếp đánh xuống đầu mà không có biện pháp chống đỡ.

Ma vương tử, Long Triển và Cưu đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ đều cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì đánh nhau lúc nãy đã bị thương rất nhiều nên tự thân chiến đấu là không thể. Vạn bất đắc dĩ, ba người tâm bất cam tình bất nguyện liên thủ, chung sức ngăn cản lôi kích, cao hứng còn tấn công ngược lại yêu kiếp.

Như Mặc bị đánh rất nặng, hắn là yêu, là người dễ bị yêu kiếp tấn công nhất ở đây. Uy lực của yêu kiếp đối với hắn mà nói, so với thiên kiếp của Long Triển trước kia còn nặng hơn nhiều.

Nghiễn Đài bị đánh nằm bất động dưới chân Như Mặc, hắn cử động một chút liền phun ra một búng máu, đương nhiên đã bị trọng thương. Hơn nữa lúc trước thay Long Triển đỡ thiên kiếp, chân khí còn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa nãy chiến đấu với Cưu tướng quân cũng đã hao tổn rất nhiều công lực, may có Long Triển đỡ thay cho hắn, nếu không, chưa đến năm đạo lôi quang chắc chắn hắn chỉ còn hồn phách phi tiên.

Cùng lúc đó, trong đám mây đen kia, hai nữ tử xinh đẹp đang trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ chưa bao giờ nghe đến. Lục y nữ tử cúi xuống phía dưới nhìn hồi lâu, bỗng nhiên che miệng cười nói:

“Tỷ tỷ, nếu tên Thần Long không chắn thay Long yêu ngốc kia, căn bản ngươi cũng sẽ không đánh xuống yêu kiếp đẩy hắn vào chỗ chết phải không?”

Nữ tử bị gọi là tỷ tỷ liếc ngang lục y nữ tử một cái, lạnh lùng nói:

“Nói bậy, luật pháp của yêu giới, ta sao lại làm vì tình riêng mà làm sai chứ.”

Vừa nói xong lục y nữ tử cười to.

“Thôi đi, ngươi chính là diện lãnh tâm nhiệt (ngoài lạnh trong nóng) mà. Nếu nói tuân thủ luật pháp yêu giới, tại sao trước kia thử tinh, lão hổ tinh cả thố tinh hiện nguyên hình ngươi đều không có hạ yêu kiếp, còn không phải vì ái nhân của bọn họ đều là con người, không thể thay bọn họ cản yêu kiếp, cho nên ngươi cố ý làm ngơ. Nếu như hôm nay là tên thần long đó, ngươi liền muốn thay yêu tinh nhà mình thử lòng người ta một chút. Ta còn không biết tỷ sao, thích nhất là giữ thể diện, bằng không làm sao ngay cả Khác vương tử tỷ kia cũng đánh a, còn không phải là sợ đôi vợ chồng son kia bị tổn hại sao?”

Bạch y nữ tữ giọng điệu dịu dàng một chút, thản nhiên nói:

“Ân oán Ma Long nên sớm kết thúc, hôm nay ta muốn giúp bọn họ một tay. Ma tộc cùng yêu tộc chúng ta là nhất mạch đồng chi, hắn cho dù tu đến Ma Thần cũng phải chịu sự quản lý của yêu kiếp. Nhưng thần Long kia đã là bậc Thần, nếu không che chở Như Mặc, yêu kiếp của chúng ta làm sao có thể đả thương hắn, có thể thấy được hắn cũng có chút lòng thành. Ai, mười hai yêu tinh kia lại xem một tờ giấy như đề thi của chúng ta, bọn chúng cũng không phải tự động phàm tâm, tất cả cũng là do Ái Tình gây ra. Nếu có thể tiêu diêu tự tại cùng người yêu đồng hành ở nhân thế, làm sao không phải mỹ sự? Mỗi người đều có tạo hóa thôi.”

Lục y nữ tử gật đầu nói:

“Đúng là như vậy, được rồi, ta xem bọn hắn bị đánh cũng đã rồi, chúng ta thu binh trở về đi.”

