Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 21: Phát hiện thân phận




Hoắc Hành Nhiễm tuyệt không ngoài ý muốn khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung chào đón mình. Trước đó Lý Ngưng cực lực đề cử Trần Dục Nhiên làm bạn nhảy của Trần Ngọc Dung, để tránh cô ta tiếp tục dây dưa muốn Hoắc Hành Nhiễm làm bạn nhảy. Tuy có sự trợ giúp của Hoắc Hành Nhiễm làm cho Trần Ngọc Dung tâm không cam lòng không nguyện đồng ý rồi, nhưng hắn có dự cảm sẽ không thể thực hiện được. Trần Dục Nhiên tiểu tử kia hận không thể né tránh tất cả những chuyện phiền toái sẽ không nghe lời như vậy.

Lý Ngưng kéo cánh tay hắn, hé ra khuôn mặt uyển nhu đã hơi hơi ửng đỏ.

Kỳ thật ngay cả Hoắc Hành Nhiễm cũng không hiểu được chấp nhất của Trần Ngọc Dung. Bề ngoài hắn ôn hòa nhưng thực chất sơ đạm, lúc trước quyết định để Trần Ngọc Dung đến Á Thánh thực tập chính là để cô ta có thêm tư liệu về hắn, tiếp theo Á Thánh mới có khả năng hợp tác với Trần gia. Dù vậy, Hoắc Hành Nhiễm tin tưởng hắn không có ám chỉ gì với Trần Ngọc Dung. Những lời nói từng nói với Trần Dục Nhiên, cũng chỉ nói qua với một mình Trần Dục Nhiên. Nguyên nhân vẫn là muốn mượn Trần Dục Nhiên dẫn dắt lực chú ý của mấy người Trần Ngọc Dung.

Nhưng Trần Ngọc Dung đối với sự cự tuyệt của hắn làm như mờ mịt không thấy. Các lại minh kì ám chỉ gì đó đều chưa bao giờ gián đoạn, đem hết toàn lực triển lãm diện mạo tốt đẹp của mình với hắn.

Sẽ có những nam nhân khác bởi vì có một nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi dũng cảm bất khuất không chịu từ bỏ theo đuổi mình mà kiêu ngạo, hoặc là bởi vậy mà bị thuyết phục, nhưng Hoắc Hành Nhiễm không có thưởng thức cái loại này. Hắn có thói quen nắm trong tay toàn cục, có thể khiến cho hắn hứng thú phải là người hoặc là việc vô cùng đặc biệt.

Mà không phải cái loại làm cho hắn có cảm giác bị miễn cưỡng này. Nữ nhân làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác này, chính là vợ trước của hắn, Hà Mẫn. Cho nên hắn ly hôn, đem nữ nhân kia đưa đến một nơi thật xa.

Hơn nữa nhìn Trần Dục Nhiên là biết, nữ nhân Trần Ngọc Dung này cũng không có tốt đẹp như cô ta biểu hiện bên ngoài. Ở bên Hoắc Hành Nhiễm, người đã từng trải qua không ít sóng gió như Lý Ngưng, đều có thể mơ hồ nhìn ra tính cách cô ta có khuyết điểm.

Nhưng cô ta tựa hồ như không tự giác được.

“Hoắc đại ca, anh cũng đến đây! Có thể cùng anh khiêu vũ một điệu không?” Trần Ngọc Dung đỏ mắt, hai mắt sáng trong suốt, e lệ hỏi.

Lý Ngưng kéo cánh tay Hoắc hành Nhiễm hy vọng hắn cự tuyệt, nhưng lấy phong độ nhất quán của Hoắc Hành Nhiễm, bình thường hắn sẽ không cự tuyệt, hơn nữa còn có hợp đồng đang bàn với Trần gia.

Trong lòng Hoắc Hành Nhiễm sinh ra một tia phiền chán, trong chỗ cực sâu của đôi mắt màu thâm lam có một tia lãnh đạm.

“Thật xin lỗi Trần tiểu thư, tôi hơi mệt.” Lấy địa vị của Hoắc Hành Nhiễm vào thời điểm này, hắn cũng không cần vì những người khác mà miễn cưỡng bản thân, bình thường ôn hòa có lễ chỉ là một loại phong độ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ngọc Dung hiện lên chút ngạc nhiên, cô rất nhanh phản ứng lại, ôn nhu nói: “Vậy thật đáng tiếc. Hoắc đại ca anh nghỉ ngơi một lát đi, em giúp anh lấy chút đồ ăn.”

“Không, cám ơn.” Hoắc Hành Nhiễm lãnh đạm có lễ nói.

