Yêu Phu Quân Keo Kiệt

Chương 18




Tôi ngồi xuống, Kim Thiếu Viêm dùng cái anh mắt suy tư như trước kia nhìn tôi: “Tiêu tiên sinh, lại gặp rồi.”

Tôi vỗ tay nó, như là đã bắt tay, đi thẳng vào vấn đề: “Tìm anh mày có chuyện gì?”

Kim Thiếu Viêm chỉ vào menu trên bàn: “Không vội, trước tiên gọi đồ uống.”

Tôi cầm menu lật vài tờ, thấy trên bàn đều là mấy loại danh trà xa xỉ tên như sấm bên tai, tôi chẳng kiên nhẫn để xem hết, đóng menu: “Tùy tiện đi.”

Kim Thiếu Viêm thử tôi: “Vậy uống rượu nhé?”

Tôi vẫn như trước: “Tùy.”

Bồi bàn xoay người hỏi Kim Thiếu Viêm: “Tiên sinh, có thể mang rượu lên chứ?”

Xem ra thằng nhóc đã gọi từ sớm, còn giả vờ cho tôi gọi. Bất quá thằng nhóc hôm nay hơi lạ, đầu tiên người như nó không nên gọi rượu ở quán trà, tiếp đó quan hệ của chúng tôi cũng không thích hợp uống rượu.

Tôi lại càng cẩn thận, nói vài câu tầm phào, rượu được bê lên nhanh chóng, là một chai rượu ngoại, đã được ướp lạnh, được rót cẩn thận vào cốc có đế cao, rượu màu đỏ sậm, cảm giác vô cùng tinh khiết, trong chén như một loại quả đông lạnh lăn trong cốc.

Kim Thiếu Viêm nghiêng chén, quan sát rượu sóng sánh trong cốc, say mê ngửi mùi rượu nói: “Nếm thử đi, là tôi xách tay từ bóc đô về đây, mất không ít công sức mới quá cảnh được.” Nói xong ung dung nhấp một ngụm.

Tôi thầm mắng “Ngu tỏ ra nguy hiểm.”, mặc kệ bất kể ba bảy hai mươi mốt gì làm một ngụm lớn, nuốt xuống lập tức thấy cổ họng, mắt hơi cay. Tiếp đó cảm thấy khó chịu, như nhai phải hạt nho. Nhưng rất nhanh tất cả biến mất, sau đó là mùi thơ ngát từ cổ họng bay lên mũi, vị ngọt ở miệng. Làm cho người ta thấy bản thân gần sát tự nhiên – nó cũng xóa hết vị mì ăn liền để lại.

Tôi chơi một hơi cạn sạch bỏ cốc xuống bàn, Kim Thiếu Viêm mỉm cười rót cho tôi: “Xem ra Tiêu tiên sinh hiểu được phẩm tửu.”

Tôi thấy ghét cái điệu bộ này của nó: “Có gì nói đi.”

“A, là thế này.” Kim Thiếu Viêm thay đổi tư thế: “Trải qua công ty nghiên cứu, “Lý Sư Sư truyền kỳ” là bộ phim rất sáng giá. Cho nên muốn mời Vương tiểu thư quay lại tham gia.”

Tôi cười: “Người của công ty bọn mày rỗi hơi hay sao mà ngày ngày lại nghiên cứu bộ phim đó?”

Kim Thiếu Viêm khó xử: “Chủ yếu là gần đây văn hóa phục hưng đang lên khiến chúng tôi quyết định làm...”

“Phục hưng? Tên gọi khoa học của phim con heo hả?”

Tôi phát hiện sau khi tôi nói xong câu này Kim Thiếu Viêm trong mấy giây ngắn ngủi lộ rõ vẻ quẫn bách. Không biết làm sao đành phải uống cạn chén rượu, dùng khăn lau miệng, sửng sốt một chút rồi nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng đẩy ra trước mặt tôi: “Ngài có thể xem cái này, có gì không hài lòng chúng ta thương lượng.”

