Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 5: Đối đầu với kẻ say




Tiết Trì Thụy và Lý Ngưng thấy Hoắc Hành Nhiễm rời khỏi sàn nhảy, liền cùng bước về hắn, nhưng Hoắc Hành Nhiễm khoát tay ra hiệu với bọn họ từ xa, theo Trần Dục Nhiên ra khỏi phòng.

Trần Dục Nhiên vốn là muốn tránh xa Trương Quân Dật say rượu thô bạo và Trần Ngọc Dung nhìn không thuận mắt, nhưng sau khi ra ngoài cùng Hoắc Hành Nhiễm không mấy quen thuộc hơn nữa tựa hồ không thích lui tới với mình, nhất thời lại không biết nên nói gì, nếu đã không có gì để nói vậy thì cứ im lặng, chờ Hoắc Hành Nhiễm chủ động mở lời vậy.

Thái độ của Hoắc Hành Nhiễm đối với Trần Dục Nhiên có vẻ khác trước, nhưng loại đổi mới này không đủ để khiến Hoắc Hành Nhiễm chủ động trò chuyện cùng cậu. Nói một câu không dễ nghe, lấy thân phận địa vị của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên chưa có tư cách để hắn coi trọng. Nhưng có đôi lúc, nhân duyên là chuyện rất khó giải thích, có lẽ vì vậy mà hai người mới lại lần nữa đối mặt nhau, trong một tình huống chẳng ai ngờ tới.

Hoắc Hành Nhiễm thấy Trần Dục Nhiên cứ im lặng thảnh thơi không nói một lời, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: “Trần tiên sinh không muốn nói gì sao?”

Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Nói cái gì bây giờ? Lần đầu gặp mặt, hay How do you do?” Thái độ tùy ý tản mạn.

Hoắc Hành Nhiễm biết đây là Trần Dục Nhiên kín đáo tỏ vẻ bất mãn. Nhưng thái độ Trần Dục Nhiên thoải mái lại mang theo một chút tự giễu, khiến người ta khó có thể bực bội được.

“Đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, Trần tiên sinh.” Hoắc Hành Nhiễm tao nhã nói, “Lần gặp mặt trước có vài vấn đề khiến đôi bên không thoải mái. Hy vọng lúc này đây, quan hệ chúng ta có thể tốt hơn.”

Trần Dục Nhiên chậm rãi nhìn qua. Cuối cùng cũng đề cập đến chuyện lần trước. Cậu không nghĩ tới một người vừa nhìn đã biết xuất thân bất phàm, lúc nào cũng cho người ta cảm giác kiêu căng lạnh lùng như Hoắc Hành Nhiễm lại nói ra lời chẳng khác gì đang giải thích với mình. Trước đây Trần Dục Nhiên vốn lý giải lúc ấy hắn lấy tiền để xua đuổi cậu, vốn không phải là một người nhỏ mọn, nếu Hoắc Hành Nhiễm chủ động hoà giải, cậu sẽ để những bất mãn kia theo gió bay đi.

“Trần tiên sinh vẫn không có gì muốn nói sao?” Hoắc Hành Nhiễm thu hết vẻ mặt của cậu vào trong mắt, hỏi lại một lần nữa bằng giọng nói hàm chứa ý cười.

Chần chờ một chút, Trần Dục Nhiên hỏi: “... Nó, có khỏe không?” Ậm à ậm ờ, cảm thấy không nên hỏi lại không nhịn được tò mò.

“Nó” ý là nói Hoắc Đình. Hoắc Đình đối người anh Trần Dục Nhiên này nhớ mãi không quên, Trần Dục Nhiên cũng giống nhóc, hơi chút xíu áy náy lẫn nhớ mong. Sau khi bắt đầu cuộc sống với thân thể này, cậu hoàn toàn không có chỗ dựa, tuy miễn cưỡng cũng coi như tự tại nhàn nhã, nhưng không tránh được phải giữ lại vài phần cẩn thận ứng phó người có nghi ngờ đối với sự thay đổi của cậu. Hoắc Đình là người xa lạ đầu tiên mà cậu thực sự tiếp xúc, tuy rằng nhóc chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi.

