Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 20: Thêm nữa




Đông Thanh, đại đương gia ra ngoài bao lâu rồi?” Tô La vừa lặng lẽ bóp bờ eo mỏi nhừ, vừa hỏi Đông Thanh đang giúp đỡ mình. Tối hôm qua không biết bị lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.



“Ước chừng đã hơn một canh giờ, trước khi đại đương gia ra ngoài đã bảo nô tì chuyển lời cho phu nhân, nếu như phu nhân muốn đi tửu lâu hoặc là Hồ Hương Lâu nhìn xem, lúc nào cũng có thể đi qua đó.” Đông Thanh trả lời một chút cũng không qua loa, giúp Tô La cài một cái thoa Thúy Châu lung linh, rồi im ắng lui sang một bên.

Tô La hết sức muốn đi qua nhìn xem, nhưng mà nghĩ đến bây giờ nàng toàn thân đều có chút không thoải mái, làm gì còn có tâm tình đi ra ngoài dạo. Vốn quyết định hôm nay đi xưởng nhỏ nhìn xem, bây giờ cũng chỉ có thể từ bỏ, cân nhắc lúc khác lại tìm thời gian thích hợp đi nhìn xem.

“Phu nhân, bánh ngọt đã chuẩn bị xong, người ăn một chút bánh ngọt trước, đợi lát nữa nô tì lại đi bưng chút cháo nóng tới đây.” Xuân Hồng vừa mới bưng bánh ngọt tới để lên trên bàn, vừa tới đã báo với Tô La chuyện này.

Tô La khoát tay, thản nhiên nói: “Ta ăn chút bánh ngọt là được, cháo không cần bưng lên .”

Nhìn hai người nha hoàn vội tới vội lui, Tô La không khỏi có chút cảm khái. Trách không được mấy gia đình lớn đều có nhiều người làm như vậy, phòng ốc rộng như thế phải cần bao nhiêu nhân lực tài lực mới có thể quét dọn sạch sẽ, khoảng cách từ phòng bếp đến nơi nghỉ ngơi cũng rất xa, càng miễn bàn mấy một tòa viện kia, phải suốt ngày đi qua đi lại nơi này, quả thật làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi ăn mấy cái bánh ngọt, Xuân Hồng ở trong phòng thu dọn, còn Đông Thanh theo sau cùng rời khỏi phòng.

Tô La ra khỏi Thúy Bách viện mà nàng và Thôi Vô Nhàn ở, vừa vặn thấy quản gia mang theo một vị đại phu già râu tóc bạc đi về phía bọn nàng. Trong lòng Tô La kinh ngạc, thần sắc trên mặt cũng có chút thay đổi nhỏ, trong lòng nhịn không được âm thầm nói: chẳng lẽ trong nhà có người bị bệnh sao?

“Quản gia, trong nhà có ai thân thể không khỏe sao?” Tô La lo lắng trong nhà thực sự có người bị bệnh, thần sắc hỏi thăm về phía quản gia và đại phu càng ngày càng đến gần, mắt đen sáng ngời hiện lên một nét lo lắng thoáng ẩn thoáng hiện.

“Bẩm phu nhân, là thân thể tiểu thư có chút không khỏe, nghe nha hoàn nói có thể là tối hôm qua bị cảm lạnh. Lão nô đi mời đại phu qua trước, sau lại báo với phu nhân tình hình cụ thể và tỉ mỉ.” Quản gia vô cùng trung thành với Thôi gia, càng trung thành và tận tâm với Thôi Vô Nhàn. Nghe thấy đương gia chủ mẫu hỏi han, lễ độ cung kính trả lời vấn đề, không có chút bất kính nào.

Tô La vừa nghe là Thôi Tố Nhu thân thể không khỏe, nghĩ tới hôm qua vẫn êm đẹp, sau một đêm đã bị cảm lạnh, trong lòng cũng vô cùng lo âu, thế là quan tâm nói: “Vậy các ông cũng đừng trì hoãn nữa, nhanh chóng đi đi, sau đó ta sẽ đến sau.”

“Vâng, vậy lão nô nhanh chóng qua xem.” Quản gia vội vàng đáp một câu, sau đó vội vàng mời lão đại phu chạy đến Ỷ Lan viện mà Thôi Tố Nhu ở.

Tô La vốn muốn tìm Vương Tiểu Đại cùng đến Ỷ Lan viện tìm Thôi Tố Nhu uống chén trà nóng, thuận tiện nói chuyện phiếm, nhưng không nghĩ đến Thôi Tố Nhu vô tình bị cảm lạnh. Nhớ lại tối hôm qua tư tưởng Thôi Tố Nhu không tập trung, đã ngầm đoán được lý do Thôi Tố Nhu cảm lạnh.

Nghĩ đến là lý do này, Tô La hết sức hối hận hôm qua không đến tâm sự với Thôi Tố Nhu một lúc. Nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa ai cũng không nghĩ đến sẽ phát triển như vậy, nói tới cũng thực kỳ quái. Trầm tư một lúc, Tô La thay đổi đi hướng, mang theo Đông Thanh đi về Ỷ Lan viện.

