Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 45: Đòi hỏi quá phận




Trần Huy bức ép không thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Dục Nhiên thản nhiên nghênh ngang rời đi.

Gã biết mình đã mất đi tính nhẫn nại khi Đinh gia bắt gã phải trả lại toàn bộ di sản của Đinh Di. Một khi người Đinh gia thật sự kiện gã ra tòa, người đang quản lý tập đoàn Phong Diệp mà lại đi tham ô di sản của vợ cũ là gã tất nhiên sẽ bịđạp xuống ngựa. Bởi vì Trần Dũng bị mất hết mặt mũi mà tập đoàn Phong Diệp cũng sẽ vậy.

Trần Huy đem toàn bộ lửa giận đối với Trần Dục Nhiên phát tiết trên người Ninh Thanh Thanh, khi về nhà không nói hai lời liền tát cho Ninh Thanh Thanh một cái trước mặt mọi người: “Nhìn chuyện tốt của côđi!”

Trần Dục Nhiên đối với Trần Huy là chán ghét đến cực điểm, có một nguyên nhân là vì Ninh Thanh Thanh cắn xén tiền sinh hoạt phí của cậu! Trần Huy không thèm đểýđến Trần Dục Nhiên, nhưng đãi ngộ cơ bản của một đứa trẻ trong Trần gia, gã cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải quá khắt khe, dù sao cũng là con trai cả của gã. Chỉ cần không chạm đến ích lợi của gã, gã tự nhận mình là một tộc trưởng rộng lượng. Ninh Thanh Thanh vẫn luôn bày ra một bộ có thể tiến lùi và có chừng mực trước mặt gã. Trước đó có lời đồn Ninh Thanh Thanh đối xử với Trần Dục Nhiên không tốt, ngay cả những đồ dùng trong phòng Trần Dục Nhiên cũng gian lận, Trần Huy tuy rằng không quá tin tưởng những vẫn tự mình kiểm tra một lần, kết quả phát hiện căn bản không có vấn đề gì cả. Nhưng hôm nay lời nói chuẩn xác của Trần Dục Nhiên còn trở thành lý do để chỉ trích Trần Huy. Trần Huy đột nhiên nghĩ có thể là mình bị chính vợ cùng con gái bắt tay lừa bịp! Cho nên gãđương nhiên sẽ giận cho đánh mèo!

Nhưng Ninh Thanh Thanh bình thường đối với Trần Huy chính là trăm y ngàn thuận, cúi đầu làm thiếp lúc này đây không hề có chút nhẫn nhục chịu đựng nào. Bà ta che một nửa bên mặt bịđánh sưng vù lên thất thanh khóc, hét lớn kêu người hầu đi tìm thiếu gia tiểu thư cầu cứu!

Nay con gái của bà ta sắp sửa gả vào Trương gia, hai đứa con trai danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế Trần gia, Ninh Thanh Thanh lo lắng mười phần!

Trần Huy là một người ưa bạo ngược gia đình, sau khi cưới bà ta về cũng không thiếu những lần ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, nay chẳng qua là thời kì quáđộ quản lý Phong Diệp, bỏ qua thái độ không thích gã của Trần Dũng, nói không chừng Trần Huy về sau còn phải xem sắc mặt của bà ta! Ninh Thanh Thanh cũng sẽ không giống như trước kia, mặc gã ta cần ta cứ lấy!

Trần Huy hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày Ninh Thanh Thanh phản kháng mình! Lần đầu tiên gã phát hiện ra trong mắt vợ kế của mình có sự khinh thịđối với gã! Gã lập tức nhìn thấy suy nghĩ của bà ta!

Đầu tiên làđứa con gã vẫn khinh thường, bây giờ lại đến vợ kế vẫn luôn ôn nhu săn sóc, một người hai người đều giống như muốn tạo phản, xem người làm cha làm chồng như gã là việc không đáng lo, cự tuyệt phản kháng gã rất rõ ràng!

Trần Huy nhất thời giận đến đỏ mắt, lại giơ tay lên đánh Ninh Thanh Thanh: “Các người đều làm phản rồi có phải hay không?”

Biệt thự Trần gia nháy mắt một mảnh hỗn loạn, tiếng la khóc, tiếng thét chói tai, tiếng mắc nhiếc tức giận xen lẫn nhau, ngay cả nhà chính của Trần Dũng cũng bị kinh động đến!

