Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 35: May mắn được cứu




Bài trí bên trong nhà quả nhiên là theo phong cách đơn giản tự nhiên……

Trần Dục Nhiên vuốt thắt lưng bủn rủn, cong vẹo mềm nhũn nằm trên sô pha nghĩ.

Bộ dáng của cậu hiện tại có chút thê thảm.

Sau khi vào nhà, Hoắc Hành Nhiễm căn bản là không cho cậu cơ hội nói chuyện, trực tiếp đem cậu đặt trên cửa, lấy sự kịch liệt báđạo hoàn toàn bất đồng với sựôn nhu thong thả trong lần đầu tiên là muốn cậu…… Cơ hồ là dọa cậu rồi. Cái loại âu yếm tuyệt đối nắm chắc trong tay này, đoạt hồn người phải chăm chú nhìn, Trần Dục Nhiên hoàn toàn không có lực chống đỡ, hạ thân cậu nhũn thành một đoàn, bị buộc đến nước mắt doanh tròng…… Tuy rằng ở thời điểm sáp nhập Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ có tỉnh táo lại, động tác một lần nữa trở nên mềm nhẹ triền miên. Nhưng là sau khi xong việc, toàn thân cậu giống như là bị một tảng đá lớn lăn qua, không hề có sức phản khác được Hoắc Hành Nhiễm ôm vào phòng tắm……

Cậu toàn thân mềm nhũn được tắm rửa sạch sẽ, còn cực thẹn thùng để cho Hoắc Hành Nhiễm bôi thuốc lên cái nơi không có chảy máu nhưng bị sưng đỏ lên kia, có chút đau đớn, để cho chắc chắn, Hoắc Hành Nhiễm vẫn là cẩn thận bôi thuốc. Nhiệt độ trên mặt Trần Dục Nhiên đến bây giờ còn không có lui xuống, hơn nữa môi cậu hơi hơi sưng thũng, khi môi trên chạm vào môi dưới có mùi máu tươi nhàn nhạt. Càng bi thảm hơn nữa là cổ của cậu, trên đó che kín bởi dấu vết, nhất là vị trí bị Hoắc Hành Tuấn cắn kia, xanh tím đến dọa người, phỏng chừng là trong khoảng thời gian ngắn không có mặt mũi gặp người. Cuối tuần còn có lớp, lại phải mặc áo cao cổ……

Nói ngắn lại, cả người Trần Dục Nhiên lúc này chính là một bộ bị hung hăng yêu thương qua, bộ dáng thảm hề hề chịu đủ nhựu lận.(?)

Bất quá cậu căn bản không có cơ hội oán giận. Hoắc tổng người ta sau khi kịch liệt qua đi lại thực ôn nhu săn sóc rửa sạch bôi thuốc cho cậu, hôn lên ánh mắt thủy nhuận của cậu thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, anh ghen tị.” Sau đó một thân tao nhã thỏa mãn đi về phía phòng bếp, nói làđi nấu một chút đồăn thanh đạm cho cậu lót dạ.

Hoắc tổng tao nhã quý khí không phải nên là một bộ thiếu gia quý tộc tiêu chuẩn được một đám người hầu hạ, cho dù nội tâm cảm tình phong phú, bề ngoài cũng muốn biểu hiện bình thản lạnh lùng, lại càng không ảo tưởng hắn sẽ nói ra những lời chứa đầy ý tứ hàm xúc ý tứ như‘thật xin lỗi’ hay ‘ghen’ này sao?

Nghe từ phòng bếp truyền ra thanh âm đóa đóa nhỏ vụn, tuyệt đối cùng học sơ, chân tay vụng về không có nửa điểm liên quan.

Trần Dục Nhiên hoàn toàn không có tính toán gì nữa. Hoắc Hành Nhiễm thành thực như vậy, thái độ‘nhận sai’ lương thiện như vậy, cậu ngay cả mượn đề tài để giận dỗi đều không có, trong lòng còn không tự chủ dâng lên một chút vui sướng. Dù sao người yêu ghen, không phải làđại biểu hắn coi trọng mình sao? Tuy rằng phương pháp biểu đạt sự ghen tuông này làm cho người ta không còn lời nào để nói……

Trần Dục Nhiên nâng má ngẩn người, trong lòng hơi hơi ai thán chính mình không còn thuốc chữa, thẳng đến khi một cỗ mùi thức ăn thoang thoảng tiến vào trong mũi cậu.

