Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 44: Phái người theo dõi




Trần Dục Nhiên đem cuộc sống mấy năm nay ở Trần gia hai năm rõ mười nói hết ra, khẩu khíđạm mạc tựa nhưđang nói chuyện của người khác vậy.

Biểu tình Đinh Diệp theo lời tự thuật của cậu mà chợt xanh chợt trắng, tay hết nắm chặt rồi lại thả lỏng rồi lại nắm chặt. Chờ Trần Dục Nhiên nói xong, mặt y đãâm trầm đến mức có thể vắt ra nước. Y nhìn Trần Dục Nhiên, trong mắt hiện lên sự tự trách vàđau lòng.

“…… Cho nên, ngài không cần lo lắng con sẽ cầu tình cho Trần gia. Vô luận các ngài muốn làm gì Trần gia, con cũng sẽ không ngăn cản. Nhìn Trần gia không hay ho, con thậm chí còn có thể vỗ tay tỏý vui mừng.” Trần Dục Nhiên bình tĩnh nói.

“…… Là chúng ta đối với con sơ sót……” Thanh âm Đinh Diệp khàn khàn. Nhiều năm như vậy, chỉ cần Đinh gia điều tra một chút là có thể biết tình cảnh của Trần Dục Nhiên. Nhưng là bọn họđã xem nhẹ, thấy Trần Dục Nhiên gần gũi với Trần Dũng, liền nghĩ rằng Trần Dũng sẽ không bạc đãi cậu. Bởi vì loại suy nghĩ tự cho làđúng này, cháu trai duy nhất của Đinh gia đã bị bắt nạt hơn mười năm ở Trần gia, xin giúp đỡ cũng không có ai giúp.

Nguyên bản Đinh Diệp còn bởi vì trước đó Trần Dục Nhiên tỏ ra lãnh đạm đề phòng mà cảm thấy không vui, lúc này chỉ còn lại sựáy náy.

Trần Dục Nhiên lắc đầu: “Con không cóý chỉ trích các ngài, chỉ là muốn cho mọi người thấy lập trường của con.” Kỳ thật cho dù mọi sự tình đều được nói rõ, cảm giác của Trần Dục Nhiên đối với Đinh gia vẫn như cũ không có bao nhiêu biến hóa. Dù sao xa cách nhiều năm, hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra rồi, hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng. Bảo Trần Dục Nhiên đối với một nhà ngoại đột nhiên xuất hiện này tình cảm thâm hậu, vậy thì cũng quá khó xử với cậu rồi.

Đinh Diệp nhìn khuôn mặt Trần Dục Nhiên không có quá nhiều cảm xúc, cũng biết sự tình chỉ có thể dần dần sẽđến. Việc cấp bách chính là uyển chuyển nói với cha và mẹ mấy năm nay Trần Dục Nhiên phải chịu ủy khuất như thế nào. Bởi vì nguyên nhân thân thể, bọn họ che dấu không ít chuyện về Trần Dục Nhiên với hai vị lão nhân gia. Ngay từđầu là sợ bọn họ bởi vì Trần Dục Nhiên lãnh đạm mà thương tâm, sau lại mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp nên vẫn lựa chọn giấu diếm, sợ hai vị lão nhân gia sẽ tức giận công tâm, bệnh cũ tái phát. Cho nên hai vị lão nhân gia cho đến nay vẫn hiểu lầm Trần Dục Nhiên. Nhưng làđãđến lúc nên nói cho bọn họ chân tướng rồi.

“Ta nghe nói, hiện tại con đang ở cùng một chỗ với một nam nhân?”Đinh Diệp đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan gì đến Trần gia.

Trần Dục Nhiên giật giật, mi gian hiện lên một chút bảo hộ cùng cẩn thận: “…… Thì sao ạ?”

“Là tổng tài của Á Thánh, Hoắc Hành Nhiễm?”Đinh Diệp thử thăm dò hỏi.

Trần Dục Nhiên không nói gì, chỉ gắt gao nhìn Đinh Diệp.

Đây là cam chịu. Đinh Diệp không thể tưởng được đây lại là sự thật. Hơn nữa nhìn thái độ của Trần Dục Nhiên, xem ra tình cảm đối với Hoắc Hành Nhiễm không hề nhạt.

