Yêu Phu Quân Keo Kiệt

Chương 17




Ngoài dự kiến của tôi, Tú Tú cũng không có lao tới ôm chầm lấy Hoa Vinh. Cô ấy đứng sững tại chỗ giương mắt nhìn, chẳng biết là muốn cười hay muốn khóc, dường như có chút tự diễu. Sau đó tôi thấy cô ấy véo đùi thật mạnh, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Lúc đầu tôi còn không hiểu, còn tưởng Tú Tú có khuynh hướng tự ngược, sau đó mới hiểu ra, cô ấy hoài nghi đang mơ.

Đây quả không phải là thói quen tốt, vừa gặp chuyện tốt đã tự véo mình, nếu thật là đang mơ thế thì véo tỉnh luôn à? Dù sao tôi không thế, từ khi ở cùng Bánh Bao đêm nào tôi cũng mộng xuân, cách làm của tôi là mặc kệ ba bảy hai mốt cứ đẩy ngã rồi tính. Thực sự mỹ nữ trong mơ khác hẳn mơ vì thực sự tôi đã cùng không ít mỹ nữ xảy ra “tình một đêm...”

Tú Tú lúc này không chút ngần ngại nhào vào lòng Hoa Vinh, cô ấy dựa đầu lên vai Hoa Vinh. Hai cánh tay ôm chặt, mắt nhắm lại, không động gì nữa, dường như muốn nửa đời còn lại đều thế.

Hoa Vinh khó xử, cứ đứng thế. Tôi ở bên đứng đợi một lúc, thấy Tú Tú không định buông ra, đành đi qua nắm hai tay Hoa Vinh đặt lên tay cô ấy. Sau đó cầm bánh ngọt vào nhà.

Tôi đi vòng quanh nhà, nhà cũng không nhỏ, thu dọn sạch sẽ -- ngoại trừ không có bụi đất, ngay cả một món đồ gia dụng điện cũng không còn. Xem ra gia đình vì cứu Nhiễm Đông Dạ đã tới mức sơn cùng thủy tận, trong phòng chỉ còn một cái bàn cũ. Tôi ngồi tạm, tự rót cho mình chén nước uống. Thấy hai người vẫn ôm nhau đứng ở sân, tôi đứng ở bậc thang ho khan: “Tôi ăn trước nhé?”

Tú Tú lúc này mới phát hiện ra còn một người ngoài là tôi. Sợ hãi cả kinh, rời Hoa Vinh quay lại nhìn. Hoa Vinh mặt đã đỏ như đít khỉ, tôi nghĩ ác độc, thằng nhóc này nằm giường hơn nửa năm khẳng định không chịu nổi nữ sắc khảo nghiệm.

Tú Tú lau mắt hỏi: “Đây là bạn anh à?”

Hoa Vinh ngơ ngác đáp lời: “Đúng, anh ấy đưa anh về.”

Tú Tú vuốt mặt Hoa Vinh, nói vô cùng ôn nhu: “Thật là anh?”

Tôi xem ra Hoa Vinh muốn nói không phải, vội cười ha hả: “Không phải hắn còn là ai? Chuyện của nó anh mới nghe, về mặt lâm sàng gọi là....” tôi nào biết gọi là gì, vì vậy bỏ qua: “Dù sao cũng tỉnh rồi.”

Tú Tú cười, kéo tay Hoa Vinh: “Đi, về nhà.”

Có thể nhìn ra được, cô gái này không chỉ chưa ăn gì, đi đường cũng lung lay, nếu không phải niềm vui vô bờ chống đỡ thì sớm đã ngã. Chắng phải chúng tôi tới là để khuyên cô ấy cố gắng sống tốt sao? Tôi nói: “Em dâu. Chúng ta ăn trước đi.”

Tú Tú sửng sốt đứng yên tại chỗ, ngại ngùng nói: “Trong nhà ngoại trừ xong nồi bát đũa ra chẳng có gì, các anh chờ, em đi mua đồ ăn.”

Tôi vội xua tay: “Em đừng động, để anh.”

Một chiến sĩ có thể chịu được đêm lạnh tịch mịch, nhưng thường khi thấy tia sáng rạng đông đầu tiên lại gục ngã. Đạo lý này tôi biết, nếu giờ cho Tú Tú đi, thực dễ xảy ra chuyện xuất huyết não.

