Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 50: Cảnh tượng gây khiếp sợ




Trần Dục Nhiên lười thì lười, nhưng cảm giác cũng rất sâu sắc, tự nhiên nhận thấy được từ trên xuống dưới Hoắc gia khinh thường cùng với bài xích cậu. Chỉ là bọn họđối với Trần Dục Nhiên mà nói đều chính là người xa lạ không quen biết, Trần Dục Nhiên căn bản không có cảm giác gì, hoàn toàn coi thường. Hơn nữa xem ở mặt mũi Hoắc Hành Nhiễm, bọn họ cũng không dám thực sựđắc tội cậu.

Nếu không phải nữ nhân tên Hà Mẫn không biết điều kia động đến điểm mấu chốt của cậu thì cậu tính im lặng chờ Hoắc Hành Nhiễm quay lại.

Bất quá sựđối đãi cậu nhận được ở Hoắc gia hiển nhiên không tránh được đã bị Hoắc lão gia tử có lực ảnh hưởng nhất ở Hoắc gia bày mưu đặt kế.

Nhưng nghĩ lại, Hoắc lão gia tửđại danh lừng lẫy lại chứý tới một nhân vật nhỏ bé như cậu, tựa hồ……Cũng theo một cái bên cạnh khẳng định Trần Dục Nhiên có lực ảnh hưởng đối với Hoắc Hành Nhiễm. Dù sao nếu Hoắc Hành Nhiễm là một nam nhân có thể khống chế tốt đối với sự dụ hoặc thì Hoắc lão gia tử cũng sẽ không đau đầu với hắn như vậy.

Trần Dục Nhiên đối với việc gặp Hoắc lão gia tử kỳ thật hứng thú không lớn. Hoắc Hành Nhiễm lúc còn là thiếu niên cũng không sống quá thoải mái, cậu không tin trong đố không có bút tích của Hoắc lão gia tử. Chính là sau đó Hoắc Hành Nhiễm biểu lộ thực lực của hắn, con của hắn lại là bé trai duy nhất ởđời thứ tư của Hoắc gia, Hoắc lão gia tử mới dần dần thay đổi thái độ.

Hành vi của Hoắc lão gia tử làm cậu nhớ tới Trần Dũng. Điều này làm cho Trần Dục Nhiên đối với vị lão nhân gia này là không thể thích nổi.

Hoắc Hành Nhiễm nguyên bản nói với td là“Cho em gặp bọn họ”, nhưng cuối cùng người nhà họ Hoắc Trần Dục Nhiên nhìn thấy cũng chỉ có Hoắc Hành Nhiễm và Hoắc Đình. Như vậy, chỉ sợ là Hoắc lão gia tử cự tuyệt gặp cậu.

Bất quá phỏng chừng Hoắc lão gia tử cũng không nghĩđến Hoắc Hành Nhiễm sẽ trực tiếp dẫn cậu cùng Hoắc Đình rời đi.

“Ân, tức giận sao?” Hoắc Hành Nhiễm kéo Trần Dục Nhiên ngồi vào trong lòng mình, chậm rãi thưởng thức mái tóc mềm mượt của cậu.

Trần Dục Nhiên xê dịch, tìm một tư thế thoải mái nhất mà dựa vào, ngồi bất động. Cậu nhẹ lắc đầu: “Em vốn sẽ không đểý, huống hồ anh đã trực tiếp đưa em đi rồi.”

Cậu đã muốn tựđộng tưởng tượng ra bộ dáng một lão gia gia rất là khí thế tức giận đến giơ chân.

“Em không thèm đểý nhưng anh đểý.” Hoắc Hành Nhiễm ý tứ hàm xúc không rõ nói. Trong lòng hắn không phải là không tức giận. Hắn thật không ngờ Hoắc lão gia tử sẽđể cho Trần Dục Nhiên gặp mặt Hà Mẫn.

Hoắc Hành Nhiễm đã ly hôn với Hà Mẫn, có thể nói là Hoắc Hành Nhiễm gián tiếp thúc đẩy. Hắn đối với Hà Mẫn không có một tia hảo cảm. Chính là lúc ấy chưa đủ lông đủ cánh, bất đắc dĩ mới phải cưới cô ta. Sau đó gan của cô ta càng ngày càng lớn, làm hắn càng thêm chán ghét tới cực điểm. Biết Hà Mẫn ngoại tình hắn bắt đầu bất động thanh sắc muốn ly hôn. CHính là không nghĩ tới chuyện ly hôn lại bức cô ta bày ra một mặt ngoài ý muốn như vậy, thậm chí thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ của Hoắc Đình.

Hoắc Hành Nhiễm có một loại cảm giác, tinh thần của nữ nhân Hà Mẫn này có chút vấn đề. Cho nên hắn vẫn không cho phép Hoắc Đình cùng Hà Mẫn gặp mặt. Chính hắn cũng hoàn toàn không thềm đểýđến nữ nhân này.