“Hắn không phải là một nam nhân đơn giản.”Đinh Diệp than nhỏ. Đinh gia sống ở nước ngoài đã lâu, quan niệm cũng vô cùng thoáng. Y cũng không đểýđối tượng của cháu ngoại trai mình là một nam nhân. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm…… Hoắc gia kinh thành, hồ nước này quá sâu. Cho dùĐinh gia có táng gia bại sản cũng không nhất định có thể giúp đỡ hoặc cam đoan bảo vệđược Trần Dục Nhiên. Hơn nữa, Đinh Diệp không tin loại con cháu thế gia này sẽ nghiêm túc đối với tình yêu đồng tính. Hoắc Hành Nhiễm không có thuần túy như vậy.

“Anh ấy đối với con tốt lắm, con tin tưởng anh ấy.” Trần Dục Nhiên thản nhiên nói, trong đôi mắt sạch sẽ trong suốt không hề có một tia tạp niệm.

Đinh Diệp cảm giác thực phức tạp. Trần Dục Nhiên không chỉ có bề ngoài giống nhưĐinh Di, mà ngay cả sựương ngạnh này cũng phi thường tương tự. Chỉ hy vọng Hoắc Hành Nhiễm không cần giống như Trần Huy, cuối cùng làm người ta thất vọng.

“Nếu như vậy, con phải biết tự chăm lo cho bản thân.”Đinh Diệp bất đắc dĩ gật đầu, “Từ nay về sau, nếu có chuyện gì, không cần quên Đinh gia. Ta cam đoan với con, chúng ta sẽ làm hết sức. Về phần Trần gia…… Bọn họ bạc đãi con, vậy thì phải trả giáđại giới, nhất định!” Một câu cuối cùng tràn ngập sựâm ngoan.

Trần Dục Nhiên nhìn Đinh Diệp chân thành lại rất muốn bồi thường cho cậu, nghĩ nghĩ nói: “Cảm ơn.” Nhưng cậu cũng không có gật đầu đáp ứng hay lắc đầu cự tuyệt. Cậu đối với Đinh gia tạm thời còn chưa có gìđể tín nhiệm.

“…… Thỉnh thoảng hãy đến thăm ông bà ngoại con. Nếu không phải trong lòng vẫn như cũ nhớ thương con, bọn họ cũng sẽ không về nước.”Đinh Diệp thở dài nói. Đến sống ở tiểu khu gần đại học Thiên Khê vì nơi này hoàn cảnh rất tốt, nhưng quan trọng hơn vẫn là Trần Dục Nhiên đang học tại đại học Thiên Khê.

“…… Ân.” Trần Dục Nhiên chậm rãi gật đầu.

**********************************************

Sau khi Trần Dục Nhiên từ bỏ quyền thừa kế, người đầu tiên của Trần gia đến tìm cậu là Trần Huy.

Đây cũng thật là một vị khách cực kỳít đến! Nhiều năm qua Trần Huy vẫn luôn thờơđối với Trần Dục Nhiên, một mình nói chuyện lại càng chưa từng có. Lúc này đây Trần Huy cư nhiên lại trực tiếp ngăn chặn Trần Dục Nhiên ởđại học Thiên Khê, không nói hai lời liền kéo cậu vào quán cà phêđối diện trường.

Thoạt nhìn thì gãđã cùng ông chủ quán cà phê sắp xếp tốt rồi. Hai người trực tiếp đến một phòng nhỏ trên lầu hai.

Vừa vào đến không gian kín đáo, Trần Huy rốt cuộc che dấu không được sự tức giận trên mặt, chất vấn nói: “Là mày đi tìm Đinh gia?”

Trần Dục Nhiên miễn cưỡng tựa vào ghế sô pha, đối với chất vấn không đầu không đuôi của Trần Huy, cậu có chút trìđộn nghiêng đầu hỏi lại: “Cái gì?” Vẻ mặt không chút đểý.

“Đinh gia đến tìm tao đòi di sản của Đinh Di, là mày giựt dây!” Trần Huy vỗ bàn, cả giận nói!