Tôi đi ra ngoài dạo một vòng cũng chẳng thấy chợ bán thức ăn. Sau đó nghĩ lại trong nhà chẳng còn chút dầu muối, còn mua đồ ăn cái trym á. Đơn giản là khiêng một thùng mì tôm và mấy quả trứng gà về. Tú Tú dường như vừa khóc, nắm tay Hoa Vinh không bỏ, đang nói gì đó. Hoa mỹ nam đầu gỗ cũng đỏ mặt ngồi đối diện cô ấy.

Tú Tú thấy tôi tới, cũng vội vàng chuẩn bị. Cô ấy bật bếp, đặt nồi đun nước. Hoa Vinh đứng bên hỗ trợ đập hai quả trứng gà, xem ra thằng nhóc cũng rất đói. Chẳng trách được, Tiểu Lý Quảng bạn học sống nửa năm nhờ vào đường glucozơ, rời giường đã bị chúng tôi lôi tới công viên bắn tên. Ngay cả lon cô ca cũng chưa uống, thực tế bụng cũng đang sôi lên rồi. Từ sáng đến giờ chắc cũng chẳng có một hạt gạo dính răng.

Tiếp đó chúng tôi tiến hành một cuộc thi mở mì ăn liền, từng gói từng gói bị xé ra, từng bát từng bát mì tôm được úp. Từng bát từng bát vào bụng, ba người không nói chuyện, ôm bát cầm đũa giương mắt nhìn vào trong nồi. Mỳ tôm mềm nhũn đổ ra bát, thình lình có hai quả trứng gà nữa.

Chúng tôi ba người ăn hết cái bánh ngọt, 12 gói mỳ, 3 quả trứng. Cuối cùng chúng tôi đều phưỡn bụng ngồi phịch trên ghế, vẻ mặt mỉm cười thỏa mãn. Mọi người đều nhìn nhau, không nói nên lời, xa cách gặp lại thực hạnh phúc - cũng thực đói điên cuồng.

Tôi ngậm tăm xỉa răng một lúc lâu mới có sức nói chuyện. Tôi thấy hai người không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tú Tú theo tôi ra ngoài. Ra cửa tôi cười tự giới thiệu: “Anh gọi Tiêu Cường, là Hoa... bạn của tiểu Nhiễm.” Tú Tú nắm lấy tay tôi, nói rất chân thành: “Cảm ơn anh, Tiêu Cường ca.”

Tôi nhìn Hoa Vinh bĩu môi, nói nhỏ: “Thằng nhà em tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng đầu có chút mơ hồ, nó hiện tại trừ em ra, chuyện trước kia cùng mọi người cũng không nhớ rõ.”

Tú Tú cúi đầu vân vê vạt áo: “Em đã nhận ra rồi....”

“Nó thế em không chê nó chứ?”

“Làm sao lại vậy?” Tú Tú kích động: “Anh ấy nằm trên giường hơn nửa năm, em chưa từng chê anh ấy.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi, còn một việc là nó giờ không khác gì đứa nhỏ, rất nhiều kỹ năng sinh tồn em cũng phải dạy cho nó. Bất quá anh cam đoan nó học là biết liền, em đừng mất kiên nhẫn.”

Tú Tú gật đầu.

Tôi nói: “Vậy thì hết rồi, hai người cứ thế nhé, bồi dưỡng tình cảm.”

Tú Tú vốn đang định giữ tôi lại, nhưng nhìn nhà chỉ có bốn bức tường, nói nhỏ: “Em tiễn anh.”

Tôi nói: “Không cần, để tiểu Nhiễm tiễn anh được rồi.” Nói xong tôi vẫy tay ngoắc Hoa Vinh, cậu ta vội chạy tới.

Tôi lên xe, cậu ta ngồi ở ghế phụ. Tôi quay qua nhìn, cậu ta cũng nhìn tôi, mắt lộ rõ vẻ không hiểu. Cuối cùng bị tôi trừng mắt cho sợ. Cậu ta vội kéo kính xuống xem xem mặt có vết bẩn không, xem ra chỉ mười ngày nửa tháng là thích ứng cuộc sống hiện đại.

Tôi không nhịn được hỏi: “Cậu đi theo anh làm gì?”

Hoa Vinh: “Trở về.”