“…… Qua ăn một chút gì đi?” Không biết từ khi nào mà Hoắc Hành Nhiễm đã chạy tới bên người Trần Dục Nhiên, vẫn như cũ thực tao nhã anh tuấn, không có cùng với hình tượng ‘công biết nấu cơm’ có cái gì xung đột. Hắn xoa xoa đầu Trần Dục Nhiên, ôn hòa nói.

Trần Dục Nhiên lấy lại tinh thần, trong mong nhìn hắn, mặt lại từng chút từng chút trở nên hồng hồng.

Tầm mắt Hoắc Hành Nhiễm đảo qua dấu vết gắn đầy trên cổ cậu, hơi vừa lòng gật gật đầu, đôi mắt thâm lam đậm màu hơn một chút.

“Ân, ân!” Trần Dục Nhiên theo bản năng lui lui cổ, dời ánh mắt đi, nhất thời quên mất hiện trạng ‘đã trao mình cho kẻ bất lương’ của bản thân, thắt lưng đau chân nhuyễn thẳng tắp nghiêng về một phía!

Hoắc Hành Nhiễm vươn tay ra ôm lấy, người lại vững vàng ngã vào trong lòng hắn. Hắn hừ cũng không hừ lấy một tiếng, trực tiếp ôm lấy Trần Dục Nhiên, bước đi vững vàng về phía bàn ăn.

Cánh tay rắn chắc cường thế của Hoắc Hành Nhiễm làm cho Trần Dục Nhiên thiếu chút nữa giãy dụa liền hoảng sợ, thực thức thời câm miệng nghe lời.

Trên bàn cơm có ba món một canh, hương sắc phối hợp thỏa đáng. Trên một vị trsi đắt một cái đĩa cùng một bát cơm, một vị trí khác thìđặt một cái đĩa cùng một bát cháo.

Hoắc Hành Nhiễm đặt Trần Dục Nhiên lên ghế, đối diện với bát cháo.

“Em đã từng mời anh ăn trứng em rán, lần này nếm thử tay nghề của anh đi.” Hoắc Hành Nhiễm ngồi xuống, thản nhiên nói.

Rõ ràng là trong lời nói tràn ngập lo lắng ấm áp, nhưng một cỗ cảm giác tức giận còn sót chưa tiêu là chuyện gì vậy?

Tuy rằng tức giận này không phải làđối với cậu, nhưng Trần Dục Nhiên vẫn là theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, một khẩu lệnh một động tác. Ép buộc lâu như vậy, đã muốn đến thời gian ăn cơm chiều, cậu nhìn đồăn mới phát hiện ra chính mình đã muốn bụng đói kêu vang.

Cháo là cháo ngô, cháo hoa thanh đạm hòa lẫn với những hạt ngô vàng ươm, hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, vị cũng vô cùng ngon. Trần Dục Nhiên xem như nửa ăn hóa, cháo cùng đồăn vừa vào miệng liền hấp dẫn lực chúý của cậu, cũng không đểý môi đang ẩn ẩn đau, bất giác vùi đầu vào ăn.

Bị Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình ảnh hưởng, hiện tại động tác ăn cơm của Hoắc Hành Nhiễm đều vôý thức mà thu liễm, cho dù tốc độăn không chậm, thoạt nhìn cũng có chút nhã nhặn.

Ăn no bảy phần, Trần Dục Nhiên lơđãng ngẩng đầu, mới nhìn thấy cánh tay Hoắc Hành Nhiễm đặt trên bàn, mười ngón thon dài giao nhau, lẳng lặng nhìn cậu, bát cơm ở trước mặt chưa từng được đụng qua.

“Sao anh không ăn?” Trần Dục Nhiên nghi hoặc buông đũa hỏi.

“Anh không đói.” Hoắc Hành Nhiễm lắc đầu, một chút tức giận trên người tựa hồđã bịđánh tan, mỉm cười.

Trần Dục Nhiên không hiểu gì cho nên theo bản năng cười với hắn một cái.

Hoắc Hành Nhiễm cười càng thêm sâu, vươn tay thực tự nhiên xoa nhẹ lên đôi môi sưng thũng của cậu.

