Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 7: Thiên tài đến từ Nhật Bản mang tên Saiko Kuroyanagi




Bàn về vấn đề rửa tội cho hành động trộm cướp thì thật sự phải công nhận là có vô vàn ý kiến.

Nào là cướp của người giàu chia cho người nghèo, nào là hành hiệp trượng nghĩa, có khi còn được xưng là anh hùng hào kiệt. Dù sao từ xưa đến nay vấn đề này cũng đã được không ít người dùng nghệ thuật thêm thắt giúp hình tượng của nó tốt đẹp hơn rất nhiều, không nói đâu xa, cứ xem phim truyền hình là biết, đám cướp hay thổ phỉ gì cũng đều là diễn viên trẻ đẹp ngời ngời... ặc, chẹp chẹp, lạc đề hơi xa rồi...

Quay lại vấn đề chính, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra dù kẻ trộm đó là người tốt hay xấu thì cũng đều có một điểm chung là chuyên ra tay hành động vào đêm tối. Kể cả chàng đạo tặc điển trai nổi danh Sở Lưu Hương cũng không ngoại lệ, không nhớ câu cửa miệng của anh ta hay sao? "Giờ Tý đêm nay ta sẽ cưỡi trăng mà đến", trước giờ cũng hiếm khi nghe tên trộm nào lại hành sự ngay giữa ban ngày ban mặt. Cho nên, tóm gọn lại một câu, dù hành động ăn trộm này có được tô vẽ lên như thế nào cũng không thể thay đổi được việc nó là chuyện phải lén lút mà làm, không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được.

Là một người hoàn toàn nhất trí với ý kiến trên hiển nhiên Diệp Từ cũng chọn thời điểm hành động vào lúc nửa đêm.

Thời tiết trong game Vận Mệnh không phải quanh năm như một, nó cũng như thế giới bên ngoài có bão tố mưa giông, tuyết trắng đầy trời, thậm chí còn chia rõ ngày trăng tròn trăng khuyết, tất cả đều được mô phỏng gần như giống hiện thực 100%, sự phân biệt bốn mùa rõ rệt này là một trong những nét đặc sắc cơ bản khi nhắc đến game Vận Mệnh.

Mà tối hôm nay vừa khéo lại là một buổi tối không tệ. 

Theo thời gian của game thì hiện giờ đang là cuối thu, màn đêm không ánh sáng, ánh sáng ở đây không phải chỉ kể riêng ánh trăng mà cả ánh sao loe lóe cũng không có một mống nào. Thời điểm này hầu hết người chơi đều đã logout đi ngủ, những người còn lại thì cũng đi đâu đó làm những chuyện vớ vẩn, ví dụ như câu cá, hoặc luyện cấp hoặc gì gì đó, tóm lại là những người còn ở trụ sở công hội có thể nói là đã ít càng thêm thưa thớt.

Trong một hoàn cành đầy đủ thiên thời địa lợi như thế này quả thật chỉ còn thiếu nước treo bảng gọi người ta đi ra ngoài làm "chuyện tốt" mà thôi.

Thật ra cái chuyện cướp sạch như thế này trước đây Diệp Từ đã làm không ít lần. Có điều khi đó cùng tham gia với cô là cả một đoàn thể, cô chưa từng làm chuyện này một mình bao giờ. Cho nên hôm nay hành động một mình ít nhiều gì cũng mang đến cho Diệp Từ một chút cảm giác mới mẻ.

Nhớ ngày đó cả hội cùng tác chiến thật tốt biết bao nhiêu, người góp mưu người góp sức, mỗi người đảm nhiệm một nhiệm vụ khác nhau, chỉ cần chọn được mục tiêu thì mọi chuyện đâu lại vào đấyy. Có người phụ trách canh phòng, người thì mở kho hàng, người thì đánh lạc hướng, cứ thế nối lại với nhau thành một dây chuyền, kết quả chẳng những rút ngắn được rất nhiều thời gian mà xác suất thành công cũng tăng lên khá cao nữa, tiếc là mô hình này phải tầm ba năm nữa mới xuất hiện.

Nguyên nhân chủ yếu cũng vì sau một thời gian dài đánh đấm, hình thức chiến đấu giữa các công hội dần thoái trào, hầu hết ai cũng cảm thấy chán ngấy với kiểu đấu đá như vậy. Dù sao cứ hễ khai chiến công hội thì người thắng người thua gì cũng phải chịu một mức tổn thất nhất định, cho nên bọn họ dần chuyển sang cách thức trả thù khác đáng khinh bỉ hơn nhiều, đó là cướp sạch kho hàng của công hội đối phương.

Có cầu dĩ nhiên sẽ có cung, khi đó các nhóm chuyên nhận nhiệm vụ cướp sạch kho hàng lần lượt được thành lập nhiều như nấm mọc sau mưa, chỉ cần liên hệ trưởng nhóm và trả một số tiền nhất định kèm mục tiêu thế là xong. Mà các nhóm đi cướp thuê này thường thường đều rất biết cách ẩn thân, dù là người đi thuê cũng không biết lai lịch đối phương thế nào huống chi là đối tượng bị thuê cướp sạch.

