Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 28: Hóa ra là thế




Tô La vừa mới trở về nhà, điều đầu tiên rơi vào mắt chính là Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại đang ngây ngất ăn điểm tâm nàng nhờ nha hoàn mua về. Hai người chú ý đến có người vào trong nhà, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi thấy người đến là Tô La, rất tự nhiên mà tươi cười. Trải qua khoảng thời gian chung sống này, Thôi Tố Nhu đối với đại tẩu này chính là càng lúc càng vừa lòng, cười dài kéo Tô La cùng ăn điểm tâm.

“Đại tẩu nhanh thử điểm tâm này xem, có vài loại bánh ngọt hương vị khác nhau, nhưng hương vị vẫn ngon như cũ.” Nói xong, Thôi Tố Nhu bỗng nhiên nghĩ đến đây là đại tẩu nhà nàng đặc biệt bảo nha hoàn mua về, có chút ngại ngùng cười cười: “Xem muội chỉ lo ăn này, đều quên đây là đại tẩu bảo người mua về , không đợi đại tẩu trở về đã ăn trước .”

“Xem muội nói kìa, vốn là mua về ăn , ăn sớm ăn muộn còn không phải giống nhau sao. Lại nói bánh ngọt này chính là thừa dịp còn nóng, để lâu mất ngon .” Tô La có chút buồn cười nói, thực sự là có chút bái phục cô em chồng nhà nàng.

Trên bàn bày một hộp bánh ngọt thập cẩm đều mua từ phường bánh ngọt Mễ gia nổi danh trên trấn, Tô La từng ăn mấy lần, hương vị quả thật rất ngon. Đương nhiên, bánh ngọt mỹ vị giá tiền cũng có chút đắt . Còn nhớ lần trước về nhà thuận đường mua một hộp về, Tô mẫu liền kéo nàng vào trong phòng thuyết giáo một trận.

Thôi Tố Nhu nhìn Tô La do dự một lúc, lập tức có chút lo lắng nói: “Đại tẩu, lần sau muội có thể cùng tẩu đi xưởng nhỏ nhìn xem hay không? Muội muốn chính mắt nhìn xem mấy nữ tử làm cách nào để làm ra thú bông .”

Nói xong, Thôi Tố Nhu không khỏi tự chủ mà đỏ mặt, kỳ thật sớm đã nghe được Tô La ở trên trấn mở một xưởng nhỏ làm thú bông, nàng ấy đặc biệt muốn đi nhìn xem. Tuy nhiên lúc ấy Tô La vừa mới trở thành đại tẩu nàng, quan hệ của hai người cũng không tốt như bây giờ, lúc ấy cũng không dám nói ra.

Tô La uống một ngụm trà nóng nhuận nhuận cổ họng, rồi mới trả lời: “Có thể, sáng sớm mai ta muốn đi một chuyến. Nếu mà sáng mai muội có rảnh, sáng mai có thể đi xem thử. Đương nhiên, nếu thời gian gần đây muội không rảnh, qua một khoảng thời gian nữa cũng là có thể đi xem, tùy muội thích.”

Trong lòng Thôi Tố Nhu vui mừng không thôi, đuơng nhiên liền đáp ứng hẹn ngày mai đi. Gần đây nàng ấy đều rảnh rỗi đến bị khùng, nếu mà không nắm lấy cơ hội tốt như vậy, lại qua một khoảng thời gian nữa sợ là lạnh đến ra cửa cũng đều không muốn ra . Hơn nữa, nàng ấy cũng thực sự hi vọng sớm thấy xưởng nhỏ, xem xem mấy nữ tử làm thú bông ra sao, nếu mà không khó, nàng ấy cũng muốn học.

Thấy Thôi Tố Nhu vui mừng như thế, Vương Tiểu Đại cũng động lòng, đáng tiếc nàng ấy cũng chỉ vừa mới nói hai câu, đã bị hai nữ tử kia đúng lúc ngừng lại. Hai người Tô Thôi có cách nghĩ giống nhau, bụng to mà trên đường chạy tới chạy lui, chẳng những khiến người ta cảm thấy không giữ phép tắc, cũng rất dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai dám để cho một người phụ nữ có thai cùng chạy đi chạy lại.

Hôm nay huynh đệ Thôi gia muốn cùng tửu trang có tiếng trấn trên nói chuyện làm ăn, giữa trưa không trở về dùng cơm. Cho nên đến giờ cơm trưa này, trong nhà chỉ còn lại ba người nữ tử các nàng ăn cơm. Thôi Tố Nhu cũng giống như thường ngày ăn tốt uống tốt, còn lại Tô La và Vương Tiểu Đại rõ ràng là có chút tư tưởng không tập trung .

Vừa mới bắt đầu Thôi Tố Nhu cũng không phát hiện ra tình hình hai người, thẳng đến khi nàng ấy ăn vài ngụm cơm, vẫn thấy hai người chậm rì rì gắp đồ ăn ăn cơm, mới không nhịn được cười nói: “Muội nói này hai vị tẩu tử, các tẩu cũng thật là một ngày không gặp, như cách ba thu! Nếu để cho hai vị ca ca biết các tẩu nhớ bọn họ như thế, bọn họ khẳng định sẽ vui vẻ đến mức muốn nhảy lên trời cao.”

