Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 16: Đây sẽ là bí mật của chúng ta nhé?




Khi Tô La tỉnh lại, lúc đấy đã không còn sớm. Thôi Vô Nhàn đã sớm tỉnh lại rời khỏi phòng, chỉ còn có một mình nàng trong phòng lại có vẻ có chút vắng vẻ. Nếu như không phải toàn thân mềm nhũn đến rã rời, cùng với trong phòng còn lại mùi ái muội nhàn nhạt, có lẽ nàng sẽ hoài nghi tính chân thực của chuyện tối hôm qua.



Nằm một khoảng thời gian ngắn, Tô La chống đỡ thân thể mềm nhũn bò nửa người lên, kéo nửa bên màn che ra xem xem tân phòng của hai người họ. Tuy nhiên nàng còn chưa kịp nhìn kỹ vài lần, đã nghe được ngoài cửa truyền tới một tiếng “Kẽo kẹt”, vội vàng bỏ màn che xuống kéo chăn gấm màu đỏ, đem da thịt toàn thân che kín toàn bộ.

Xuyên thấu qua màn che hơi mờ thấy cách ngoài phòng và bên trong có một bức rèm châu theo gió đung đưa một chút, không lâu sau liền thấy được mặt mũi người tới, chính là nam tử vừa lên cấp tướng công của nàng Thôi Vô Nhàn. Lặng lẽ nhìn nam tử trong ánh mắt đầy nhu hòa, Tô La hốt hoảng nghĩ đến mấy chuyện tối hôm qua, gò má hồng nhuận không chịu nổi lại một lần nữa đỏ lên.

“Tối hôm qua không có làm nàng bị thương chứ?” Thôi Vô Nhàn dường như không có việc gì kéo màn che ra một bên, hai mắt mỉm cười nhìn tiểu thê tử đem mình bọc thành nhộng. Liếc nhìn thấy gương mặt đỏ rực giống y như tối hôm qua, lần nữa khiến hắn xác định hắn đã thực sự thành thân, từ nay về sau có thêm một người bên gối nhỏ hơn hắn mười tuổi.

Nghe vậy, sắc mặt Tô La càng đỏ, mong gì có thể vùi đầu vào trong chăn, tuy nói xã hội kiếp trước so với hoàn cảnh bây giờ thoáng hơn, nhưng về phương diện chuyện này, nàng thật sự cảm thấy có chút khiến người ta khó mà mở miệng. Nhất là nghe thấy ngụ ý trong lời nói của người trước mắt này, dường như toàn thân đều nóng lên.

“Không… Không sao, có nước ấm không? Thiếp muốn tắm gội.” Có thể là do một lần nữa nhớ lại chút ký ức tối hôm qua, Tô La không khỏi cảm thấy da thịt toàn thân đều dinh dính, nhất là chỗ tư mật, cảm giác có chút khác thường, không dễ chịu.

“Đã sai người giúp nàng chuẩn bị, thân thể nàng không thoải mái, ta ôm nàng qua đó thì tốt hơn.” Thôi Vô Nhàn vừa nói vừa đến sát mép giường, nhìn giống như là chuẩn bị ôm Tô La đến bồn tắm phía sau bình phong.

Thôi Vô Nhàn dựa vào càng gần, sắc mặt Tô La hồng đến mức càng thêm kiều diễm. Tuy nói tối hôm qua nên làm hay không nên làm cũng đã làm hết, nhưng hắn sớm tỉnh lại nàng còn chưa tỉnh lại, Thôi Vô Nhàn đã sảng khoái tinh thần xuất hiện ở trước mặt nàng, tin rằng nữ tử tỉnh táo nào cũng sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Ta tự mình là được rồi, chàng trước làm việc của chàng đi!” Tô La tuyệt đối sẽ không thừa nhận nàng nói như vậy kỳ thật là không dám ở ngay trước mặt người này cả người trần truồng chạy tới chạy lui, nàng nghĩ có lẽ chờ hai người họ ở chung một chỗ trong khoảng thời gian lâu, nàng sẽ buông ra một ít, nhưng biết chí ít không phải bây giờ.

“Vậy được rồi, ta đi ra ngoài trước làm việc khác, thuận tiện sai hai nha hoàn bên ngoài tới giúp nàng.” Vẻ mặt Thôi Vô Nhàn giống như thất vọng nói, thần sắc trên mặt nhìn có chút giống như đặc biệt nuối tiếc không thể ôm nương tử yêu thương đi tắm rửa vậy.

“Không cần gọi nha hoàn, ta không có thói quen để người khác giúp đỡ.” Thôi gia tới cùng là nhà giàu có tiếng trấn trên, trong phủ ít nhiều cũng có mấy người hầu nha hoàn. Bởi vậy, nghe thấy Thôi Vô Nhàn nói bên ngoài có nha hoàn chờ, Tô La chẳng hề cảm thấy kỳ quái. Nhưng tưởng tượng ra hình ảnh có người ở bên hầu hạ bản thân tắm gội, nàng liền cảm thấy toàn thân không thoải mái. Nàng có thói quen mọi việc đều dựa vào chính mình, nhất là mấy chuyện riêng như tắm gội.