Bạch y nữ tử gật đầu, đem kiếp kỳ ngũ sắc (cờ yêu kiếp có 5 màu) thu lại trong tay, nhất thời tất cả yêu khí bốn phía đều bị gom lại, mây đen trên trời tản ra, lộ ra mảng trời xanh trong như gương.

Long Triển, Như Mặc, Khác vương tử cùng Cưu tướng quân, bốn người đều bị yêu kiếp đánh gục. Tất cả Thủy tộc đều lặn xuống đáy biển. Như Mặc phát hiện da thịt trên người Long Triển bong ra một chút, không khỏi sợ tới thất sắc, ôm hắn khóc oa oa lên.

Lần này Long tộc lẫn Ma tộc nguyên khí đều đại thương, hơn nữa chủ tướng của bọn họ đã bất lực, làm sao có thể tiếp tục chiến đấu. Thủy tộc cùng ma vật ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi, ngơ ngẩn đứng bất động dưới đáy biển.

“Mặc Mặc, ta… ta không sao…”

Long Triển bị thương không hề nhẹ, hắn là Thần Long, vốn dĩ sẽ không có thương thế như vậy, nhưng hắn một lòng chở che Như Mặc, sợ nếu vận nội công chống lại sẽ đem yêu kiếp phản chấn trúng người nương tử. Lúc yêu kiếp đánh hắn, hắn đành cắn răng chịu đau nên thương thế so với Cưu tướng quân cùng Khác vương tử còn nặng hơn vài phần.

“Triển… Ngươi vì cái gì không né ra… Ô ô ô ô ngươi là Thần Long đó… Ô ô ô…”

Như Mặc ôm Long Triển trong tay, ruột gan đứt đoạn từng khúc. Nghĩ nghĩ một chút, liền ngộ ra tất cả là lỗi của Khác vương tử. Nếu hắn không mang Ma tộc đến tiến công, như vậy sẽ không có trận đánh này, mình cũng sẽ không biến thành thảo long. Như Mặc tức giận lảo đảo đứng lên.

“Triển, ngươi chờ ta, ta đi giết bọn chúng… Giết bọn chúng báo thù cho ngươi.”

“Mặc Mặc…” Long Triển kéo tay Như Mặc: “Đừng… Mặc Mặc, ngươi… không cần hạ thủ… không cần giết bọn chúng…” Long Triển nhịn đau ngăn cản Như Mặc.

Hắn hiểu rõ nương tử của mình. Tiểu tử thiện lương kia cho dù đi đến trước mặt ma vật, giơ lên đại kiếm cũng không thể đánh, huống hồ, hai tay một khi đã nhiễm mùi máu, e rằng sẽ rửa không trôi. Như Mặc tuy trước đó cũng có giết ma vật nhưng chỉ là bất đắc dĩ. Bây giờ nếu hắn thật sự hạ thủ, mặc dù bớt được cơn thịnh nộ nhưng ngày sau nhớ đến, nhất định trong lòng sẽ rất khổ sở. Long Triển làm sao có thể để cho bảo bối hắn yêu thương nhất tương lai sau này phải sống trong bất an cùng hối hận được chứ?

“Triển…” Như Mặc gục đầu xuống, chỉ gọi tên Long Triển, đau lòng nói:

“Ta thật vô dụng, ngay cả giết địch nhân cũng không thể, Triển… Bọn họ từng muốn giết ngươi a.” Hắn phẫn nộ ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn về phía ma hoàng tử. “Long tộc cùng Ma tộc rốt cuộc là có cái gì thâm cừu đại hận, các ngươi sao lại ngàn dặm xa xôi đến đột kích Thủy tộc chứ? Ở nhà ngày tháng tiêu dao không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ đi đánh người khác lại vui như vậy ư?”

Hắn nhớ tới lũ yêu tinh trước kia xâm chiếm Vụ Ẩn Sơn, ánh mắt toát ra lửa giận.