Mấy lần gặp mặt gần nhất chúng tôi dường như luôn liên quan tới giấy. Tôi cầm lên xem qua, các điều kiện đều rất ưu việt, rất có lợi cho chúng tôi, nhưng thực tế tôi còn chưa hiểu nó rốt cục muốn làm gì tiếp. Tôi ném hợp đồng lên bàn: “Thực tế thì Vương Tiểu thư đã hoàn toàn thất vọng đối với công ty bọn mày. Con bé quyết định vĩnh viễn không quay lại, sau này con bé sẽ sống chung với hoa cúc.”

Kim Thiếu Viêm khó xử lại xơi một chén, buồn bực: “Ngài không thể khuyên như cô ấy sao?”

Tôi phì cười: “Tao đúng là nên khuyên, khuyên nó rời xa mày, những tiểu nhân vật như bọn tao, sao lọt nổi tầm mắt của mày.” Tôi móc điện thoại, tôi không muốn chơi ú tim với nó nữa. Tôi muốn dùng phương pháp nhanh nhất biết nó đang suy tính gì.

Kim Thiếu Viêm đột ngột nhảy dựng lên chỉ mũi của tôi mắng: “Tiểu Cường, mày là thắng khốn, mày đã nói sau này tìm ông, kết quả mày chẳng những mặc kệ tao, còn nơi nơi chơi tao.”

Tôi không thể tưởng tượng nó cũng có lúc nổi điên, cảnh giác cầm lấy viên gạch nhìn nó. Kim Thiếu Viêm duỗi cổ ra nói lớn: “Đập, đập đi! Một gạch 500....”

Tôi sửng sốt, một gạch 500. Ý gì ?

Kim Thiếu Viêm thấy tôi không hiểu, vẻ mặt buồn xiu: “Cường ca, là em.”

Tiếng Cường ca... rất quen, rất quen... quen khiến mắt tôi khó chịu, trước kia có Kim 2 huynh đệ gọi tôi như vậy, dù Kim 1 cũng gọi, nhưng khẩu khí khác. Lúc này thuật đọc tâm cũng cho kết quả. Tâm tư Kim Thiếu Viêm xem ra vô cùng phức tạp. Ba động mạnh. Màn hình điện thoại nhanh chóng hiện lên: “Ở cửa hàng cơm Âu uống Mao đài. Ở quán vỉa hè ăn thịt nướng, ở khách sạn đánh bài....”

Tôi ngạc nhiên đứng lên: “Là ... chú?”

Kim 2 mở tay lao về phía tôi: “Cường ca, em đã trở về.”

Tôi cười tủm tỉm vẫy tay, sau đó cũng giang tay ôm nos vào lòng.

Sau đó, Kim Thiếu Viêm không phòng bị bị tôi ôm cổ, tôi lắc như cuồng phong giật rèm cửa, gầm lên: “Trả tiền cho ông, trả lại cho ông mau....”

Kim Thiếu Viêm trợn mắt khinh bỉ: “Ặc... ặc....”

....

Chúng tôi “thân mật” một lúc, tôi cười hì hì hỏi Kim Thiếu Viêm: “Chú làm sao “trở về”?'

Kim Thiếu Viêm xoa cổ oán giận nhìn tôi: “Còn nhớ lần trước gặp nhau ở quán ăn anh trả em tiền chưa?”

Tôi đập bàn: “Cái gì kêu là trả lại tiền, đó là mày đòi ông đấy chứ.”

Kim Thiếu Viêm vội co rụt lại: “Đúng, đúng, đúng, ngày đó thật là ác mộng, em tình nguyện nhận 50 vạn tiền giả còn hơn.”

Tôi nói: “Anh là công dân thủ pháp ... nhanh nói chính đề đi.”

Kim Thiếu Viêm nói: “Ngày đó trời mưa, anh đi vào đưa áo cho quản lý nhờ hong khô...”

