Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 24: Tranh chấp chuyện sinh con




Kiếp trước, cuộc đời của Trần Ngọc Dung có thể nói là thất bại đến cực điểm, cả đời cô ta phải trải qua rất thống khổ bất lực. Khi đó, mẹ của cô ta Ninh Thanh Thanh rất yếu đuối, bị Trần Huy tình thâm chân thành dụ dỗ, biết rõ Trần Huy đã kết hôn, nhưng vẫn đồng ý làm tình nhân của hắn, làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác. Ngay từ đầu những ngày Ninh Thanh Thanh trải qua cũng không quá khỏ. Bởi vì Trần Huy quả thật có vài phần thích cô, hơn nữa Ninh Thanh Thanh chính là quân cờ quan trọng nhất để hắn chống lại Trần Dũng cùng với vợ mình, Trần Huy đối với cô khá tốt. Trần Hy chán ghét Đinh Di cho nên khi Đinh Di sinh hạ trưởng tổn của Trần gia không lâu thì Ninh Thanh Thanh sinh ra Trần Ngọc Dung. Chuyện này làm cho Đinh Di thống khổ hậm hực, sau khi sinh luôn luôn điều dưỡng nhưng thân thể vẫn không chuyển biến tốt, thậm chí còn có thông tin truyền ra là bệnh tình nguy kịch.

Trần Huy từng hứa hẹn, một khi Đinh Di qua đời, hắn sẽ cưới Ninh Thanh Thanh vào cửa. Nhưng hứa hẹn này, kiếp trước Trần Huy không thực hiện.

Bởi vì sau khi sinh Trần Ngọc Dung, bụng của Ninh Thanh Thanh không có nửa điểm tin tức. Thẳng đến khi Trần Ngọc Dung chết đi ở kiếp trước, cô ta vẫn là con gái duy nhất của Trần Huy, Trần Dục Nhiên là con trai duy nhất của hắn. Nhưng là ngay lúc đó, Trần Huy không hề biết. Hắn là con trai độc nhất của Trần gia, hắn không thích trưởng tử (con trai trưởng) Trần Dục Nhiên, vì thế hắn bắt đầu có thêm người tình ngoài Ninh Thanh Thanh. Nhưng nhiều năm qua đi, hắn vẫn như cũ không có thêm người con nào. Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đặt sự chú ý lên người con trai con gái duy nhất của mình. Sau đó kinh hỉ phát hiện, so với biểu hiện bình thường của đứa con gái thì con trai Trần Dục Nhiên phi thường thông minh hiểu chuyện.

Đó là đương nhiên. Trần Huy bởi vì cứ lắc lư qua lại không ngừng đối với những nữ nhân mà không quan tâm đến con mình. Nhưng Trần Dũng cũng không ngồi không, từ sau khi Trần Dục Nhiên được sinh ra, ông bắt đầu chú ý đến đứa cháu trai này, cũng âm thầm phái người quan sát đứa cháu gái Trần Ngọc Dung ông chưa bao giờ thừa nhận. Ngay lúc đó, Trần Ngọc Dung ảnh hưởng sự nhát gan đơn thuần của Ninh Thanh Thanh, tính tình cũng không được Trần Dũng thích, ngược lại Trần Dục Nhiên được Đinh Di tận tâm dạy bảo, làm việc có bài bản, lễ phép hiểu chuyện, luôn được Đinh gia tán thưởng cùng ủng hộ. Trần Dũng tự nhiên cũng vì vậy mà càng coi trọng Trần Dục Nhiên, bắt đầu bắt tay vào dạy dỗ Trần Dục Nhiên. Có sự giáo dục cùng với ủng hộ của Trần Dũng, Trần Dục Nhiên càng lớn lại càng xuất sắc.

Những người gặp qua Trần Dục Nhiên đều khen ngợi cậu trước mặt Trần Dũng và Trần Huy, chưa từng có một ai nhớ rõ Trần Dục Nhiên còn có một em gái cùng cha khác mẹ kém cậu một tuổi là Trần Ngọc Dung!

Dần dần, thời gian Trần Huy ở lại nhà lớn Trần gia ngày càng nhiều, số lần đến nơi ở của Ninh Thanh Thanh ngày càng ít. Cho dù đến, đề tài cũng chỉ xoay quanh sự nghiệp của hắn, chuyện con của hắn, cho dù phát hiện Trần Ngọc Dung không vui, cũng chỉ an ủi qua loa: “Dung Dung là con gái, không cần biết nhiều như vậy……” Nhưng hắn lị càng thích, càng thưởng thức đứa con trai duy nhất của mình!

