Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 15: Cách giáo dục




Đắm chìm ở trong không gian yên tĩnh Tô La bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng, không lâu sau lại nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ. Có lẽ là bởi vì đã thích ứng với cái loại hồi hộp không thể kiềm chế, trái lại lúc này nàng cảm thấy thính giác dị thường linh mẫn.

Lúc này, nàng đã phủ lên khăn voan đỏ, không có cách nào nhìn được chủ chân của tiếng bước chân, ngay sau đó, nàng liền biết người đó chính là hỉ nương giúp nàng trang điểm. Ở chỗ này, nhà có chút tiền đều sẽ mời hỉ nương tới giúp đỡ, đó là một quá trình quan trọng của hôn lễ. Thật sự mời không nổi hỉ nương, cũng sẽ nhờ người thân làm.

Tô La chỉ nghe Hỉ nương nói tân lang đã đúng giờ tới đây, lúc này đang chờ ở ngưỡng cửa, sau đó thì bị hỉ nương đỡ lên, một đường đi ra cửa. Nàng nghe thấy bên cạnh còn có những tiếng bước chân nhè nhẹ khác, trong lòng thầm nghĩ hẳn là mấy phụ nhân đưa nàng xuất giá.

Tất cả cảnh sắc trước măt đều bị khăn voan đỏ che mất, nàng chỉ có thể thấy được phạm vi nhỏ bên chân. Khi không có cách nào nhìn được xa, hai tai nghe thấy những âm thanh trở nên vô cùng rõ ràng. Nàng nghe thấy không ít thôn dân đều nói chúc mừng, nghe thấy bọn họ nhỏ giọng bàn luận về tân lang, bàn luận về tân nương…

Thẳng đến khi an an ổn ổn ngồi vào kiệu hoa, Tô La mới có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên nghĩ đến kế tiếp còn có chuyện bái đường cần hoàn thành, nhất thời lại cảm thấy bắt đầu đau dạ dày. Sáng sớm tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa được ăn miếng nào, bụng đã sớm trở nên trống trơn.

Ngoài kiệu hoa lại truyền tới tiếng chiêng trống diễn tấu vô cùng náo nhiệt, Tô La yên lặng nghe những tiếng chiêng trống đại biểu vui mừng, trong lòng có chút hốt hoảng nghĩ : một tháng trước vẫn là cô nương tự do tự tại, một tháng sau đã chuẩn bị thành phụ nhân, thời gian giống như bồ câu bay qua cửa sổ.

Còn nhớ sinh nhật mười tám tuổi hai tháng trước, đêm đó một nhà bọn họ đang ăn cơm chiều, Tô mẫu bỗng nhiên dừng đũa, bất lực ngó nàng nửa buổi không nói một lời. Khi đó vừa mới qua chuyện nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm không lâu, Tô mẫu vẫn lo lắng nếu từ chối việc hôn sự này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hôn sự sau này của Tô La.

Khoảng thời gian đó, Tô mẫu vẫn cứ nghĩ, nếu như để người khác biết nhà bọn họ từ chối hôn sự Vân nhị thiếu gia, có lẽ người khác  sẽ lầm cho rằng nhà bọn họ ghét bỏ Vân gia. Bối cảnh gia thế tốt như vậy cũng bị từ chối, nhà khác làm sao còn dám tới cửa cầu hôn?

May là rốt cục mọi chuyện đã có kết quả viên mãn, nam tử mà khuê nữ(*) thích mời bà mối tới đây cầu hôn, mà chính Tô La cũng đồng ý hôn sự. Đến tận đây, Tô mẫu không cần lo lắng hôn sự của khuê nữ nữa, trong lòng bà vẫn luôn mong mọi việc có kết quả tốt. Nhưng mà, nhiều năm trôi qua cùng khuê nữ sống dựa vào nhau bỗng nhiên con bé biến thành con dâu nhà người ta, trong lòng Tô mẫu lại có thêm vài tia buồn bã.

(*) Khuê nữ: Con gái chưa chồng.

Tô Văn trưởng thành sớm hiểu chuyện càng chật vật không thôi, nhìn đại tỷ phu một thân áo cưới màu đỏ, là một nam tử dáng vẻ khí vũ hiên ngang, hai tay nắm chặt tay áo xiêm y mới. Tô Văn biết đại tỷ nhà cậu bởi vì thích nam tử kia mới nguyện ý gả cho huynh ấy, cho nên cậu sẽ chúc phúc đại tỷ và nam tử sắp trở thành đại tỷ phu của cậu, chúc phúc hai người họ trăm năm hảo hợp, hạnh phúc an khang.

Không biết trải qua bao lâu, kiệu hoa rung xóc rốt cục ngừng lại, đôi mắt rủ xuống thấy màn kiệu bị người xốc lên, sau đó lại lần nữa được hỉ nương đỡ ra, ngay sau đó hai tay lại bị nhét vào một điều lụa đỏ.