Vương Tiểu Đại xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vội vã cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, tựa như chôn trọn cái đầu vào trong bát sứ. Động tác gắp đồ ăn của Tô La dừng một chút, sau đó mặt không đổi sắc gắp đồ ăn, bảo trì vẻ bình tĩnh thong dong thường ngày. Tuy rằng lỗ tai trắng nõn cũng có một chút phiếm hồng, nhưng so với Vương Tiểu Đại cũng tốt hơn nhiều .

Thấy cử động của hai vị tẩu tử cực kỳ rõ ràng, Thôi Tố Nhu cười đến càng thêm đắc ý . Bởi vì trong nhà chỉ có ca ca, vẫn không có trưởng bối như mẫu thân quản giáo, nên Thôi Tố Nhu cũng khác với các cô nương nhà đại phú kia. Nàng ấy cảm thấy vui vẻ nàng ấy sẽ cười to thoải mái, trước giờ không so đo mấy cái cười không lộ răng gì đó. Mà huynh đệ Thôi gia cũng chưa từng dùng mấy lễ giáo trói buộc nàng ấy, cho nên bây giờ nàng ấy chính là vui đến khóe miệng cũng vểnh lên hai bên.

“Tiểu Nhu à, đại ca muội cùng ta nói, hai ngày này hắn có chút bận, có thể phải hai ngày nữa giúp muội nhìn vị Lâm công tử kia xem là một nam tử như thế nào. Hắn bảo ta nói với muội, muội kiên nhẫn trước, chờ hắn xác định vị Lâm công tử kia là người thích hợp, lại nhìn xem hôn sự của hai người có thể thành hay không.”

Tô La nói với vẻ mặt tự nhiên, nhìn như chuyện gì cũng không liên quan đến nàng, nhưng ánh mắt lại vẫn chú ý thần sắc Thôi Tố Nhu. Thấy khuôn mặt cười đến đắc ý dần dần phiếm hồng, cuối cùng xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, trong lòng cũng vui đến tung bay tự tại.

Sau khi cơm nước xong rảnh rỗi không có việc gì làm, Tô La về phòng, lấy giấy Tuyên Thành hai ngày trước vừa mới mua về ra, chuẩn bị nhớ lại mấy kiểu dáng xiêm y trong đầu để vẽ lại một chút, tránh để đến lần sau đều quên sạch sẽ tất cả. Trước kia xem truyền hình, thường xuyên có thể thấy các loại trang phục cổ, sau đó cũng đặc biệt dễ dàng nghĩ ra trang phục cổ. Bây giờ suốt ngày đều mặc trang phục cổ, đổi lại đầu óc không linh hoạt bằng trước kia .

Tô La đoán hẳn là kiểu dáng xiêm y ở trấn nhỏ phần lớn đều giống y nhau, cả ngày nhìn tới nhìn lui đều là mấy xiêm y không khác nhau là mấy, ánh mắt đều cảm thấy có chút chết lặng . Trước kia nhìn trang phục cổ kịch không những thấy được sự khác nhau của trang phục cổ trong mỗi triều đại, hơn nữa còn có thể thấy hình thức tầng lớp xiêm y khác nhau, hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý, bình dân dân chúng, hình thức xiêm y nhiều đến đếm không xuể.

Mỗi lần nghĩ đến mấy xiêm y trước kia từng nhìn, Tô La tâm ngứa tay cũng ngứa, thực sự nghĩ làm xiêm y mà nàng hợp mắt là được. Mặc kệ là nàng mặc ở trên người, hay là người khác mặc ở trên người, trong lòng cũng có chút vui mừng khó nói rõ, aizzz, ai bảo nàng chính là thích ngắm xiêm y xinh đẹp.

Thế là, lúc này khó khi có thời gian rảnh rỗi, nàng liền kết hợp xiêm y trong ký ức với xiêm y triều đại này, một bút khẽ phác họa ra kiểu dáng xiêm y nàng nghĩ ra ở trên giấy. Thật không dễ dàng chờ đến khi nét mực khô , thời gian cũng bất tri bất giác đã đến giờ thân (khoảng 5h chiều).

Tô La thẳng tắp ngó nghiên mực và bút lông trên bàn, trong lòng nghĩ không biết nơi này có bút đầu cứng bằng lông gà hay không, dùng bút lông viết chữ vẽ tranh thực sự là quá phiền toái . Lực độ khó nắm chắc không nói, còn phải đợi nét mực khô, phiền toái cực kỳ .

Tô La nghĩ đến quá mức nhập thần, thế cho nên Thôi Vô Nhàn về đến phòng nàng cũng không phát hiện ra. Đôi mắt đen lay láy cứ như vậy mà ngó bút lông thật lâu không động, từ xa nhìn lại như một hình ảnh rất đẹp đẽ, đồng thời cũng khiến Thôi Vô Nhàn hơi kinh diễm một chút.