Ninh Thanh Thanh ở sau lưng cũng nức nở thở dài trước chuyện Trần Ngọc Dung không phải con trai……

Từ nhỏ đến lớn, Trần Ngọc Dung cũng không dám ở trước mặt người khác nhắc tới chuyện cô ta là con của Trần gia. Trên ti vi, trong miệng bạn bè nghe được tin tức của Trần Dục Nhiên, cậu lúc nào cũng cao cao tại thượng, là vương tử điện hạ của Trần gia, là tình nhân trong mộng của mọi cô gái. Trần Ngọc Dung là em gái của cậu, còn chưa có được cậu thừa nhận, không hiểu được đến nửa phần là con của Trần gia thì sẽ được cái gì!

Sau khi Đinh Di qua đời, bởi vì Trần Dục Nhiên phản đối, Trần Huy cho dù vẫn tình nhân vô số như cũ, nhưng rốt cuộc không có cưới vợ mới. Thân phận tình nhân của Ninh Thanh Thanh theo cô cả đời. Sau đó không biết là ai tuôn ra tin tức Trần Ngọc Dung là con gái riêng của Trần gia. Cô ta bắt đầu bị bài xích bị cô lập, bởi vì cô ta là ‘đối nghịch’ với Trần Dục Nhiên, bởi vì mẹ của cô ta là bên thứ ba với cha mẹ của vương tử điện hạ, cho dù Trần Dục Nhiên chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô ta một cái……

Cô ta một lần lại một lần bị bức nhìn thẳng vào sự chênh lệch giữa cô ta và Trần Dục Nhiên: Xuất thân, thành tích, tài năng, trình độ được hoan nghênh…… Lòng tự trọng cùng lòng tự tin của cô ta một lần lại một lần rơi xuống đáy cốc.

Cô ta thử phản kháng! Cô ta phản nghịch, cô ta không học giỏi, hút thuốc, đánh nhau, nếu không thể trực diện so sánh với Trần Dục Nhiên, vậy thì cô ta sẽ dùng phản diện để hấp dẫn sự chú ý của Trần gia! Nếu Trần gia mặc kệ cô ta, cô ta liền đem chuyện gièm pha Trần Huy nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài ra cho tất cả mọi người đều biết!

Trần Huy thở hổn hển tìm được cô ta, tát cho cô ta một cái, ngoan độc nói: “Mày không có nhập vào hộ tịch của Trần gia, cho dù mày có nói chuyện này ra ngoài, tao cũng không thừa nhận mày là con gái của tao, mày cho mày là cái gì?”

Tâm Trần Ngọc Dung hung hăng đau xót, từ đó vô cảm đối với Trần Huy, trong đầu luôn có ý niệm điên cuồng!

Cô ta quay được video lúc làm tình của Trần Huy với Ninh Thanh Thanh, lấy ra để uy hiếp Trần Huy, bắt hắn chu cấp tiền cho hai mẹ con!

Trần Huy tức giận đến nỗi muốn ngất xỉu! Nhưng bây giờ là lúc sự nghiệp của hắn đang phất lên, làm sao có thể làm ra tiếng xấu này?

Đối với thần sắc ngoan tuyệt của Trần Ngọc Dung, hắn chỉ có thể khuất phục. Trừ bỏ không cưới Ninh Thanh Thanh vào cửa Trần gia, đối với yêu cầu của Trần Ngọc Dung, hắn có đủ khả năng để đáp ứng.

Trần Ngọc Dung nhân cơ hội vì mình bớt lấy một đống lớn ưu việt. Năm ấy hai mươi lăm tuổi cô ta gia nhập vòng giải trí, tại trong cái thế giới kỳ quái kia dốc hết sức lực, hy vọng có một ngày trở thành ngôi sao đỏ tía*, giãy ra khỏi bóng ma Trần Dục Nhiên tạo nên. Nhưng thần may mắn dường như không có chú ý đến cô ta, cho dù cô ta dùng hết các loại phương pháp, cô ta vẫn như cũ chỉ là một ngôi sao hạng ba. Cuối cùng lại bởi vì rơi vào cạm bẫy của quản lý cao tầng trong công ty điện ảnh, trở thành tình nhân ngoài giá thú của hắn ta, bị mụ vợ điên của lão quản lý kia một dao đâm chết……

(*): chỉ độ nổi tiếng của ngôi sao

Ác mộng này tựa như một dấu vết khắc sâu vào trong lòng Trần Ngọc Dung. Cho dù đã là việc của kiếp trước, thế nhưng khi đêm khuya nằm mơ, cô ta vẫn có thể đang ngủ mà khóc đến tỉnh.

