Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 26: Oan gia ngõ hẹp




Trầm Bắc Thôn thoạt nhìn nhã nhặn ngại ngùng nhưng thực chất rất tài giỏi.

Về tư anh là người yêu của Hoắc Chính Nghiệp, về công anh lại là đồng nghiệp của Hoắc Chính Nghiệp, trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Á Thánh, về công hay tư đều giữ nguyên quan hệ thân mật với Hoắc Chính Nghiệp. Trừ cái đó ra, trước mắt anh còn là vệ sĩ của Tiểu Hoắc Đình.

Xuất thân của Trầm Bắc Thôn là một điều bí ẩn, mười năm trước bắt đầu trở thành người yêu của Hoắc Chính Nghiệp. Hoắc Chính Nghiệp vì anh mà đấu tranh quyết liệt với gia tộc mình – Hoắc gia ở kinh thành, hắn yêu anh yêu thành nghiện thành si. Vô luận Trầm Bắc Thôn có bao nhiêu năng lực, anh vẫn thập phần dịu ngoan phối hợp, giống như là một khối đất sét mặc cho Hoắc Chính Nghiệp vuốt ve, cho tới bây giờ đều là một bộ dáng cười tủm tỉm tình tính tốt, không có oán giận bất mãn gì.

Lúc trước Tiểu Hoắc Đình bỏ nhà trốn đi, rốt cục khiến cho ba ba của bé Hoắc Hành Nhiễm chú ý đến, quan hệ cha con mới dần dần trở nên thân thiết. Lão gia tử Hoắc gia thấy tình hình như vậy, thực nguyện ý để cho hai cha con họ ở chung nhiều hơn. Hoắc Đình là đứa nhỏ duy nhất của Hoắc gia đời thứ tư, thân phận đặc biệt, lão gia tử đã tuyên bố ở trong Hoắc gia, Hoắc Đình chính là người thừa kế tiếp theo của Hoắc gia, tương lai sẽ tiếp nhận vị trí của bác họ bé là Hoắc Hành Tuấn. Sự an toàn của Hoắc Đình vẫn luôn được chú trọng. Trên người bé luôn có một thiết bị truy tìm, còn có một đội vệ sĩ tư nhân riêng của Hoắc gia. Hoắc Đình từ nhỏ đã bắt đầu sống với các loại huấn luyện, đến năm sau bé được sáu tuổi, sẽ chính thức nhận huấn luyện võ thuật.

Những loại sự tình như kiểu bắt cóc vơ vét tài sản này, Hoắc Đình còn nhỏ đã có không ít nhận thức. Hiện tại bé cơ bản đã có thể phân biệt người tốt hoặc người xấu. Này cũng là nguyên nhân duy nhất khiến bé bỏ nhà trốn đi liếc mắt một cái đã nhìn trúng Trần Dục Nhiên.

Bất quá, loại cuộc sống ngày ngày chịu sự giám thị này, đương nhiên là Tiểu Hoắc Đình không thích. Bé sống trong biệt thự của ba ba Hoắc Hành Nhiễm, đi đâu cũng bị bắt phải mang theo vệ sĩ.

Sau lại là Trầm Bắc Thôn nhìn thấy Hoắc Đình vì thế mà phiên não, anh liền tự tiến cử mình làm vệ sĩ. Chuyện này khiến cho Hoắc Chính Nghiệp phi thường oán niệm, nhưng sau khi nhìn thấy Trầm Bắc Thôn một mình có thể đánh ngã một đám vệ sĩ tư nhân của Hoắc gia, Hoắc Hành Nhiễm liền không thèm để ý tới kháng nghị của Hoắc Chính Nghiệp, vui vẻ đồng ý nhận Trầm Bắc Thôn làm kiêm chức vệ sĩ lâm thời của Hoắc Đình.

Trầm Bắc Thôn có cảm giác cực kỳ linh mẫn đối với nguy hiểm, tuy rằng nhiều năm ở ẩn cùng với cố ý ngủ đông trong sự dung túng đau sủng của Hoắc Chính Nghiệp, nhưng anh đối với sự không ổn của Trần Ngọc Dung vẫn có chút nghi ngờ, cũng ở dưới sự hoài nghi của Trần Dục Nhiên và sự băn khoăn của Charles mà nhanh chóng khẳng định một điều – có người muốn gây bất lợi cho Hoắc Đình!

Trần Dục Nhiên ngăn cản mọi người đi vườn bách thú, điểm xuất phát đương nhiên là tốt. Nhưng cứ như vậy, bọn họ còn muốn cẩn thận đề phòng hành động tiếp theo của đối phương. Cho nên không bằng tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi ổ!

