Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 13: Quá khứ của người tự xưng là GTC –Sơ lược về gia đình của Saiko




Hôn sự đã định, Tô La lại một lần nữa rơi vào trạng thái hốt hoảng. Trên đường ngẫu nhiên gặp người trong thôn, nghe được mọi người “Chúc mừng” một tiếng . Nàng giống như nghe người khác nói “Hôm nay thời tiết thật đẹp” vậy, cũng không biết người khác đang nói gì với nàng.



Mấy người trong thôn chỉ nghĩ nàng quá mức vui mừng, do vậy tinh thần quá phấn khởi nên mới thế. Khi thì xúm vào một chỗ nói mấy câu hâm mộ hôn sự này, khi thỉnh thoảng giống như là việc không liên quan đến mình vậy.

Hai ngày qua đi, Tô La rốt cục trấn định lại, bất tri bất giác nhận ra hôn sự xác định xong, nàng không cẩn thận làm ra chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười. Nói thật, chính nàng cũng cảm thấy phản ứng của nàng thật quá lớn. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy rất bình thường, sống hai đời người, rốt cục đã chờ được hôn sự đến, đối phương lại vừa vặn là người mà nàng thích, thực không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ.

Lại nói Thôi Vô Nhàn biết Tô mẫu đáp ứng hôn sự của hắn và Tô La, lại chính tai nghe được bà mối nói về biểu hiện vẻ mặt của Tô La ngày đó, vẫn luôn lo lắng Tô La sẽ không đồng ý hôn sự tâm tình rốt cục khôi phục được bình tĩnh, lúc này liền phân phó hạ nhân nhanh tay chuẩn bị hôn sự của bọn họ.

Thôi Vô Nhàn nhờ bà mối tới cửa làm mối kỳ thật cũng không nắm chắc bao nhiêu, dù sao trước đây mấy bà mối đều là cao hứng mà đến, mất hứng mà về. Nhưng mà, hắn hiểu rất rõ nếu không kịp sớm xác định chuyện tình của hai người bọn họ, Tô La tùy lúc đều có thể sẽ kết hôn ước với nam tử khác.

Thế là, hắn ôm tâm tình đến Tô gia cầu hôn một lần tới không được lại tới thêm một lần, hai lần không được thì tiếp thêm ba lần, không nghĩ đến lần đầu cầu hôn đã thành. Hắn biết Tô mẫu đồng ý hôn sự của bọn họ có nghĩa là gì, có nghĩa là bản thân Tô La cũng đồng ý hôn sự này. Vì vậy, Thôi Vô Nhàn càng thêm coi trọng hôn sẹ của bọn họ, thỉnh thoảng tự mình hỏi xem hôn sự tiến triển thế nào.

Đám hạ nhân cũng không cảm thấy kỳ quái, mắt thấy đại đương gia đã sắp ba mươi, vốn nghĩ rằng đại đương gia đã nhiều tuổi nên sẽ không thành thân, không nghĩ đến chợt nghe được hỉ sự của đại đương gia, đám hạ nhân cho rằng đại đương gia rốt cục đã tỉnh ngộ. Mà nay nghe đại đương gia hỏi thăm xen hôn sự tiến triển thì dấu diếm vui sướng, đám hạ nhân đều phán đoán đương gia chủ mẫu Thôi gia tương lai có lẽ là một nữ tử đại đương gia đặc biệt thích.

Thôi gia không chỉ có mấy hạ nhân âm thầm đoán về chuyện này, nhị đệ Thôi Vô Trần, tiểu muội Thôi Tố Nhu của Thôi Vô Nhàn cũng đoán giống như thế. Đáng tiếc bọn họ mỗi lần đầy áp lực đi hỏi đại ca nhà họ, chỉ được đáp án là một nụ cười yếu ướt thoáng hiện như có như không. Đến cuối cùng, bọn hắn cũng không lãng phí nước miếng hỏi thăm nữa, dù sao hỏi như thế nào cũng hỏi không ra đáp án, chỉ cần an tâm đợi đại tẩu tương lai vào cửa là biết.