Thấy Tô La có vẻ thật lòng không thích nha hoàn hầu hạ, Thôi Vô Nhàn một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Thời gian hai người họ bên nhau toàn bộ cộng lại tuy là không đến một tháng, nhưng tính cách tiểu thê tử của hắn ra sao, hắn cũng hiểu rõ ràng. Bằng không cũng sẽ không bị nàng hấp dẫn, rồi ngày nhớ đêm mong nàng, chỉ muốn nhanh chóng lấy về nhà, chỉ sợ chậm một bước sẽ vuột mất nữ tử mà mình thật lòng thích này.

“Vậy nàng từ từ tắm rửa, ta sai các nàng ấy ở bên ngoài, có chuyện gì cần thì trực tiếp gọi các nàng ấy.” Thôi Vô Nhàn nâng khóe môi, từ gương mặt tuấn tú nhu hòa có thể nhìn ra giờ phút này tâm tình hắn rất là khoái trá. Nếu không thấy dáng vẻ Tô La mệt mỏi, có lẽ hắn đã sớm nhịn không được làm ra một vài chuyện thân mật rồi.

Nghĩ như vậy, Thôi Vô Nhàn cảm thấy nhiệt huyết toàn thân bắt đầu sôi trào, nhớ lại loại mùi vị uyển chuyển tối hôm qua, ánh mắt nhìn Tô La bất giác tối thêm mấy phần. May là hắn không quên tối hôm qua vừa mới là đêm động phòng hoa chúc của hai người họ, trong lòng biết lúc này Tô La chịu không nổi ép buộc nữa, vội vàng đè nén vật dưới bụng đang rục rịch ngóc đầu dậy, vội vàng rời khỏi phòng.

Tô La không rõ nguyên nhân vì sao Thôi Vô Nhàn giống như là đang chạy trối chết, chợt nhìn thân thể hai bên một chút xem phải chăng có chỗ nào không ổn. Nhìn một lúc cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, có chút dí dỏm nhún nhún vai, sau đó duỗi cánh tay trắng nõn bóng loáng ra cầm lấy một bộ quần áo trong mặc vào người, chậm rì rì rời giường tắm gội.

Thẳng đến khi cả người ngồi vào bồn tắm, Tô La mới hậu tri hậu giác phát hiện ra da thịt toàn thân đều bị người nào đó lưu lại dấu vết ái muội. Nhìn trước ngực có một mảng hồng mai lớn khiến người mơ màng, Tô La không khỏi âm thầm vui mừng may là không để nha hoàn giúp đỡ. Nếu mà để cho các nàng ấy nhìn thấy, cũng không biết chui vào nơi nào để tránh thẹn.

Độ ấm nước vừa đủ, Tô La ngâm một lúc cảm thấy thân thể mỏi nhừ trở nên thư thái hơn chút. Nhưng thời tiết cuối thu đã thật lạnh, nước ấm rất nhanh đã bắt đầu trở nên lạnh. Thời gian trôi qua làm thời tiết thay đổi, Tô La lo ngâm quá lâu ngược lại sẽ cảm lạnh, đợi nước ấm trở lạnh, không tiếp tục tắm nữa, động tác nhanh chóng ra khỏi bồn tắm.

Tô La vừa mới mặc quần áo tử tế không lâu, Thôi Vô Nhàn vừa đi một lúc lại lần nữa trở về trong phòng, phía sau còn có hai nha hoàn xấp xỉ mười mấy tuổi. Nàng nhất thời sững sờ một chút, tuy nhiên rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, lẳng lặng không nói gì đợi chuyện kế tiếp xảy ra.

Chỉ thấy Thôi Vô Nhàn đầu tiên là ôn nhu nhìn Tô La, sau đó nhàn nhạt liếc hai người nha hoàn một cái, giọng có chút lạnh lùng nói: “Xuân Hồng Đông Thanh, về sau hai người các cô sẽ do phu nhân sai khiến. Phu nhân phân phó các cô làm gì, thì các cô làm cái đó, không được làm trái.”

Tô La nâng mắt nhìn thoáng qua Thôi Vô Nhàn sắc mặt hơi trầm xuống, chợt thay đổi tầm mắt, không lộ thanh sắc đánh giá hai ánh mắt trong suốt, mới chỉ là nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi. Nghĩ bây giờ là người của Thôi gia, nàng cũng chưa biết nơi nào là nơi nào, có người ở bên giúp đỡ hay dẫn đường cũng tốt, thế là tiếp tục giữ im lặng.

Hai nha hoàn cùng mặc xiêm y màu xanh kiểu dáng giống nhau, cùng búi tóc giống nhau không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô La, chợt quay đầu cung kính nhìn Thôi Vô Nhàn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc trả lời: “Nô tì cẩn tuân phân phó.”