Có Hoắc Đình với tiểu tử Trần Dục Nhiên này ở đây, nếu chỉ có mình Trầm Bắc Thôn bảo vệ thì đúng là lấy trứng chọi đá. Hiện tại trước tiên phải có tình báo, có chuẩn bị, đối phương muốn ra tay, cũng không phải chuyện dễ dàng!

Trầm Bắc Thôn trực tiếp bảo Charles gọi đoàn vệ sĩ của Hoắc Đình lại đây, để một nhóm người ở lại đây che dấu, chỉ còn Trầm Bắc Thôn cùng với hai người giả trang Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình, giữ nguyên kế hoạch xuất phát.

Trên đường đến vườn bách thú, ở vùng ngoại thành, bọn họ gặp phải bọn cướp! Hành động cùng với nhân số của đối phương làm Trầm Bắc Thôn thực ngoài ý muốn – đây không phải là bọn cướp bình thường, đây là một tổ chức cùng loại với lính đánh thuê!

Trầm Bắc Thôn có sự trợ giúp của vệ sĩ tư nhân mà còn cảm thấy chật vật thì chuyện trúng đạn trầy tay rách da là chuyện không thể tránh. Nếu đi vườn bách thú chỉ có ba người Hoắc Đình, Trần Dục Nhiên, Trầm Bắc Thôn thì hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi!

Bởi vậy khi Hoắc Chính Nghiệp nghe được tin tức liền gấp gáp trở về, quả thực là giận không thể chịu nổi!

Trước khi Trầm Bắc Thôn xuất phát, Charles đã nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm lập tức buông hết công việc trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, một bên để cho Trầm Bắc Thôn cứ buông tay mà làm, một bên điều động quan hệ cung cấp trợ giúp, đồng thời để người tra rõ cuộc đời của Trần Ngọc Dung cùng nói với Charles tùy thời báo cáo sự tình.

Hoắc Hành Nhiễm trong vòng ba tiếng sau khi Trầm Bắc Thôn xuất phát đã lên trực thăng trở về biệt thự. Khi đó Trầm Bắc thôn vừa mới chấm dứt cuộc sống mái với bọn cướp, bởi vì trước đó dùng thiết bị chặn lại tín hiệu của bọn cướp, làm cho bọn cướp không thể liện hệ với đồng bọn, bọn chúng chết ba bị thương hai, bắt sống hai người. Mà người Hoắc Hành Nhiễm tìm đến thông qua con đường của mình, tiếp nhận công việc thanh lý.

Trầm Bắc Thôn lặng lẽ trở lại biệt thự, bác sĩ tư nhân đã được gọi tới trước đó, giúp anh tiêu độc băng bó. Hoắc Hành Nhiễm trước tiên nói chuyện với anh, từ miệng anh nghe được tin tức về bọn cướp, mặt hắn hoàn toàn trầm xuống! Hắn thậm chí không đè nén được cảm xúc của mình, trực tiếp xoay người ôm chặt lấy Trần Dục Nhiên sắc mặt đã trắng bệch cùng với Hoắc Đình. Từ khi Trầm Bắc Thôn bị thương trở về, Hoắc Đình vẫn luôn bị Trần Dục Nhiên ôm vào trong ngực. Vô luận nguyên nhân bị ôm là cái gì, lần đầu tiên Trần Dục Nhiên không cảm thấy mất tự nhiên hay xấu hổ, ngoan ngoãn mặc hắn ôm, cảm thụ sự tức giận cùng may mắn phát ra từ trên người Hoắc Hành Nhiễm.

“Đừng sợ, hai người an toàn rồi.” Hoắc Hành Nhiễm trấn an hôn hôn lên trán Trần Dục Nhiên, sau đó cũng đồng dạng hôn lên má Hoắc Đình. Hoắc Đình lẳng lặng ôm chặt lấy Trần Dục Nhiên, dựa vào trong lòng cậu. Hoắc Đình từ nhỏ đã nhận được những huấn luyện như vậy, đối mắt với lần bắt cóc không thành công này, bé biểu hiện thực kiên cường nhu thuận, mãnh mẽ hơn người lớn bình thường rất nhiều.

Được Hoắc Hành Nhiễm trấn an, Trần Dục Nhiên mới phát hiện mình đang sợ hãi, thân thể không khống chế được hơi phát run. Cậu cũng nghĩ đến nếu hôm nay chỉ có Trầm Bắc Thôn, Hoắc Đình với cậu đi ra ngoài, kết cục của bọn họ sẽ…… Sinh mệnh của cậu có được không dễ, cậu cực kỳ quý trọng, hoàn toàn không nghĩ tới cái chết đột nhiên xẹt qua bên người như vậy.