Tôi lập tức hiểu ra: “Viên thuốc đó bị chú ăn hả?”

Kim Thiếu Viêm gật đầu.

“Làm sao vào tay chú?”

“Anh đi rồi thì quản lý phát hiện áo anh vẫn còn ở đây, anh ta thấy chúng ta ngồi chung, tự nhiên đưa quần áo cho em giữ.”

Tôi dòm nó: “Không thể tưởng người như chú cũng là trộm.”

Kim Thiếu Viêm vội xua tay: “Không phải vậy, quản lý đưa quần áo cho em, em còn không nhận lấy, viên thuốc đã rơi trên đùi em, em căn bản không…”

Tôi cười he he: “Coi anh là thằng ngốc hả? Chú thấy rơi sao không bỏ lại?”

Kim Thiếu Viêm đỏ mặt: “...Em vốn nghĩ trả lại, nhưng anh cũng biết thứ đó nhìn rất hấp dẫn...”

“Cho nên chú coi đó là thuốc lắc ăn hả?”

Không ngờ Kim Thiếu Viêm khẩn trương xua tay lia lịa: “Không phải, không phải. Em chỉ nghĩ nó là đồ ăn vặt, em sao biết là thuốc lắc mà ăn?”

Tôi đoán nó đang lo lắng gì đó, cười hỏi: “Sau đó nhớ tới Sư Sư hả?”

Kim Thiếu Viêm nói: “Nói thật em trước tiên nghĩ tới Cường ca, nhớ tới từng chuyện giữa hai ta...”

Tôi bĩu môi khinh bỉ: “Tiếp đó mày lại nhớ tới Sư Sư, muốn Cường ca lại làm cho mày ít chuyện chứ hả?” Tôi hỏi: “Chú hiểu được lúc nào?”

Kim Thiếu Viêm nói: “Cắn thuốc rồi ngủ một giấc là nhớ lại, đúng rồi, Cường ca, thứ của anh là thứ gì vậy?”

Tôi cũng hồ đồ, viên thuốc đó sau khi ăn xong sẽ nhớ tới chuyện đời trước mới đúng, tôi nói: “Chú còn nhớ cái gì. Đời trước chú là ai?”

Kim Thiếu Viêm không hiểu: “Đời trước cái gì?”

Tôi hơi hiểu rồi, xem ra viên thuốc hiệu lực mạnh, đại khái giới hạn ở một lần sinh tử. Kim Thiếu Viêm chết một lần, cho nên viên thuốc khiến nhớ lại kinh nghiệm của Kim 2.

Tôi giải thích sơ qua vài câu, Kim Thiếu Viêm cười nói: “Xem ra em cũng bỏ lỡ mất không ít chuyện vui.”

Tôi cốc đầu nó: “Thằng chóa này hẳn sớm đã muốn đi nhưng vì sao giờ mới tới tìm?”

Kim Thiếu Viêm mất tự nhiên: “Em không biết nên đối mặt với mọi người thế nào, em gần đây luôn nghĩ, trước tiên xây dựng lại hình tượng tốt đẹp rồi mới xem xét xem có nói cho mọi người không.”

Tôi nhấp chén rượu: “Chú giả vờ giỏi đấy. Còn Tiêu tiên sinh, còn trào lưu phục hưng, chú sao không giả vờ nữa đi?”

Kim Thiếu Viêm lại uống cạn một chén rượu, mặt đỏ hồng hỏi: “Sư Sư thật sự giận em hả?”

Tôi khẽ thở dài: “Có chuyện chuyện không thể nói, làm hòa thượng mà mắng thằng trọc thật làm người khác thương tâm.”

Kim Thiếu Viêm mặt biến thảm: “Viên thuốc của anh làm em nhớ tới mọi chuyện, sao không thể làm người ta quên bớt đi một vài chuyện chứ hả?” Nói xong lại lại cầm chai rượu nhưng bị tôi giật lại.

Kim Thiếu Viêm cười nhạt: “Em không sao.”

