Yêu Phu Sủng Thê

Chương 39




Lạc Dịch từ từ uống rượu trong ly, anh đã quá quen với những bữa tiệc thượng lưu thế này, đối với những lời bàn tán sớm đã mắt điếc tai ngơ, ánh mắt uể oải nhìn ra vườn hoa bên ngoài cửa sổ to.

Ngoài sân cây cỏ xanh um tươi tốt, toàn trồng những loại cây cao to, từ xa có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ của cúc vàng, lam, trắng, những đóa hoa màu tím, còn có tường vi xinh đẹp, tùng sinh dày đặc trèo lên tường.

Anh lặng yên thưởng thức một màn xanh thẳm dạt dào trước mắt, trong phút chốc, một bóng dáng thiếu nữ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Anh quan sát cô.

Cô bé còn rất trẻ, vóc dáng cao, dáng người thon dài thon thả, mái tóc hơi xoăn được cột cao thành đuôi ngựa, trên người mặc quần áo đơn giản : áo sơ mi màu xanh nhạt và quần jeans, đang cúi đầu đứng ở bên cạnh lùm cây dưới đèn đường.

Nhờ ánh đèn sáng trưng ngoài đường nên Lạc Dịch có thể nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của cô bé.

Mặc dù từ đầu đến cuối cô chỉ cúi đầu, không thấy rõ ngũ quan, nhưng chân mang giày liên túc đá hòn đá nhỏ màu sắc rực rỡ trên đường, thoáng cái lại hạ chân xuống, trong động tác mang theo vẻ tức giận và vô cùng sốt ruột, xen vào vẻ vội vàng, bất lực, buồn bã, và không thể nào trút hết ra ngoài.

Ở nơi toàn những người thượng lưu này, lại có dáng vẻ đơn giản kia, cô bé này…là ai?

Bỗng dưng, hé ra đường nét rõ ràng, gương mặt không chút son phấn nhưng cực kỳ xinh đẹp động lòng người lập tức khắc sâu vào trong tầm mắt Lạc Dịch.

Da cô trắng như đánh phấn, gương mặt trái xoan thanh tú; lỗ mũi thẳng có đường nét cứng rắn, hiện lên một tia quật cường; đôi mi thanh tú cong cong lại kết hợp với một đôi mắt to quyến rũ, chiếc cằm tinh xảo...

Chỉ trong nháy mắt, Lạc Dịch cũng không hoàn toàn tập trung vào dung mạo của cô, nhưng cuối cùng vì vẻ đẹp vô cùng chói mắt của cô mà khó có thể dời đi ánh mắt.

"Wow, mau nhìn đi, một cô bé thật xinh đẹp!"

Bên cạnh có hai người đàn ông đang nói chuyện cũng phát hiện ra giai nhân trong sân, kinh ngạc nói với người kia.

"Là ai vậy?"

"Không biết, hình như chưa thấy bao giờ... Ơ, anh nhìn kìa, không phải là phu nhân Chu sao?”

Lạc Dịch yên lặng đánh giá cô bé, nghe lời này, đột nhiên ánh mắt chuyển nhanh, quả nhiên thấy phu nhân Chu xuất hiện trong sân, vén làn váy lên, bước nhanh về phía cô bé.

Anh nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau mấy câu, bỗng nhiên cô bé nắm tay phu nhân Chu, giống như cầu xin gì đó, nhưng phu nhân Chu cúi đầu suy nghĩ vài giây sau, kiên quyết lắc đầu, thậm chí không chút do dự hất tay cô bé ra.

Cô bé mím chặt môi, hai mắt to tràn đầy bực tức và căm hận, cô im lặng nhìn phu nhân Chu, sau đó cũng không lên tiếng nữa.

Phu nhân Chu lại nói mấy câu, mở ví trong tay ra, từ bên trong tay lấy ra đồ vật gì đó như giấy đưa cho cô bé, cô bé chắp tay sau lưng không đón lấy, cũng cúi đầu không nhìn bà. Một lát sau, phu nhân Chu không biết làm sao đành thở dài xoay người rời đi.