Đợi khi Tô La tới Ỷ Lan viện, Vương Tiểu Đại ở Quế Hương viện cũng được nha hoàn dìu đỡ chậm rãi đi về phía Ỷ Lan viện. Tô La hơi nâng mắt đã thấy Vương Tiểu Đại mặt đầy nôn nóng che cái bụng to như cái nồi đi tới bên này, vội vàng tiến lên giúp đỡ một phen.

Dáng vẻ Vương Tiểu Đại khéo léo linh lung, đôi mắt to sáng ngời, mặt trái xoan, môi không tô son mà đỏ. Cả người hoảng hốt vội vàng tới đây, lúc này khí tức hơi dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa cái bụng bắt mắt, chỉ thấy cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, lo lắng không thôi.

“Đại tẩu, muội nghe Thu Vận nói thân thể Tiểu Nhu không khỏe, con bé không có chuyện gì chứ?” Vương Tiểu Đại chỉ chờ hơi thở hơi hơi bình phục chút, đã khẩn cấp vội vã hỏi thăm Tô La về tình hình Thôi Tố Nhu, giọng nói dịu dàng không che dấu nổi lo lắng.

“Đại phu đang chẩn bệnh cho Tiểu Nhu, đợi lát nữa liền biết kết quả. Muội vẫn là nên chú ý thân thể của mình nhiều hơn, cũng đã mang thai còn giống như một đứa bé, đi gấp như vậy làm gì.” Tô La nhướng mày bất lực trả lời, đôi mắt mang chút trách cứ như có như không liếc Thu Vận bên người Vương Tiểu Đại một cái.

Thu Vận vốn đang tự trách không thôi tuy rằng không thấy ánh mắt trách cứ của Tô La, nhưng ở chỗ này gặp phải đương gia chủ mẫu vừa mới vào cửa, lại nghe thấy lời nói kia của Tô La, trong lòng càng tự trách. Chỉ trách bản thân lúc ấy lanh mồm lanh miệng, sau đó khuyên như thế nào cũng không khuyên được nhị thiếu phu nhân, cứ muốn tự mình tới đây xem xem.

“Tướng công và đại ca đều không có ở nhà, muội cũng lo lắng đại tẩu có việc đi ra ngoài, vừa nghe thấy Tiểu Nhu bệnh, nhất thời quên mất chuyện khác.” Khuôn mặt Vương Tiểu Đại hồng nhuận dần dần trở nên trắng, lúc này nghĩ đến bụng của mình, có chút hoảng loạn sờ sờ cái bụng đã lộ ra.

Tô La yên lặng nhìn động tác khẽ vuốt bụng của Vương Tiểu Đại, càng phát hiện ra nữ tử mang thai thật sự khác biệt, làm nàng lây tâm tình của nàng ấy. Cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, sau đó hạ thấp giọng nói: “Đợi lát nữa thuận tiện để đại phu giúp muội nhìn xem, lần tới không nên kích động như vậy nữa .”

Vương Tiểu Đại khẽ gật nhẹ đầu, sau khi xác định bụng không làm sao, trên mặt dần dần có huyết sắc, thần sắc cũng trở nên càng lúc càng nhu hòa, Tô La nhìn mà tim vừa đập mạnh một cái. Vừa rồi còn hoảng loạn lo lắng như thế, sờ bụng hai cái đã trở nên tỉnh táo như vậy, cảm giác thật sự giống như xem thay đổi sắc mặt.

Hai người vào trong phòng cũng không tiếp tục đi vào trong, sợ nhiều người vào trong sẽ ảnh hưởng đến lão đại phu bắt mạch. Tô La đỡ Vương Tiểu Đại đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó đi đến bên ngoài rèm châu nhìn tình hình bên trong.

Màn che đi người nằm trong giường, vẫn để lộ cổ tay trắng nõn xuyên qua màn che, lão đại phu lúc này tập trung tinh thần bắt mạch. Đã sớm ở trong sách thấy qua cảnh đại phu cổ đại xem bệnh cho nữ tử nhà giàu, hóa ra nhà bình dân và nhà giàu thực là khác nhau rất lớn.

Không lâu sau, lão đại phu đi ra, thấy bên ngoài nhiều người đợi như vậy, phút chốc không biết nên nói với ai bệnh tình vị cô nương bên trong cho ổn. Khi ánh mắt ông rơi vào trên người Tô La, nghĩ đến quản gia kia vừa gọi Tô La là “Phu nhân”, trong lòng biết phu nhân trước mắt mày hẳn là đương gia chủ mẫu Thôi gia, thế là báo bệnh tình cho Tô La nghe.

Tô La nghe thấy Thôi Tố Nhu chỉ là cảm lạnh, uống mấy thang thuốc là khỏe, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hai huynh đệ Thôi gia vừa mới ra ngoài, tiểu muội bọn hắn bảo hộ nhiều năm như vậy sinh bệnh, nàng cũng lo lắng. Bây giờ được đáp án như vậy, chút lo lắng trong lòng cũng lắng xuống.