Trần Ngọc Dung một bên kiệt lực muốn quên đi những chuyện đã xảy ra vào kiếp trước, một bên lại không thể không vắt óc nhớ lại những chuyện này, lợi dụng những chuyện đã từng xả ra để giành được lợi ích lớn hơn nữa trong kiếp này.

Ở trong lòng cô ta, Trần Dục Nhiên chính là ngọn nguồn của mọi thống khổ mà cô ta phải chịu vào kiếp trước. Cô ta phải vượt qua cậu, giỏi giang hơn cậu, tài năng hơn cậu, có được thành tựu của chính mình……

************************************************

Trần Ngọc Dung nhớ rõ chuyện xảy ra vào năm mười chín tuổi ở kiếp trước. Một năm kia có thể nói là sỉ nhục của cô. Cô lần thứ hai thi rớt địa học, Trần Dục Nhiên cũng đã xin vào một trường danh tiếng của nước ngoài, không lâu nữa sẽ đi du học.

Khi đó quan hệ của cô cùng với Trần Huy còn chưa căng thẳng như vậy. Trần Ngọc Dung không nghĩ muốn học lại, cô hy vọng Trần Huy tài cán vì cô nghĩ biện pháp, cho cô học lại đại học. Trần Huy lại bận việc, thậm chí có chút sứt đầu mẻ trán, bởi vì Thiên Khê xảy ra một vụ án bắt cóc vô cùng nghiêm trọng. Vụ bắt cóc này liên lụy trực tiếp đến Hoắc gia ở kinh thành. Trần gia ở Thiên Khê rất có lực ảnh hưởng, đang toàn lực trợ giúp Hoắc gia xử lý chuyện này. Lúc ấy Trần Ngọc Dung cũng không biết Hoắc gia ở kinh thành có ý nghĩa gì, chính là trong lòng cực độ bất mãn vì Trần Huy bởi vậy mà xem nhẹ đại sự trong cuộc đời cô. Vụ án bắt cóc này cuối cùng lại tạo thành một vụ án mạng. Trong đó một người bị thương là đứa con duy nhất của Hoắc gia đời thứ tư, vết thương của nó trực tiếp làm cho nó vượt qua tuổi già trên xe lăn, còn toàn bộ những người đi theo đứa bé này đến vườn bách thú đều chết hết. Trần Ngọc Dung không có đem chuyện này ở trong lòng, cô chính là thở phào một hơi, bởi vì Trần Huy rốt cục cũng có thời gian nói chuyện với cô……

Năm năm sau, cô rốt cục hiểu được Hoắc gia ở kinh thành có bao nhiêu lớn mạnh. Nội đấu của Hoắc gia thậm chí khiến cho xã hội rung chuyển trong một đoạn thời gian. Cuối cùng người thắng là Hoắc Hành Nhiễm. Hắn chỉ lộ mặt một chút trong báo xã hội. Hình ảnh là hắn đang đẩy xe lăn cho con mình, trực tiếp đi vào Hoắc gia, cũng tuyên bố chờ đến ngày con hắn trưởng thành, hắn sẽ đem mọi thứ của Hoắc gia cho đứa con tàn phế của mình làm quà sinh nhật. Ngày đó tất cả báo chí đều là tin tức về Hoắc gia, cường điệu công bố những chuyện có liên quan đến Hoắc Hành Nhiễm, tỷ như tình huống hôn nhân của hắn. Nhưng toàn soạn báo này rất nhanh đã bị đóng cửa. Khi đó Trần Ngọc Dung từng ảo tưởng, nếu cô có thể bám vào Hoắc gia hoặc là Hoắc Hành Nhiễm, cô nhất định sẽ có thể ngẩng đầu nhướn mày, không nói đến Trần Dục Nhiên, chính là toàn bộ Trần gia, cô đều có thể dẫm nát dưới chân.

Trần Ngọc Dung sau khi sống lại hoàn toàn quên hết đối với những tin tức dài dòng này. Thẳng đến khi gặp được Hoắc Hành Nhiễm trong bữa tiệc sinh nhật, trí nhớ của Trần Ngọc Dung như được mở khóa, nhớ lại việc này. Cô mới phát hiện cô vẫn chưa quên Hoắc gia cùng với Hoắc Hành Nhiễm. Cô muốn đem hết những chuyện mà kiếp trước chưa kịp làm, nếm thử một lần!