Ngay cả Thôi Vô Nhàn và Tô La đều không có ý nói cho người khác biết về hôn sự của bọn họ, nhưng tửu lâu Thiên Duyệt tới cùng là tửu lâu có tiếng ở trấn Vân Lâm, không đến hai ngày, ở trấn trên không ít người đều biết hỉ sự của Thôi Vô Nhàn Thôi gia. Đợi khi bọn họ nghe được rằng đường đường là đương gia tửu lâu Thiên Duyệt lại muốn thú một thôn cô nương, trên vẻ mặt của bọn họ từ hiếu kỳ biến thành đủ loại thần sắc, dường như đã đem việc hôn sự này trở thành một việc để cười nhạo.

May là hai nhà Thôi Tô cũng không thèm để ý ánh mắt người ngoài, một tháng sau hôn sự như cũ vẫn hừng hực khí thế chuẩn bị. Mọi người nói nói cười cười mấy ngày, nhưng thấy hôn sự hai nhà Thôi Tô không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, thế là cũng phát hiện được việc hôn sự này có lẽ cũng không đơn giản như mấy người họ nghĩ.

Đương nhiên, mấy người họ chung quy cũng chỉ là người ngoài không có chút quan hệ nào với hai nhà Thôi Tô, nghĩ rằng muốn biết được chân tướng việc hôn sự này, thực sự là khó càng thêm khó. Sau không biết từ chỗ nào truyền đến một tin tức nói, Thôi đại đương gia một ngày nọ ở trên trấn thấy Tô cô nương Tôn gia thôn, nhất kiến chung tình rồi thỉnh bà mối tới cửa làm mối. Từ nay về sau khi mọi người đề cập việc hôn sự này, chỉ nói Thôi gia công tử và Tô gia cô nương có tình sẽ thành thân thuộc.

Trấn nhỏ truyền tới đủ các loại tin tức, cách đấy một hai ngày Tô La đi xưởng nhỏ tất nhiên là nghe được tất cả. Kiếp trước hoàn cảnh như thế, nếu mà gặp phải hôn sự bối cảnh gia thế kém khác xa nhau, vậy sẽ có không ít lời đồn đàm tiếu, nàng cũng không phải tiểu thư khuê các suốt ngày ở trong nhà, nghe một chút rồi thì mặc kệ.

Công nhân ở xưởng nhỏ đều biết hôn sự của Tô La, trong lòng các nàng ấy cảm kích Tô La đã chiếu cố một thời gian dài, lại càng thành tâm thành ý chúc Tô La. Nhất là Diêu thị được Tô La giúp đỡ rất nhiều, lúc rảnh rỗi sẽ giúp Tô La chuẩn bị chuyện hôn sự.

Trong thôn cô nương xuất giá bình thường đều là tự mình may áo cưới, tuy là Tô La gả cho nhà giàu ở trấn trên, nhưng nàng cũng chọn cách tự mình may áo cưới. Thứ nhất nàng không muốn còn chưa thành thân đã phải dựa vào bên Thôi Vô Nhàn giúp đỡ; thứ hai nàng muốn tự mình may một bộ áo cưới độc nhất vô nhị. Dù sao cũng là chung thân đại sự của nàng, nàng không hi vọng sẽ lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.

Áo cưới bảo là muốn độc nhất vô nhị, cũng không phải là nói muốn bao nhiêu xa hoa thì có bấy nhiêu, nàng chỉ là đem trang phục áo cưới cổ kịch kiếp trước từng xem tiến hành cải tiến, may một bộ áo cưới nàng thích mà thôi. Bây giờ ở thế giới này với kiếp trước rất khác nhau, tất nhiên sẽ không nghĩ mặc áo cưới kiểu kiếp trước.