“Cái gì thâm cừu đại hận?” Ma hoàng tử cười lạnh một tiếng: “Nhân gian có câu ” Sát phụ chi cừu bất động đái thiên “ (thù giết cha không đội trời chung). Long tộc nhốt nguyên thần của phụ hoàng ta, thân là vương tử, không cứu phụ hoàng còn mặt mũi nào đứng trong trời đất. Ngươi nói “ngày tháng tiêu dao”, ta có thể sao, trong khi phụ hoàng của ta đang ở dưới Thủy cung ngày đêm chịu khổ?”

Như Mặc ngẩn người, bất ngờ nói:

“Tuy rằng ngươi nóng lòng cứu phụ vương, chuyện này không nói, nhưng mà nếu ngươi không cứu được người, chẳng lẽ cứ đánh tiếp như thế này sao? Ngươi vì phụ hoàng báo thù, tất nhiên sẽ đả thương người của Long tộc, Long Triển sẽ dẫn quân tìm ngươi đáp trả. Sau đó ngươi lại đến, hắn lại đi, các ngươi oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc?”

Khác vương tử lắc đầu:

“Ta mặc kệ! Ta chỉ biết thân là vương tử, chuyện này ta nhất định phải làm, trả giá bao nhiêu cũng không tiếc.”

Hắn thống khổ bi thương nói:

“Một ngàn năm rồi, một khắc ta cũng không nghĩ đến cuộc chiến trước đó. Phụ hoàng vì cứu ta, nhục thân bị hủy, nguyên thần bị nhốt trong ma tháp. Ta phải mở trừng mắt nhìn người bị nhốt, không thể làm được gì, không làm được gì… không làm được gì…”

Long Triển thở dài, trợn trắng mắt. Như Mặc quả nhiên như dự đoán, vốn đang đằng đằng sát khí lập tức chuyển thành vô hạn đồng tình, quay đầu nhìn Long Triển:

“Triển, chúng ta… bằng không… chúng ta đem nguyên thần trả lại cho hắn đi. Ngươi xem, hắn cứ đứng nói hoài, có rất nhiều ma khí. Hắn vốn là Ma tộc, đứng ở đây ma khí càng thêm dày đặc, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì a…”

Long Triển thở dài:

“Mặc Mặc, không phải là ta không muốn tha cho phụ hoàng của hắn, chỉ là thả hổ về rừng, sẽ thêm một mối họa. Nếu qua một ngàn năm nữa, bọn chúng lại tiếp tục đánh…” Hắn lắc đầu: ai, Như Mặc quả nhiên quá đơn thuần…

“Không được, Triển nói các ngươi có thể quay lại đánh tiếp.” Như Mặc kiên định nói.

Khác vương tử đối diện cười lạnh một tiếng:

“Hà tất phải mượn cớ, chẳng lẽ các ngươi không thả phụ hoàng của ta, ta sẽ không đánh nữa sao? Toàn bộ con dân Ma tộc đều không thể chịu được nguyên thần Ma Vương của bọn họ bị trấn áp tại Thủy Tinh Cung. Long Triển, nếu ngươi thả nguyên thần phụ hoàng ra, ta có thể lập thệ ở nơi này, từ nay về sau Ma tộc cùng Long tộc nước giếng không phạm nước sông, Ma tộc tuyệt đối không đến quấy nhiễu nữa.”

Không phải hắn cố tình tỏ ra yếu kém, nhìn lại mình cùng Cưu tướng quân đi, còn có thể nói hào ngôn tráng ngữ gì sao. Tuy rằng lời nói có tỏ ra thất thế một chút, nhưng nếu có thể cứu được nguyên thần của phụ hoàng, cũng là đáng giá.

“Lời thề của Ma tộc, có thể tin tưởng sao?” Long Triển cười khẩy, rõ ràng là không chịu thả.