Bất quá không có bất luận kẻ nào chê cười cậu. Nếu cậu không hoài nghi Trần Ngọc Dung, vậy thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Hoắc Hành Nhiễm tìm người rất hiệu suất. Từ miệng hai người bị bắt sống trong bọn cướp biết được đồng bọn của họ đang ở khu bỏ hoang ‘Tiệp Tấn’ ở ngoại ô Thiên Khê chờ tin tức. Hoắc Hành Nhiễm không chút do dự phân phó người trực tiếp đến chỗ kho hàng bỏ hoang kia. Không còn chuyện gì để băn khoăn nữa, tất cả bọn cướp cũng sa lưới. Nhưng bọn hắn hiển nhiên chỉ là người được thuê, lấy tiền làm việc, cũng không rõ ràng thân phận thật sự của người chủ mưu.

Trong lúc xử trí bọn cướp, tất cả mọi người đều ẩn nấp trong một gian phòng khuất trong biệt thự, thông qua camera theo dõi quan sát động tác của Trần Ngọc Dung. Trong biệt thự có camera rất hiện đại. Charles thậm chí còn cho quay lại đoạn lúc Trần Ngọc Dung biết bọn họ sắp đi vườn bách thú đã biểu hiện như thế nào cùng với hành động dần trở nên nôn nóng của cô ta khi một mình ngồi chờ Hoắc Hành Nhiễm.

Kết hợp lại với hết thảy chuyện đã xảy ra trong hôm nay, ngôn hành cử chỉ của Trần Ngọc Dung thật sự là làm cho người ta hoài nghi!

Cô ta trước đó hiển nhiên đã biết một ít chuyện có thể sẽ xảy ra khi Hoắc Đình đi vườn bách thú, cũng bởi vậy mà cảm thấy phức tạp cùng sợ hãi! Cô ta sợ hãi đi theo những người khác đến vườn bách thú sẽ xảy ra chuyện xấu, nhưng cô ta xuất phát từ một sự lo lắng nào đó, thủy hcung không có mở miệng cảnh báo những người khác! Cô ta kiên trì muốn gặp Hoắc Hành Nhiễm, lại vô cùng có khả năng muốn đem sự tình tự mình nói cho Hoắc Hành Nhiễm……

Mấy người Hoắc Hành Nhiễm nhớ tới đánh giá của Trần Dục Nhiên về Trần Ngọc Dung: Không có lợi sẽ không làm.

Cứ theo tự liệu của Trần Ngọc Dung thì biết, cô ta tựa hồ không có động cơ cùng năng lực để bắt cóc Hoắc Đình. Nhưng bọn cướp lại không thể cung cấp tường tận tin tức về người đứng sau bọn chúng, Trần Ngọc Dung có khả năng sẽ cho bọn họ một ‘kinh hỉ’ cũng không chừng. Cho nên Hoắc Hành Nhiễm quyết định tự mình gặp cô ta.

Mà trong lúc theo dõi ngôn hành cử chỉ của Trần Ngọc Dung khi đối mặt với Hoắc Hành Nhiễm, một cỗ phẫn nộ chán ghét bắt đầu lan tràn trong căn phòng nho nhỏ này……

Lý do của cô ta bề ngoài nghe có vẻ thực đúng đắn, ý nghĩ thực rõ ràng, tự thuật thật trôi chảy, thậm chí ngay cả biểu tình đều đúng chỗ như vậy! Cô ta rõ ràng hiểu biết thật chi tiết đối với vụ án bắt cóc, thậm chí ngay cả bị trí ẩn nấp của bọn cướp cũng biết rõ! Nhưng cô ta không có ý đồ ngăn cản bọn họ ra ngoài, sau khi biết được vụ án bắt cóc được tiến hành đúng hạn còn rõ ràng thở phào một hơi, ‘giúp’ Hoắc Hành Nhiễm tìm kiếm Hoắc Đình, manh mối rõ ràng vô cùng. Sau khi xác định có thể ‘giúp’ Hoắc Hành Nhiễm, cô ta rất tự mãn, không có một tia lo lắng nào đối với Hoắc Đình ‘mất tích’ cùng với những người khác sống chết không rõ, bao gồm có anh trai cùng cha khác mẹ của cô ta……

Biểu tình thỏa thuê mãn nguyện của cô ta chỉ làm cho người ta nghĩ đến sau khi tính toán chuyện này xong cô ta có thể có được lợi ích.

“Tiện nhân!” Hoắc Chính Nghiệp bị Trầm Bắc Thôn thật vất vả mới trấn an giữ lại nói.

