Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 280: Hư Tình Giả Ý




Tên võ giả kia bị Hoàng Minh Đức gào thét sợ hãi kêu to một tiếng, hắn vẫn lắp bắp nói từ đầu tới cuối với Hoàng Minh Đức.

Nghe tên võ giả nói như vậy, trong nội tâm Hoàng Minh Đức lạnh giá.

Hoàng Vũ đã chết thật, hơn nữa còn chết trong tay người Ninh Viễn Đường Tô gia!

Lúc này Hoàng Minh Đức thật sự rất hối hận, hối hận không dẫn đám người Hoàng Vũ tự mình đi Ninh Viễn Đường bái phỏng.

Nếu như lúc trước hắn cũng như các thế lực võ lâm khác đi bái sơn môn Ninh Viễn Đường, như vậy cho dù Hoàng Vũ hoặc võ giả bên cạnh đều nhận ra người Ninh Viễn Đường Tô gia đáng sợ và cũng biết người Tô gia.

Như vậy hôm nay Hoàng Vũ xung đột với người Ninh Viễn Đường, cho dù Hoàng Vũ nuốt không trôi cơn tức này, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ lôi kéo Hoàng Vũ, cũng không giống hiện tại Hoàng Vũ xung đột với người ta.

Kết quả hiện tại Hoàng Vũ bị giết, vấn đề này có thể oán ai?

Oán những người này bảo hộ không chu toàn? Hoàng Minh Đức biết rõ thực lực của bọn họ, có thể bảo vệ mình là không tệ, Hoàng Minh Đức cũng không có kỳ vọng bọn họ có thể bảo vệ Hoàng Vũ.

Vậy hắn oán Sở Độ không thể bảo vệ Hoàng Vũ?

Hoàng Minh Đức lúc này nghĩ tới Sở Độ liền hối hận không thôi.

Nếu lúc trước hắn không mềm lòng, nghe Sở Độ nói nghiêm lệnh không cho Hoàng Vũ đi ra ngoài, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.

Huống chi nghe bọn họ nói Sở Độ có ra tay nhưng không thể đối địch với người Tô gia, đã bị người ta đánh trọng thương.

Nói ra hắn cảm giác Sở Độ thật sự gan dạ, dù sao hắn cũng dám ra tay với võ giả Hóa Thần Cảnh.

Chỉ có điều Hoàng Minh Đức không biết rằng, lúc trước nếu không phải Tô Tín ra tay đánh chết một thủ hạ của Tô Trọng Viễn, Hoàng Vũ bị phế võ công nhưng chắc chắn không chết.

Bị phế và bị giết, một ít võ giả cường đại xem ra không có gì khác nhau, nhưng đặt trên người Hoàng Vũ thì khác.

Hoàng Vũ là con riêng Độc Cô Diêm, hắn bị phế cũng là con riêng, thậm chí thê tử Độc Cô Diêm cũng có thể yên tâm, sẽ không lại gây phiền toái cho Hoàng gia bọn họ.

Dù sao một phế nhân sẽ không tạo thành uy hiếp gì với nhi tử của nàng.

Hiện tại Hoàng Vũ đã bị giết, có thể nghĩ Độc Cô Diêm sẽ tức giận cỡ nào.

Hoàng Minh Đức thở dài một tiếng, bỗng nhiên gương mặt trẻ tuổi già nua mười mấy tuổi.

- Phái người nhanh chóng thông tri tin tức này cho Độc Cô thị.

Hiện tại Hoàng Minh Đức cũng chỉ có thể làm như vậy, giao tất cả cho Độc Cô thị quyết định, dù sao đối phương chính là người Ninh Viễn Đường Tô gia, trên thực lực không kém gì Độc Cô thị.

Hiện tại hắn chỉ kỳ vọng Độc Cô Diêm đừng giận lây sang chính mình, nếu không Hoàng gia bọn họ trừ nữ nhi của hắn, đoán chừng người khác không cần phải tồn tại nữa.