“Nó khỏe lắm, có điều cứ ôm mãi không buông cái mô hình mà hai người cùng nhau đổi được.” Hoắc Hành Nhiễm sớm có chuẩn bị, đương nhiên biết Trần Dục Nhiên hỏi ai. Khi Trần Dục Nhiên đề cập tới Hoắc Đình, thái độ chân thành tha thiết, khiến trong lòng Hoắc Hành Nhiễm lại tăng thêm một chút hảo cảm.

Khóe môi Trần Dục Nhiên nhếch lên, khẽ cười, giống như đang nói “Vậy là tốt rồi”.

“...Trần Ngọc Dung dường như rất thích anh. Nếu biết anh đã kết hôn sinh con, không biết sẽ phản ứng như thế nào?” Trần Dục Nhiên đột nhiên chuyển đề tài. Chủ đề về Hoắc Đình xem như chấm dứt, nói thêm gì đi nữa cũng không thể đề cập tới vấn đề riêng tư, với giao tình trước mắt của cậu cùng Hoắc Hành Nhiễm mà nói, đại khái cũng không mấy thân thiết.

Trần Dục Nhiên nói về đề tài này với vẻ chế nhạo. Ánh mắt Trần Ngọc Dung nhìn Hoắc Hành Nhiễm quả thực giống như giành cho người yêu, khó trách Trương Quân Dật giận dữ đến thế. Điều này không khác gì tát vào lòng cao ngạo tự phụ ngất trời mây của Trương Quân Dật! Trần Ngọc Dung tựa hồ không biết Hoắc Hành Nhiễm đã kết hôn sinh con. Vì một người đàn ông đã có gia đình mà thần hồn điên đảo, lại đắc tội với Trương Quân Dật, không biết ngày sau cô biết được chân tướng, có thể cảm thấy mất nhiều hơn được hay không? Hoặc là, cô sẽ không để ý đến việc Hoắc Hành Nhiễm đã kết hôn, học kiểu giống như mẹ mình, làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người ta?

Không thể không nói, tuy rằng Trần Dục Nhiên có chút hiểu biết nhất định đối với thương giới của Thiên Khê, nhưng những thứ này vẫn chưa đủ sâu. Ít nhất cậu không biết Hoắc Hành Nhiễm đã sớm ly hôn, hiện đang độc thân nuôi con của mình với vợ trước, Hoắc Đình.

Hoắc Hành Nhiễm nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt vẫn chẳng biểu lộ gì, cũng không mở miệng phổ cập tin tức cho cậu.

“...Trần tiên sinh dường như không thích Trần tiểu thư, mà cô ta cũng chẳng thích cậu.” Hoắc Hành Nhiễm không để ý đến sự chế nhạo của cậu, ngược lại nhẹ nhàng chỉ ra một sự thật khác.

“Tôi tin rằng Hoắc tiên sinh rất rõ ràng điểm này.” Trần Dục Nhiên cười với vẻ lười biếng. Có thể trong khoảng thời gian ngắn điều tra đủ những điều cần biết để chuẩn bị một cách giải quyết tốt đến mức cậu không thể từ chối, thì đương nhiên sẽ không bỏ qua điểm này.

“Những người khác trong nhà... Cũng có vẻ coi thường cậu.” Hoắc Hành Nhiễm nói tiếp, ôn hòa nhìn cậu. Cách nói coi thường đã có vẻ rất nhẹ nhàng rồi, trên thực tế, “Không thèm ngó”, hoặc là “Chán ghét” càng thêm chuẩn xác hơn.

Trần Dục Nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Chẳng còn cách nào. Tôi cũng không thể ép bọn họ coi trọng mình.”

“Thế cậu cam lòng sao? Không nghĩ đến việc trả thù ư?” Chất giọng trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm dường như còn mang theo chút mị hoặc.

Trần Dục Nhiên kinh ngạc nhìn hắn: “Hoắc tiên sinh, ý anh là gì?”

“Cậu cảm thấy tôi có ý gì, thì chính là như vậy.” Hoắc Hành Nhiễm tao nhã thong dong nói.

Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái, biểu cảm vô tội: “Tôi vốn nghĩ Hoắc tiên sinh không muốn có liên quan gì với tôi...”

“Tôi không thể thay đổi chủ ý hay sao?” Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng hỏi lại.

Trần Dục Nhiên hơi sốc, sờ sờ mũi trong vô thức: “Vì sao anh cảm thấy tôi sẽ bởi vì không cam lòng mà lựa chọn trả thù?”