“?” Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái, cũng theo hắn nâng tay lên chạm chạm vào môi mình. Không bẩn nha!

“Không có việc gì.” Hoắc Hành Nhiễm bình thản ung dung thu hồi tay, dường như không có việc gì nói.

“……” Trần Dục Nhiên không nói gì. Hoắc tổng à, ngài đây là làm sao vậy?

“Đây là nhà của mẹ anh.” Hoắc Hành Nhiễm nhìn chung quanh nhà một vòng, đột nhiên chậm rãi nói, “Bà là người nước E, thời điểm đến du lịch Thiên Khê gặp được cha anh. Bà không đểý sự phản đối trong nhà, cốý cùng cha một chỗ. Cha an trí cho bàở trong này, sau lại có anh. Trước khi nhập vào hộ tịch Hoắc gia, anh vẫn luôn ở nơi này.”

Trần Dục Nhiên mẫn cảm bắt được một từ.

An trí?

Tiểu khu có hương vị của gia đình này, nhưng hệ thống bảo an có chút nghiêm thái quá……

“Cha anh nguyên bản là người theo chủ nghĩa độc thân, ông ấy một năm trước mới lần đầu tiên kết hôn, vẫn chưa có con trong giá thú.” Nhìn ra nghi hoặc của Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm tiếp tục nói, một câu cuối cùng có một chút ý tứ hàm xúc không rõ tạm dừng, “Sau khi có anh, thân thể mẹ không tốt, thời điểm anh mười tuổi, bàđã vĩnh viễn rời xa anh. Trừ bỏđược cung cấp một ít tiền tài, làm tình nhân của cha, bàấy cũng không cóưu điểm gì khác đáng giá khen. Thời điểm anh mười lăm tuổi mới nhập tịch Hoắc gia.” Khẩu khí thực bình thản hờ hững, cứ như làđang kể chuyện gìđó chả có liên quan gìđến hắn vậy.

Mẹ cùng cha, thân sơ lập gặp. Mười lăm tuổi mới nhập tịch…… Thìước chừng phải là mười lăm năm mang thân phận con riêng…… Kinh thành cùng Thiên Khê cách nhau xa như vậy, hắn là lấy tâm tình như thế nào rời khỏi ngôi nhà này, dùng điều kiện gìđể có thể bảo tồn ngôi nhà này đầy đủ như vậy?

Trần Dục Nhiên cảm thấy cóđiểm khó chịu. Tình cảnh của cậu ở Trần gia cũng không tốt. Nhận được hết thảy hờ hững cho nên không hềôm kỳ vọng gì.

“Sáu năm trước Hoắc gia an bài hôn sự cho anh cùng với đại tiểu thư Hà gia. Sau khi sinh ra Hoắc Đình không lâu, anh với cô ta ly hôn.” Hoắc Hành Nhiễm nói xong, khi nhắc tới đại tiểu thư Hà gia, trong mắt hắn hiện lên một chút không vui, “Vợ trước của anh vẫn luôn cảm thấy gả cho một nhị thiếu không được Hoắc gia coi trọng như anh là phi thường ủy khuất. Sau khi sinh con xong, cô ta bắt đầu tìm tình nhân ở bên ngoài. Một trong sốđó, chính là Hoắc Hành Tuấn.”

“Nga, tên hỗn đản đó!” Trần Dục Nhiên kinh hô! Cậu chỉ Hoắc Hành Tuấn cùng với Hoắc Hành Nhiễm có chút không hợp, hoàn toàn không nghĩ tới còn có cái chuyện khó có thể chịu nổi như vậy!

Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói: “Hoắc Hành Tuấn là con trai độc nhất của bác cả anh, so với anh lớn hơn hai tuổi, là người thừa kếđời thứ ba của Hoắc gia. Hắn ta cùng với anh từ nhỏđã làđối lập nhau……”

Tuy rằng Trần Dục Nhiên cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm so với Hoắc Hành Tuấn mạnh hơn, nhưng một người là con riêng không được coi trọng, một người là người thừa kế nhận được sự chúý của gia tộc, có thểđoán được kết quả khi hai bên đấu nhau. Tựa như cậu cùng với hai anh em sinh đôi Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên.