Trần Ngọc Dung có chút xấu hổ đứng tại chỗ. Cô vẫn là lần đầu tiên bị Hoắc Hành Nhiễm không chút khách khí cự tuyệt như vậy. Từ nhỏ đến lớn cô cũng không thiếu người theo đuổi. Đối với đám người theo đuổi có cùng độ tuổi, cô chỉ cần như gần như xa đã làm cho bọn họ thần hồn điên đảo, ngay cả cao ngạo như Trương Quân Dật cũng không ngoại lệ. Mà đối với những nam nhân thành thục, cô chỉ cần dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn họ là có thể làm cho họ đắc chí. Đối với Hoắc Hành Nhiễm, Trần Ngọc Dung đã muốn xuất ra rất nhiều thủ đoạn mà bình thường cô không cần dùng, nhưng là hiệu quả vẫn rất nhỏ. Cô biết loại nam nhân như Hoắc Hành Nhiễm, không động tâm thì thôi, một khi đã động tâm có thể sẽ là chuyện cả đời.

Cô nhớ rõ vào kiếp trước, có lần nghe được đến tên của Hoắc Hành Nhiễm, hắn vẫn như cũ không có tái hôn. Bình luận đều nói là vì hắn còn thật sự yêu vợ trước của hắn, nếu không phải vợ trước của hắn có hành vi đánh mất danh dự làm tổn thương hắn quá sâu, hai người rất có khả năng sẽ tái hợp. Bởi vậy Trần Ngọc Dung sớm có chuẩn bị tâm lý, tiến được vào tâm của Hoắc Hành Nhiễm không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng hiểu là một chuyện, chân chính đối mặt với sự cự tuyệt của Hoắc Hành Nhiễm lại là một chuyện khác. Một người luôn luôn là trăng được tất cả sao vây quanh như cô rốt cuộc có chút để ý. Bất quá cô vẫn còn một con bài chưa lật, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

“Trần tiểu thư đi tìm Trần đại thiếu gia khiêu vũ đi, tôi với Hoắc tổng có chuyện muốn nói.” Lý Ngưng thấy Hoắc Hành Nhiễm cự tuyệt đã muốn thập phần kinh hỉ, theo lời nói của hắn hạ lệnh tiễn khách với Trần Ngọc Dung.

“Tôi cũng đang muốn cùng Hoắc đại ca nói về chuyện hợp tác với Phong Diệp.” Lý Ngưng vừa mở miệng, sức chiến đấu của Trần Ngọc Dung đã trở lại. Cô không chút nào nhường nhịn nói.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, chẳng lẽ Trần tiểu thư không biết hẳn là phải để cho chủ nhân là tôi chút mặt mũi sao?” Lý Ngưng tức giận, làm rõ nói.

“Làm chủ nhân, không phải là nên chiếu cố những khách nhân khác nhiều một chút sao?” Trần Ngọc Dung hỏi lại.

Đang lúc hai nữ nhân đối chọi gay gắt, một giọng nữ ung dung đột nhiên gọi: “Hành Nhiễm.”

Tạ An Oánh một thân lễ phục màu đen làm nổi bật dáng người thành thục, nhẹ nhàng đi tới.

Lý Ngưng cùng Trần Ngọc Dung mặt đều đen. Đối với hai người bọn họ mà nói, Tạ An Oánh được Hoắc gia bày mưu tính kế mà đến này là tình địch lớn nhất của hai cô. Lý Ngưng nhăn mi, bởi vì rõ ràng cô không có mời Tạ An Oánh. Cô ta như thế nào lại xuất hiện ở đây?

“A Oánh.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên gật đầu, bán hạ mi mắt hỏi, “Đi cùng ai tới vậy?” Hắn biết Lý Ngưng không có gửi thiệp mời cho Tạ An Oánh.

“Là Hành Tuấn đưa em đến.” Tạ An Oánh nâng cằm. Ý của cô ám chỉ chính là cho dù Hoắc Hành Nhiễm không kính trọng cô thì cô vẫn như cũ có sứ giả hộ hoa. Đối với Hoắc Hành Nhiễm chậm chạp tỏ thái độ về việc kết hôn với cô do Hoắc gia đã sắp xếp, Tạ An Oánh đã phi thường bất mãn rồi.

“Hắn ta đâu?” Hoắc Hành Nhiễm thong dong hỏi.

Tạ An Oánh sửng sốt: “Anh ta vừa mới ở…… Bất quá, em muốn lại đây tìm anh, cho nên……” Cô đối với Hoắc Hành Nhiễm có chưa chết tâm, tự nhiên sẽ không ở trước mặt hắn thân mật với nam nhân khác.