Trên thực tế, chuyện Hoắc Đình thiếu chút nữa bị bắt cóc lúc trước, Hoắc Hành Nhiễm vẫn luôn điều tra, hiện đã có một chút manh mối. Trong đó có một người phải hoài nghi, chính là Hà Mẫn.

Lúc này trở về Hoắc gia, hắn gặp mặt lão gia tử, nội dung nói chuyện chính là việc này. Nếu người làm chủ phía sau màn chính là Hà Mẫn, như vậy nữ nhân này rất nguy hiểm. Trước khi không có bằng chứng xác thực để bắt cô ta, Hoắc Hành Nhiễm tuyệt không muốn để Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình gặp mặt cô ta.

Hoắc lão gia tửđối với chuyện này rõ ràng không phải hoàn toàn không biết gì cả, lại vẫn như cũđể Trần Dục Nhiên gặp mặt Hà Mẫn. Hoắc Hành Nhiễm tinh tường ở trong mắt Hà Mẫn nhìn thấy sự ghen tị phẫn nộ cô ta dành cho Trần Dục Nhiên. Điều này làm cho Hoắc Hành Nhiễm thực mất hứng.

“Ân?” Trần Dục Nhiên nghe ra giọng nói của hắn có chút không tốt.

Hoắc Hành Nhiễm nói hắn hoài nghi Hà Mẫn.

“Nữ nhân này có vấn đề. Em cần phải cẩn thận cô ta.”

Sự kiện bắt cóc lần trước lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Trần Dục Nhiên. Cậu chưa bao giờ biết có một ngày chính mình lại đột nhiên lướt qua tử vong như vậy. Sự tình liên quan đến an nguy của Hoắc Đình cùng bản thân, Trần Dục Nhiên thực sự nghiêm túc nói: “Ân. Em biết rồi.”

“Anh sẽ phái người chúý sự an toàn của em.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Nhưng nếu có một nagỳ một mình em phải chống lại cô ta thì tận lực đừng kích thích cô ta, anh sẽ nhanh chóng tìm được em.” Hắn phòng ngừa chu đáo nói.

Với thân phận vàđịa vị của Hoắc Hành Nhiễm, không ai có thể cam đoan hắn khi còn sống đều là vô tai vô hiểm*, hơn nữa cũng có khả năng làm cho người ở bên cạnh lâm vào nguy hiểm.

(*): không tai nạn, không hiểm nguy

Không có đạo lý suốt ngày đề phòng cướp. Dù cho bảo vệ cũng sẽ có lỗ hổng. Hoắc Hành Nhiễm chỉ gy vọng nếu thực sự có một ngày người yêu hắn bất hạnh lâm vào nguy hiểm, cậu có thể kiên chì chống đỡ tới lúc hắn tới cứu.

Hoắc Hành Nhiễm đột nhiên hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt thâm lam hiện lên một chút ánh sáng khác thường,

…… Người yêu?

Hắn cúi đầu nhìn Trần Dục Nhiên thuận theo gật đầu, trong ánh mắt xưa nay vẫn luôn tản mạn dẫn theo một chút sắc thái kiên nghị.

Trần Dục Nhiên nhận lời: “Em sẽ bảo vệ tốt Tiểu Đình cùng chính mình. Anh cũng phải cẩn thận. Nữ nhân kia đối với anh thực chấp nhất.”Đôi mày nhỏ của cậu nhăn lại. Dù sao biết một nữ nhân đối với người yêu của mình như hổ rình mồi, trong lòng cậu thủy chung vẫn có chút khó chịu.

Hoắc Hành Nhiễm vẫn là bình tĩnh nhìn cậu. Thẳng đến khi người trong lòng có chút nghi hoặc ngẩng mặt nhìn, hắn mỉm cười, dùng chóp mũi cao thẳng cọ cọ chóp mũi thanh tú của cậu.

“Ân.”

Chóp mũi ngứa, Trần Dục Nhiên nhịn không được cười, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Hành Nhiễm, hôn lên……

***********************************************

Bởi vì ngày hôm sau có sắp xếp khác, sau khi trưng cầu ý kiến của Hoắc Đình, Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đuổi bé vềđại trạch Hoắc gia.

Nam hầu trẻ tuổi hôm qua đến truyền lời nói Hoắc lão gia tử muốn gặp Hoắc Hành Nhiễm. Bất quá Hoắc Hành Nhiễm từ chối, bảo nam hầu chuyển lời cho Hoắc lão gia tử biết bọn họ tiếp theo sẽđến nước E.

