Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 11: Hiểu lầm tức giận




Đây là một tổ hợp phi thường kỳ quái cùng đi ăn cơm với nhau.

Thành viên bao gồm: Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình, đôi này là cha con. Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung, đôi này là anh em đối diện bất hòa cũng không đồng tâm. Tiết Trì Thụy, Hoắc Đào, đây là hai trợ lý của tổng tài. Cùng với một người phụ nữ tên là Tạ An Oánh, cô chính là người phụ nữ họ Tạ bị Hoắc Đình đuổi khỏi phòng Trầm Bắc Thôn.

Trần Ngọc Dung đã thay bộ quần áo công sở cao cấp thành một bộ quần áo hợp với tuổi thanh xuân của mình, trên mặt chỉ có một lớn trang điểm nhạt, cân xứng với màu da tự nhiên, xinh đẹp động lòng người, mềm mại như hoa.

Tươi cười trên mặt khi nhìn thấy Trần Dục Nhiên thì giảm đi một chút, sau đó nhìn thấy Tạ An Oánh thì biến mất không còn dấu vết. Về phần cấp trên trên danh nghĩa của cô, Tiết Trì Thụy cùng với một trợ lý tổng tài khác là Hoắc Đào thì Trần Ngọc Dung trực tiếp không nhìn đến.

Hôm nay sau khi Hoắc Hành Nhiễm trở lại công ty thì chủ động đưa ra lời mời Trần Ngọc Dung ăn cơm, cô quả thực rất mừng! Còn tưởng rằng rốt cục Hoắc Hành Nhiễm cũng chú ý tới cô, có hành động với cô! Lúc ấy Trần Ngọc Dung chẳng những đáp ứng lời mời com, còn đề nghị đến ăn cơm ở một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng ở gần đó. Cô đã sớm đem tất cả mọi thứ ở gần công ty nhớ kỹ trong lòng, nghĩ muốn tạo nên một hình tượng hoạt bát hào phóng lại không mất tri kỷ hiện lành ở trong lòng Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm vui vẻ nghe theo ý kiến của cô, Trần Ngọc Dung lại càng thêm cao hứng!

Cô còn tưởng rằng sẽ một mình cùng ăn cơm với Hoắc Hành Nhiễm! Không nghĩ tới, trừ bỏ một Trần Dục Nhiên làm cho người ta chán ghét, còn có một nữ nhân mơ ước Hoắc Hành Nhiễm……

Trần Ngọc Dung nhìn Tạ An Oánh, khác khí cong cong môi, trong lòng tràn ngập khinh thường.

Tạ An Oánh cũng đánh giá Trần Ngọc Dung một phen, đối với sự xinh đẹp trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt của cô ta, từ trong đáy lòng hừ ra ba chữ: Chưa dứt sữa. Cô giơ lên gương mặt tinh xảo thành thục, rụt rè lãnh đạm gật gật đầu với Trần Ngọc Dung, lực chú ý lại đặt trên người Hoắc Hành Nhiễm.

Cao ngạo không thèm nhìn Trần Ngọc Dung.

“Ba ba, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Hoắc Đình sau khi được Hoắc Hành Nhiễm đồng ý, vẫn luôn nắm tay Trần Dục Nhiên đi đường. Bé đáng yêu ngửa đầu, nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia, bộ dáng thực thiên chân vô tà. (ngây thơ trong sáng)

Bất quá hai người đồng thời lĩnh giáo được sự ‘thiên chân vô tà’ của bé là Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung liền cảm thấy thần kinh của mình đang giãn ra.

Hoắc Hành Nhiễm tao nhã nhìn về phía Trần Ngọc Dung: “Trần tiểu thư đã có đề nghị.”

Mặt Trần Ngọc Dung hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu: “Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng Nhật Bản rất là nổi tiếng, hương vị chính tông, không bằng chúng ta đi nếm thử xem?”

Tạ An Oánh nói: “Trần tiểu thư tựa hồ đối với khu vực gần đây rất là quen thuộc? Nghe nói hôm nay là ngày thực tập đầu tiên của cô?”

Trần Ngọc Dung tự tin cười: “Tôi có thói quen là dùng tốc độ nhanh nhất để thích ứng với hoàn cảnh, như vậy mới có trạng thái tốt để bắt đầu làm việc.”