Tôi chỉ vào Tú Tú đang đứng ở cửa nhìn hai người: “Đó mới là nhà của cậu.”

Hoa Vinh biến sắc: “Mẹ ơi, anh kêu để em ở chung với cô ấy? Nhưng cô nam quả nữ ...”

Tôi mắng: “Rắm thối! Đó là vợ chú đấy.”

Hoa Vinh tỏ vẻ đáng thương. Cầm lấy tay vịn nhưng vẫn không xuống xe.

Tôi nổi điên: “Chú mà đi thì không phải thằng đàn ông.”

Hoa Vinh nói: “Em tình nguyện ở chung với đàn ông, lúc chiến tranh cũng thường xuyên vậy mà?”

Tôi thở dài, xem ra thời đại ngăn cách thật không thể tiêu trừ trong chốc lát. Tôi vặn đầu cậu ta về phía Tú Tú: “Chú nhìn kỹ cô ấy xem, một cô gái vì chú mà suýt chết, cô ấy còn chờ chú về, chú nhẫn tâm thế hả?”

Tú Tú dựa khung cửa, nửa thân nghiêng về phía trước, mắt nhìn chằm chằm Hoa Vinh, sợ cậu ta lại biến mất. Hoa Vinh nhìn cô ấy, cuối cùng thở dài, mở cửa xe nói: “Được. Em về.”

...

Tôi vỗ vai, đưa cho trước 2000 đồng để mua giường: “Mua một cái giường đôi hay là hai cái giường đơn thì xem bản sự của chú.”

Hoa Vinh cho là đương nhiên: “Anh yên tâm, khẳng định mua hai cái giường đơn, em không như anh nghĩ đâu.”

Cậu ta làm tôi giận điên muốn đấm cho một phát. Bất quá nghĩ lại cũng chẳng trách được, nó vừa mới từ cái thời đại kia tới, tư tưởng đạo đức truyền thống thâm căn cố đế, việc này không vội được.

Tôi nhìn Hoa Vinh đi về bên Tú Tú, hai người vì ăn no mì ăn liền, nhìn qua cũng rất phấn chấn, cũng không chết ngay được. Nhiều nhất là bị chút bệnh dạ dày, cũng xem như hoàn thành một chuyện.

Tôi về hiệu cầm đồ thì gặp một người đồ Âu đi giày da từ trong đi ra. Cái mặt khốn khổ, như có chuyện gì không xong. Vừa vào đã thấy Lý Sư Sư đang ngồi tức giận. Tôi lập tức cầm cái túi có gạch ở trong tay, đứng ở cửa làm bộ đuổi theo: “Em gái, thằng vừa rồi đùa giỡn em hả? Anh đi đập chết con mẹ nó.”

Lý Sư Sư chống cằm: “Là người của Kim Thiếu Viêm.”

“Nó lại muốn làm gì, tiền cũng cho nó rồi, hợp đồng giải ước anh cũng còn giữ đây.”

Lý Sư Sư nói: “Nó muốn em trở lại tiếp tục quay phim.”

Tôi nhảy dựng lên: “Nó nghĩ cái shit gì thế, muốn ăn đòn hả?”

Lý Sư Sư tức bực: “Lúc này không phải như trước, là phim cũ, ngoại trừ đầu tư vốn gấp 10 lần ra, thì giống hợp đồng cũ như đúc.”

Tôi nói: “Thằng chó đấy nghĩ cách chơi chúng mình à?”

Lý Sư Sư nói: “Hợp đồng em đã xem rồi, nhưng em vẫn không dám ký, em biết anh cũng không giàu có gì, hì hì.” Thật đúng là không nên nói, hiện tại tôi lại tiêu không ít tiền, quán rượu tháng này xem như làm không công.

Tôi nói: “Lần trước anh đã làm tuyệt rồi, chúng ta phải đề phòng cẩn thận thằng này.”

Lý Sư Sư giả vờ không sao: “Em đã không hề nghĩ tới phim nữa, thời gian vừa rồi tiền làm người mẫu cũng gom lại được một khoản, em muốn đi du lịch cả nước.”

“Muốn đi đâu hả?”

“Trước tiên em muốn tới Lạc Dương ngắm mẫu đơn.”

Tôi nói: “Tháng mấy rồi mà ngắm mẫu đơn? Hay là lưu lại vài ngày xem hoa cúc đi.”