Mẹđẻ của Hoắc Hành Nhiễm là người nước E, tâm tâm niệm niệm lúc con sống trừ bỏ Hoắc Thừa Nghiệp cùng Hoắc Hành Nhiễm thì chính là người nhà mình. Lúc trước bà không đểýđến sự phản đối của người nhà, cốýđi theo Hoắc Thừa Nghiệp, cũng người trong nhàđoạn tuyệt quan hệ, cho dù cóủy khuất khổ sở ra sao cũng cắn răng không xin giúp đỡ từ người trong nhà. Trước khi chết bà rốt cục cũng hối hận, nhưng cũng đã bất lực. Hoắc Hành Nhiễm muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹđể, tìm được nhàông bà ngoại ở nước E, sau một phen biến chuyển, hắn được người nhà mẹđẻ tiếp nhận.

Trên thực tế, nhà ngoại của Hoắc Hành Nhiễm là một gia đình danh y có tiếng ở nước E – gia tộc Odin. Gia tộc này cũng khá nổi danh ở nước E, còn được nữ hoàng nước E tặng tước vị, là quý tộc của nước E. Chính là xuất phát từ các loại lý do, mẹđẻ Hoắc Hành Nhiễm vẫn giấu thân thế của mình. Sau đó thân thế của bàđược làm sáng tỏ, Hoắc gia cùng gia tộc Odin liền bắt đầu triển khai tranh đoạt đối với vấn đề nhập tịch của Hoắc Hành Nhiễm. Kết quả là Hoắc Hành Nhiễm nhập tịch vào Hoắc gia, đồng thời có hai quốc tịch.

So với việc bị lạnh nhạt ở Hoắc gia, nhà ngoại Hoắc Hành Nhiễm cùng với Hoắc Hành Nhiễm từ trước đến nay luôn duy trì quan hệ giống như tình bạn vậy. Loại thân cận lại cókhông gian riêng này làm cho Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy rất thích hợp. Hoắc Hành Nhiễm đối với người trong gia tộc Odin thì thiệt tình hơn làđối với người Hoắc gia.

Gia tộc Odin không có gì là quá xa hoa khí phái như những quý tộc khác, khắp nơi lộ ra sự thoải mái tự nhiên. Có thể thấy được ở phương diện phong cách bố trí nhà, Hoắc Hành Nhiễm chịu ảnh hưởng rất nhiều.

Hoắc Hành Nhiễm mang theo Trần Dục Nhiên đi thẳng vào Odin gia. Chỉ chốc lát sau, Odin lão thái thái được Odin lão gia gia đẩy ra. Odin lão thái thái chân không được khỏe, không thểđi lại nhiều, đại bộ phận thời gian đều được Odin lão gia gia phụ giúp. Odin lão gia gia trầm mặc ít lời lại ôn hòa, Odin lão thái thái hoạt bát sáng sủa, hai lão tinh thần thoạt nhìn rất tốt. Nhìn thấy Hoắc Hành Nhiễm, trên mặt bọn họđều lộ ra nụ cười hiền lành, chờđến lúc tầm mắt của họ dừng ở trên bàn tay Hoắc Hành Nhiễm đang nắm lấy tay Trần Dục Nhiên, tươi cười trở nên giật mình bỡn cợt.

Con cháu Odin gia đều có một đôi mắt màu lam rất đẹp.

Hoắc Hành Nhiễm tiến lên ôm chào hỏi với vợ chồng Odin. Trần Dục Nhiên cảm giác được tràn đầy thiện ý, yêu thích lão nhân gia lại bắt đầu sinh động kia, Hoắc Hành Nhiễm vỗ nhẹ vai cậu: “David, Mary, đây là bạn lữ của con, Trần Dục Nhiên. Dục Nhiên, đây là ông bà ngoại của anh, David Odin, Mary Odin.”

Ở trong lòng Hoắc Hành Nhiễm, mang Trần Dục Nhiên đi gặp ông bà ngoại hắn mới chính là chân chính ‘gặp trưởng bối’. Cho nên hắn phá lệ trịnh trọng.

Trần Dục Nhiên ngại ngùng dùng tiếng nước E đi qua chào hỏi bọn họ, chủđộng vươn tay ra. David bắt tay cậu, sau đó cho cậu một cái ôm hữu lực, Mary đợi cậu hạ người, cũng cho cậu một cái ôm nhiệt tình, còn dùng mặt mình chạm nhẹ lên hai má cậu: “Hoan nghênh con, cậu bé!”

Trần Dục Nhiên cương cứng, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến thành tảng đá.

Mary có chút được mở rộng tầm mắt nháy mắt mấy cái, nở nụ cười thích thú, chế nhạo nhìn Hoắc Hành Nhiễm nói: “Vincent, con từđâu ra lừa gạt được một đứa nhỏđáng yêu như vậy?” Vincent là tên ở nước E của Hoắc Hành Nhiễm.