Tạ An Oánh nhỏ giọng nói: “Trần tiểu thư thật là giỏi, không hổ là xuất thân từ Trần gia của Thiên Khê. Tôi so ra thì kém hơn rồi. Ở trong gia đình chúng tôi, rất quy củ, gia giáo nghiêm, không cho phép chúng tôi suốt ngày mặt mày rạng rỡ phơi đầu ra ngoài.”

Trần Ngọc Dung cười như không cười: “Tạ tiểu thư vừa nhìn là biết chính là kiểu phụ nữ thích hợp với việc ở nhà chăm lo gia đình. Bất quá bây giờ thời đại khác rồi, phụ nữ không chỉ phải làm vợ hiền mà còn phải có hiểu biết.” Tuy lời nói ra là vậy nhưng trong lòng Trần Ngọc Dung lại âm thầm rùng mình.

Cô tích cực với Hoắc Hành Nhiễm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cô nhớ lại kiếp trước, Hoắc Hành Nhiễm cũng thành lập chi nhánh ở Thiên Khê, cũng có được thành công rất lớn. Hơn nữa Hoắc Hành Nhiêm còn có một thân phận rất khó lường, là con trai duy nhất của Hoắc gia ở kinh thành, con hắn Hoắc Đình là được Hoắc gia lão gia tử chọn làm người thừa kế! Tin tức này mà ngoài ý muốn được công bố sẽ làm cho nổi lên một hồi phong ba thật lớn!

Trần Ngọc Dung có thể làm cho Trần Dũng tích cực hợp tác cùng Tập đoàn Á Thánh là vì thân phận chân thật của Hoắc Hành Nhiễm! Trần Dũng so với Trần Ngọc Dung thì rõ ràng hơn Hoắc gia ở kinh thành rốt cuộc là có ý nghĩa gì! Trần Ngọc Dung có ý với Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dũng trực tiếp cho cô một sự ủng hộ lớn nhất!

Nhưng trên thực tế, trừ bỏ thân phận của Hoắc Hành Nhiễm cùng với một ít tin tức về Hoắc gia ở kinh thành ra thì Trần Ngọc Dung cũng không biết nhiều lắm. Cô chỉ nhớ rõ vài chuyện lớn, nhất là một chuyện sắp xảy ra! Chuyện này xảy ra làm cho Trần Ngọc Dung có tin tưởng sẽ nhận được sự tán thành của Hoắc gia!

Bất quá nếu trước khi sự việc kia xảy ra mà Hoắc Hành Nhiễm bị nữ nhân khác cướp mất, hoặc là ở trong nhà có sắp xếp liên hôn thì Trần Ngọc Dung sẽ mất đi cơ hội này!

Nghe ý tứ của Tạ An Oánh thì bối cảnh của cô ta không thể kém hơn so với cô. Hơn nữa, Trần Ngọc Dung biết một số đại gia tộc có lịch sử đã lâu ở kinh thành bên kia, giáo dục con gái hoặc là lựa chọn con dâu vẫn duy trì truyền thành từ thời xưa, yêu cầu nữ nhân không thể lộ diện bên ngoài, sau khi kết hôn thì phải ở nhà giúp chồng dạy con. Tạ An Oánh này chỉ sợ là đã biết thân phận của Hoắc Hành Nhiễm, thậm chí có thể là người mà Hoắc gia đã chọn để Hoắc Hành Nhiễm cưới làm vợ!

Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Dung không khỏi thu hồi khinh thường trong lòng, lập trận địa sẵn sàng đón quân địch!

“Mọi người có tán thành với đề nghị của Trần tiểu thư không?” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hỏi, giống như là không thấy sự đối chọi gay gắt vì hắn của Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung, đôi mắt thâm lam bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên khó có được sự thanh tĩnh khi không bị Trần Ngọc Dung để ý, Hoắc Hành Nhiễm vừa hỏi câu này, ánh mắt những người khác ngay lập tức đổ dồn về phía cậu.

Thấy sự cảnh cáo trong mắt Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên cảm thấy chán ghét phiền toái nói: “Tùy tiện.”

Những người khác cũng không có ý kiến đặc biệt gì. Bởi vì nhà hàng Nhật Bản ngay gần đó nên bọn họ đi bộ qua.