Hoắc Hành Nhiễm ra hiệu cho cậu nhìn vào bên trong, nơi mà người của Trần gia đang được tất cả vây quanh chúc tụng: “Cậu là đứa con có được nhờ vào cuộc liên hôn của Trần gia cùng Đinh gia. Luận thân phận địa vị, ở Trần gia cậu vốn nên ở vị trí cao nhất trong đám con cháu. Mẹ của cậu bị chính người cha Trần Huy phụ bạc, dẫn đến chết sớm vì uất ức. Mẹ kế Ninh Thanh Thanh vốn là kẻ thứ ba, phá hủy gia đình cậu. Mấy đứa con do cô ta sinh ra, tước đoạt tất cả những thứ đáng ra phải thuộc về cậu. Cậu không thích Trần Ngọc Dung, cũng là công chúa được sủng ái nhất trong Trần gia. Thậm chí mọi người trong nhà còn ngồi xem cô ta chèn ép trêu đùa cậu... Chẳng lẽ cậu lại cam tâm nén giận, phụ thuộc cả đời?... Trần Dục Nhiên, cậu có lý do để trả thù.” Hoắc Hành Nhiễm bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên, đôi mắt màu lam thẫm ấm áp nhu hòa, lại giống như lốc xoáy, hàm chứa sự dụ hoặc thần bí trí mạng.

Trần Dục Nhiên nghe xong vô cùng sửng sốt, có chút ngại ngần không thể nhìn thẳng vào mắt Hoắc Hành Nhiễm.

Lý do trả thù, “Hắn” thì có, nhưng vấn đề là: Mình không phải là “Hắn” nha!

“Lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy...” Trần Dục Nhiên khen ngợi bằng giọng điệu đầy bất ngờ.

Đối với sự thờ ơ của cậu, trong mắt Hoắc Hành Nhiễm chợt lóe lên ý dò xét.

“Ah?”

“Nghe anh nói như vậy, dường như nếu tôi không chọn cách trả thù thì chẳng được bình thường.” Trần Dục Nhiên miễn cưỡng nhướn mày, sau đó trịnh trọng nói, “Khoan nói đến chuyện hiện tại tôi có đủ năng lực để trả thù hay không. Có một số người, lúc anh quan tâm, bọn họ đủ khả năng để gây tổn thương cho anh, nhưng khi anh không thèm để ý... Thì bọn họ chẳng là cái thá gì cả.” Khi nói câu cuối cùng, gương mặt cậu mang theo vẻ lạnh lùng thờ ơ.

Sao tôi lại chỉ vì một số người không đáng như vậy, mà lãng phí tinh lực cùng thời gian của chính mình để trả thù?

Hoắc Hành Nhiễm dường như hiểu được nghĩa bóng của Trần Dục Nhiên.

Người ta nói, thay vì để thù hận khiến cho bản thân khó chịu, chi bằng cứ lạnh lùng không thèm ngó tới nó.

Hoắc Hành Nhiễm nhìn Trần Dục Nhiên thật lâu, không thể phủ nhận, cậu chàng này khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng cậu có thật sự giống như lời mình nói, chẳng thèm quan tâm sao?

“Nếu đã như vậy, tôi mỏi mắt chờ xem.” Hoắc Hành Nhiễm không muốn kiếm chuyện thêm nữa, cười trừ.

.:.

Ở yến hội, sau khi tìm kiếm chung quanh nhưng không thấy Hoắc Hành Nhiễm, Trần Ngọc Dung bèn đưa mắt tìm sự giúp đỡ từ trợ lý Tiết Trì Thụy. Nhưng ngay khi ánh mắt đụng phải Lý Ngưng dịu dàng động lòng người, hai cô gái cùng mang tâm tư với một người đàn ông, đều theo bản năng ưỡn ngực thẳng lưng, đồng thời ném cho đối phương cái nhìn miệt thị.

Tiết Trì Thụy cười thầm trong bụng, dưới cái nhìn chằm chằm hiền dịu nhưng ẩn giấu sự hung ác của Lý Ngưng, chỉ cho Trần Ngọc Dung có phần bối rối vị trí của Hoắc Hành Nhiễm.