Nhiếp Chiêu đứng cạnh cười nhạt:

“Hôm nay Ma Long lưỡng bại câu thương, các ngươi về đi, sau này tái chiến. Đương nhiên, nếu bây giờ các ngươi muốn đánh tiếp, Đông Hải Thủy tộc chúng ta tuyệt đối phụng bồi.”

Đôi mắt của Khác vương tử bắn ra hàn băng mãnh liệt, mạnh mẽ nói:

“Nếu đã tới đây, thà rằng huyết chiến đến chết cũng tuyệt đối không lùi bước. Hừ,  Thủy Tinh Cung đã bị ma liệt võng bao vây, ta cũng không tin lão Long Vương bên trong kéo dài được bao lâu, ha ha ha…”

Cuồng tiếu cùng câu nói ngạo nghễ của hắn hoàn toàn chọc giận toàn bộ Thủy tộc, Long Triển cũng giãy dụa đứng lên, tiếp tục gia nhập chiến đoàn.

Chợt nghe Như Mặc tức giận cao giọng kêu lên:

“Dừng tay lại cho ta, tất cả dừng tay lại cho ta!” Hắn đỡ Long Triển, dang tay dối diện Ma tộc, đứng trước thủy tộc. “Các ngươi đều muốn cái gì chiến đấu, cái gì huyết chiến chí tử, các ngươi không có người thân sao? Hay các ngươi là cô chi, chỉ có một thân một mình? Nếu như không phải, các ngươi có hay không nghĩ tới nếu các ngươi chết, thân nhân của các ngươi làm sao bây giờ? Sẽ có bao nhiêu thương tâm? Chuyện này… các ngươi muốn sao?”

Ma hoàng tử, Long Triển, Cưu tướng quân cùng đông đảo Ma tộc lẫn Thủy tộc đều cúi đầu, vấn đề này thật sự bọn họ chưa từng nghĩ tới.

“Lúc ta còn rất nhỏ, nương ta đã bị sa ngư (cá mập) ăn thịt, sau này vất vả tu thành thảo long, ta quyết định đi tìm sa ngư kia trả thù. Thế nhưng khi ta đến đó, phát hiện hắn đã có con. Như thế lỡ hắn chết đi, con của hắn phải làm sao bây giờ? Vì vậy nên ta không thể hạ thủ…” Ngữ điệu Như Mặc thập phần thương tâm, trở bàn tay một cái, đông đảo Ma Tộc cùng Thủy tộc đã bị hắn cảm hóa.

“Hảo, Khác vương tử, nể tình Như Mặc, ta sẽ trả nguyên thần của Ma hoàng cho ngươi. Thế nhưng ngươi cũng phải tuân thủ thệ ngôn, vĩnh viễn không được đến quấy nhiễu Long tộc, ngươi làm được không?” Nhìn nương tử yêu thương tâm, Long Triển chịu không được, rốt cuộc đứng ra thay phụ vương làm chủ.

“Tuy ta là Ma tộc nhưng thân là hoàng tử, tự nhiên lời nói ra đáng giá ngàn vàng, ngươi yên tâm.”

Ma Hoàng tử lạnh lùng trả lời. Ma Tộc cùng Thủy tộc trải qua nửa khắc lặng im như tờ, kim khâu rơi xuống cũng có thể nghe thấy, lát sau vỡ òa lên tiếng hô như  sấm rung trời.

Long Triển cùng Khác vương tử đồng thời thở phào hai cái, xem ra dù là Thủy tộc hay Ma tộc, đều không muốn tiếp tục chiến tranh. Ngẫm lại cũng đúng, chiến trận tàn khốc, mấy trăm năm tu luyện bị hủy trong chốc lát, thậm chí hình thành thần câu diệt, ai lại mong có chứ?

“Kỳ lạ, Như Mặc, trước kia ngươi là cá chép?” Cưu tướng quân tung hô xong, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Theo ta được biết, cá chép các ngươi là loài đẻ trứng nở con, sanh xong con mái sẽ ly khai. Sau khi nở ra ngươi sẽ tự sinh tồn, ngươi làm sao biết nương ngươi là ai?”