Trần Ngọc Dung giới thiệu nhà hàng Nhật Bản này thanh nhã rất khác biệt, rộng mở lại không mất cách điệu. Bởi vì Trần Ngọc Dung trước đó đã đặt phòng trước, nên người phụ trách tự mình đi ra đón, dẫn bọn họ vào phòng đã đặt trước.

Nhường phụ nữ trước, nhóm nam nhân nam hài (trẻ con) để cho Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung ngồi trước. Hai nữ nhân khi đến đây, cử chỉ đều trở nên nhã nhặn, hành vi hàm súc, chậm rãi ngồi vị trí cách đối phương xa nhất.

Hoắc Đình lôi kéo Trần Dục Nhiên cùng nhau ngồi, tận lực tránh xa hai nữ nhân.

Hoắc Hành Nhiễm là ba ba của Hoắc Đình, ngồi ở bên còn lại của Hoắc Đình. Bên còn lại của Hoắc Hành Nhiễm là Trần Ngọc Dung.

Tiết Trì Thụy cùng Hoắc Đào ngồi ở phía đối diện với ba người Hoắc Hành Nhiễm. Đối với trường hợp quỷ dị trước mắt, trong mắt Tiết Trì Thụy vẫn mang ý cười, mặt Hoắc Đào không chút thay đổi.

Trần Ngọc Dung vì được ngồi bên cạnh Hoắc Hành Nhiễm mà lòng tràn đầy vui mừng. Cô ôn nhu đưa thực đơn cho Hoắc Hành Nhiễm, để cho hắn gọi món.

“Trần tiểu thư có vẻ khá quen với nơi này, vẫn là để tiểu thư gọi đi!” Hoắc Hành Nhiễm nói.

“Hoắc đại ca, anh gọi em Dung Dung là được rồi. Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh còn khách khí như thế……” Trần Ngọc Dung hơn dỗi nói. Tại thời điểm bữa tiệc sinh nhật cô đã một lần bị Hoắc Hành Nhiễm uyển chuyển cự tuyệt. Bất quá cô không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp, làm bộ không nhớ lần bị cự tuyệt trước, cười meo meo tỏ vẻ muốn kéo gần khoảng cách.

“Hành Nhiễm, không nghĩ tới Trần tiểu thư cư nhiên là em gái của anh, đây là mới nhận sao? Hoắc bá phụ có biết không?” Tạ An Oánh thình lình nhẹ giọng hỏi,

“A Oánh, Trần tiểu thư chỉ là hay nói giỡn thôi.” Hoắc Hành Nhiễm thong dong nói.

Từ đối thoại của Tạ An Oánh cùng Hoắc Hành Nhiễm có thể nghe ra bọn họ rất quen biết, trong lòng Trần Ngọc Dung thấy hơi chua. Tạ An Oánh vừa lòng cười.

Bất quá cao hứng của Tạ An Oánh chỉ duy trì được vài giây, sau đó cô nghe được Hoắc Hành Nhiễm tao nhã đề nghị: “Lời nói của Trần tiểu thư rất có đạo lý. Một khi đã như vậy, tôi sẽ gọi Trần tiểu thư là ‘A Dung’ giống như gọi ‘A Oánh’, có được không?”

Trần Ngọc Dung không thể tưởng được tình thế lại chuyển biến đột ngột như vậy, tự nhiên vui mừng, tươi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là được, Hoắc đại ca!”

“Trước gọi đồ ăn đi.” Hoắc Hành Nhiễm đặt thực đơn trước mặt Trần Ngọc Dung.

Lần này Trần Ngọc Dung không có cự tuyệt. Cô mở thực đơn ra, còn thật sự nhìn chốc lát, cười cười hỏi Hoắc Đình: “Tiểu Đình có thích ăn tam văn ngư cùng với tiên tôm thứ thân thọ tư không? Hải sản ở đây đều là vận chuyển theo đường hàng không từ Nhật Bản tới, rất là tươi……” Cô không ngừng cố gắng, hy vọng sẽ được Hoắc Đình thích.

“Nó không ăn đồ sống.”

“Tiểu Đình không ăn đồ sống.”

Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đồng thời nói.

Mọi người yên tĩnh quỷ dị mười giây.

Trần Ngọc Dung không dấu vết liếc mắt nhìn Trần Dục Nhiên một cái, tầm mắt giống như là tên độc, bắn về phía cậu.