Nhìn thấy tình huống của Trần Huy và Ninh Thanh Thanh, Trần Dũng quả thực là giận không thểát!

“Dừng tay!”Ông vội vàng quát Trần Huy, bảo Trần Thụ qua ngăn Trần Huy lại, rồi trách mắng đám người hầu đang sợ tới mức phát run, “Còn không nâng phu nhân của các ngươi dậy, đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi!”

Hai gò má Ninh Thanh Thanh sưng đỏ, khóc sướt mướt được dìu lên lầu. Sự sợ hãi của bà ta đối với Trần Dũng giống như làđã khắc vào trong xương tủy rồi, hoàn toàn không dám phản kháng. Thời điểm lên lầu bà ta nhìn cũng không thèm nhìn Trần Huy lấy một cái.

Trần Dũng giơ quải trượng lên dùng sức đánh lên người Trần Huy: “Mày xuất sắc quá nhỉ? Ngay cả nữ nhân của mày cũng đánh?”

Trần Huy bình tĩnh lại rồi có chút hối hận. Gãđang phiền não làm thế nào để giải thích với Trần Ngọc Dung và hai anh em sinh đôi. Kỳ thật gã cũng biết hiện tại gã không thể làm gì con trai con gái của gã, ngay cả Trần Dục Nhiên vốn nghĩ bình thường vô năng cũng không thể.

“Ba, con không phải cốý, chính là nhất thời mụ mị……”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dũng hỏi. Kỳ thật ông đãđoán được một chút. Chuyện người Đinh gia đòi Trần Huy trả lại di sản của Đinh Di, Trần Dũng đều biết hết. Ông cũng có dựcảm Trần Huy sẽ xuống tay với Trần Dục Nhiên. Hiện tại xem ra, Trần Huy là vô công mà phản.

Trần Huy vô kế khả thi, hai năm rõ mười đem những gì nói chuyện với Trần Dục Nhiên kể lại cho Trần Dũng.

Trần Dũng sắc mặt như hồ nước sâu, trong lòng vì mình tiên hạ thủ vi cường bức Trần Dục Nhiên từ bỏ quyền thừa kế mà cảm thấy vừa lòng. Ông chỉ biết, có sựủng hộ của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên sẽ trở thành một chuyện xấu. Quả nhiên, trừ bỏ Hoắc Hành Nhiễm, hiện tại ngay cảĐinh gia cũng trở thành hậu thuẫn của Trần Dục Nhiên.

Trước mắt Đinh gia đã chọn một ngày để chính thức công khai thừa nhận Trần Dục Nhiên là cháu ngoại trai duy nhất của Đinh gia, có thể thừa kế 8% cổ phần của tập đoàn Đinh thị.

Trần Dục Nhiên từ bỏ quyền thừa kế Phong Diệp, Hoắc Hành Nhiễm cùng Đinh gia cũng không có gìđể lấy cớ tham gia sự vụ bên trong Phong Diệp nữa. Cho dù cóđối nghịch với Trần gia, nhưng một người mới đến, một người không có mấy thế lực ở Thiên Khê, Trần gia cũng không e ngại. Trần gia cùng Trương gia lại kết thành liên minh, những thế lực muốn sống yên ở Thiên Khê cũng đều phải suy nghĩ ba phần. Hơn nữa, Trần Dũng không tin bọn họ sẽ vì Trần Dục Nhiên ở Trần gia không nhận được đãi ngộ công bằng mà toàn lực đối phó Trần gia.

Trần Dũng bức Trần Dục Nhiên từ bỏ quyền thừa kế Phong Diệp, nhưng không có bắt Trần Dục Nhiên từ bỏ quyền thừa kế di sản của Đinh Di mà là chuyển cho Trần Huy, mượn sức người khác làm suy yếu Trần Huy. Cho dù hiện tại người Đinh gia không xuất hiện, ngày sau Trần Dũng cũng sẽ bắt bọn họ phải xuất hiện. ĐểĐinh gia nhận lại di sản của Đinh Di, Trần gia cùng Đinh gia sẽ càng thêm không còn liên quan nữa. Nếu Đinh gia đủ hào phóng đem di sản trả lại của Trần Dục Nhiên, cũng có nghĩa Trần Dục Nhiên đã nhận được bồi thường, mất đi cái cớđể trả thù Trần gia.