“Biết chú không sao, để anh ít.”

Tôi hiện tại mới hiểu được nó có dụng tâm hiểm ác. Tôi hỏi: “Rượu này chú đặc biệt chuẩn bị cho anh hả, nghĩ chuốc say bắt anh nói ra hả?”

Kim Thiếu Viêm cứng họng: “Cường ca, giờ em nên làm gì bây giờ?”

Tôi đầy bất thiện: “Mấu chốt không phải chú nên làm gì mà là chú đến cùng muốn làm gì?”

Kim Thiếu Viêm cười khổ: “Em biết anh vẫn không đồng ý em ở chung với Sư Sư, em cũng biết cô ấy không còn bao nhiêu thời gian, nhưng em thật sự yêu cô ấy.”

Tôi thở dài: “Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh bất như tử.”
(*xem chú thích)

Kim Thiếu Viêm nói: “...Mấy từ cuối câu sau là “sinh tử tương hứa”.”

Tôi trừng mắt: “Hứa cái l..., đến lúc đó nó đi rồi mày làm sao? Treo cổ? Sư Sư hiện tại chỉ nghĩ tới bộ tự truyện của nó. Mày nếu thật muốn tốt cho nó thì giúp nó hoàn thành tâm nguyện này đi.”

“Em cũng muốn mà, nhưng mà giờ chẳng phải....”

“Cho chết, đều là mày làm ra! Đừng tưởng mày biến lại thành Kim 2 là xong, mày khác Bảo Kim, Lệ Thiên. Ông hiện tại nhớ lại lại muốn đập mày một trận.”

Ai ngờ Kim Thiếu Viêm lợn chết không sợ nước sôi, nhún vai: “Ai bảo anh mặc kệ em? Em trước kia đức hạnh thế nào anh cũng thấy rồi còn gì.”

Tôi: “....”

Hiện tại tôi lại hoài niệm Kim 1, Kim 1 ít nhất cũng không nói thế.

Kim Thiếu Viêm ngắm cái chén nói: “Cường ca, mau nghĩ biện pháp đi. Trước tiên để Sư Sư vào đoàn làm phim. Cô ấy có thể tạm thời không thương em. Nhưng ít nhất em không muốn cô ấy hận em.”

Tôi bó tay: “Anh sẽ gọi nó tới, chúng ta cứ ký cái hợp đồng đã. Cứ chậm trễ mà con bé chẳng còn bao nhiêu thời gian.”

“Vậy nói thế nào?”

“Còn nói gì nữa, nói thật.”

Kim Thiếu Viêm lắc đầu quầy quậy: “Đừng mà, em không muốn cho cô ấy nghĩ em dựa vào một viên thuốc mới thay đổi.”

Tôi cười he he: “Nhóc con không uống thuốc thì không được.”

Kim Thiếu Viêm ủy khuất: “Anh cũng biết mà, em kỳ thực...”

Tôi xua tay: “Anh không biết, chẳng biết tí gì.”

Kim Thiếu Viêm vỗ đầu: “Hầy, cho dù chưa ăn thuốc em cũng hiểu rõ phương thức nghĩ của anh, không thể nói chuyện nghiêm túc với anh được.”

Tôi nghiêm mặt: “Nếu mày không nghĩ để cho con bé phát hiện ra, lúc nữa nó tới mày không thể quá lắm lời, tiếp tục giả ngu đi.

“Em hiểu.” Kim Thiếu Viêm chính là như vậy, giả vờ cao cao tại thượng. Tôi lại kêu nhân viên phục vụ dọn cốc chén, cũng dấu đi nửa chai rượu vang. Kim Thiếu Viêm không hiểu, tôi nói: “Quan hệ hai ta, chú sẽ mời anh uống rượu hả?”

“Cũng là anh nghĩ chu đáo.” Kim Thiếu Viêm gọi hai chén trà, còn cẩn thận đổ đi nửa chén tỏ ra chúng tôi luôn uống trà.