"Việc xong rũ áo ra đi

Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm."

|Trích Hiệp Khách Hành - Lý Bạch|

Hai câu trên gần như miêu tả chính xác về dạng người bọn họ.

Tuy có không ít người chơi vì phần thiết kế này phải chịu nhiều tổn thất rồi đâm đơn khiếu nại nhưng phía chính phủ luôn giữ thái độ kiên quyết không sửa đổi bất cứ thứ gì, họ cho rằng như thế mới tăng thêm được tính giải trí của trò chơi. Ngay cả ngoài đời thường cũng có không ít vụ cướp ngân hàng, thế thì tại sao kho hàng công hội lại không thể bị đánh cướp? Đây là câu trả lời mặc định từ phía nhà phát hành game đối với bất kỳ khiếu nại nào về vấn đề này, cho nên những công hội từ cấp 5 trở xuống bị cướp sạch chỉ có thể tự nhận do mình kém cỏi, tiếp đó căng trán suy nghĩ cách nâng cấp bậc cho công hội mình, để xác xuất công hội bị cướp thành công giảm đến mức thấp nhất.

Đương nhiên, đây là những chuyện của ba năm sau. Còn hiện giờ chẳng có ai biết chuyện kho hàng công hội có thể bị cướp sạch cả. Chuyện này thật ra cũng không trách bọn họ được, phía nhà phát hành game từ đầu đã lấy lý do chỉ cung cấp một số ít thông tin cơ bản để người chơi tự khám phá nên những gì người chơi được biết chỉ là một số chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, mấy chuyện "kỳ thú" như cướp kho hàng này dễ gì mà khơi khơi nói ra ngoài, thậm chí trong phần thông tin trụ sở công hội cũng không có nhắc đến vấn đề này luôn.

Tiếp đến, về độ an toàn của công hội cấp 5 thì đều do Diệp Từ đã biết từ ngày trước, bản thân cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với bất cứ ai cho nên cũng không có ai biết nữa.

Hiện giờ tất cả người chơi đều cho rằng kho hàng công hội là nơi an toàn nhất, thậm chí còn an toàn hơn cả kho hàng cá nhân nữa. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, con người là một sinh vật rất dễ bị quán tính che mờ hai mắt, ví dụ như một người giàu ăn mặc rách rưới mang theo một túi tiền ngồi ở toa ghế cứng trên xe lửa, chắc chắn sẽ không có ai có ý đồ xấu với hắn ta, cho dù trong cái túi rách như ăn mày của hắn căng phồng ít nhất mấy chục ngàn tệ, thì có khi những người xung quanh đều nghĩ rằng trong đó toàn là giấy báo vụn vặn không chừng. Nhưng nếu đổi lại là một người ăn mặc chỉnh tề xách một cái vali khóa mật mã, có lẽ hầu hết ai cũng sẽ cho rằng đây là một kẻ có tiền cho dù bên trong cái vali kia chỉ có mỗi chai xà phòng rửa tay bé xíu.

Đây chính là thói quen của con người.

Mà thói quen là một thứ rất là đáng sợ.

Từ trước đến nay chưa từng có công hội nào bị đánh cướp cho nên mọi người đều cho rằng đây là nơi không thể bị cướp.

Tuy đã lâu lắm rồi không làm mấy chuyện này nhưng Diệp Từ vẫn nhớ rất rõ trình tự chuẩn bị trước khi ra tay hành động. Đầu tiên cô đến thành Hồng Hồ rồi đi về phía khu thành Tây, trong các khu dân nghèo ở các thành thị lớn đều có một số cửa hàng thần bí, các cửa hàng dạng này đều không có biển hiệu và đặc biệt là không có chút nổi bật nào, nếu không sử dụng kỹ xảo sẽ rất khó tìm được.

Diệp Từ bước dọc qua từng con phố giữa màn đêm đen nhánh, lát sau đã đến được vùng lân cận khu dân nghèo, gần đó có một cậu bé ăn mày bộ dạng vô cùng bình thường, thậm chí còn không có cả tên nữa, thế nhưng cô lại bước nhanh về hướng đấy rồi thả một đồng vàng vào chiếc bát ăn xin. Tiếng leng keng khi đồng vàng cạm vào thành bát ngân nga trong bóng đêm không chút ánh sáng. 

Tiếng động lanh lảnh ấy làm đứa bé khẽ giật mình mở to hai mắt, khi thấy trong bát mình có một đồng vàng liền mừng rỡ cuống quýt vừa cười vừa nói với Diệp Từ: "Cám ơn ngài, cám... cám ơn ngài."

Sau đó đứa bé kia lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Diệp Từ đợi đến khi hai mắt đứa bé nhắm lại bèn tiếp tục thả đồng tiền vào bát, cậu bé kia tiếp tục tỉnh dậy và cuống quýt cám ơn như ban nãy, sau đó Diệp Từ lại đợi đứa bé ngủ và thả tiếp một đồng vàng nữa.