Hoàng Minh Đức không biết rằng, cho dù Độc Cô Diêm không đến chất vấn hắn, Hoàng gia bọn họ cũng không tồn tại bao lâu.

Đám người Tô Trọng Viễn rời đi không bao lâu, người Tô gia cũng đã đuổi tới, tự nhiên cũng mắng Tô Tử Ngọc một trận, oán hắn tự tiện chạy ra khỏi Ngô Đồng Sơn.

Đương nhiên Tô Trọng Viễn động thủ trong thanh lâu cũng bị trưởng bối Tô gia quở trách một phen, nhưng cũng chỉ quở trách mà thôi, giết một người tiểu thế gia cũng không có gì lớn.

Tâm tình của Tô Trọng Viễn lúc này rất phiền muộn, đột nhiên bên cạnh hắn có người nói:

- Đại nhân, chúng ta xử lý Hoàng gia thế nào?

Người này nói chuyện tên là Vương Nghiễm, hắn là kẻ bị Tô Tín dùng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Đại Pháp gieo lạc ấn trong đầu.

Chỉ có điều Tô Tín không chỉ gieo một lạc ấn trong đầu hắn, hiện tại lạc ấn thứ hai đã nảy mầm, thậm chí ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Tô Trọng Viễn cau mày nói:

- Ngươi muốn nói điều gì? Đừng thừa nước đục thả câu, ta xử lý Hoàng gia làm gì?

Vương Nghiễm cẩn thận nói:

- Đại nhân, hôm nay ngài chém giết một tên đệ tư Hoàng gia, người nọ vẫn chưa tới hai mươi tuổi cũng đã có tu vi Khí Hải Cảnh, nếu đặt lên người các vị đại nhân Tô gia không xem là gì nhưng ở bên ngoài chính là thiên tài đấy.

- Hoàng gia có được một thiên tài như hắn chắc chắn cao hứng không thôi, kết quả hiện tại bị đại nhân các ngươi giết, có thể nghĩ Hoàng gia hận các ngươi cỡ nào.

Tô Trọng Viễn khinh thường cười nói:

- Một tiểu thế lực nhị lưu mà thôi, trong nhà cao lắm chỉ có một võ giả Hóa Thần Cảnh tọa trấn, phất tay là diệt, cho dù hắn hận ta thì có thể làm gì?

Vương Nghiễm vội vàng nói:

- Hoàng gia thật sự không thể làm gì các đại nhân, nhưng bọn họ sẽ hận lên người các đại nhận, nhất định sẽ âm thầm đối nghịch với các đại nhân.

- Bởi vì cái gọi là không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, giữ lại một tai họa bên người, trong lòng các đại nhân cũng không thoải mái đúng không?

- Cho nên không bằng chúng ta sớm tiêu diệt nó, hơn nữa đối phương chỉ là một thế lực nhị lưu, tiêu diệt bọn họ chúng ta sẽ có được không ít tài nguyên tu luyện và bảo vật.

- Đừng nhìn những thế lực nhị lưu không mạnh, nhưng của cải của bọn họ không ít đâu.

Những võ giả khác đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vương Nghiễm, gia hỏa này lúc bình thường cẩn thận từng chút một, vì sao hiện tại lại to gan như thế? Hắn còn dám châm ngòi Tô Trọng Viễn động thủ với Hoàng gia.

Vạn nhất những lời này không đúng, chọc giận Tô Trọng Viễn, như vậy sẽ bị trách phạt không nhẹ.

Nhưng mọi người không nghĩ tới Tô Trọng Viễn vừa nghe Vương Nghiễm nói như vậy, không những không trách phạt mà còn động tâm.

Hắn thật sự không sợ Hoàng gia âm thầm giở trò, hắn động tâm tài nguyên tu luyện và bảo vật của Hoàng gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.