Chuẩn bị thỏa đáng, tôi nói với nó: “Anh gọi điện nhé.”

Kim Thiếu Viêm lo lắng sửa sang lại quần áo, hỏi: “Anh xem em có vấn đề gì không?”

Tôi quát: “Thả lỏng! Lát nữa chú ý ánh mắt của chú - à đúng rồi, không được lấy cớ cứ giương mắt nhìn ngực người ta.”

Tôi gọi điện thoại cho Sư Sư tới, cô bé hỏi có chuyện gì tôi chỉ nói: “Anh bị trói gô lại rồi.” Rồi cúp máy, nói thật tôi cũng thấy mình nói lộ tẩy.

Không bao lâu Lý Sư Sư từ xa nhẹ nhàng đi bộ tới, cô ấy mặc một bộ áo váy màu tím, tai đeo một đôi vòng rất bình thường nhưng vẻ đẹp lại lộng lẫy. Cô ấy đi qua, bọn đàn ông đều lén lút đi cùng, Kim Thiếu Viêm cũng choáng, tôi ho khan, nó mới vội sửa lại thần thái.

Lý Sư Sư vừa tới đã nhíu mày: “Hai người uống rượu hả?”

Tôi cùng Kim Thiếu Viêm đồng thanh: “Trời, sao có thể?”

Lý Sư Sư tức giận ngồi xuống, Kim Thiếu Viêm rốt cục khôi phục thái độ bình thường. Nó lại như sói già gian ác vươn tay: “Vương tiểu thư, rất hân hạnh.”

Lý Sư Sư chỉ dùng ba ngón tay đáp lại, gật dầu, tiện đà hỏi tôi: “Anh, gọi em tới có chuyện gì vậy?” Kim Thiếu Viêm thấy Lý Sư Sư lãnh đạm lập tức cúi đầu, nhưng rất nhanh chóng tỉnh lại đưa hiệp ước ra trước mặt Sư Sư. Sư Sư cũng nhìn qua, lại dòm tôi, tôi đáp trả bằng ánh mắt yên tâm.

Lý Sư Sư rốt cục quay lại đối diện Kim Thiếu Viêm: “Kim tiên sinh, việc là do người, kinh nghiệm của bản thân nói cho tôi biết, loại hiệp ước này cũng không thực đáng tin, hiện tại ngài chỉ cần nói cho tôi biết một điểm để tôi cởi bỏ băn khoăn: Vì sao lại bấm máy?”

Kim Thiếu Viêm ngơ ngác suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành bắt lấy cây rơm cứu mạng lúc trước: “Bởi vì... trào lưu văn nghệ phục hưng.”

Lý Sư Sư vuốt tóc ra sau tai, dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi chờ trợ giúp.

Tôi nói: “Trào lưu văn nghệ...” Tôi thấy Kim Thiếu Viêm nháy mắt. Tôi đành nghiêm túc ho khan, như một thầy giáo dạy học sinh, bình tĩnh nói: “Ừ, là phục hưng.”



* Tiểu Cường chế thơ

Nhạn khâu - Mô ngư nhi - Nguyên Hiếu Vấn

Vấn thế gian tình thị hà vật
Trực giáo sinh tử tương hứa
Thiên nam địa bắc song phi khách (trong TĐHL là song phi nhạn)
Lão sí kỷ hồi hàn thử
Hoan lạc thú
Ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ
Quân ưng hữu ngữ
Diểu vạn lý tằng vân
Thiên sơn mộ tuyết
Chích ảnh hướng thùy khứ
Hoành Phần lộ
Tịch mịch đương niên tiêu cổ
Hoang yên y cựu bình Sở
Chiêu hồn Sở ta hà ta cập
Sơn quỷ ám đề phong vũ
Thiên dã đố
Vị tín dữ
Oanh nhi yên tử câu hoàng thổ
Thiên sầu vạn cổ
Vi lưu đãi tao nhân
Cuồng ca thống ẩm
Lai phóng nhạn khâu xứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.