Như Mặc trợn tròn đôi mắt đẹp:

“A? Là như thế này sao? Khó trách từ lúc nhỏ cho đến lớn ta chưa từng thấy mặt nương. Ta còn tưởng rằng tất cả đã bị ăn hết chứ. Ngư bá bá nói cho ta biết, có một lần bá bá thấy gần nơi ta sống có sa ngư ăn một đám cá chép, trong đó chắc chắn có nương ta a…”

Không đợi hắn nói xong, Long Triển, Khác vương tử cùng con dân Ma Long tộc đồng loạt ngã sấp xuống: thì ra thảo long này lúc còn là cá chép đã ngốc sẵn rồi, chỉ vì một lời nói vu vơ kia mà ôm huyết hải thâm cừu.

Cưu tướng quân nỗ lực gượng dậy, anh dũng hỏi tiếp:

“Vậy nếu ngươi nghe nói, làm sao kết luận được sa ngư kia ăn thịt nương ngươi chứ?” Cái này cũng là một vấn đề đáng chú ý đó chứ, hắn sẽ không nghe tin đồn nhảm nữa chăng.

“Ân, cái này đương nhiên ta biết.” Như Mặc có chút tức giận trả lời “Niêm ngư (cá nheo, cá da trơn…) bá bá có nói sa ngư ăn thịt nương ta đại khái dài như thế này…” Hắn cố gắng dang tay thể hiện độ dài. “Còn nói có màu xám tro, có hàm răng sắc nhọn cùng với vây cứng, vì thế ta nhìn liền biết sa ngư đó là hung thủ.”

Hắn đắc chí nói, đối với đáp án mình đưa ra vô cùng thỏa mãn. Thủy tộc cùng Ma tộc lại đồng loạt té xuống, Long Triển cùng Khác vương tử bởi vì thụ thương quá nặng, nên lúc nãy ngã chưa kịp đứng lên, may mắn vẫn còn nằm trên mặt đất, nếu không thương thế chắc đã trầm trọng hơn rồi.

“Như Mặc, sa ngư chẳng phải đều có hình dạng như vậy sao?” Long Triển ảo não nói, không thể tin vì chuyện “thương tâm” của Như Mặc mà thả Ma hoàng, về nhà còn không bị cha hắn lột da sao? Ô ô ô, Lão Thiên phù hộ hắn a.

“A?” Như Mặc choáng váng, sau đó lúng túng nói: “Ta… ta không biết, từ đó cho tới bây giờ, ta chỉ thấy có duy nhất một sa ngư … Lẽ nào sa ngư lớn lên đều giống như vậy sao? Bọn chúng không phân biệt màu sắc sao? Cá chép bọn ta có chia thành cá chép đỏ, cá chép đen cùng có cá chép đỏ đen nữa mà?” Sau cùng, hắn cũng mở to mắt tò mò hỏi Long Triển.

“Như Mặc…” Hắn hoàn toàn bất lực, thầm cầu phúc cho sa ngư suýt nữa đã bị hàm oan kia.

Mắt thấy Khác vương tử, Như Mặc cùng Cưu tướng quân đã trở về hình người, hắn cũng xoay một cái. Vừa biến xong, thắt lưng bỗng nhiên nhói đau, đau đến mức thân thể run rẩy, hơn nữa khí lực trên người đều cạn kiệt: Không… Không thể nào, chẳng lẽ… hắn bị lôi kiếp đánh trúng chỗ hiểm, sẽ chết sao? Không, không thể, Như Mặc của hắn thương hắn biết chừng nào, hắn không thể cứ như vậy chết đi, không nhắm mắt được đâu. Sâu thẳm tận đáy lòng Long thái tử kêu gào, dùng hết khí lực cuối cùng kéo tay Như Mặc đang ở cạnh: không thể, vào giờ phút cuối cùng, hắn bất chấp tất cả cũng muốn nói rõ tình ý sâu thâm của mình với nương tử…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.