“Thất lễ một chút.” Hoắc Hành Nhiễm nói với Lý Ngưng, buông tay cô ra, “Các cô chậm rãi tán gẫu.” Hắn gật gật đầu, đi ra khỏi vòng vây của ba nữ nhân.

‘Hành Tuấn’ trong miệng Tạ An Oánh, tên đầy đủ là Hoắc Hành Tuấn, ba mươi tuổi, là tổng giám đốc tập đoàn Minh Hoàng ở kinh thần, là người thừa kế đời thứ ba của Hoắc gia. Hoắc Hành Nhiễm xuất hiện ở Thiên Khê, không ít người đoán hắn có quan hệ với Hoắc gia ở kinh thành, nguyên nhân là Hoắc Hành Tuấn với Hoắc Hành Nhiễm có cùng tên, chỉ khác một chữ. Hoắc Hành Nhiễm rất có thể là con cháu đời thứ ba chi thứ nhất của Hoắc gia. Nhưng Hoắc gia vẫn không tỏ vẻ gì, Hoắc Hành Tuấn chưa bao giờ che dấu sự không vui của mình đối với Hoắc Hành Nhiễm, Minh Hoàng cùng Á Thánh tranh đấu rất gay gắt, đều dần dần làm cho chân tướng trở nên khó phân biệt.

Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ đã đoán đúng. Hoắc Hành Tuấn cùng Hoắc Hành Nhiễm thật sự là anh em, bất quá là anh em họ*. Cha của Hoắc Hành Tuấn là bác của Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Kế Nghiệp, người thừa kế của Hoắc gia đời thứ hai. Bởi vì nguyên nhân xuất thân, Hoắc Hành Nhiễm cùng với Hoắc gia, Hoắc Kế Nghiệp có quan hệ rất mỏng, sau đó hắn lại triển lộ tài năng xuất chúng, càng cùng với anh họ Hoắc Hành Tuấn nhìn nhau không vừa mắt. Năng lực không tồi nhưng tính cách ác liệt phong lưu Hoắc Hành Tuấn luôn muốn cướp lấy thứ mà Hoắc Hành Nhiễm thưởng thức, sau đó ‘chơi’ hỏng rồi lại trả về cho Hoắc Hành Nhiễm. Vì thế, Hoắc Hành Nhiễm từng thiết kế vài cạm bẫy, hung hăng đánh trả. Vợ trước của Hoắc Hành Nhiễm, Hạ Mẫn sau khi kết hôn đã làm tình nhân của Hoắc Hành Tuấn. Cho nên khi Hoắc Hành Nhiễm ly hôn với Hà Mẫn, hoàn toàn không có nửa phần lưu luyến chần chờ.

(*): đường huynh đường đệ, anh em họ bên nội

Những người khác cũng không rõ ràng lắm tranh đấu giữa Hoắc Hành Nhiễm và Hoắc Hành Tuấn. Tạ An Oánh còn vì Hoắc Hành Tuấn chủ động mang cô đến mà đắc chí. Nhưng nếu không phải Tạ An Oánh là vợ mà Hoắc gia sắp xếp cho Hoắc Hành Nhiễm rồi sau đó lại thích Hoắc Hành Nhiễm thì chỉ sợ Hoắc Hành Tuấn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái. Ấn theo lệ thường, Hoắc Hành Tuấn nhất định sẽ mang theo Tạ An Oánh đến trước mặt Hoắc Hành Nhiễm để thị uy, nhưng gã không có, ngược lại còn để Tạ An Oánh đến gặp hắn, như vậy rất có khả năng, Hoắc Hành Tuấn phát hiện ra cái gì đó thú vị.

Hoắc Hành Nhiễm xa xa nhìn thấy Trần Dục Nhiên bị Hoắc Hành Nhiễm đặt trên tường, khoảng cách của hai người lcú đó gần gũi ái muội, dự đoán trong lòng đã được chứng thực.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, thẳng tắp đi qua.

Trên được lại nghênh đón một tiểu quỷ lười nhác tự chui đầu vào lưới.

Trần Dục Nhiên tiến vào lòng hắn, ngẩng đầu dùng ánh mắt trong sáng sạch sẽ hàm chưa thủy nhuận bất mãn nhìn hắn: “Anh từ nơi nào đưa đến tên điên kia vậy?”

*************************************************************

Hoắc Hành Nhiễm ngửi được một mùi rượu nhàn nhạt. Hắn nhìn hai má hồng hồng của Trần Dục Nhiên, hỏi một vấn đề hoàn toàn không có liên quan: “Em uống rượu?”

“Nào có?” Trần Dục Nhiên ở trong lòng hắn vặn vẹo, nho nhỏ đá hắn một cước, “Trả lời vấn đề của tôi.”