Cho nên cô nói cho Trần Dũng biết thân phận chân chính của Hoắc Hành Nhiễm, lấy danh nghĩ vào Á Thánh thực tập để tiếp cận Hoắc Hành Nhiễm, tiếp cận Hoắc Đình con hắn. Cô hao hết tâm tư trên người Hoắc Hành Nhiễm, ở trước mặt Hoắc Đình thể hiện mình, hy vọng Hoắc Hành Nhiễm yêu cô, hy vọng Hoắc Đình chấp nhận cô, nhưng vô dụng! Trần Ngọc Dung không phải không nhận thấy Hoắc Hành Nhiễm tuy ôn hòa lễ độ nhưng lại lãnh đạm xa cách. Mắt thấy ngày thực tập từng chút từng chút ngắn lại, đến thời điểm khai giảng, cô chỉ có thể rời khỏi Á Thánh…… Trần Ngọc Dung không muốn bỏ cuộc, tâm tư hung ác, cô định ra một kế hoạch lớn mật! Cô có sự tự tin cô có thể mượn kế hoạch này để làm cho Hoắc Hành Nhiễm và Hoắc Đình cảm kích, sau đó từng bước một đi vào lòng bọn họ, trở thành nữ chủ nhân tiếp theo của Hoắc gia!

Trần Ngọc Dung cầm một ly trà, ngơ ngác ngồi trong biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm. Không biết vì cái gì cô lại cảm thấy có điểm lạnh lẽo.

Hôm nay là ngày xảy ra vụ bắt có. Bọn bắt cóc vào ba ngày sau sẽ đấu súng cùng với cảnh sát đến giải cứu, tạo thành thương vong. Khi Trần Dục Nhiên mặt dày đi vào biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, nghe được Hoắc Đình nhắc tới bọn họ sẽ đi vườn bách thú, cô đã rõ ràng ý thức được, lịch sử không có thay đổi, cô có thể buông tay thực hiện kế hoạch……

Cô rõ ràng biết đi vườn bách thú, Hoắc Đình sẽ có thể bị thương nặng, Trần Dục Nhiên, Trầm Bắc Thôn cùng những người khác có khả năng sẽ chết, nhưng cô không ngăn cản bọn họ.

Đây là vận mệnh của bọn họ!

Trần Ngọc Dung cưỡng chế mình phải nghĩ như vậy. Cho dù hận thấu xương Trần Dục Nhiên ở kiếp trước, Trần Ngọc Dung cũng chưa từng nghĩ tới sẽ giết Trần Dục Nhiên. Cô chỉ muốn thắng cậu ta, làm cho cậu ta phải cúi đầu trước mình nhận thua…… Nhưng hiện tại, cô trơ mắt nhìn một số người mà mình biết đi chịu chết……

Không! Không nhất định sẽ xảy ra chuyện đó! Chỉ cần Hoắc Hành Nhiễm trở về nhanh, cô có thể thực hiện kế hoạch của mình, có khả năng sẽ đúng lúc cứu bọn họ về……

Mặt trời bắt đầu lặn, Trần Ngọc Dung dần dần có chút ngồi không yên, cô bắt đầu đi đi lại lại trong phòng khách, hai tay nắm chặt lại.

Thanh âm của quản gia Charles đột nhiên vang lên: “Trần tiểu thư, thiếu gia đã trở về!”

Trần Ngọc Dung trong lòng chột dạ hoảng sợ, cơ hồ nhìn không được thất thanh thét chói tai, nhưng cô cắn môi nhịn xuống, miễn cưỡng khống chế nội tâm nôn nóng của mình, nhìn chăm chú về phía cửa.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Hành Nhiễm thon dài cao ngất, tao nhã đi vào, hắn bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: “…… Nghe nói Trần tiểu thư có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói cho tôi biết?”

“Đúng vậy, Hoắc tổng!” Trần Ngọc Dung nhìn thấy hắn, rốt cục cảm thấy an tâm, cô vội vàng nói, “Em trong lúc vô ý nghe được một chuyện rất đáng sợ……”

==============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xì poi chương sau —

“Thực đáng tiếc, cô không thành ân nhân của Hoắc gia được rồi!” Hoắc Chính Nghiệp cười châm chọc nói, trong mắt lại không hề ý cười, tất cả đều là ngoan sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.