Một mình cô bé đứng yên tại chỗ rất lâu, ánh mắt của cô nhìn xuống đất, vai gầy khẽ nhún, hai tay gắt gao nắm lại thành quyền.

Lạc Dịch nhíu mày, dường như cô…đang khóc?

Chỉ một khoảnh khắc như vậy, Lạc Dịch rất muốn đi tới, nhưng mà đi tới rồi sau đó thì sao?

Anh không phải là người biết an ủi phụ nữ đang khóc, hơn nữa chưa từng làm quen với người khác giới nào ở những chỗ này, trong từ điển của anh chưa bao giờ có từ ‘mạo hiểm’.

Cứ đứng lặng hồi lâu trước cửa như vậy, Lạc Dịch kinh ngạc nhìn cô bé kia, nhìn cô khổ sở khóc, nhìn cô tùy tiện lau nước mắt trên mặt đi, nhìn cô xoay người thật nhanh rồi chạy mất không quay đầu lại.

Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng kinh ngạc vì cảm xúc khó giải thích này, anh không nhớ rõ mình từng thương tiếc bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào.

Người ngoài cũng biết, trong ‘Lôi Đình’, nắm giữ quyền sinh sát chính là tổng giám đốc tàn khốc, vui buồn thất thường, nhưng người thao túng cũng là anh là kẻ giết người không thấy máu.

Anh được Lôi Ngự Phong dạy dỗ, kể cả chi phí cũng do Lôi Ngự Phong giúp đỡ, quan hệ của bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, cũng là anh em. Trong mắt người ngoài, Lôi Ngự Phong là người chỉ huy, anh là người chấp hành, nhưng đôi khi, Lôi Ngự Phong là vua, anh lại là trợ lý phía sau.

Bọn họ hợp lực lại khiến tập đoàn ‘Lôi Đình’ thành tập đoàn mạnh nhất, trong 8 năm ngắn ngủi, không chỉ đứng vững trong giới xây dựng mà còn đặt chân vào giới tài chính, bảo hiểm, khoa học kỹ thuật, sản xuất công nghiệp điện tử, trở thành tập đoàn dẫn đầu.

"Lạc, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa của 'Lôi Đình'." Lôi Ngự Phong chưa bao giờ là một người nói đùa, không nói hai lời chia một nửa cổ phần cho anh.

Anh khước từ, không phải anh mặc cả hay có dụng ý khác, cho tới bây giờ anh cũng chỉ là người làm công ăn lương, dù anh không trở thành người giàu có.

"Lạc, trên trời rơi xuống cậu cũng không cần, đưa phụ nữ tới cửa cậu cũng không cần, cậu là người tu hành sao?" Khi Quan Dạ Kỳ biết được sự tích anh từ chối một vị tiểu thư hào môn, đối với việc anh giữ mình trong sạch và bệnh thích sạch sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Anh cười không đáp, nếu như thích, thì làm gì vị trí nửa giường kia trống không, tình một đêm hay chuyện nổ súng ầm ầm, cho tới bây giờ anh đều không thể lý giải, chỉ có tôn kính mà không thể gần gũi, dù cho bị nói là có bệnh sạch sẽ hay là người tu hành cũng không sao

"Thật sự để những cô gái đó ngóng trông vậy thôi sao? Thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc mà!" Lên giọng tràn đầy hùng hồn, anh ta là thư ký nhưng cũng nhiều chuyện cảm thấy tức giận bất bình thay các nữ đồng nghiệp trong công ty: "Trong công ty lớn này biết bao người đẹp cảm mến cậu xếp hàng dài, không phải cậu cũng không để ý sao?”

Nếu không có khả năng, cũng đừng cho người ta hi vọng, đây là tác phong và nguyên tắc xử sự từ đó đến giờ của anh, sẽ không dễ dàng mà thay đổi.

Nhưng anh vốn không quen biết người con gái trong vườn hoa Chu gia, chỉ nhìn cô từ xa, anh không biết tên, tuổi, không biết cô là hạng người gì, nhưng tận đáy lòng anh lại nổi lên một thứ cảm xúc lạ lùng.

Anh nghĩ, nguyên nhân có lẽ là do anh đã cô đơn quá lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.