Bây giờ quan hệ của người trong thôn với Tô gia so với trước tốt hơn nhiều, bởi vì Tô La thuê không ít cô nương làm công, cho nên bọn họ lúc này có thể ra tay giúp đỡ, cũng phát từ nội tâm. Bởi vậy, dân làng biết hôn sự Tô La một tháng sau tổ chức, không ít thôn phụ rảnh rỗi đều tới đây giúp đỡ một tay.

Lúc Tô La vội may áo cưới, trong nhà bỗng nhiên có một vị khách quý tới, vị khách đó chính là Đổng lão gia bố trang Đổng gia. Là vị quý nhân Đổng lão gia khi nhìn thấy thú bông, liền tự mình tiến đến tìm Tô La thật lòng đàm luận việc làm ăn.

Công nhân xưởng nhỏ đều biết Đổng lão gia là người nơi nào, nếu nói Tô La là đại quý nhân của các nàng ấy, như vậy Đổng lão gia đó là đại quý nhân thứ hai của các nàng ấy. Bởi vì Tô La không tận lực giấu diếm chuyện hợp tác giữa xưởng nhỏ và bố trang Đổng gia, trong thôn cũng có không ít người từ trong miệng công nhân mà biết được Đổng lão gia đó là vị lão gia mua thú bông.

Lúc này thấy Đổng lão gia tự mình đến Tô gia, dân trong thôn đến Tô gia giúp đỡ không khỏi lén lút đánh giá Đổng lão gia trong lời đồn. Nhưng thấy Đổng lão gia mặt mũi hiền lành hòa ái, đôi mắt hơi hơi mị nhìn tới thật là vui mừng, như vậy xem lại thương nhân mà mọi người thường nói là “Vô thương bất gian”(*) một chút cũng không giống. Đương nhiên, bọn họ cũng biết không phải tất cả thương nhân đều là gian trá, đồng thời cũng không phải tất cả thương nhân đều có vẻ ngoài hiền hòa như thế.

(*)Vô thương bất gian: Nếu không phải thương nhân thì không gian trá.

Tô La thấy Đổng lão gia tự mình đến nhà, tự nhiên là vô cùng ngoài ý muốn, bắt đầu còn cho rằng Đổng lão gia là tới đây cùng nàng bàn chuyện làm ăn, nhưng vừa nghe được Đổng lão gia tới đây chúc mừng nàng, quả nhiên là thụ sủng nhược kinh. Tuy nói lui tới làm ăn khiến hai bên đều cảm thấy rất vừa lòng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ Đổng lão gia lại tự mình tới đây chúc.

“Đổng lão gia không ngại cực khổ tự mình đến chúc, Tô La tạ ơn Đổng lão gia.” Tô La sống lưng thẳng thắn, chân thành phúc thân với Đổng lão gia. Đổng lão gia người này nàng vẫn rất thật lòng kính nể , thêm một chuyện này lại làm nàng càng thêm kính nể.

“Tô nha đầu đa lễ , nếu nhi tử trong nhà chưa lấy hiền thê, ta cũng thật hy vọng có thể có một con dâu hiền lương thục đức như Tô nha đầu.” Đổng lão gia nghĩ trước Trung thu từ nơi Tô La nghe được một vài chuyện, thấy Tô La hai mắt không khỏi hiện ra một tia tán thưởng. Trong lòng thầm than: nếu như người này là một nam tử, vậy nàng còn có thể làm được nhiều việc hơn.

“Đổng lão gia chê cười, Tô La cầm kỳ thư họa mọi thứ không biết, thật sự khó được gọi là thanh nhã.” Trong lòng Tô La cũng thấy rất rõ, cũng không phải ai cũng giống như Thôi Vô Nhàn có thể tiếp nhận nữ tử ra cửa dốc sức làm việc, mà nàng gặp phải nam tử rộng lượng như Thôi Vô Nhàn, cũng là phúc phần của nàng.