Hoắc Hành Nhiễm giải cứu Trần Dục Nhiên khỏi lòng Mary, nhu nhu đầu của cậu: “Thả lỏng, đừng hoảng hốt, bọn họ chính là trời sinh nhiệt tình. Em càng hoảng bọn họ càng hăng say.”

Trần Dục Nhiên hữu hảo nhìn vợ chồng Odin, mỉm cười với bọn họ, lại lắc đầu với Hoắc Hành Nhiễm tỏ vẻ không có việc gì: “Ông bà anh tốt lắm.”

“Vincent, con cùng người yêu con đang lặng lẽ nói cái gì vậy?” Mary tò mò hỏi. Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên nói tiếng nước Z, Mary nghe không hiểu.

“Đây là lời những người yêu nhau nói, không thể báo cáo được.” Hoắc Hành Nhiễm nói.

Mary lập tức lớn tiếng cười nhạo hắn.

Trần Dục Nhiên có chút ngốc lăng. Bọn họ nói ‘darling’ (người yêu), cậu không có nghe nhầm chứ? Đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Hành Nhiễm ở trước mặt người khác nói cậu là người yêu hắn. Trong lòng nhất thời xẹt qua một chút cổ quái, lại có một cỗ cảm giác không nói nên lời, tâm tình nhảy nhót đến lợi hại.

Này làm cho cậu ở trong cuộc nói chuyện tiếp theo có chút không nhận thức được, nhất thời liền nhìn chằm chằm Hoắc Hành Nhiễm.

Mary cùng David nhìn mà thấy buồn cười, không ngừng dùng ánh mắt trêu chọc Hoắc Hành Nhiễm. Mary còn không đứng đắn nháy mắt với hắn, giống nhưđang nói “Người yêu bé nhỏ của con đối với con cũng thật là khăng khăng một mực.”

Thời gian không sai biệt lắm, Hoắc Hành Nhiễm lôi kéo Trần Dục Nhiên nói lời tạm biệt với vợ chồng Odin. Vợ chồng Odin thật sự là lưu luyến không rời, phân biệt cùng hai người sắp phải tạm biệt nói lời khen tặng.

Đối với Hoắc Hành Nhiễm, David vỗ vai hắn: “Chúc mừng con, hảo hảo đối đãi người yêu con.”

Mary thì nói: “Người yêu bé nhỏ của con thực đáng yêu, giống như những đứa bé vậy, hơn nữa phải hảo hảo quý trọng người yêu của con, không cần khi dễ nó.”

Đối với Trần Dục Nhiên, David nói: “Chúc các con hạnh phúc.”

Mary thì nói: “Nếu Vincent khi dễ con, bà ngoại giúp con báo thù!”

Cười tạm biệt đối với hai lão nhân gia đáng yêu, Trần Dục Nhiên đi theo Hoắc Hành Nhiễm đi đến một bệnh viện tư nhân gần đó.

Trước khi lên máy bay, Hoắc Hành Nhiễm đã nói cho Trần Dục Nhiên biết, đi nước E làđể cho cậu gặp vợ chồng Odin, thuận tiện cũng gặp một người.

Người kia là Lương Lung. Anh ta thực có thể là cha ruột của hai anh em sinh đôi Trần gia. Bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà Lương Lung vẫn luôn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, vừa hay bệnh viện anh ta nằm lại là sản nghiệp của một người bạn thân với Odin gia. Con trai của viện trưởng là George có giao tình rất tốt với Hoắc Hành Nhiễm –đây là George đơn phương cho rằng rất tốt. Dưới sự yêu cầu của Hoắc Hành Nhiễm, George đáp ứng hắn một khi tình huống của Lương Lung có biến, sẽ thông báo cho hắn ngayy.

Hôm trước Hoắc Hành Nhiễm nhận được tin tức của George gửi đến: Lương Lung tỉnh.

Trần Dục Nhiên rất muốn đi chứng thật suy đoán của bọn họ. Cho nên Hoắc Hành Nhiễm cùng cậu quyết định đi nước E, đồng thời thuận tiện gặp Lương Lung một lần.

Bất quá tình huống phát triển quá nhanh làm cho người ta trở tay không kịp. Ở lúc bọn họ còn chưa có bước vào bệnh viện, một nam nhân tóc vàng mắt xanh sắc mặt âm trầm đi về phía họ. Anh thoạt nhìn giống như một đại nam hài sáng sủa đáng yêu, sắc mặt không xong như vậy, hiển nhiên đã xảy ra chuyện thực nghiêm trọng.

Hoắc Hành Nhiễm nói với Trần Dục Nhiên: “Cậu ta là George.” Sau đó chạy tới trước mặt George hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

George có chút khó có thể mở miệng nói: “Vincent, thực xin lỗi, Lương Lung mất tích rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.