Tất cả hôn lễ hoàn thành, Tô La đói bụng đến hốt hoảng, may là bái đường xong bị đưa vào tân phòng, không cần tiếp tục chịu sức ép nữa. Tuy nhiên nghĩ đến nàng còn phải đợi Thôi Vô Nhàn tới đây vén khăn voan, nàng đói đến toàn thân nhũn ra. Bởi vậy, nàng lặng lẽ quan sát gian phòng một chút, thừa dịp trong phòng không có người thì nhanh chóng ăn chút bánh ngọt lấp bụng.

Trong phòng tuy rằng không người, nhưng nàng biết bên ngoài tân phòng bên ngoài nhất định là có người đang chờ, tay chân liền rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng tay chân cũng không phải là lo lắng những người đó phát hiện nàng không đợi tân lang tới đã ăn trước, mà là mấy người bên ngoài đều là người lạ, nàng không muốn lần đầu tiên đã để lại cho bọn họ một cái ấn tượng xấu.

Nhiều chuyện của Thôi phủ đều là từ miệng người khác nghe được, Thôi Vô Nhàn từng kể cho nàng một ít. Nàng biết Thôi Vô Nhàn có một người đệ đệ và một người muội muội. Đệ đệ Thôi Vô Trần đã cưới vợ, thê tử cũng có bầu. Tiểu muội Thôi Tố Nhu mười tám, chưa đính hôn, nghe nói trong lòng đã có người mình thích.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới vài âm thanh, Tô La vội vàng trở lại giường ngồi nghiêm chỉnh. Dù sao vừa mới lén lút làm chuyện nào đó, nghĩ đến trường hợp không cẩn thận bị người khác thấy, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng. Tới cùng là vừa làm qua mấy chuyện đó, ít nhiều cũng cảm thấy có chút quẫn bách.

Không lâu sau, một tiếng “Kẽo kẹt” truyền tới, Tô La mẫn cảm nhận ra được trong phòng nhiều thêm một hơi thở khác. Đợi nàng thấy vạt áo đỏ ở trước mặt nàng, quả thật là xác định suy nghĩ trong lòng nàng, hơi thở làm xiêu lòng người đó chính là của Thôi Vô Nhàn.

Bề ngoài nhìn vẻ mặt Thôi Vô Nhàn bình tĩnh thong dong kỳ thật cũng có chút hồi hộp khó mà phát hiện, hắn đã từng cho rằng cả đời này cũng sẽ không tìm được nữ tử mình thật lòng thích. Thẳng đến ngày đó ở lễ hội ngắm hoa, thấy được người ấy hình như xung quanh hết thảy đều không tồn tại, chỉ để ý nữ tử đang tận tình xướng Tiêu Dao khúc. Rất nhiều chuyện bắt đầu thay đổi, từ không quen biết nhau đến hiểu nhau quen nhau, lại đến yêu nhau gần nhau, cả cái quá trình đó tự nhiên như vậy đấy.

Không nói đến nhị đệ và tiểu muội đối với chuyện hắn bỗng nhiên muốn thành thân mà cảm thấy kinh ngạc, ngay cả chính hắn cũng có chút không dám tin. Nhưng ngày đó nghe thấy Tô gia đồng ý hôn sự mà vui sướng chân thực như thế, hắn dĩ nhiên hiểu rất rõ trong lòng hắn muốn cái gì. Hắn vẫn cho rằng, đã xác định, vậy phải đưa tay nắm chặt.

Hỉ nương nhìn tân lang đứng ở trước mặt tân nương không nhúc nhích chút nào, đi qua thấp giọng nhắc nhở tân lang xốc khăn voan đỏ lên. Giọng nói bà tuy là cố ý nói nhỏ đi rất nhiều, nhưng lời nói kia vẫn như cũ khiến Tô La thính lực rất tốt nghe được một rõ hai ràng.

Tuy nhiên Tô La còn chưa kịp nghĩ nhiều, khăn voan đã bị xốc lên , tầm nhìn chốc lát trở nên vô cùng rộng lớn. Mới làm vợ người, ít nhiều đều sẽ có chút ngượng ngùng, tuy không nhìn vào mắt của người nào đó nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng bỏng, khuôn mặt trắng nõn tỉ mỉ trang điểm không khống chế nổi bắt đầu nóng lên. Gò má lấy tốc độ cực nhanh mà nóng lên, nàng không cần cố ý đi soi gương đồng, cũng đã biết giờ phút này hai má nàng đã hồng rực.

“Mời tân lang và tân nương uống rượu hợp cẩn.” Hỉ nương bất lực nhìn đôi tân nhân(đôi vợ chồng mới) nhìn nhau yên lặng chẳng nói gì, đành phải giả vờ ho nhẹ một tiếng, đợi hai người phục hồi tinh thần lại thì nhắc nhở chuyện nên làm kế tiếp.