Trần Ngọc Dung đi ra ngoài, thấy Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đứng cạnh nhau một cách thân mật. Trên mặt Hoắc Hành Nhiễm là sự đầm ấm, còn Trần Dục Nhiên thì đang cúi đầu miễn cưỡng nghiêng tai lắng nghe, hình ảnh hài hòa bình yên. Sắc mặt của cô nháy mắt trầm xuống.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự quấn quýt của Trương Quân Dật, cố tình làm lơ ánh mắt soi mói của bác Trương, giao con ma men đó cho ông ấy coi chừng. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế lại cho Trần Dục Nhiên cơ hội tiếp cận với tổng tài của tập đoàn Á Thánh, Hoắc Hành Nhiễm, cũng là người cô vừa gặp đã yêu.

Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Vừa câu dẫn xong một người, đã quay sang câu dẫn thêm một người khác! Trần Ngọc Dung mắng thầm trong bụng. Hoắc Hành Nhiễm là người đàn ông lý tưởng của cô! Chỉ có người vĩ đại như vậy mới xứng với cô thôi!

“Hoắc tiên sinh... Anh cả...” Trần Ngọc Dung nở một cười xinh đẹp, ánh mắt trong suốt quyến rũ động lòng người nhìn thẳng vào Hoắc Hành Nhiễm, “Sao hai người lại ở đây, không vào bên trong khiêu vũ?”

“Trần tiểu thư.” Hoắc Hành Nhiễm lịch sự gật đầu chào.

“Ai, gọi em Dung Dung là được rồi! Em vẫn luôn hy vọng có một người anh xuất sắc như Hoắc tiên sinh vậy, em có thể gọi là anh Hoắc được không?” Trần Ngọc Dung ngây thơ nháy mắt, mỉm cười dịu dàng, biểu tình khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

“Anh cả của Trần tiểu thư cũng vô cùng tài giỏi mà.” Hoắc Hành Nhiễm đưa ánh mắt đầy ám chỉ về phía người vừa thấy Trần Ngọc Dung liền không muốn mở miệng, Trần Dục Nhiên.

Thái độ hoàn toàn rạch ròi với những lời buồn nôn kia.

“Anh Hoắc thật vui tính!” Trần Ngọc Dung dường như không nghe thấy hàm ý cự tuyệt khi Hoắc Hành Nhiễm vẫn gọi cô “Trần tiểu thư”, tiếp tục dùng giọng điệu sùng bái buồn nôn đó.

“Trần tiểu thư quá khen.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười đáp.

“Em nói thật mà.” Trần Ngọc Dung cười, “Sắp đến lúc cắt bánh kem rồi, anh có vào cùng em không?”

Lần này Hoắc Hành Nhiễm không vội đáp lời cô, liếc Trần Dục Nhiên một cái, hàm ý của nó là gì không cần nói cũng biết. Trần Dục Nhiên là anh ruột của Trần Ngọc Dung. Cớ gì cô lại chỉ mời khách lạ mà không mở lời mời thân nhân?

“Anh Hoắc, nhìn anh trai em làm gì? Đó là anh của em, đương nhiên là anh ấy phải vào cùng với chúng ta rồi.” Trần Ngọc Dung sẵng giọng, ánh mắt đảo qua Trần Dục Nhiên hoàn toàn chỉ mang theo ý cảnh cáo.

Trần Dục Nhiên nghe Trần Ngọc Dung dùng cái giọng điệu màu mè gọi mình là “Anh trai”, tay chân ngay lập tức nổi đầy da gà.

Sau đó nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Trần Ngọc Dung, không khỏi híp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Giải quyết ổn thỏa với bạn trai rồi àh?”

Trần Ngọc Dung nghẹn họng. Đúng là tự mình vạch áo cho người xem lưng! Cô nén giận xiết chặt hai tay, ra vẻ thoải mái nói: “Anh đang nói bậy gì đó? A Dật là bạn tốt của anh mà. Tại cậu ấy uống rượu nên mới...”

Thanh âm líu lo chợt ngừng lại. Bởi vì Trần Dục Nhiên giống như tùy ý lấy điện thoại ra, rồi cầm trên tay đùa nghịch với nó.

Có vết xe đổ lần trước. Trần Ngọc Dung thật đúng là sợ cậu lại ghi âm. Nếu cậu đưa đoạn ghi âm đó cho Trương Quân Dật, hắn nhất định sẽ không để yên cho cô!