Tô La thu lại thần sắc, không lộ vẻ gì, sau đó nhìn lão đại phu lễ phép nói: “Đại phu, thỉnh ngài thuận tiện giúp đệ muội nhà ta nhìn xem, tâm tình nàng ấy vừa rồi nôn nóng, chạy một lúc, không biết có thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng hay không.”

Lão đại phu tất nhiên sẽ không chậm trễ, ông tới Thôi gia cũng không phải chuyện lần một lần hai, lúc trước biết được nhị thiếu phu nhân Thôi gia có thai vẫn là do ông bắt mạch, xưa nay cũng ngẫu nhiên tới đây nhìn xem, lúc này nghe nói vị phu nhân này vừa chạy một đoạn, làm cha mẹ rồi , ông lại thực có chút lo lắng cho đứa bé trong bụng.

Trong lòng Vương Tiểu Đại cũng biết nàng vừa rồi quả thật có chút xúc động, nghe thấy lão đại phu muốn xem mạch cho nàng cũng không nhăn nhó, duỗi cổ tay đợi lão đại phu bắt mạch.

Đợi lão đại phu bắt mạch cho Vương Tiểu Đại, xác định cũng không có chuyện gì, Tô La để Đông Thanh tiễn lão đại phu ra về, thuận tiện lấy chút thuốc cho Thôi Tố Nhu về. Sai bảo xong chuyện này, Tô La thấp giọng nói với Vương Tiểu Đại: “Tiểu Đại, muội về phòng nghỉ trước đi, có ta ở chỗ này trông coi, muội không cần lo lắng .”

Vương Tiểu Đại có chút do dự nhìn động tĩnh bên trong rèm châu, sau đó lại nhìn nhìn Tô La, cũng thấp giọng nói: “Muội vào trong xem một cái, xác định không có chuyện gì sau đó sẽ trở về nghỉ ngơi.”

Tô La nhướng mày, hơi hơi rũ mí mắt xuống, có ngụ ý nhìn bụng Vương Tiểu Đại. Thẳng đến khi Vương Tiểu Đại nhìn theo ánh mắt nàng cúi đầu nhìn bụng mình, Tô La mới chậm rãi nói: “Muội bây giờ là thai phụ, không nên cùng bệnh nhân tiếp xúc quá gần, đối với thân thể muội không tốt, đối với đứa bé càng không tốt.”

Nghe vậy, tuy rằng Vương Tiểu Đại vẫn như cũ có chút không yên tâm, nhưng cảm thấy Tô La nói có đạo lý, cuối cùng cũng không kiên trì nữa, chỉ ngại ngùng nói: “Vậy chuyện này làm phiền đại tẩu, muội đi về trước nghỉ một lát, đợi Tiểu Nhu khỏe chút sẽ tới thăm con bé.”

Tô La gật gật đầu, mỉm cười nói: “Yên tâm giao cho ta đi, muội cứ việc nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sinh cho nhị đệ một đứa bé mập mạp mũm mĩm là được.”

Vương Tiểu Đại khuôn mặt đỏ lên, nghĩ hồi câu tương tự lời nói, rồi lại không biết phải thế nào hồi, cộng thêm Tô La lại là đại tẩu, càng là sợ không tiểu tâm nói bậy, ngược lại va chạm nàng, đành phải mắc cỡ đỏ mặt, xoay người rời đi.

Đợi Vương Tiểu Đại ra ngoài, Tô La đi lên khóa chặt cửa, sau đó xoay người đi vào bên trong rèm châu. Nhìn Hạ Hương tuy là vẫn ở bên cạnh Thôi Tố Nhu, lại có vẻ có chút chân tay luống cuống, Tô La hơi hơi nhíu mày. Nghĩ y thuật ở cổ đại thật sự không như hiện đại, một bệnh phong hàn nhẹ cũng có thể gây ra bệnh nặng, cuối cùng đợi người bị bệnh buông tay nhân gian, cũng chỉ có thể bất lực thở dài.

Tô La xốc màn che lên tử tế quan sát sắc mặt Thôi Tố Nhu một chút, thấy chỉ là cảm mạo phổ thông, thế là quay đầu sai bảo Hạ Hương: “Hạ Hương, nơi này để ta trông nom, em đến phòng bếp nấu chút nước gừng đường đỏ trước đi, thừa dịp nóng để tiểu thư uống.”

Hạ Hương giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vàng trả lời: “Nô tì lập tức đi.” Nói xong lập tức hành động, trước khi ra cửa còn thuận tay đóng cửa phòng.

Thôi Tố Nhu lúc này mệt mỏi muốn ngủ , mở to đôi mắt mông lung nhìn Tô La đứng ở bên giường, suy yếu nói: “Đại tẩu, sao tẩu lại tới ?

Tô La khẽ cười cười, nhẹ giọng nói: “Tẩu tẩu tới đây bồi muội, muội ngủ một lát trước đi, ngủ một giấc thân thể cũng sẽ khỏe hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.