Lý Sư Sư lắc đầu: “Em không thích hoa cúc.”

Tôi nói: “Anh cũng không thích, cho nên có những quán anh chẳng bao giờ tới.”

Đang nói chuyện phiếm, điện thoại reo, tôi tiếp điện. Một giọng rất quen thuộc lại cố làm ra vẻ: “Tiêu tiên sinh hả, tối nay 9 giờ nhé, quán trà Hoa Tiểu Trúc, có thể gặp nhau không?”

“Ai đấy, gặp chuyện gì?”

Đối phương cười lạnh: “Nhanh thế đã quên tôi hả? Tôi Kim Thiếu Viêm.”

“Quái, hai ta có chuyện gì để nói hả?” Tôi cố ý khoa trương nhấn mạnh: “Tiền lần trước anh đưa cho mày không thiếu đồng nào chứ?”

Lý Sư Sư nghe tôi nói vậy đã biến sắc, cô nàng biết là ai rồi.

Quả nhiên Kim Thiếu Viêm trầm mặc một hồi mới nói: “Chúng ta bàn lại chuyện hợp tác đi.”

“Tìm tao đóng nude à?”

“... Mặc kệ mày tới hay không, tao chờ tới 9h30.” Kim Thiếu Viêm bỗng nói giọng lành lạnh: “Mày không tới thì sau này tao còn tìm mày.” Sau đó thằng chó đó không chờ tôi đáp lời đã dập máy.

Tôi hét lên như sấm: “Con mẹ nó, dám uy hiếp lão tử .”

Lý Sư Sư ân cần hỏi han: “Nó nói gì?”

Tôi vung tay lên: “Em đừng quản, anh là loại sợ uy hiếp hả? Anh cứ đi gặp nó xem làm sao.”

Lý Sư Sư thở dài, che miệng cười: “Anh chẳng vừa nói không sợ uy hiếp sao?”

Tôi nói: “Đây là chuyện hoàn toàn khác nhau, anh đến nghe xem nó nôn ra được cái gì.” Tôi thật sự chẳng sợ Kim Thiếu Viêm, người như nó có uy hiếp thế, nhưng tôi biết loại người đó dù hận người ta cũng không vượt quá giới hạn, đây đại khái gọi là quân tử.

Lý Sư Sư cười nói: “Cố ý đi nghe người ta nôn, anh thật lịch sự tao nhã.”

“...Em lại sỉ nhục anh thì anh không đi nữa giờ.”

Lý Sư Sư lập tức lộ vẻ bối rối: “Anh không đi liên quan gì tới em?”

....

Tôi cùng Lý Sư Sư đều là người thông minh (giống như tôi và Hoa Vinh đều đẹp trai), ai cũng hiểu trong lòng cô bé “buông bỏ” là chỉ một loại bất đắc dĩ, chỉ cần có chút hy vọng cô bé sẽ toàn tâm làm. Giờ Kim Thiếu Viêm càng làm vậy, hy vọng xuất hiện trước mặt, chỉ có điều khẳng định có điều kiện phụ thêm, lúc này đương nhiên nên do tôi ra mặt dò xét. Tôi phỏng chừng Kim Thiếu Viêm lần trước bị mất thể diện trước mặt đám đông cũng muốn bỏ tiền ra mua lại thể diện, giống như lần đánh cược ngựa bị thua thì hy vọng dùng một chiếc xe thể thao thỏa hiệp với tôi.

Đương nhiên, tôi cũng có hạn, hạn của tôi là: Nude cùng lộ mặt đều có thể, nhưng tuyệt đối phải để người đóng thế thay vào...

Đúng hẹn, tôi đi tới địa điểm. Đúng giờ, bồi bàn dẫn tôi tới một phòng trang nhã gặp Kim Thiếu Viêm. Tôi ăn mặc chỉnh tề, bởi vì tôi nghe Kim 2 giới thiệu qua, Kim 1 ghét nhất người khác đến muộn. Hiện giờ chúng tôi đang có cừu hận, lúc nói chuyện mà dùng mánh khóe cũng chẳng để làm gì. Đương nhiên, vì tôi mặc thế nên cái túi da của tôi cũng lộ rõ ràng, bên trong đương nhiên vĩnh viễn là - gạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.