Thời gian bên nhau của nàng và Thôi Vô Nhàn tuy là không lâu, nhưng nàng biết Thôi Vô Nhàn đối với mọi chuyện của nàng đều là rõ như lòng bàn tay. Mấy việc nàng ở trên đường tùy ý đi dạo hai vòng cũng có thể biết, nhưng chân chính chú ý, hơn nữa không để ý mấy chuyện đó cũng chỉ có hắn. Hắn đã lấy chân tâm đối đãi nàng, nàng tất nhiên là lấy chân tình hồi báo.

Đều nói khó nhất là tự hiểu lòng mình, nàng nghĩ lời này có lẽ nói không sai. Nhưng mà, nàng hiểu rất rõ nàng cần cái gì, khi nàng đang muốn có thứ gì, nàng sẽ tích cực đưa tay nắm lấy. Một khi nắm lấy, sẽ không buông tay nữa, trừ khi nàng cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nắm chặt, nếu không dù ra sao nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

“Lời này sai rồi, đều nói cưới vợ phải thú hiền, Tô nha đầu hiếu thuận với mẫu thân trong nhà, yêu thương tiểu đệ trong nhà, còn hiền lành. Không vì thế tục mà bị trói buộc, đem tài năng bản thân thi triển ra, đúng là nữ trung hào kiệt.” Đổng lão gia nói ra cảm khái không thôi, trong mắt lộ ra khâm phục khó có thể thấy.

Hôm kia nghe được tin Tô La sắp xuất giá, chồng tương lai là đại đương gia tửu lâu Thiên Duyệt Thôi Vô Nhàn, ông cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn thật lòng chúc mừng hai người này kết thành lương duyên. Ông đã từng vô tình gặp được Thôi Vô Nhàn một lần, rất trầm ổn, theo ý ông, hai người họ rất xứng đôi, quả nhiên là ông trời tác hợp.

Nghe lời này, trong lòng Tô La càng thêm kiên định về những chuyện nàng làm. Vừa mới bắt đầu thời gian đó quả thật có chút mê mang, nàng là một nữ nhi làm này việc đó phải chăng thích hợp không. Nhưng bây giờ nàng dĩ nhiên hiểu ra, có những việc cũng không phải là nữ nhi tới làm thích hợp hay không là thích hợp, mà là ngươi có lòng tin có thể kiên trì đến cùng hay không.

“Đổng lão gia nói thật hữu lý, Tô La xin được thụ giáo.” Trên mặt Tô La mang theo vẻ chân thành, cung kính hữu lễ hơi hơi cúi đầu với Đổng lão gia.

Có câu tục ngữ nói: nghe quân nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm.

Tô La lúc này chính là có cảm thụ như thế, tuy là đã từng sống ở hai thế giới khác nhau, cũng không bằng một người trung niên trải qua gió táp mưa sa. Bất kể là kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng tốt, có ít đạo lý nếu mà phải trải qua thời gian mới có thể nhận được.

Lần này Đổng lão gia đến là vì nghĩ thuận đường đến xem chi nhánh ở một trấn nhỏ cạnh trấn Vân Lâm, thế là cũng không có ở lại lâu, đưa quà mừng xong liền cùng hai gia phó xuất phát đến trấn nhỏ bên cạnh.

Mà Tô La hôm nay nhìn thấy Đổng lão gia, nhận được không chỉ là lời chúc mừng thật lòng của ông, mà còn có mấy đạo lý ảnh hưởng vô cùng sâu đối với nàng. Nàng nghĩ, có thể quen biết tiền bối như Đổng lão gia, quả thật là hậu bối bọn họ may mắn.

Quà 20.10 cho các nàng đây, chúc các nàng 20.10 vui vẻ, ngày càng trẻ trung, xinh đẹp! *bắn pháo hoa*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.