Hoắc Hành Nhiễm trực tiếp báo cảnh sát. Lấy tố chất tâm lý chưa đủ thành thục này của Trần Ngọc Dung, để cảnh sát thẩm vấn là đủ để cô ta khai hết mọi chuyện ra!

Cô ta tính kế để Hoắc Hành Nhiễm nhận ân tình của cô ta, không khỏi nghĩ sự tình rất đơn giản!

Thấy Trần Ngọc Dung bị cảnh sát kéo đi, Hoắc Chính Nghiệp không thèm báo tiếng nào, trực tiếp nủa ôm lấy Trầm Bắc Thôn đi vào phòng cho khách, ‘oành’ một tiếng đóng cửa lại. Charles vội vàng mang theo bữa tối thích hợp cho người bị thương đã sớm chuẩn bị chạy đến gõ cửa, Hoắc Chính Nghiệp mở cửa ra lấy, rồi lại ‘oành’ một tiếng đóng cửa.

“Thiếu chút nữa là gãy mũi lão Charles rồi.” Charles lắc đầu, thấp giọng oán giận, lại quay lại thu xếp bữa tối cho hai cha con Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên. Bởi vì chuyệ bắt cóc, hôm nay mọi người đều chưa được ăn cơm đàng hoàng.

Hoắc Hành Nhiễm bảo Trần Dục Nhiên đêm nay ở lại đây, ngày mai có thể xin phép nghỉ: “Sẽ không trừ tiền lương của em.”

Trần Dục Nhiên sau khi Trần Ngọc Dung bị bắt đi vẫn có chút ngốc lăng. Tuy cậu với Trần Ngọc Dung nhìn nhau không vừa mắt, nhưng vì lợi ích mà tổn hại mạng của mấy con người, trong đó còn có một đứa trẻ mới năm tuổi sao? Cậu cho tới bây giờ đều không nghĩ Trần Ngọc Dung sẽ độc ác đến mức độ này……

Lời nói thản nhiên của Hoắc Hành Nhiễm làm cậu lấy lại tinh thần. Cậu một lần nữa nhìn Hoắc Hành Nhiễm đã khôi phục sự lạnh nhạt thong dong, thực hoang mang lắc đầu: “Tôi không hiểu cô ta…… Thực không hiểu……” Nguyên bản cậu chỉ nghĩ đây là một trò đùa dai. Nhưng sự tình so với suy nghĩ của cậu thì nghiêm trọng hơn rất nhiều!

Hoắc Hành Nhiễm ngồi bên cạnh cậu, không cố kỵ đến Hoắc Đình vẫn còn ở đây, trực tiếp ôm lấy đôi vai gầy yếu của cậu, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Vì sao em lại phải hiểu? Em cứ làm chính mình là tốt rồi.”

Trần Dục Nhiên ngây ngốc. Loại ngữ khí ôn nhu sủng nịch này là chuyện gì vậy?

Hoắc Đình ở một bên trừng lớn ánh mắt quang minh chính đại nhìn lén hai người lớn, hai tay che miệng lại, đôi vai nho nhỏ run lên.

Sau khi phản ứng lại, mặt Trần Dục Nhiên hồng lên. Cậu đẩy Hoắc Hành Nhiễm ra, thực theo dự kiến là không được, trong lòng than nhẹ một tiếng, đột nhiên lười từ chối.

“…… Được rồi, ăn cơm đi.” Cậu nhỏ giọng hối thúc.

“Ân, em gầy quá. Hoắc Hành Nhiễm thực tự nhiên di chuyển cánh tay xuống nắm lấy cái eo nhỏ gầy của Trần Dục Nhiên, suýt nữa dọa cậu nhảy dựng lên!

Trần Dục Nhiên trừng hắn.

Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, buông cậu ra, tự nhiên ngồi lại chỗ cũ.

Charles bưng bữa tối lên, đều là đồ ăn thanh đạm. Ông đặt một bát tổ yến ở trước mặt Trần Dục Nhiên, trong tất cả mọi người chỉ mình cậu có, hiền lành nói: “Hôm nay đã vất vả Trần thiếu gia rồi. Đây là tổ yến cao cấp, cậu rất gầy, cần phải bồi bổ thật nhiều! Mập mạp tròn trịa mới được người khác thương yêu, chuyện này cứ giao cho lão Charles……”

Hoắc Đình phốc một tiếng xoay người sang chỗ khác! Ngay cả khóe miệng Hoắc Hành Nhiễm cũng giơ lên, cười nhìn khuôn mặt lập tức hồng thấu của Trần Dục Nhiên.

…… Charles, ông xác định đây là cảm kích mà không phải là trêu cợt?

========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.