Hoắc Hành Nhiễm nhướn mi, ôm cả người cậu điệu thấp* đi vào một phòng nghỉ.

(*): không gây sự chú ý

Vào phòng nghỉ, Trần Dục Nhiên tránh Hoắc Hành Nhiễm như tránh bão, có điểm xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ngồi lên sô pha, còn đá rơi giày, chân đặt lên sô pha, lười biến giãn người.

“Hắn ta là Hoắc Hành Tuấn.” Hoắc Hành Nhiễm chỉnh lại mái tóc hơi rối của Trần Dục Nhiên sang hai bên, lẳng lặng hỏi, “Hắn ta nói gì với em?”

“Hắn ta nói……” Trần Dục Nhiên ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Hắn ta nói, nếu tôi là tiểu tình nhân của anh, hắn sẽ có hứng thú……”

“Vậy em nói như thế nào?”

“Tôi nói tôi không phải. Sau đó……” Trần Dục Nhiên thân thủ đẩy đẩy Hoắc Hành Nhiễm ra, có chút nguy hiểm nói, “Thiếu chút nữa đá mạnh vào đản đản* của hắn…… Hừ hừ!” Nheo mắt lại, ám chỉ nhìn Hoắc Hành Nhiễm.

(*): cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy

Hoắc Hành Nhiễm ngẩn ra, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười. Hoắc Hành Tuấn là từ quân đội ra, thân thủ với khí thế của gã có thể làm cho người bình thường phát run. Hắn dám cược là Trần Dục Nhiên lười biếng sợ phiền toái này, khi hoàn toàn thanh tỉnh tuyệt đối không dám làm gì Hoắc Hành Tuấn. Bất quá cậu rõ ràng có chút say, lá gan cư nhiên lớn lên.

Hoắc Hành Nhiễm sờ sờ hai má mịn màng trơn bóng của Trần Dục Nhiên, bởi vì cồn mà càng thêm ấm áp: “Em sẽ là của tôi.” Hắn nhìn trúng cái gì, như thế nào có thể trốn khỏi lòng bàn tay hắn được? Cái gọi là thời gian để Trần Dục Nhiên suy nghĩ, bất quá là không muốn ép buộc cậu, nước ấm nấu ếch mà thôi. Trần Dục Nhiên là loại người thích ứng được với mọi hoàn cảnh, nhưng lại không nhận thức được tình cảnh của mình bây giờ.

“Anh chính là muốn chơi đùa tôi, tôi mới không cần là của anh.” Trần Dục Nhiên bắt lấy ngón tay thon dài của Hoắc Hành Nhiễm, cho vào tỏng miệng cắn, một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như con thú nhỏ.

Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi chấn động, trầm thấp cười: “Tôi không có ý trêu đùa em.” Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, chậm rãi đảo quanh đầu lưỡi mềm mại ấm áp của cậu.

“Không thích tôi, lại muốn tôi theo anh, đây không phải trêu đùa thì là cái gì?” Trần Dục Nhiên dùng sức cắn đầu ngón tay hắn, tỏ vẻ ‘Tôi không phải người dễ chọc’.

“Em thích tôi?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.

Trần Dục Nhiên dừng một chút, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, thành thật lắc đầu “…… Không biết.” Đột nhiên cảm thấy đần độn vô vị, phun ngón tay của Hoắc Hành Nhiễm ra, một tay chống má, có chút mệt mỏi ghé vào sô pha.

“Tôi mới không cần thích anh.” Cậu bổ sung một câu, mày nhíu lại, biểu tình bi tráng giống như là tận thế đến nơi rồi, “Anh xấu xa như vậy……”

Hoắc Hành Nhiễm híp mắt lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một phen tà hỏa, hắn mềm nhẹ nâng mặt Trần Dục Nhiên lên: “Em có thể, thử xem xem……” Âm cuối biến mất trong lời lẽ gian tà.

Trần Dục Nhiên sửng sốt, sau đó bắt đầu cùng sử dụng tay chân đá hắn đánh hắn, phát hiện không thể dùng lực được, giữ chặt lấy cổ Hoắc Hành Nhiễm, hung hăng hôn lại!

“Hừ, anh cho là chỉ có anh…… biết hôn môi thôi sao……” Thở cũng không xong, Trần Dục Nhiên không cam lòng yếu thế nói.

Loại khiêu khích không sáng suốt này chỉ đưa tới trấn áp càng kịch liệt hơn thôi……

==================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, đầu năm nhất, ứng mỗ ta đáng yêu sinh vật yêu cầu, song càng ~~~ hy vọng mọi người đọc khoái trá ~~╭[╯3╰]╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.