Yêu Phải Oan Gia

Chương 23




Trong tiệm trang sức, nhân viên đứng thành hai hàng đối diện nhau, cung kính cúi đầu chào, “Tổng giám đốc Hàn!”

“Chào, đem vật kia ra!” Hàn Đông Liệt nói, các cô lập tức tản ra, sau đó mỗi người cầm một hộp nhẫn kim cương đi đến trước mặt hai người họ.

Âu Tiểu Thiển nhìn hàng nhẫn kim cương phía trước, liền cảm thấy lóa mắt!

“Bà xã, chọn cái em thích đi!” Hàn Đông Liệt cười nói với cô.

“Không có!” Cô chưa xem đã kết luận.

Thấy bộ dáng bất hợp tác của cô, Hàn Đông Liệt thở dài một cái, sau đó lấy một cái nhẫn kim cương từ trong hàng ra, chiếc nhẫn có hoa văn tinh xảo, ở giữa là viên kim cương lấp lánh, còn có hai vòng uốn lượn, thoạt nhìn rất bắt mắt.

“Vậy cái này đi!” Anh đem chiếc nhẫn cho cô nhìn.

Âu Tiểu Thiển nhìn nhẫn kim cương trước mắt, mặt cô từ từ nóng lên, tim cũng đập loạn xạ. Cô rõ ràng là muốn cự tuyệt, nhưng chẳng biết tại sao, môi giống như bị người khác khống chế, lại còn nói, “Sao cũng được!”

Cô vậy là ngầm cho phép mình sao? Nếu như đây là cầu hôn, vậy coi như cô đã đồng ý?

Hàn Đông Liệt vui vẻ nhìn cô, cầm tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó hơi cúi đầu, hôn chiếc nhẫn nói, “Bà xã, anh nhất định sẽ ở cạnh em, yêu em cả đời!”

Âu Tiểu Thiển kinh ngạc muốn rút tay về, nhưng lại bị anh bá đạo giữ thật chặt. Mọi người trong cửa tiệm đều vỗ tay chúc mừng, mà cô càng lúc càng đỏ mặt.

“Tôi… Tôi biết, anh mau buông ra!” Cô cố ý dùng giọng giận dữ nói với anh, nhưng trong lòng đã hoàn toàn bị anh chinh phục.

Bỏ qua mọi việc, lúc này cô giống như tân nương, hạnh phúc không tìm được phương hướng rồi.

“Tiểu Thiển…”

Hàn Đông Liệt nhẹ giọng gọi tên cô, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, lại đúng lúc anh cúi đầu hôn lên môi cô, trước mắt mọi người, anh nhẹ nhàng hôn cô, mà cô cũng không chống cự, tùy ý để anh hôn.

Không biết qua bao lâu, môi của anh từ từ rời đi, sau đó ở bên tai cô nhẹ giọng, “Chuyện kế tiếp, chúng ta về nhà làm!”

Âu Tiểu Thiển kinh ngạc, vừa định đẩy anh ra, lại bị anh bế lên, sải bước ra khỏi cửa tiệm.

Hôm nay, từ lúc bắt đầu, cô đều bị anh nắm giữ, bá đạo mang tới nơi này, bá đạo vì cô chọn nhẫn, bá đạo hôn cô, cuối cùng lại bá đạo bế cô rời đi.

Hành động của anh quả thực rất bá đạo, nhưng bên trong lại dịu dàng, làm cô không có cách nào cự tuyệt…

“Liệt, lời anh nói là thật sao? Anh vĩnh viên yêu tôi, vĩnh viễn ở bên tôi chứ?” Cô ở trong ngực anh, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hàn Đông Liệt nghe cô thân mật gọi tên mình, siết chặt vòng tay đang ôm cô nói, “Dĩ nhiên, em muốn anh thề sao?”

“Không cần, như vậy là đủ rồi!”

Cô dựa vào lồng ngực anh, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.