Quá trình thả đồng vàng liên tục kéo dài đến khi đồng vàng thứ 10 biến mất, đứa bé ăn mày rốt cuộc cũng đứng thẳng người lại, nhìn chằm chằm Diệp Từ, nói: "Chị đúng là một người quái lạ."

Không sai, đây là một nhiệm vụ ẩn, đồng thời cũng là nhiệm vụ ẩn bắt buộc phải thực hiện trong quá trình cướp kho hàng. Trong mỗi khu dân nghèo tại các thành thị lớn đều có một đứa bé ăn mày không bắt mắt như thế này, chỉ cần trong vòng 20' liên tục thảy vào bát nó một đồng vàng, chính xác một đồng không thể thừa không thể thiếu, liên tục mười lần thì nó sẽ nói cho bạn biết một bí mật. Có điều sau khi nói xong, cậu bé ăn mày mở ra nhiệm vụ ở thành phố này sẽ biến mất.

Thực ra đây là cách mà nhà phát hành game hạn chế chuyện cướp kho hàng. Ngẫm lại cũng đúng thôi, nếu không như thế thì ai cũng có thể làm nhiệm vụ này, vậy thì khác gì người nào cũng là trộm?

"Em có một bí mật muốn nói với chị, chị có muốn nghe không?" Cậu bé ăn mày nói nhỏ với Diệp Từ bằng giọng diệu thần thần bí bí, Diệp Từ khẽ cười đưa tay lấy ra một túi tiền, trong túi có một trăm đồng vàng, đưa cho cậu bé: "Cho em."

Cậu bé ăn mày cầm túi tiền lắc lắc mấy cái, tiếng leng keng leng keng vang lên rộn rã, cậu bé hài lòng nheo nheo mắt nói: "Chị là rất tinh mắt đấy." Cậu bé nói xong liền đứng dậy nhìn Diệp Từ cười nói: "Đi theo em, không nhanh thì lạc đấy." Sau đó co giò bỏ chạy.

Bình thường hiếm có NPC nào có thể chạy trốn nhanh như vậy, nếu Diệp Từ không phải thợ săn thì e là đã bị rớt lại ở mấy ngã rẽ trên đường rồi. Cậu bé chạy một lúc rồi dừng lại trước một dãy nhà xập xệ đầy mùi hôi thối, sau đó bước vào một căn không chút đặc biệt gì.

Diệp Từ cũng nhanh chóng bước vào theo sau, đồ đạc trong phòng đều là những thứ cũ nát, sàn nhà thì đầy vết dầu mỡ, trong phòng ngập mùi hôi thối, ở một góc sáng sủa nhất nằm sâu trong căn phòng có ba ông lão ăn mặc rách rưới đang ngồi cạnh mép bàn đánh bài, dưới ánh đèn lờ mờ trông bộ dạng bọn họ có chút cảm giác ghê rợn.

"Có mối làm ăn mới đây." Cậu bé ăn mày vừa nói vừa đi về phía ba ông lão kia, cả ba cùng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Từ, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị.

Đừng sợ, đây không phải cửa hàng bán bánh bao thịt người của Tôn Nhị Nương(*) đâu, bọn họ chuyên bán một số thứ đặc biệt cho những vị khách mà cậu bé ăn mày dẫn đến, còn những người khác đi ngang chỉ thấy đây là ba ông lão ăn mày đang đánh bài mà thôi.

"Ngài muốn mua thứ gì?" Ông lão ăn mày A xoa hai ngón tay nói: "Trang phục ở đây đều là những thứ tốt nhất, nhất định ngài sẽ chọn được một thứ phù hợp."

Ba người này, một người bán trang phục, một người bán công cụ, một người bán dược liệu, mua hết thì sẽ có đủ trọn bộ đồ đạc chuyên dùng cho việc trộm kho hàng.

Giá cả của mấy món đồ này dĩ nhiên sẽ không thấp, đây gọi là muốn làm giàu phải chịu khó đầu tư, và nó cũng là nguyên nhân vì sao các đội nhận cướp kho hàng đều hét giá cả khá cao.

Một bộ trang phục dạ hành có tác dụng ẩn nấp liên tục trong nửa giờ giá 2000 đồng vàng, một mặt nạ cùng bộ có tác dụng tương tự giá 500 đồng vàng, một cái móc leo tường bằng kim loại đặc chế giá 1000 đồng vàng, một chìa khóa vạn năng mở được mọi kho hàng của trụ sở từ cấp 5 trở xuống giá 3000 đồng vàng, thuốc mê tác dụng trong 30 phút giá 300 đồng vàng/gói

Diệp Từ đem theo khoảng một vạn đồng vàng, sau khi mua xong hết, trong túi còn đúng 11 đồng vàng.

*Tôn Nhị Nương: một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Thủy Hử, Tôn Nhị Nương và chồng là Trương Thanh mở một quán rượu, họ chuyên nhắm vào các khách thương qua đường bất cẩn, đánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.