Trần Ngọc Dung đỏ mặt, cắn môi dưới. Cô thật sự rất muốn trừng Trần Dục Nhiên một cách hung tợn nhất có thể, hoặc là xông lên cho cậu một cái tát, giống như những lần trước vậy, nhưng Hoắc Hành Nhiễm đang ở bên cạnh, cho dù cô có muốn cũng không dám hành động.

“Được rồi, anh àh, sắp đến giờ rồi, chúng ta cùng nhau vào cắt bánh kem đi!” Trần Ngọc Dung miễn cưỡng nở nụ cười với Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên nhướn mày, chậm rãi thu hồi di động, gật gật đầu.

Trần Ngọc Dung lập tức nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, chờ mong câu trả lời của hắn.

Hoắc Hành Nhiễm vẫn bảo trì trầm mặc trước màn đấu đá ngầm của hai anh em này, cái kiểu bình tĩnh thong dong trước sau không thay đổi. Thấy Trần Ngọc Dung nhìn mình, hắn ôn hòa nói: “Trần tiểu thư, mời.”

Trần Ngọc Dung nghe vậy, lập tức nở nụ cười xinh đẹp, cô nàng dịu dàng kéo váy nhún người trước Hoắc Hành Nhiễm, sau đó nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Trần Dục Nhiên, thân mật ôm lấy cánh tay của cậu.

“Anh àh, chúng ta vào trong đi.”

Trần Dục Nhiên khó chịu cả người. Thế nhưng cánh tay của Trần Ngọc Dung giống như rắn vậy, quấn lấy cậu không buông.

“Được...” Tránh không ra, Trần Dục Nhiên chỉ có thể mặc kệ nó, cậu nhanh chóng lái sang chuyện khác, “Anh đang nói về chuyện vợ con của Hoắc tiên sinh, vừa mới nói xong thì em đến.”

Trần Ngọc Dung nghiêm mặt, chợt có một đoạn phim ngắn xẹt qua não cô. Bỗng nhiên cô nhớ đến vì sao lại cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm nhìn quen mắt! Đáp án vừa tìm được này khiến cho sự kinh ngạc khi biết Hoắc Hành Nhiễm đã cưới vợ sinh con nháy mắt bay biến sạch sẽ, đáy mắt cô đột nhiên xuất hiện tia sáng kỳ dị!

“Anh đừng nói lung tung? Hoắc tiên sinh đang độc thân đấy! Anh ấy một mình nuôi con, là một người đàn ông tốt có trách nhiệm...” Trần Ngọc Dung trách mắng.

Trần Dục Nhiên sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn Trần Ngọc Dung của hắn, đột nhiên trở nên sắc bén.

Chuyện gì đang xảy ra?

“Thật không ngờ Trần tiểu thư hiểu biết về tôi nhiều đến vậy.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, đáy mắt đọng lại một chút lạnh lùng. Hắn mới tới Thiên Khê không lâu, làm việc luôn luôn kín đáo bí ẩn, thủ hạ của hắn tuyệt đối không dám tiết lộ việc tư của cấp trên. Cho dù là trường hợp chạm mặt ngoài ý muốn của Hoắc Đình và Trần Dục Nhiên, thì Trần Dục Nhiên cũng chỉ biết Hoắc Đình là con của hắn, còn việc hắn sớm ly hôn trở về tình trạng độc thân cậu không hề biết. Cô gái này làm sao có thể tường tận đến mức đó?

Trần Ngọc Dung vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt chứa chan tình cảm: “Những ai đã từng gặp anh Hoắc, nhất định đều sẽ có ấn tượng vô cùng tốt với anh... Ông nội kể cho em nghe rất nhiều về anh Hoắc, em vẫn luôn mong được gặp anh một lần. Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt mà!”

Nói dối.

Tuy vậy, Hoắc Hành Nhiễm vẫn điềm đạm nói: “Trần tiểu thư lại quá khen rồi. Không chậm trễ thời gian của Trần tiểu thư nữa, cùng nhau vào đi thôi.”

.:.

Vũ Vũ: có ai thấy câu “... Nó, có khỏe không?” giống như vợ hỏi chồng về đứa con thơ không =))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.