Đợi Thôi Vô Nhàn đi đến bên cạnh Tô La, cúi đầu nhìn hai bức họa xiêm y trên giấy Tuyên Thành ở bàn, nhất thời có chút kinh ngạc chớp mắt vài cái. Trên tờ giấy trắng đường nét không phải rất lưu loát, nhưng cũng có thể nhìn ra đây cũng không phải chỉ là nét vẽ bình thường.

Còn nhớ chuyện đã từng có bà mối thay nhị thiếu gia Vân gia làm mối, Thôi Vô Nhàn nhất thời giật mình hiểu ra. Trách không được Vân gia kia đột nhiên cầu hôn Tô gia, sợ rằng vì là Tô La biết vẽ kiểu dáng xiêm y!

“A? Chàng trở về rồi, ta giúp chàng rót chén trà.” Tô La bừng tỉnh liền thấy Thôi Vô Nhàn đứng ở một bên, vừa mới muốn đứng dậy rót giúp hắn chén trà, bờ vai lại bị đè lại không thể động đậy, đành phải dừng lại không cử động nữa.

“A La, đây là kiểu dáng xiêm y nàng nghĩ ra sao?” Thôi Vô Nhàn chỉ bức vẽ xiêm y trên bàn hỏi.

Tô La nhìn theo ngón tay thon dài, gật đầu nói: “Ừ, rất sớm trước đây ta đã muốn mở một cửa hiệu xiêm y. Tuy nhiên bây giờ thời gian quá gấp gáp, cho nên ta muốn đợi đến đầu xuân năm sau lại mở một cửa hiệu xiêm y, chuyên bán xiêm y mà bản thân nghĩ ra.”

Thôi Vô Nhàn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó có chút lo lắng nói: “Nàng nói đúng là một chủ ý không tồi, chỉ là bây giờ nàng đã bận rộn với xưởng nhỏ, nếu như lại mở một cửa hiệu bán xiêm y, vậy há không phải càng thêm bận rộn?”

Thôi Vô Nhàn bỏ không được sợ thê tử nhà hắn mệt mỏi , nhưng hắn biết Tô La là một nữ tử đợi không. Nàng cùng mấy phu nhân nhà giàu rất khác biệt, cũng rất khác với mấy nông phụ đi sớm về tối cùng thôn, nàng vẫn có mộng tưởng của nàng, hơn nữa đang từng bước một thực hiện. Nàng như thế rất chói mắt, hắn không muốn để nàng trở thành một phụ nhân bình thường chỉ ở trong nhà giúp chồng dạy con. Hắn cũng hiểu rõ cuộc sống như thế tương đương bẻ gẫy đôi cánh của nàng, mà như thế nàng khẳng định sẽ không vui vẻ.

Nghe vậy, trong lòng Tô La trào ra một dòng nước ấm, ở chỗ này có thể tìm được một trượng phu thấu tình đạt lý như thế, nàng thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Nhẹ nhàng kéo ngón tay Thôi Vô Nhàn, ngẩng chiếc cằm thon nhìn tuấn nhan tràn đầy lo lắng, nhỏ giọng nói: “Sẽ không , chúng ta chỉ cần mở cửa hiệu, sau đó tìm chưởng quầy hỏa kế trông coi. Ta sẽ ở trong nhà cân nhắc kiểu dáng xiêm y, sau đó lại tìm một vài nữ tử thủ nghệ tốt may xiêm y, đợi xiêm y làm xong trực tiếp mang đến trong tiệm đi bán là xong.”

Thôi Vô Nhàn tinh tế nghĩ một chút, thấy chuyện xưởng nhỏ cũng khá tương đối. Thê tử nhà hắn quả thật không cần cả ngày đều ở bên kia, chỉ cần ngẫu nhiên qua đó xem xét, lại nghĩ ra mấy kiểu dáng thú bông mới là được. Cửa hiệu xiêm y cũng có thể phỏng theo xưởng nhỏ, nếu như mà nói như vậy, cũng có thể cặn kẽ nói chuyện một chút, chẳng qua…

“Không bằng nàng tới cân nhắc kiểu dáng xiêm y mới, yêu cầu của cửa hiệu xiêm y nàng có thể nói cùng ta, ta giúp nàng chuẩn bị chuyện này, như vậy nàng cũng có thể có thêm thời gian nghỉ ngơi, không cần bận đến mệt mỏi như vậy.”

Xưởng nhỏ đều là có trước khi bọn họ thành thân, mặc dù Thôi Vô Nhàn không tận mắt thấy quá trình xưởng nhỏ thành lập, nhưng hắn tin tưởng nàng khẳng định đã trả giá bằng rất nhiều nỗ lực. Bây giờ hai người đã là vợ chồng, hắn hy vọng có thể giúp nàng phần lớn gánh nặng, không muốn để nàng một mình bận rộn đến mệt mỏi kiệt sức.

“Ừ, cứ quyết định như vậy đi. Chờ ta nghĩ bố cục bên trong cửa hiệu, ta sẽ thương lượng với chàng, chàng cũng phải cho ta chút chủ ý đó.” Nét mặt Tô La biểu lộ tươi cười, có thể có được một nửa kia hết sức ủng hộ, thực sự vô cùng cao hứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.