Này đối với gã mà nói quả thực chính là sét đánh giữa trời quang! Hiện tại hoàn cảnh của gãở trong Phong Diệp càng ngày càng gian nan. Vừa là vì cổ phần của công ty phải chia ra, vừa là vì Trần Dũng cũng lui về sau, gã không còn đủ uy thếđể quản lý ban giám đốc cùng cấp dưới cao tầng nữa. Gãđã gấp rút làm ra thành tích để làm cho mọi người tâm phục khẩu phục. Nhưng bởi vì không cóđược sửủng hộ, sách lược cải cách phát triển của gã bị chống lại, bộ tài vụ căn bản không cho gã dự toán dư thừa để thi hành phương án đó. Vì dã tâm của gã, gã cần một số lớn tiền tài. Trần Dũng đem di sản của Đinh Di cho gã vốn có thể giải quyết một chút khẩn cấp, nhưng Trần Huy không nghĩ tới Đinh gia đột nhiên tìm tới cửa, đòi lại di sản của Đinh Di!

Di sản của Đinh Di vốn lúc đầu là lưu lại cho Trần Dục Nhiên, nhưng bởi vìĐinh Di bị Trần Huy cản trở nên cuối cùng không thể làm di chúc, chuyện này chỉ là nói miệng. Cho nên lúc trước khi Trần Huy sử dụng số tiền này không hề có một chút do dự nào. Chưa từng nghĩĐinh Di đã lưu lại một bản hồ sơ, trước khi Đinh Di được gả vào Trần gia đã bí mật đi công chứng toàn bộ của hồi môn của Đinh Di, cho dù là một chiếc hoa tai trân châu cũng cóđăng ký trong phần hồ sơđó. Dưới sự khuyên bảo của Đinh gia, Đinh Di cũng đã sớm ký một phần văn kiện có hiệu lực pháp luật, cho thấy của hồi môn của nàng sẽ do con gái ruột của nàng kế thừa. Trách không được năm đóĐinh Di không có phản đối khi Trần Huy không đồng ý việc lập di chúc, bởi vì nàng sớm đãđể lại đường lui cho đứa con của mình!

Ai cũng thật không ngờ, người Đinh gia nhân luc trước đã phòng ngừa chu đáo, sẽở thời điểm Trần Huy cần dùng tiền nhất mà cho gã một đao như vậy!

Hơn nữa của hồi môn của Đinh Di không chỉ có năm trăm ngàn, tính cả châu báu trang sức, tài khoản tiết kiệm, tính ra đã lên tới hàng triệu!

Trần Huy không phải là không thể lấy ra số tiền đó. Nhưng nếu lấy số tiền đó ra lúc này, gã lập tức sẽ nguyên khíđại thương! Người Đinh gia thái độ rất cứng rắn, gãđuối lý, căn bản không có mặt mũi nào biện hộ với bọn họ. Chuyện này làm cho gã gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng!

Ninh Thanh Thanh thấy gã sốt ruột, cô ta trong lòng cũng sốt ruột theo. Trần Huy không quan tâm đến trang phục cùng đồ phụ kiện của nữ nhân, nên lúc trước khi Ninh Thanh Thanh gả vào Trần gia, châu báu trang sức Đinh Di để lại cơ hồ toàn bộđều bị cô ta thu vào tay. Nhìn những châu báu trang sức hoa mỹ tinh xảo vô giá này, Ninh Thanh Thanh cũng không cố kỵ chuyện dùng đồ của người chết sẽ xui xẻo gìđó, không chút khách khí liền nhận hết. Mấy năm nay, cô ta gạt Trần Huy không ít chuyện, tiền này đều là bán những đồ trang sức đó mà cóđược. Nếu Trần Huy bắt cô ta phải lấy ra, cô ta căn bản không thể lấy ra được chút nào!

Vì thế cô ta ra chủý với Trần Huy. Nếu Trần Dũng có thểép Trần Dục Nhiên ký bản từ bỏ quyền thừa kế, bắt cậu từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Phong Diệp, vì cái gì bọn họ không thể bắt Trần Dục Nhiên ký bản chứng minh từ bỏ của hồi môn của Đinh Di? Dù sao trong văn kiện của Đinh Di có viết là của hồi môn của nàng là toàn bộ lưu lại cho con gái nàng.

Trần Huy như lấy lại được sức sống, lập tức tìm tới Trần Dục Nhiên!

Gã thậm chí hoàn toàn không nghe Trần Dục Nhiên biện giải, sau khi chất vấn liền trực tiếp định tội cậu, lấy ra một phần giấy tờ chứng minh từ bỏ quyền sở hữu di sản của Đinh Di!