Tô La vừa mới muốn đứng dậy, trước mắt đã có một bàn tay dày rộng đưa ra. Nàng nhìn bàn tay có vết chai kia, hơi hơi giương mắt nhìn đôi mắt đen thâm thúy, cuối cùng đem ngón tay trắng mịn để vào trong bàn tay. Ngón tay đụng vào bàn tay rất ấm áp, ấm đến mức làm nàng có một loại an tâm không biết tên.

Đợi hai người tách ra ngồi ở bên cạnh bàn gỗ tròn nhỏ tỏa hương thơm mát, hỉ nương cười tít mắt rót cho hai người họ hai ly rượu hợp cẩn. Ly rượu ở dưới ánh sáng nhạt của nến đỏ chiếu rọi xuống, lại sinh ra cảm giác thêm mấy phần lóng lánh.

Hỉ nương cũng không làm khó đôi tân nhân, đợi những việc nên làm ở trong tân phòng làm xong, liền cười chúc mừng đôi tân nhân, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn đứng một bên, một khắc cũng không ngừng rời khỏi tân phòng, đem tân phòng để lại cho đôi vợ chồng hỉ kết liền cành.

Trong phút chốc, gian phòng yên tĩnh trở nên càng thêm tĩnh , yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được hơi thở của nhau. Bàn tròn nhỏ bày các loại bánh ngọt trừ lúc trước Tô La từng ăn qua một ít bên ngoài, giờ phút này nhìn giống như là chưa từng có ai động đến một chút nào, vẫn lặng lẽ bày ở đó.

Tô La nâng mắt nhìn sang Thôi Vô Nhàn vẫn đang nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng ngời ôn nhuận  thẳng tắp tiến vào đôi mắt đen thâm thúy. Cũng lúc này, cả thân thể bỗng nhiên bị Thôi Vô Nhàn ôm vào ngực, đụng chạm nhau tuy là cách xiêm y nhưng thân thể vẫn như lửa nóng.

Ngón tay mang vết chai nắm lấy cái cằm tinh tế tỉ mỉ, mắt phượng sáng ngời lộ ra vẻ ngượng ngùng, hai gò má hồng như đánh phấn thượng đẳng. Hai đôi mắt cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn nhau, khi Tô La cho rằng hai người họ cứ như vậy mà nhìn nhau, thì một vùng bóng râm ập đến, môi mỏng mang theo mùi rượu bị đôi môi mỏng cũng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng vuốt ve.

Rượu chưa làm người say, thì người đã tự say, nàng nghĩ lúc này đúng là như thế với nàng. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại tùy ý để môi Thôi Vô Nhàn liếm láp ở trên môi nàng, lúc nàng hơi hơi mở miệng muốn nói cái gì đó, trong nháy mắt, đầu lưỡi thô ráp cực nóng thuận thế chui vào trong miệng, eo bị ôm chặt quá đỗi, không thể động đậy chút nào.

Thôi Vô Nhàn rất nhanh nhận ra dưới bụng rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt thâm trầm tối tăm, chợt đem ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ôm lấy, nhẹ nhàng thoải mái ôm thân thể mềm mại nhanh chóng đi về giường lớn không xa.

Cùng lúc đó, người Tô La bỗng nhiên bị Thôi Vô Nhàn ôm lên kinh ngạc hô một tiếng, hai cánh tay phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Thôi Vô Nhàn. Nàng mới vừa bị đặt lên trên giường, Thôi Vô Nhàn theo đó đè lên người nàng, một lần nữa ôn nhu hôn lên môi mọng non mềm.

Áo cưới trên người bị đôi tay linh hoạt kia cởi ra, tiếp đó là quần áo trong… Thẳng đến khi trên người còn sót lại một cái yếm đỏ thêu uyên ương, Tô La đã xấu hổ đến mặt đỏ thân nóng, hận không thể chui vào trong hố đất, cũng không dám nhìn đôi mắt nhu tình hàm dục vọng kia.

Thẳng đến khi tim đập thong thả chút, Tô La mở mắt ra, đập vào mắt đó là bộ ngực rắn chắc tinh tráng, cùng với ánh mắt mỉm cười. Trong tích tắc đấy, nàng có chút sững sờ nhìn đôi mắt nhu tình như nước. Thẳng đến khi đôi tay chụp lên bộ ngực mềm mại, nàng mới hốt hoảng hoàn hồn, nháy mắt mặt đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt kiều mỵ như hoa, dáng người đường cong đẹp đẽ, Thôi Vô Nhàn chỉ thấy cổ họng căng thẳng, thật sự muốn trực tiếp hung hăng chiếm hữu khối thân thể thơm mát nhàn nhạt này, để tất cả mọi người đều biết nàng là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Màn che bị đôi bàn tay thon thon tháo xuống, hai thân hình dính sát vào nhau bị che lấp ở bên trong. Sau một lát, ánh sáng chiếu lên màn che hơi mờ hiện ra thân thể đang triền miên. Sau đó có một tiếng kêu đau rất nhỏ, lúc lên lúc xuống cả phòng đều là ái muội, tiếng thở gấp nặng nề, cùng tiếng thở gấp mị hoặc, cả phòng đầy kiều diễm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.