Thôi Vô Nhàn như có như không gật gật đầu, xem ra vừa lòng với thái độ hai nha hoàn. Nghĩ đến có chuyện còn chưa làm, xoay mặt nhìn Tô La đang giả vờ, ôn nhu hỏi: “Đói không? Đói bụng thì trước ăn sớm một chút, sau đó lại bồi nàng gặp bọn nhị đệ.”

Nghĩ tới hai đứa em lúc hắn còn chưa thành thân đã bắt đầu ồn ào muốn gặp đại tẩu, Thôi Vô Nhàn không khỏi vô cùng bất lực thầm than một tiếng. Nhưng nghĩ đến nhị đệ muội đã có bầu, hắn là đại ca mà vừa mới thành thân, cũng trách không được bọn họ hưng phấn như vậy.

Nghe vậy, Tô La mới nghĩ đến chuyện phải đi gặp người trong nhà, tuy nói không phải gặp bố mẹ chồng, nhưng mà không thể sơ sót, thế là vội vàng sai bảo Xuân Hồng Đông Thanh giúp nàng búi tóc. Trước kia búi tóc đều là dựa theo ký ức, nàng căn bản không biết búi tóc kiểu phụ nhân, đành phải nhờ hai nha hoàn giúp đỡ.

Thôi Vô Nhàn nhìn dáng vẻ Tô La luống cuống tay chân, nhịn không được ngoéo môi một cái, khẽ cười nói: “Không cần phải gấp, từ từ rồi tới cũng được. Giờ không giống như trước, bọn họ sẽ tự mình uống trà nói chuyện phiếm, không cần lo bọn họ chờ không được.”

Hai nha hoàn Xuân Hồng Đông Thanh thấy gương mặt đại đương gia xưa nay đen như đít nồi thế mà lại lộ ra tươi cười, nhất thời rất là kinh ngạc liếc nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía tân phu nhân của các nàng, lại nhìn hai mắt đại đương gia vẫn chưa rời ra khỏi người phu nhân, giật mình hiểu ra nháy mắt mấy cái với đối phương.

Nghe được lời Thôi Vô Nhàn nói, Tô La không những không chậm lại, ngược lại so với trước còn gấp gáp hơn. Nàng mới vừa gả tới đây, chẳng muốn ngày đầu tiên đã cho người nhà hắn ấn tượng xấu, hơn nữa đối phương còn là đệ đệ muội muội của tướng công nàng, tất nhiên là càng không thể lãnh đạm.

Lúc Xuân Hồng Đông Thanh trợ giúp, Tô La một đầu tóc đen mượt rất nhanh đã biến thành búi tóc phụ nhân trẻ tuổi lưu hành. Ngày hôm qua vẫn là một cô nương vô ưu vô lo, sau một đêm búi tóc phụ nhân chứng tỏ đã thành thân. Tô La bất đắc dĩ nhìn búi tóc trong gương đồng, cảm giác thật sự là muốn ói.

“Phu nhân không thích sao? Nếu không chúng ta búi lại cho phu nhân một lần nữa?” Cẩn thận Xuân Hồng rất nhanh đã phát hiện tâm tình Tô La dường như có chút buồn bực, cho rằng Tô La không hài lòng các nàng búi tóc, cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi.

“Không cần búi lại một lần nữa, như vậy cũng được.” Tô La khoát tay ra hiệu không cần búi lại, nàng chỉ là có chút cảm thán sự cách xa của cô nương và phụ nhân mà thôi, cũng không phải nói không hài lòng với cách búi tóc bây giờ, nhìn phải nhìn trái, trái nhìn xuống thấy búi so với nàng đẹp hơn gấp bội.

Xuân Hồng Đông Thanh liếc đối phương một cái, xác định Tô La thật sự không có ý trách móc, tiếp tục cầm lấy cây trâm thượng đẳng cài vào một bên tóc cho Tô La. Tô La liếc mắt một cái thấy các nàng ấy cầm các loại trang sức chuẩn bị cài lên trên đầu nàng, vội vàng ngăn động tác hai người lại.

“Không cần mang nhiều trang sức như vậy, chỉ cần cài cái trâm trên tay Đông Thanh là được còn lại đều tháo xuống.” Tô La từ gương đồng nhìn mấy trang sức trên đầu, thật sự có loại dáng vẻ trang điểm xinh đẹp. Trở thành phụ nhân biến thành đức hạnh này, nàng cũng nhanh cảm thấy bản thân mình không quen.

Khi Tô La rốt cục có thể ra cửa, nàng bỗng nhiên cảm thấy có loại cảm giác mấy ngày chưa được ra ngoài, thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện trước cửa phòng là một vườn có đủ loại cây hoa trong viện. Loại hoa hay là loại cây, nàng cũng không phải rất để ý, tuy nhiên không khí thật sự là rất tươi mát.

Lúc này, Thôi Vô Nhàn đứng ở ngưỡng cửa đợi nàng, khi thấy Tô La trang điểm, trong mắt hiện ra một nét tán thưởng. Trong khoảnh khắc đến bên cạnh Tô La, rồi cúi đầu ở bên tai nàng thì thầm một câu, thấy vành tai non mềm trắng nõn lấy tốc độ cực nhanh trở nên phiếm hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.