“Ba, con nên làm cái gì bây giờ?” Vẫn cảm thấy Trần Dũng không muốn buông tha cho gã, bằng không ông cũng sẽ không thật sự buông tay để cho gã toàn quyền quản lý Phong Diệp. Trần Huy vẫn như cũ kỳ vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của Trần Dũng.

“Nếu anh ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng không xử lýđược, không bằng trực tiếp giao Phong Diệp cho Cảnh Nhiên cùng Phách Nhiên đi.” Trần Dũng nghiêm khắc nói.

Trần Huy nghẹn lời.

“Anh ngay cả nữ nhân của anh cũng đánh, tốt nhất ngẫm lại xem nên giải thích với Dung Dung và Cảnh Nhiên Phách Nhiên như thế nào đi.” Trần Dũng nhắc nhở gã.

Một câu này không thể nghi ngờ chính là họa vôđơn chí*. Trần Dũng sắc mặt càng ngày càng như tro tàn.

(*): tai bay vạ gió

Trong mắt Trần Dũng hiện lên sự vừa lòng. Chuyện này tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng nhất định sẽ làm nên vết nứt sâu sắc giữa hai anh em sinh đôi và Trần Huy.

Hết thảy đều theo hướng màông muốn. Phi thường tốt.

***********************************************

Hỗn loạn ở Trần gia tạm thời không đề cập đến.

Trần Dục Nhiên hung hăng phản kích yêu cầu vô lý của Trần Huy, trong lòng có chút hết giận. Cậu không thể tưởng được động tác của Đinh gia lại nhanh như vậy.

Kỳ thật từ sau ngày nói chuyện với Đinh Diệp, khi gặp lại Đinh Quốc Đống và Diệp Tú, cậu cảm thấy đặc biệt phức tạp.

Diệp Tú cũng mặc kệ, hai mắt hồng hồng trực tiếp đi tới ôm Trần Dục Nhiên: “Để con phải chịu khổ rồi, cháu ngoan……”

Đinh Quốc Đống âm thầm sinh hờn dỗi, lại không biết là nhằm vào ai.

Trần Dục Nhiên cảm thấy không biết phải làm sao. Chắc là nhìn ra cậu không được tự nhiên, thái độ của hai vị lão nhân gia đối với cậu dần dần tự nhiên hơn chút, cũng không cốý nói cái gì nữa, chỉ thường xuyên quan tâm đến chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của cậu.

Đối với chuyện của cậu và Hoắc Hành Nhiễm, hai lão thật không có phản đối, chính làĐinh Quốc Đống không được tự nhiên xoay quanh nói một câu: “Ở nhà người khác là chuyện không được hay cho lắm, không bằng dọn vềđây ở, nếu muốn đi qua đấy cũng gần thôi.”

Trần Dục Nhiên biết bọn họ cóý tốt, nhưng trong đáy lòng cậu, cậu vẫn muốn ở nhà của Hoắc Hành Nhiễm.

Hoắc Hành Nhiễm không có ngăn cản Trần Dục Nhiên thân cận với người Đinh gia, nhưng với đề nghị của Đinh Quốc Đống, hắn chỉ mỉm cười, sau đó suốt đêm ‘yêu’ Trần Dục Nhiên bảy lần, làm cho cậu hoàn toàn không thể thẳng được thắt lưng. Đây chính làý tứ phản đối.

Nhưng không phải cậu không cóđáp ứng sao? Trần Dục Nhiên khcó không ra nước mắt xoa xoa thắt lưng bủn rủn.

Bất quá quan hệ của Trần Dục Nhiên với người Đinh gia quả thật là cóđiểm dịu đi.

Về chuyện di sản của Đinh Di, Đinh gia là tình thế bắt buộc. Bọn họ thậm chí còn đưa cho Trần Dục Nhiên một chồng văn kiện, muốn cho cậu xem trước toàn bộ di sản của Đinh Di.

“…… Trần Huy nhất định phải đem trả lại di sản. Không có bất cứđường nào cho gã cò kè mặc cảđâu.” Nhị cữu tính tình ngay thẳng Đinh Hạo cảm thấy thực có lỗi với cháu ngoại trai, đối với sựủng hộ Trần Dục Nhiên liền tăng lên thành một độ cao thần kỳ. Y cơ hồ không hềđề nặng Trần Dục Nhiên, để cho cậu nhận tài sản của Đinh Di.