Bất quáđối với Hoắc Hành Tuấn cao ngạo tự phụ mà nói, mọi người đem gãđánh đồng với Hoắc Hành Nhiễm, nhị thiếu danh không chính ngôn không thuận của Hoắc gia này, có thể gã sẽ cảm thấy đây là một loại vũ nhục đi? Cái đó và Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên kiêu ngạo không thèm để cậu vào trong mắt làm bất hòa tựa hồ cũng giống nhau đi.

Cậu cùng với Hoắc Hành Nhiễm, cư nhiên lại có cùng cảnh ngộ như vậy, tuy rằng tình huống của cậu cóđiểm đặc biệt.

“Anh không có được tính cách bình thản như em……” Nói tới đây, Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trần Dục Nhiên, có chút đăm chiêu “Cho nên anh thành lập Á Thánh. Thẳng đến gần đây mới bắt đầu chân chính buông Hoắc gia ra……” Trong nháy mắt, ánh mắt cóđiểm xa xôi.

Trần Dục Nhiên đưa tay lên vuốt ve bàn tay hắn, an ủi dùng hai má cọ cọ, bất bình nói: “Lần sau nhìn thấy tên hỗn đản kia, chúng ta cùng nhau đánh cho hắn ta một trận!” Người phi thường phải dùng thủđoạn phi thường!

Hoắc Hành Nhiễm cười khẽ. Hắn tin tưởng một đá trước đó sẽ làm cho Hoắc Hành Tuấn nếm chút mùi đau khổ. Đã thật lâu rồi hắn không cóđánh ai như vậy. Khiêu khích của Hoắc Hành Tuấn, hắn vẫn luôn xem ở trong mắt. Bất quáđối phó với người anh họ này, hắn luôn luôn thích ngầm. Từ nhỏđến lớn, ai khi dễ ai vẫn còn khó nói lắm. Cho dù Hoắc Hành Tuấn đã lên giường với đại tiểu thư Hà gia, ai biết nội tình rốt cuộc là như thế nào? Hoắc Hành Nhiễm đối với điểm này tuyệt đối không phiền nào. Lúc trước có thể thuận lợi ly hôn, thật đúng là phải nhớđến một bút của Hoắc Hành Tuấn.

Bất quá nhìn thấy Hoắc Hành Tuấn đè lên Trần Dục Nhiên động tay động chân, Hoắc Hành Nhiễm là thực sự nổi giận.

Hắn vẫn luôn dung túng cậu bé này, sau đó lại dần dần biến thành đau sủng, chính mình đối với cậu thô bạo một chút đều luyến tiếc, huống chi Hoắc Hành Tuấn lại còn cắn cậu?

Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy một đá kia còn chưa đủđể tiêu lửa giận trong lòng hắn!

Bất quá, lý trí không không chếđược làm cho hắn có chút kinh ngạc chính mình lại coi trọng Trần Dục Nhiên như vậy.

Tựa như lúc này đây dẫn cậu đến nơi ở cũ của mẹ. Lần trước sau khi đến Trần gia, vẫn là thuê khách sạn để lên giường, không nghĩđến sẽ dẫn cậu đến đây. Nghe được cậu oán hận tình huống đặc biệt trong ký túc xá, mới bắt đầu cóý tưởng ‘để em ấy vào đây ở cũng được’. Nhìn cậu ăn cơm do mình làm ăn đến vui vẻ, bất giác mà nói cho cậu một ít chuyện cũ. Dù sao, nếu Hoắc Hành Tuấn thật sựđem sự tồn tại của Trần Dục Nhiên nói cho lão gia tử, có khả năng cậu sẽ phải gặp một ít chuyện không hay. Hắn không muốn Trần Dục Nhiên không hề có chuẩn bị gì cả. Hơn nữa, bọn họ còn là người yêu thật sự kết giao……

“Được.” Nghĩ như vậy, Hoắc Hành Nhiễm không khỏi vươn người qua cắn cắn lên chóp mũi Trần Dục Nhiên, mỉm cười đồng ýđề nghị‘lần sau gặp mặt thìđánh cho Hoắc Hành Tuấn một trận’ mang tính trẻ con của cậu. Trần Dục Nhiên chân yếu tay mềm đánh không lại, còn có hắn.

“A!” Trần Dục Nhiên vô tội che cái mũi.

Cậu chân thành hy vọng, cắn người sẽ không trở thành thú vui mới của Hoắc Hành Nhiễm……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.