“Cư nhiên giúp đỡ người ngoài đến đối phó với cha mày!” Trần Huy cực độ bất mãn, “Mày nhanh ký tên vài phần văn kiện này, bằng không mày đừng mơ tao sẽ nhận đứa con là mày!”

Ở trong lòng Trần Huy, Trần Dục Nhiên vẫn luôn bình thường vô dụng, khát vọng được gã coi trọng. Vìđể có thể nhận được sự nhận thức của Trần Dũng cùn gã, cái gì cũng đều có thể dễ dàng tha thứ thỏa hiệp. Lúc trước ký bản từ bỏ quyền thừa kế, không phải làđã thuyết minh điểm này sao?

Ánh mắt Trần Dục Nhiên nhìn Trần Huy cùng với nhìn người xa lạ không có gì khác nhau, cảm thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt của gã phi thường buồn cười. Lúc này Trần Huy làm sao có nửa điểm hăng hái bình thường? Bất quá một cái di chúc nho nhỏ, đã muốn gấp đến độ này rồi.

Nghe được lời uy hiếp của Trần Huy, cậu nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười: “Vậy ông không tiếp thu tôi là được, tôi cũng chả hiếm lạ.”

Trần Huy cực kỳ kinh ngạc: “Cái gì?” Gã nghĩ lỗ tai của mình có vấn đề rồi.

Trần Dục Nhiên bình tĩnh gõ gõ tay lên mặt bàn: “Ông có nhận tôi hay không chả có liên quan gìđến tôi cả. Phần văn kiện này, tôi sẽ không ký.”

Sắc mặt Trần Huy bây giờ chuyển thành màu gan heo, gã phẫn nộ chỉ vào Trần Dục Nhiên: “Mày cái đồ mất dạy! Mày nghĩ rằng tao sẽ không dám tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với mày sao?”

“Tùy ông.” Trần Dục Nhiên nhún nhún vai, “Cho đến ngày hôm nay, ông cảm thấy tôi vẫn còn quan tâm đến chuyện tên tuổi của Trần gia sao?”

Trần Huy tức điên lên, hét lớn: “Tao là cha của mày!”

“Cha tôi?” Trần Dục Nhiên cười lãnh đạm, “Thời điểm mẹ sinh bệnh thìông ởđâu? Thời điểm tôi sinh bệnh ông ở nơi nào? Thời điểm tôi bị Trần Ngọc Dung khi dễông ởđâu? Thời điểm tôi bị Ninh Thanh Thanh cắt xén tiền sinh hoạt phíông ở nơi nào? Thời điểm tôi bị bắt phải từ bỏ quyền thừa kế thìông lại đang ởđâu? Ông là cha tôi kiểu gì vậy?”

Cậu nhìn Trần Huy, giống như trong nháy mắt từ một con mèo lười biến thành một con mãnh hổ, cả người tản mát ra khí thế trầm ổn sắc bén! Trần Huy chưa từng thấy con mình lộ ra biểu tình như vậy, nhưng lại bất giác lùi về phía sau từng bước!

Ý thức được động tác của mình, Trần Huy nổi điên: “Mày nói hưu nói vượn! Tao là cha mày! Mày phải nghe lời tao!” Gã bị chất vấn đến không thể nói gìđể chống đỡ, không khỏi cường ngạnh nói!

“Ông, mơ, đi!” Trần Dục Nhiên nâng cằm lên, lạnh lùng cho gã ba chữ.

“Mày!” Trần Huy hoàn toàn bị chọc giận, phản xạ tính giơ tay muốn đánh Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên trực tiếp vươn tay chắn lại, hắt cốc nước lên mặt Trần Huy!

Trần Huy từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, biểu tình phẫn nộđọng lại trên mặt, khó có thể tin trừng lớn mắt.

Trần Dục Nhiên lùi đến cạnh cửa, ung dung nhìn Trần HUy: “Đem tất cả những gì mẹđể lại trả lại toàn bộ cho tôi! Nếu không trả, tôi không ngại đểông ngoại và cữu cữu kiện ông ra tòa! Không biết người đứng đầu tập đoàn Phong Diệp có chịu để mất mặt như vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.