Trần Dục Nhiên khuyên can mãi mới nói được Đinh Hạo tạm hoãn chuyện này.

“Con chỉ muốn lấy lại những gì chân chính thuộc về mẹ thôi.” Cậu nghĩ như vậy.

Người Đinh gia không nói gì, bất qua quay đầu lại lập tức xuống tay với Trần Huy, hiệu suất cao đến mức làm người ta phải giật mình.

Nguyên nhân thái độ của Đinh gia khi đối mặt với Trần Huy là vì chỉ như vậy Trần Dục Nhiên mới có thểđúng lý hợp tình cùng giàu tính công kích. Cậu đột nhiên ý thức được, tuy rằng người Trần gia thực giả dối, nhưng vẫn luôn có một người luôn vì cậu mà suy nghĩ, đến chết vẫn luôn yêu thương cậu, đó chính mẹ cậu. Cậu không nghĩ bởi vì mình không thèm đểý mà tất cảđồ của mẹ sẽ rơi vào trong tay người Trần gia. Bọn họ không xứng!

*********************************************

Thứ sáu, thời điểm Hoắc Hành Nhiễm trở về, Trần Dục Nhiên đang ở trong bếp nấu cơm.

Ăn qua nhiều đồăn Hoắc Hành Nhiễm làm như vậy, Trần Dục Nhiên trừ bỏ thuần thục nhất là rán trứng ra thì tựa hồ không có chút kỹ năng nào khác. Cho nên khi rảnh cậu bắt đầu lấy thực đơn ra nghiên cứu, cũng gọi điện cho Charles hỏi xem Hoắc Hành Nhiễm thích ăn gì.

Charles đối với việc Trần Dục Nhiên không hềđến biệt thựở lưng chừng núi là phi thường oán niệm. Này không chỉ trực tiếp làm cho Hoắc Hành Nhiễm cuối tuần cũng không trở về mà còn làm cho Charles không thể tiếp tục ‘truyền đạo nghiệp thụ’ cho Trần Dục Nhiên. Nghe được Trần Dục Nhiên muốn học nấu ăn để nấu cho Hoắc Hành Nhiễm ăn, Charles trong lòng hô to ‘Cậu ấy thông suốt rồi’. Ngay cả việc Trần Dục Nhiên từ chối đến biệt thự học tập cũng không đểý nữa, ở trong điện thoại lại bắt đầu kể cho cậu nghe. Charles chính là một vị quản gia vạn năng, đồăn ông làm cũng rất xuất sắc. Đầu bếp ở trong biệt thự lưng chừng núi của Hoắc Hành Nhiễm cũng đều là một tay Charles dạy dỗ.

Trần Dục Nhiên lại rất có thiên phúở phương diện nấu nướng, cư nhiên có thể làm ra giống y hệt.

hh nhìn cậu ở trong phòng bếp, còn đang thật sự nghiêm túc nhìn sách dạy nấu ăn, nở một nụ cười ôn hòa, chậm rãi đi qua ôm lấy eo cậu, cúi đầu hôn lên cần cổ non mịn của cậu một cái.

Trần Dục Nhiên nháy mắt đỏ mặt, xoay qua nói: “Em đang nấu cơm……”

“Em làm đi.” Hoắc Hành Nhiễm thuận thế hôn hôn cậu, thản nhiên nói, vẫn dán tại phía sau cậu không chút sứt mẻ.

Trần Dục Nhiên không nói gì, chỉ có thể mang theo vật thể cực đại ‘gian nan’ di chuyển trong phòng bếp, còn thường thường bị‘tập kích’.

Nhưng mà, hương vịđồăn nhất định sẽ rất cổ quái.

Trần Dục Nhiên cho gia vị tốt lắm rồi, mới đột nhiên phát hiện không nhớ là vừa rồi mình cho đường hay cho muối. Bởi vì một đôi tay thon dài không cóý tốt đang dao động một cách ai muội trên bụng cậu, làm nhiễu loạn suy nghĩ của cậu.

Cậu đang tính toán nên đẩy Hoắc Hành Nhiễm ra hay là rửa tay làm một lần. Dù sao vài ngày không gặp, nói cậu không muốn thìđó là giả.

Lúc này, chuông cửa vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.