Tạ An Oánh nhớ rằng kia là ‘mẹ’ mà Hoắc Đình đã tuyên bố, trong lòng hơi động, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Dục Nhiên mang theo hồ nghi.

Hoắc Hành Nhiễm thực tự nhiên vươn tay phất phất nước dính trên trán Trần Dục Nhiên, nhợt nhạt nở nụ cười. Không nói gì, nhưng thản nhiên biểu lộ ra vô cùng thân thiết là không thể nghi ngờ.

Trần Ngọc Dung cùng Tạ An Oánh không tự chủ được trừng lớn hai mắt!

Trần Dục Nhiên bị hành động vô cùng thân thiết của Hoắc Hành Nhiễm biến thành mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), nhíu mày mờ mịt nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm. Hắn làm cái gì vậy? Bọn họ có thân thiết như vậy sao?

“Hành Nhiễm, đây là……” Tạ An Oánh từng kiến thức qua sự yêu thích của con Hoắc Hành Nhiễm – Hoắc Đình đối với Trần Dục Nhiên, có chút thiếu kiên nhẫn.

Không thể không nói Trần Ngọc Dung vẫn là có vài phần sâu sắc. Tạ An Oánh quả thật giống như cô đoán, là người vợ mà Hoắc gia chọn để Hoắc Hành Nhiễm tái hôn. Nguyên bản Tạ An Oánh cũng không quá nguyện ý, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm có huyết thống ngoại quốc, nghe nói không phải rất được Hoắc gia lão gia tử thích, lại từng kết hôn sinh con, con còn đã muốn năm tuổi rồi! Tạ An Oánh tốt xấu gì cũng là thiên chi kiêu nữ (con cưng) của vợ cả Tạ gia, vẫn chưa lập gia đình, cô cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm căn bản không xứng với mình! Nhưng sau khi gặp Hoắc Hành Nhiễm, Tạ An Oánh cơ hồ lập tức thay đổi chủ ý, trở nên phi thường tích cực chủ động.

Nhưng Hoắc Hành Nhiễm thích đàn ông? Không ai đề cập qua chuyện này!

Tạ An Oánh vội vàng muốn Hoắc Hành Nhiễm chứng thực điểm này! Vấn đề này thực nghiêm trọng!

“Ân?” Hoắc Hành Nhiễm trấn định tự nhiên, hơi hơi giương mắt hỏi, ôn nhuận như ngọc.

Không biết sao, vấn đề của Tạ An Oánh đột nhiên nghẹn ở cổ, không nói nên lời.

Trần Ngọc Dung lại nghĩ đến lúc trước Trần Dục Nhiên thích Trương Quân Dật, tay không tự giác siết chặt lấy thực đơn.

…… Trần Dục Nhiên, mày lại muốn cướp đi những thứ của tao sao?

Tâm tư của Hoắc Đình không có phức tạp như hai nữ nhân. Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đều nhớ rõ bé không ăn đồ sống làm cho bé thật cao hứng, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười đắc ý của trẻ con. Khó có được khi nào lộ bản tính trẻ con, hai chân ở dưới bàn ăn nhoáng lên một cái, không cẩn thận liền cọ phải Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên.

Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn bế, nhẹ nhàng vỗ lên đùi bé!

“A!” Hoắc Đình hô nhỏ, ngẩng mặt nhìn người này rồi lại nhìn người kia, “Xin lỗi, ba ba, anh!”

Hoắc Hành Nhiễm nhìn Hoắc Đình, Hoắc Đình lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám lộn xộn nữa.

Sau đó hắn mang chút dung túng nhìn Trần Dục Nhiên, ôn hòa cười nói: “Về nhà rồi lại chơi sau, ăn cơm trước.”

A? Về nhà rồi lại chơi sau? Cái gì cùng cái gì vậy? Bọn họ khi nào thì về nhà lại chơi? Về cái gì nhà?

Trần Dục Nhiên ngạc nhiên, càng thêm cảm thấy lẫn lộn. Xoay chuyển ánh mắt, chống lại biểu tình không được tự nhiên của Tạ An Oánh, cùng với ánh mắt khủng bố hận không thể ăn sống cậu của Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên đột nhiên có một loại dự cảm bất an!

=======================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Này…… Hoắc tổng trúng tà sao?[ ⊙o⊙?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.